Tinh Tế Chi Cộng Sinh Thú

Chương 3


Trong một tứ hợp viện, ông lão đang chuẩn bị nhặt lên cuốn gia phả bị ố vàng thì từ đâu xuất hiện một bánh bao trắng như tuyết lông xù xù, "a ô" ngậm gia phả chạy nhanh khỏi ông lão cách 5 bước, đuôi vung vẩy, nghiêng đầu dùng đôi mắt đen láy nhìn ông lão, trong ánh mắt rõ ràng viết: đến bắt ta đi, đến bắt ta đi.
Nhìn con non như vậy, ông lão không khỏi căng mặt nhịn cười, lặng lẽ bảo quang não mở camera quay lại, đây là lịch sử đen nha.

Phải biết rằng thú nhân của Bách gia họ lúc còn là ấu tể đặc biệt hiếu động, nhưng sau khi lớn lên lại hoàn toàn ngược lại, cả ngày căng mặt, không biết có phải do vấn đề đi truyền không.
Lão tổ tông Bách gia cũng là người lớn tuổi nhất, mấy trăm năm trước oai phong một cõi ở trong tinh tế để lại uy danh hiển hách.

Ông là Bách gia đời thứ 995, mà tiểu tể tử là đời thứ 999.

Dị năng cấp 12 ít nhất có thể sống 500 hơn tuổi, thú nhân càng sống lâu hơn con người bình thường..

Hãy tìm đọc trang chính ở ++ T RUMtгuyeЛ.V N ++
Cả con trai và cháu của ông đều ở trên chiến trường không thể trở về, ấu tế này là chắt của ông.

Ấu tể thú nhân khi còn nhỏ hiếu động giữ lại càng nhiều thú tính, đến 10 tuổi chuyển hoá thành công thành người thì tâm tính mới có thể trưởng thành.

Do tinh tế cả tuổi thọ thú nhân và con người già tăng, kì trưởng thành cũng kéo dài.

Sau nhiều nghiên cứu phát hiện rằng sau 28 tuổi xương của người bình thường sẽ hoàn thiện.


Vậy nên Tinh Minh quy ước 28 tuổi mới tính là thành niên.
Do đó Bạch Hổ hiện tại mới 8 tuổi vẫn còn đầy tính trẻ con, ấu tể thú nhân phát dục chậm, phải chuyển thành hình người mới có thể nhanh chóng cao lên, thân cao hơn mèo nửa bàn tay, to hơn mèo gấp 3 lần.

Ở tuổi này tiểu thú nhân có thể nghiến răng, gây rối, phá phách làm cho răng giáo viên ngứa ngáy hận không thể túm lại đánh một trận.
Lúc này ông lão giả vờ đuổi 2 bước, tiểu hổ nghẹo đầu uốn éo chạy lên 10 bước rồi quay đầu nhìn ông lão, ánh mắt đắc ý.

Ông lão vờ đuổi theo, hổ con lại chạy....
Ông lão nhìn tiểu hổ lắc đuôi đắc ý, trong mắt loé lên vẻ thích thú.

Khi tiểu hổ quay đầu lại đồng thời ông cũng vồ tới biến thành một đại bạch hổ.
Tiểu bạch hổ bị lão nhân đột nhiên biến thân sợ tới mức toàn thân tạc mao.

Nhưng lại bị bạch hổ lớn chân dài bắt lại, chưa kịp giãy dụa đã bị đầu lưỡi lớn liếm từ đầu đến đuôi, toàn thân tiểu hổ tức khắc cứng đờ.
Lúc này tuổi trẻ đã làm thượng tướng Bách Sùng Nguyên tiến vào vừa vặn nhìn thấy lão tổ tông không đàng hoàng cùng với tiểu nhi tử sống không còn gì luyến tiếc.
Bách Sùng Nguyên:.....
Nhìn 2 hổ lớn nhỏ hỗ động, không biết nghĩ đến cái gì, cả người cứng đờ.
Lúc này đại bạch hổ cũng thấy được tôn tử đang xụ mặt, hừ nhẹ, quay lại quát: "Đứng đấy làm gì, ngươi cũng muốn ta liếm lông cho ngươi sao?"
Bạch thượng tướng đứng bất động, làm lơ ánh mắt cầu cứu ướt dầm dề của ấu tể, tôn kính đáp: "Lão Tổ Tông, nếu Trường Phong ở chỗ của ngài vậy phiền ngài chăm sóc nó, cháu xin đi trước." Trực tiếp đem bán còn trai mình.
Đại bạch hổ khịt mũi xem như đồng ý: "Không thú vị." Lại quay đầu cùng ấu tể thân thiết, làm lơ tiểu hổ giãy giụa: " Đến đây, tổ tông sẽ liếm lông cho con."
Vì thế tiểu bạch hổ mới từ Trung Ương tinh trở lại tổ trạch ở Địa Cầu bị lão tổ tông vô cùng thích liếm lông liếm cả nửa ngày, cả mặt hổ đều ủ rũ.

Ngày hôm sau, Bách thượng tướng ra ngoài giải quyết công vụ, để lại hổ con cùng lão tổ tông chơi trốn tìm.

Tiểu nhóc con rõ ràng đã quên không thoải mái của ngày hôm qua, một già một trẻ chơi vô cùng vui vẻ.
Rốt cuộc lão gia tử cũng không có tính lực tốt như trẻ con, nửa ngày sau đều không chịu nổi lăn lộn, để Hổ Vệ chơi cùng tiểu hổ, chính mình lão xương cốt đi đọc sách.
Tổ trạch Bách gia nằm không xa khu bảo hộ rừng Trường Bạch, có thể nói là nằm trong một trong những lối ra của khu bảo tồn.

Trong hàng ngàn năm, một bộ phận quân đội của Bách gia đã đóng quân ở đây, một là phòng ngừa những dị thú cấp cao bên trong chạy ra làm thương người, hai là ngăn không cho những thợ săn ác ý đi vào phá hoại cân bằng hệ sinh thái.

Phải biết rằng hiện tại lực sát thương của cơ giáp quá lớn, mấy phát đạn pháo là có thể dễ dàng phá hủy cả ngọn núi.

Đây có thể nói là tai nạn với dị thực và dị thú cấp thấp, nếu chọc giận dị thú cấp cao bên trong, lúc đó e rằng sẽ là một hồi đại chiến, không biết bao nhiêu sinh vật sẽ phải chịu tai ương.
Trong nhiều năm vốn dĩ Bách gia đều đóng quân tại đây, nhưng 50 năm trước các quân đoàn khác của Tinh Minh đã hợp lực ngăn cản quân đội Bách gia tiếp tục ngăn trộm cướp, mạnh mẽ phái ra quân đoàn đóng giữ bên trong, hình thành một công việc thay phiên xoay vòng.
Hổ trắng nhỏ mắt tròn xoe chuyển nhanh như chớp, chỉ đạo 2 Hổ Vệ một đi lấy đồ chơi một đi lấy đồ ăn.

Chờ họ đi xa, tiểu hổ quay lại nhanh chóng chạy đến cái hố mà nó phát hiện hôm qua.

Mắt hổ nheo lại, đuôi vẫy vẫy, cuối cùng cũng thành công xử lí nỗi buồn, thật cẩn thận quan sát bốn phía sau đó chạy theo lối nhỏ đến rừng Trường Bạch.
Lúc này quân nhân đóng giữ đang tụ tập ăn thịt uống rượu một chút cũng không biết có một tiểu thú nhân to gan lớn mật lướt qua họ đến rừng Trường Bạch.


Lúc này một thủ vệ dường như nhìn thấy một vệt trắng ở cuối đường, còn tưởng mình say đến hoa mắt, lắc đầu đối phương đã không thấy tăm hơi, nên cũng không quan tâm mà tiếp tục ăn cơm.

Tiểu Bạch hổ hiện tại vô cùng nôn nóng, ngay khi nhóc vừa đến Địa Cầu liền phát hiện một cái gì đó vô cùng thu hút mình ở đây.

Nó muốn đi nhưng luôn bị người lớn bắt ở lại chơi.

Cho nên nó phải lặng lẽ chờ đợi cơ hội, cũng không muốn cho ai biết về chuyện này, nội tâm nói cho nó biết đó là một người...
Tiểu Bạch hổ đã trốn thoát khỏi rất nhiều dị thú dị thực, nói ra cũng kì lạ, tiểu bạch hổ có một loại sức mạnh không thể giải thích được khiến cho các dị thú dị thực khác không giám công kích nó, vì thế nó vô cùng thuận lợi tiến đến mục đích, thẳng tắp đi đến nơi Mộc Lâm Đồng cắm rễ.
Nhóc con không là 2 hổ vệ về không thấy nhóc con đâu cho rằng nó đang chơi trốn tìm, sau khi tìm cả ngôi nhà đều không thấy dấu vết của tiểu bạch hổ, cả nhà họ Bạch đều nổ tung.
Cùng lúc đó trong một thư phòng xa hoa nào đó ở Trung Uơng tinh, một người đàn ông đang tựa vào bàn làm việc để lại cái gáy cùng quang não nói chuyện: "Cái gì, anh nói là nhãi ranh Bách giả kia đi lạc? Có phải hay không những người khác ra tay, tạm thời không phát hiện đúng không, tốt, nghe đây, đấy là một cơ hội tốt, bất kể giá nào nhất định phải làm cho nó có đi mà không có về."
Tắt quang não, người đàn ông cười một tiếng: "Bách Sùng Nguyên, ngươi sinh ra một tiểu bạch hổ thiên phú 3S thì thế nào, thiên tài như vậy đều sống không được lâu ha ha ha ha ha ha ha ha......"
Nhóc con tiểu bạch hổ hiện tại còn không biết có âm mưu đang triển khai vây quanh nó, lúc nó đi đã là chạng vạng, hiện tại đã 3-4 giờ sáng, nó rất mệt bụng cũng cồm cào vì đói.

Vì thế nhân lúc trời tối đã đánh lén một tổ chim trĩ, kĩ năng đi săn tuyệt vời.

Cha nó, Bách Sùng Nguyên đã huấn luyện nó trong một thời gian dài đã khen ngợi kĩ năng đi săn thiên bẩm của nó.
Sau khi ăn uống no đủ tiếp tục đi theo một hướng đã định, càng đến gần nội tâm càng hưng phấn.

Rốt cuộc nhịn không được hướng về đó rống một tiếng, âm thanh có gợn sóng phía sau, cả người hổ đều nhộn nhạo.
Cùng lúc đó, cây non cách tiểu bạch hổ không xa lúc này đã không thể coi là cây non nữa, khác với dáng vẻ ban đầu, cây đã cao 3 tầng lầu rồi cành lá xum xuê tươi tốt.

Lúc này trong đêm tối phát ra ánh sáng bạc, lá cây không gió tự động "xôn xao" như đáp lại.
Cách đó không xa rắn bự nhìn cái cây ngày thường giả chết, giờ phút này lại như uống thuốc kích thích, giống như một con công đang tìm bạn đời.


A ha, một cái so sánh tồi tệ, quả thực sáng mù mắt rắn.
Tuy nhiên nhóm người nhận lệnh hành động sau khi nhận được suy đoán của một thủ vệ cũng nghe được tiếng hổ con gầm, một nhóm người đang tinh thần chán nản ngay lập tức chấn động, năm tử râu quai nón chỉ huy nói: "Bên kia, nhanh, đuổi đến trước nhóm xú lão hổ." Bọn họ không giống tiểu hổ không chút tổn hao gì mà mỗi người đều ít nhiều bị thương.
Khi mặt trời vừa mới ló rạng một nửa, một con hổ con bị mặt trời nhuộm đỏ xuất hiện theo hướng ngược sáng, nhanh chóng tiến đến mảng xanh lục cách đó không xa, đuôi hưng phấn vẫy loạn trái phải, 2 lỗ tai không ngừng giật giật, đôi mắt cũng phát ra lục quang.
Cây cối cũng càng thêm run rẩy như co giật, cho dù thần hồn đã ngủ say thân thể cũng biểu hiện ra khát vọng hơn 5000 năm.
Huyết Mãng đôi mắt màu vàng đang nhìn chằm chằm tiểu bạch hổ đang tới gần, thân rắn khẽ nhúc nhích, nghĩ xem có nên một ngụm ăn luôn không, còn này trông rất giống thủ vệ gác cổng hổ tộc ở bên ngoài, mấy ngàn năm chính mình bị trảo dưới móng vuốt của bọn họ.

Nhưng đây là lần đầu tiên sau hàng chục năm nhìn thấy hàng xóm run như cầy sấy, tốt nhất vẫn nên tiếp tục xem.
Tiểu bạch hổ cuối cùng cũng nhảy vào thân cây, thân hổ bản năng nằm xuống lộ ra cái bụng trắng muốt mềm mại, 4 móng vuốt nhỏ hướng về phía trước, một đôi mắt đen láy ướt dầm dề nhìn về phía cây.
Cả cây lập tức xôn xao vang hơn, Huyết Mãng ở nơi xa cũng cảm thấy cậu vui thích.

Thần hồn ngủ say cũng cảm nhận được điều gì đó nhưng không cách nào tỉnh lại.
Hổ con nằm một hồi lại không có được mong muốn, tức khắc ủy khuất không thôi, nó đứng lên đi xung quanh cây và cào bằng những móng vuốt nhỏ của mình.

Lúc này nó không biết trong nội tâm mình mong muốn cái gì, toàn bộ ngứa ngáy trong lòng đều toả ra từ sâu trong linh hồn.
Đúng lúc này, có một tiếng súng nhỏ, một tia pháo laze lướt qua hổ trắng nhỏ bắn vào tảng đá bên cạnh tạo ra vài tia lửa.
Lúc này đi ra 5 người, cầm đầu là nam nhân râu xồm xoàm tiến lên một bước, thổi khói không tồn tại trên súng laze, nghiêng một đôi mắt nhìn tiểu bạch hổ: "Nhãi ranh, ngươi thật biết chạy làm gia gia tìm ngươi thật khổ, cũng làm mất 3 tinh anh của ta." Nói càng về cuối, hắn càng nghiến răng nghiến lợi.
Hổ trắng nhỏ vừa nhìn lướt qua là biết được danh tính của mấy người này, cầm đầu chính là một con rắn, bên trái là chồn và hoa báo, bên phải là rắn cùng linh cẩu.
Tiểu bạch hổ cảnh giác, cho dù là vạn thú chi vương hiện tại nó cũng mới chỉ là con non, hắn gầm lên trở lại.
Người đối diện hiển nhiên có thề nghe hiểu thú ngữ: "Ngươi cũng không cần quan tâm chúng ta là ai, hôm nay ngươi phải ở lại đây."
Nghe vậy, tiểu bạch hổ cong người lên, móng vuốt thò ra từ đệm thịt, nhe răng, thân thể theo bản năng chặn cây, cả người tiến vào trạng thái chiến đấu..

Bình Luận (0)
Comment