Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy

Chương 45

Chương 45 khảo hạch kết thúc

Các máy chiếu đều làm việc tận tâm.

Tần Khả Dao nhìn Lục Vân Sơ đang ngủ say

trên màn hình, tràn đầy ghét bỏ.

“Lục Vân Sơ ngủ quên rồi, có phải hắn tính mặc kệ tất cả hay không.” Tần Khả Dao nói thầm.

“Ta nghĩ không phải là hắn mặc kệ mà là đã hoàn thành xong.” Tần Miễn nói.

Quá trình Lục Vân Sơ chế tạo cơ giáp, hắn nhìn rất rõ ràng cả quá trình đều thuận lợi như nước chảy mây trôi, không hề có cảm giác trì trệ, thật sự không giống một thiếu niên chưa đến 24 tuổi.

Tuy không biết cơ giáp do Lục Vân Sơ chế tạo phẩm chất như thế nào, nhưng nghe nói bản thảo thiết kế Lục Vân Sơ đưa ra làm Thẩm Khiêm đại sư tán thưởng không thôi.

Tần Khả Dao rầu rĩ dậm chân, lúc đầu Lục Vân Sơ mất không ít thời gian kiểm tra tài liệu cơ giáp, chậm trễ hơn những người khác, Tần Khả Dao nguyên bản còn tưởng Lục Vân Sơ sẽ không hoàn thành kịp, nào biết sau đó Lục Vân Sơ cư nhiên đuổi kịp.


Giai đoạn hậu kỳ, những tuyển thủ khác gặp khó khăn trong việc chế tạo cơ giáp, Lục Vân Sơ lại càng làm càng thuận tay, đến giải đoạn cuối cùng, những người khác còn chưa hoàn thành, Lục Vân Sơ lại nằm ngủ ở đó.

“Xem dáng vẻ khinh cuồng của hắn, Thẩm Khiêm đại sư mà thấy được khẳng định sẽ không thu hắn.” Tần Khả Dao tràn đầy khinh thường nói.

Tần Miễn lắc đầu, tuy chưa trải qua kiểm tra đo lường, nhưng xem quá trình Lục Vân Sơ chế tác, liền biết chiếc cơ giáp này phẩm chất tuyệt đối không kém.

Thực lực Lục Vân Sơ bỏ xa những người khác quá nhiều, Tần Phàm cũng coi như nổi bật nhất trong đám tuyển thủ dự thi, nhưng so sánh với Lục Vân Sơ thì bị vứt xa cả mấy con phố, lần này Lục Vân Sơ coi như nắm chắc việc trở thành đồ đệ Thẩm Khiêm đại sư.


……

Đám người Tần Duệ vừa gấp gáp trở về, trận bán kết vừa lúc sắp kết thúc.

“Anh họ.” Nhìn thấy đám người Tần Duệ xuất hiện, Tần Thiến không khỏi sửng sốt.

“Em lại trốn học?” Tần Duệ nhìn Tần Thiến nói.

Tần Thiến oán trách mà nhìn Tần Duệ, nói: “Anh họ, sao anh lại nghĩ em như vậy! Hôm nay trường học cho nghỉ.”

“Nga.” Tần Duệ nói.

Tần Thiến nhìn Tần Duệ phong trần mệt mỏi nói: “Anh họ, anh có vẻ gầy đi a!”

“Có sao?” Tần Duệ hỏi.

Tần Thiến gật đầu, nói: “Có a! Hơi gầy, nhưng càng nam tính hơn.”

Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ trong màn hình, nói: “Vân Sơ hoàn thành rồi?”

Tần Thiến gật đầu, nói: “Đúng vậy! Vân Sơ ca ca, mấy ngày trước đã hoàn thành rồi, mấy ngày này vẫn luôn ngủ trong đó.” Trận bán kết sẽ diễn ra liên tục một tháng, khi chưa kết thúc người bên trong không được phép ra ngoài, “Vân Sơ ca ca thật đáng thương, chỉ có thể ngủ ở nơi đó.”


Tần Duệ: “……”

“Tần Duệ ca ca, mấy ngày này anh ra ngoài kiếm tiền à?” Tần Thiến thử hỏi.

Tần Duệ gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

“Kiếm được bao nhiêu a!” Tần Thiến mở to mắt tràn đầy tò mò hỏi.

Tần Duệ bất đắc dĩ cười cười, tổng cộng kiếm lời tám chín tỷ, hắn xuất lực nhiều nhất lấy bốn tỷ.

Bình thường Tần Duệ sẽ cảm thấy 4 tỷ không ít, nhưng có tình địch như Phương Vân Kiệt, Tần Duệ chỉ có cảm giác bản thân thật sự quá nghèo.

“4 tỷ.” Tần Duệ nói.

Tần Thiến nhìn Tần Duệ, nói: “Anh họ, anh thật là lợi hại a!”

Tần Duệ cười khổ, lợi hại sao? Hiện tại Lục Vân Sơ đầu tư một bộ phim cũng bỏ ra một tiền lớn như vậy, chút tiền này của hắn phỏng chừng người ta còn không để vào mắt.

“Vân Sơ ca ca quá lợi hại.” Tần Thiến nhịn không được nói.
Rất nhiều người dự thi chỉ hoàn thành một nửa cơ giáp, còn Vân Sơ ca ca đã ngủ rất nhiều ngày rồi, những tuyển thủ đó so với Vân Sơ ca ca thật sự quá cùi bắp.

“Kết thúc.” Tần Thiến nói.

Sau khi thi đấu chấm dứt, nhân viên công tác sẽ kiểm tra lực công kích và lực phòng thủ của cơ giáp, ba ngày sẽ công bố kết quả.

Cánh cổng sân thi đấu được mở ra, tuyển thủ tham dự thi đấu lần lượt bước ra.

Lục Vân Sơ ngáp dài, tụt lại phía sau. 

Trong số một trăm tuyển thủ, hết 99 người ở thời điểm kết thúc vô cùng khẩn trương lo lắng, chỉ có một mình Lục Vân Sơ là nằm ngủ, lúc nhân viên công tác đánh thức Lục Vân Sơ, muốn bao nhiêu quẫn bách có bấy nhiêu.

“Vân Sơ ca ca, ở đây.” Tần Thiến vẫy tay về phía Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ nhìn đến Tần Duệ bên người Tần Thiến, trong mắt hiện lên vài phần khác thường.
“Xong rồi?” Tần Duệ đối với Lục Vân Sơ hỏi.

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, nói: “Anh không thấy sao, còn cần phải hỏi? Tần thiếu, chỉ số thông minh của anh thụt lùi quá nhanh.”

Tần Duệ: “……” Hắn thật sự không muốn hỏi, chỉ là muốn trò chuyện một chút.

“Em vất vả rồi.” Tần Duệ nói.

Lục Vân Sơ đánh giá Tần Duệ, nói: “Anh…… Đen hơn a! Đi đào than đá hả?”

Tần Duệ: “……”

Tần Thiến vội nói: “Không phải đào than đá, anh họ đi làm nhiệm vụ đi, kiếm lời mấy tỷ lận.”

Lục Vân Sơ ôm hai tay, tràn đầy thương hại mà nhìn Tần Duệ, nói: “Làm việc đến đen như vậy, mà mới kiếm được mấy tỷ thôi sao?”

Tần Duệ ca ca đen lắm sao? Cũng còn tốt mà, anh họ đi ra ngoài một chuyến càng thêm nam tính, Vân Sơ ca ca chẳng lẽ không cảm thấy vậy?

Tần Thiến vô tội mà nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Vân Sơ ca ca, mấy tỷ đã rất nhiều, chắc em cả đời cũng không kiếm được nhiều như vậy.”
Lục Vân Sơ bất đắc dĩ mà nhìn Tần Thiến, “Tiểu Thiến, em cần cái nhìn rộng rãi hơn

một chút, thế giới này rất rộng lớn, chỉ mới mấy tỷ mà thôi, không có gì ghê gớm.”

Tần Thiến: “……”

Tần Duệ: “……”

“Vân Sơ ca ca, để chúc mừng anh thi xong trận bán kết, không bằng chúng ta đi ăn bữa cơm đi.” Tần Thiến đổi đề tài nói.

“Vậy chúng ta đến Thánh Hoa Viện.” Tần Duệ đề nghị nói.

Tần Thiến sửng sốt một chút, Thánh Hoa Viện là nhà hàng đứng đầu trong top 10 ở Trung Ương Tinh, nghe nói hương vị rất ngon, giá cả cũng phi thường cao.

“Tần thiếu đang muốn phô trương lãng phí?” Lục Vân Sơ nói.

Tần Duệ nắm chặt nắm tay, nói: “Không phải kiếm tiền chính là để tiêu sao.”

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, nói: “Tần thiếu, cách suy nghĩ của anh thay đổi rất nhiều nha! Nhưng mà tôi lại không dám tiêu tiền của anh đâu, miễn cho đám bằng hồ cẩu hữu, thân thích của anh lại nhảy ra nói tôi là đồ phá của.”
Tần Duệ: “……”

“Vân Sơ ca ca, một mảnh tâm ý của anh họ, anh không cần cự tuyệt như vậy mà.” Tần Thiến liếc nhìn Tần Duệ, vẻ mặt đau khổ nói với Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ cười, nói: “Một mảnh tâm ý của  ca ca em, thật sự làm người ta nhận không nổi a!”

Tần Thiến: “……”

Tần Duệ bắt lấy tay Lục Vân Sơ, nói: “Em rốt cuộc còn muốn ghi hận tới khi nào.”

Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, nói: “Tần thiếu, anh tôn trọng tôi một chút đi.”

Máy truyền tin trên tay Lục Vân Sơ vang lên, Lục Vân Sơ nhìn cái tên gọi đến, kéo tay Tần Duệ ra, đối mặt với Tần Duệ cùng Tần Thiến cười nói: “Xin lỗi, tôi có chút việc.”

“Alo, Trác Hàm, có việc không?”

“Đóng máy rồi sao?”

“Buổi công chiếu, tớ đương nhiên sẽ đến.”

“Đúng vậy, khảo hạch kết thúc rồi, chỉ cần chờ kết quả thôi.”
“Không bằng, tớ mời đoàn phim các cậu đến sơn trang suối nước nóng nghỉ ngơi.”

“Không phiền, sao có thể phiền toái chứ, vừa lúc tớ đang định đi……”

Tần Duệ bắt lấy tay Lục Vân Sơ, nói: “Em không muốn đi ăn cơm cùng ta, lại đi mời tên tiểu minh tinh này đi tắm.”

Lục Vân Sơ đẩy tay Tần Duệ ra, “Anh còn nhìn xem anh mời đến chỗ nào, cái chỗ hố người như Thánh Hoa Viện, sợ người khác không biết anh khẩu vị thấp như nhà giàu mới nổi à!”

“Khẩu vị của em rất cao.” Tần Duệ tức giận.

Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Cao hơn anh một chút.”

Lục Vân Sơ nghiêng đầu, nhìn Tần Thiến sau lưng Tần Duệ cười, nói: “Tiểu Thiến, em muốn đi cùng ta tới suối nước nóng không! Ta có quyền hạn cao nhất, phòng bên trong tùy em lựa chọn.”

Tần Thiến liếc nhìn Tần Duệ, đối mặt với Lục Vân Sơ cười, nói: “Thật sự có thể chứ?”
Lục Vân Sơ gật đầu, nói: “Có thể a!”

Tần Thiến nhìn Tần Duệ sắc mặt khó coi, chọt chọt ngón tay, nói: “Vân Sơ ca ca, không bằng chúng ta đi ăn cơm trước, xong rồi đi suối nước nóng.”

Lục Vân Sơ cười, nói: “Đi sơn trang suối nước nóng em còn sợ không ăn?”

Tần Thiến: “……”

Tần Duệ hung ác mà nhìn Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ nghiêng đầu, nói: “Tần thiếu, anh nhìn tôi như vậy làm gì, lúc trước tiêu tiền của anh thì như tội ác tày trời, lần này không tiêu tiền của anh thì như phạm tội không thể tha thứ, sao anh có thể khó hầu hạ đến trình độ này vậy?”

Tần Thiến: “……”

Tần Duệ: “……”

Tần Duệ cắn răng nhìn Lục Vân Sơ không nói một lời.

Lục Vân Sơ không thèm để ý tới Tần Duệ, quay sang nói chuyện với Tần Thiến: “Tiểu Thiến, muốn đi hay không! Lần này mấy minh tinh trong đoàn phim đều tới tham dự đó.”
Tần Thiến nói: “Phải không? Em muốn đi.”

“Vậy đi thôi.” Lục Vân Sơ nói.

Tần Thiến liếc nhìn Tần Duệ một cái, nói: “Vân Sơ ca ca, cho Duệ ca cùng đi đi.”

Lục Vân Sơ gật đầu, nói: “Tùy ý anh ta.”

Tần Thiến lôi kéo tay Tần Duệ, nói: “Anh họ, đi thôi.”

..........

Bình Luận (0)
Comment