Nhà ăn VIP trên tầng năm chỉ có hành khách vé VIP có thể tiến vào.
Lạc Phi đi theo Mạc Hàm đi vào nhà ăn, vừa tiến vào liền phát hiện cảnh sắc nơi này rất đặc sắc, xung quang nhà ăn là cửa sổ sát đất thật lớn, bàn cơm được đặt sát cửa sổ, đỉnh trần nhà cũng được thiết kế bằng thủy tinh trong suốt, ngồi ở đây ăn cơm có thể quan sát quan cảnh toàn vũ trụ, giống như được hòa mình vào sao trời, thỉnh thoảng còn có những ngôi sao băng lướt ngang qua.
Trong nhà ăn vang vọng tiếng đàn dương cầm nhu hòa, dùng cơm trong khung cảnh này, không gian này quả thật rất lãng mạn.
Lạc Phi không khỏi khen ngợi: “Thiết kế quả thật không tệ.”
Mạc Hàm gật đầu nói: “Tôi cũng thấy vậy, chúng ta gọi món trước đi.”
Mở bảng cảm ứng trên bàn, trên màn hình lập tức xuất hiện thực đơn món ăn cùng giá cả, mỗi món còn có ảnh chụp, thành phần nguyên liệu và thành phần dinh dưỡng. Lạc Phi đã từng thấy qua dạng nhà ăn trí năng thế này ở thủ đô, vì thế cũng không bỡ ngỡ, sau khi chọn vài món ăn liền nhìn qua Mạc Hàm: “Cậu xem xem còn cần gọi thêm gì không?”
Mạc Hàm chọn thêm một phần canh rau và bánh ngọt rồi nhấn nút gửi yêu cầu đi.
Tốc độ phục vụ rất nhanh, không tới năm phút sau đã có người máy dọn món ăn lên bàn.
Người máy phục vụ này khác với người máy kim loại bình thường, nó mặc tây trang, cổ đeo nơ, trên mặt cư nhiên có mắt mũi miệng đầy đủ, thoạt nhìn rất giống người thật. Chẳng qua đốt ngón tay của nó không linh hoạt bằng người thật, lúc hoạt động cũng dựa theo quỹ đạo được cài đặt, gương mặt không biểu tình, vì thế có thể dễ dàng nhận ra nó là người máy.
Người máy dọn thức ăn lên bàn, sau đó dùng âm thanh cơ giới hóa nói: “Các món ăn đã hoàn thành, xin mời quý khách.”
Chờ nó đi rồi, Lạc Phi mới mỉm cười hỏi: “Người máy này cũng là sản phẩm của tập đoàn Phong Dương đúng không?”
Mạc Hàm ngoài ý muốn nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Lạc Phi: “Sao anh biết?”
Lạc Phi phân tích: “Đủ năng lực chế tạo người máy trí năng chỉ có tập đoàn Phong Dương, hơn nữa vừa vặn tập đoàn Phong Dương lại đang đầu tư vào hãng hàng không KM. Người máy hình người này ở trong thành phố cũng không thấy nhiều, vì thế tôi đoán hẳn là sản phẩm thế hệ mới của tập đoàn Phong Dương, bắt đầu ra mắt sử dụng trên phi thuyền trí năng kiểu mới.”
Ai cũng thích nghe lời hay nhưng vận dụng lời lẽ thế nào cũng rất quan trọng, Lạc Phi không trực tiếp khen ngợi Mạc Hàm, chỉ khen tập đoàn Phong Dương lớn mạnh, hơn nữa phân tích hợp lý, không quá lộ liễu nhưng rõ ràng làm người nghe đặc biệt thoải mái.
Mạc Hàm hơi nhếch khóe môi: “Anh đoán đúng, chúng tôi đã thử nghiệm người máy này trên phi thuyền vũ trụ, mục đích là muốn kiểm nghiệm tình tự cài đặt để tiện chỉnh sửa hoàn thiện. Sản phẩm cuối cùng sẽ càng tiếp cận nhân loại hơn, gương mặt và đốt xương được thiết kế linh hoạt hơn, có thể làm ra những biểu tình và động tác đơn giản. Hơn nữa đại não được cài đặt hệ thống xử lý số liệu khổng lồ, có thể tùy lúc tiếp nhận tra cứu số liệu để trả lời những vấn đề được hỏi, giống như một người bạn chân thật của nhân loại.”
Lạc Phi kinh ngạc: “Như vậy người máy thế hệ mới mà các cậu đang nghiên cứu chẳng những có bộ dáng tương tự nhân loại mà còn có thể trao đổi suôn sẻ?”
Mạc Hàm gật đầu: “Đúng vậy. Trước kia người máy vẫn luôn có bộ dáng kim loại cứng nhắc, làm nhân loại sinh ra khoảng cách. Người máy thế hệ mới sẽ được phủ một lớp da làm từ chất liệu đặc biệt lên lớp vỏ kim loại, một khi được tung ra sử dụng sẽ làm cuộc sống nhân loại vui vẻ thoải mái hơn, mọi người thậm chí còn có thể mua quần áo cho người máy. Tôi hi vọng người máy sẽ trở thành bạn của chúng ta chứ không phải một dạng công cụ lạnh băng vô tri vô giác. Ở thời đại trí năng này, tất cả trình tự trí năng đều do nhân loại sáng tạo ra, nhân loại nên có được sự phục vụ tốt nhất.”
Lạc Phi: “…”
Mỗi lần nghe Mạc Hàm nói về những lý luận chuyên ngành này, Lạc Phi vẫn luôn cảm thấy đối phương đặc biệt soái.
Mà quả thật ý tưởng của Mạc Hàm rất mới mẻ.
Mặc kệ là phi thuyền nghỉ dưỡng tiện nghi thế hệ mới hay người máy có diện mạo chân thật như nhân loại, Mạc Hàm luôn để ý tới góc độ phát triển dài lâu, hiệu quả thực dụng, có thể cải thiện đời sống nhân loại.
Trong lòng Mạc Hàm có lẽ có lý tưởng rất rộng lớn, trong thế giới lý tưởng đó, tất cả trình tự trí năng đều phát huy tối đa hiệu quả của mình để phục vụ cho nhân loại, cuộc sống của nhân loại sẽ càng thoải mái hơn, tiện lợi hơn, hơn nữa cũng ấm áp hơn.
Trước đó Lạc Phi chỉ thưởng thức và yêu thích Mạc Hàm, thế nhưng giờ phút này, cậu vừa thích lại vừa kính nể đối phương.
Vương tử phi lý tưởng của cậu nên là người vừa tài giỏi vừa phong độ lại vừa có chính kiến như Mạc Hàm.
Mạc Hàm hoàn toàn có tư cách trở thành vương hậu tương lai của đế quốc, cho dù anh có là alpha cũng không sao cả.
Bây giờ là thời đại hôn nhân tự do, mặc dù chưa có tiền lệ alpha và alpha lập thành gia đình nhưng Lạc Phi nguyện ý vì Mạc Hàm phá vỡ tiền lệ này. Khác biệt lớn nhất của alpha và omega chính là không thể mang thai sinh đứa nhỏ, thế nhưng việc này không thể ảnh hưởng tới tình cảm của bọn họ, bọn họ có thể sinh con bằng ống nghiệm, đứa nhỏ của cậu và Mạc Hàm nhất định rất thông minh.
…
Mạc Hàm hoàn toàn không ngờ chỉ nói một chút về cái nhìn của mình về trình tự trí năng thôi mà đại hoàng tử có tư tưởng phong phú đã nghĩ xa tới chuyện sinh đứa nhỏ.
Năng lực bổ não quả thực rất mạnh.
Lạc Phi bổ não hăng say, ánh mắt nhìn Mạc Hàm cũng càng lúc càng ôn nhu.
Mạc Hàm bị nhìn tới mức da đầu run lên, nhịn không được ho nhẹ một tiếng: “Học trưởng đang nghĩ gì vậy?”
Lạc Phi hồi phục tinh thần, sờ mũi cười khẽ: “Tôi nghĩ ý tưởng của cậu rất tuyệt vời.”
“Phải không?” Nâng tách cà phê trên bàn hớp một ngụm, Mạc Hàm nhìn Lạc Phi nói: “Vậy học trưởng thì sao? Anh có ý tưởng gì không?”
“…” Trọng Minh đang trong trạng thái hôn mê bị cưỡng chế khởi động, Lạc Phi bảo nó nhanh chóng tìm kiếm tư liệu liên quan tới chức nghiệp giả của mình, nhanh chóng đọc qua một lượt rồi nghiêm trang nói: “Tôi muốn áp dụng những tri thức mình học được vào đời sống. Hiện giờ phần lớn thức ăn của nhân loại đều là sản phẩm nhân giống gien, tuy dinh dưỡng phong phú nhưng khuyết điểm là quy trình nghiêm kín, giá cả đắt đỏ, tôi đang tiến hành một vài thực nghiệm với công ty thực phẩm Đới Duy, nếu thực nghiệm thành công thì có thể nâng cao sản xuất cây nông nghiệp, sau này giá thành sản phẩm cũng rẻ hơn…”
Lạc Phi chậm rãi nói, trước kia cậu lấy thân phận giả là sinh viên tốt nghiệp khoa học kỹ thuật nông nghiệp, nói về chủ đề nhân giống cây trồng cũng khá phù hợp với thân phận này.
Mạc Hàm vừa uống cà phê vừa bình bĩnh lắng nghe Lạc Phi xí xô xí xào.
Đại hoàng tử diễn kịch tới phát nghiện, vẫn tiếp tục khoác lớp da
‘học trưởng’ trước mặt anh mà không biết chán, thoạt nhìn ngốc muốn chết.
Thế nhưng Mạc Hàm ngoài ý muốn phát hiện nói chuyện phiếm với đại hoàng tử kỳ thật cũng rất thú vị?
Suy nghĩ của đại hoàng tử rất khai sáng, lúc nhìn nhận một vấn đề nào đó luôn có cách lý giải của riêng mình, cho dù tư liệu là do Trọng Minh tìm ra nhưng Lạc Phi đã tự chọn lọc lại, năng lực nắm bắt mấu chốt rất mạnh. Cho dù chỉ là giả vờ nhưng vẫn làm người ta hứng thú, hơn nữa khả năng tiếp nhận cái mới khá cao, suy nghĩ cũng không cũ kỹ lạc hậu, ít nhất chứng minh được phương pháp dạy dỗ của bệ hạ thực sự không uổng phí.
Cũng không biết đại hoàng tử sẽ chọn dạng omega thế nào làm vương tử phi?
Từ sau lần gặp gỡ ở vườn cây Thiên Cầm, cậu ta chưa từng nhắc tới Mạc Lâm, xem ra đã hoàn toàn mất đi hứng thú với omega vừa tàn tật vừa thần kinh này rồi.
Như vậy cũng rất tốt.
Mình dùng thân phận alpha kết bạn với cậu ta sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch của mình sau này. Về phần cậu ta thích dạng omega gì thì tùy cậu ta, mình không cần xen vào.
…
Hai người ôm tâm tư của riêng mình trò chuyện một chốc, thấy Lạc Phi nói xong, Mạc Hàm mỉm cười nói: “Ý tưởng của học trưởng cũng rất tuyệt.”
Lạc Phi khiêm tốn nói: “Vẫn còn kém cậu nhiều lắm.”
Mạc Hàm lẳng lặng chuyển qua chuyện khác: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lạc Phi cúi đầu cắt thịt bò, thấy Mạc Hàm ăn bánh ngọt liền hỏi: “Cậu thích ăn đồ ngọt à?”
Mạc Hàm gật đầu: “Ừm.”
Lạc Phi thầm nghĩ, sau này mình nên học cách làm bánh ngọt, tương lai tự tay làm cho Mạc Hàm ăn.
Thức ăn trong nhà ăn rất ngon, hai người nhanh chóng giải quyết xong bữa tối, Lạc Phi chủ động trả tiền.
Thẻ tinh tạp của Lạc Phi được phủ một tầng bảo hộ màu lam nên không nhìn rõ bộ dáng vốn có. Nhìn Lạc Phi nghiêm trang rút thẻ trả tiền, Mạc Hàm trong lòng buồn cười muốn chết— đại hoàng tử, ngài tưởng dùng một lớp bảo hộ như vậy thì tôi không nhìn ra tấm thẻ này có gì bất thường à?
Tấm thẻ vốn có màu vàng ánh bạc, bên trên có khắc tinh hệ Tiên Vương tọa, là tấm thẻ dành riêng cho thành viên hoàng thất, tượng trưng cho quyền hạn cao nhất đế quốc.
Thế mà lại bị chủ nhân dùng một lớp nhựa plastic ngụy trang, thật sự ủy khuất cho nó.
Lạc Phi hoàn toàn không hay biết Mạc Hàm đang xem mình diễn trò, quẹt thẻ xong liền nói: “Đúng rồi, tôi có quà cho cậu.” Nói xong liền đẩy hộp quà tới trước mặt Mạc Hàm.
Mạc Hàm muốn xem thử người này giở trò gì, liền bình tĩnh hỏi: “Sao lại tặng quà cho tôi?”
Lạc Phi duy trì phong độ mỉm cười nói: “Cậu không chê tôi là trợ lý của Ai Mễ Nhĩ, nguyện ý kết bạn với một người xuất thân bình dân như tôi, tôi thật sự rất vui, vì thế muốn tặng một món quà cho cậu, hi vọng sau này có thể tiếp tục duy trì liên hệ.”
Mạc Hàm: “… … …”
Xuất thân bình dân?
Người thừa kế vương vị đế quốc, đứa con cả mà bệ hạ yêu thương nhất lại nói mình xuất thân bình thường? Phụ vương cậu biết không vậy? Nếu biết chắc chắn sẽ đập cậu một trận.
Nếu không phải định lực đủ mạnh, Mạc Hàm sớm đã bật cười thành tiếng.
Người này thật sự khờ đến mức đáng yêu.
Có thể thấy được đại hoàng tử được bệ hạ bảo hộ rất tốt, lần đầu tiên xa nhà, kinh nghiệm xã hội hiển nhiên không có. Lien tục hai lần lên phi thuyền của hãng hàng không KM nhưng lại xem nhẹ vấn đề cần phải khai báo danh tính thật sự.
Tự cho là thân phận giả hoàn mỹ, bảo Trọng Minh tra cứu tư liệu thao thao bất tuyệt về lĩnh vực chuyên ngành, thế nhưng lại quên đi, đối tượng mình đang lừa gạt là một vị hacker.
Chỉ cần Mạc Hàm muốn tra thì có thể trực tiếp dựa vào hệ thống hãng hàng không tra ra thân phận thật sự của Lạc Phi.
Vì thế, có ngụy trang cỡ nào cũng vô ích, danh tính thật sự đã bị Mạc Hàm nắm trong tay— Lạc Phi Ốc Đặc Sâm, đại hoàng tử đế quốc.
Bất quá trêu đùa một chút cũng thú vị, nhìn Lạc Phi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh bịa ra đủ loại lý do thật sự rất đáng yêu.
Mạc Hàm cười khẽ, nhận lấy hộp quà: “Tôi có thể mở ra xem không?”
Lạc Phi gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Mạc Hàm mở hộp quà, phát hiện bên trong là chiếc cà vạt của thương hiệu mình thường xuyên sử dụng.
Trên cà vạt màu lam được thêu hoa văn trắng, nhẹ nhàng thanh lịch rất phù hợp với người trẻ tuổi, ánh mắt của đại hoàng tử không tệ.
Lạc Phi có chút thấp thỏm nhìn Mạc Hàm: “Không biết cậu thích cái gì nên tự chủ trương mua chiếc cà vạt này.”
Mạc Hàm cất hộp quà vào không gian, lịch sự nói: “Rất đẹp, cám ơn.”
Lạc Phi lập tức cười tít mắt: “Không khách khí, hi vọng cậu sẽ dùng nó.”
“Đương nhiên rồi. Vừa vặn vài hôm nữa phải tham gia một buổi tiệc, tôi sẽ dùng nó.”
Ý cười trong mắt Lạc Phi lại càng sâu hơn: “Vậy thì tốt quá.”
Anh ấy thích món quà của mình, còn nguyện ý đeo, Lạc Phi thật sự thật sự rất vui sướng.
Nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Lạc Phi, Mạc Hàm lại nghẹn cười muốn nội thương— thật là khờ mà, buổi tiệc mà vài ngày nữa tôi phải tham gia chính là tiệc sinh nhật của cậu.
Đến khi đó còn đeo chiếc cà vạt cậu tặng xuất hiện trước mặt cậu,
‘học trưởng’ còn cười nổi không?
….
Hoàn Chương 19.