“Vậy... Lần đầu tiên khi nhìn thấy tôi, là cảm giác gì?”
Hắn sửng sốt một chút, ngay cả tay đang đặt ở đỉnh đầu cô cũng cứng đờ, một lát mới giống như bị nóng phỏng tay mà rụt trở về.
“Cô hỏi cái này để làm gì?”
“Tôi muốn biết a.” Cô trước sau vẫn không rõ, huyết mạch liên hệ rốt cuộc là cái gì? Mấy năm gần đây, cô cũng chưa từng được cảm nhận qua, “Người nói cho tôi biết được không?”
Cô nhịn không được giữ chặt tay hắn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, lại không thấy được cổ của người nào đó nhanh chóng đỏ lên.
“Này...” Con non rốt cuộc có biết chính mình đang hỏi cái gì hay không? Cảm tình của Huyết tộc vốn dĩ cùng huyết mạch liên quan nhau, vấn đề này của cô đối với Huyết tộc mà nói, quả thực... Quả thực giống như tỏ tình. Làm cẩu độc thân hàng tỉ năm chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhất thời luống cuống. Hoàn toàn không biết ứng phó vấn đề này như thế nào? Vì thế... Hắn chạy.
“Khụ... Chờ cô không còn là con non sẽ biết.” Hắn trực tiếp đứng lên, xem nhẹ cái cổ đã đỏ thành một mảng, sắc mặt vẫn theo thói quen bình tĩnh, “Ta có chút mệt, về phòng nghỉ ngơi trước.”
“Ơ?” Diêu Tư sửng sốt, “Mộ Huyền……”
“Có việc gì ngày mai lại nói.” Hắn trực tiếp xoay người rời đi, nhịp bước ổn định, một chút cũng không nhìn ra dấu vết đang chạy trối chết, trừ bỏ... Phương hướng không đúng.
“Đó là WC……” Không phải muốn nghỉ ngơi sao?
“……” Hắn bước chân chợt dừng, lập tức thay đổi phương hướng.
“Đó là phòng của ta.”
“……” Lại đổi.
“Đó là phòng khách.”
“……” Lại đổi.
“Người ra cửa chính làm gì?”
“.....” Lại đổi.
Thẳng đến khi đem khắp các phòng tìm hết một lần, hắn mới tìm được chính xác cánh cửa kia.
“Chờ đã, Mộ Huyền người còn chưa có...”
Hắn đã gấp không chờ nổi đóng lại cửa phòng.
Diêu Tư: “……” Người còn chưa có làm cơm trưa mà!
(⊙_⊙)
Chẳng lẽ…… Hôm nay cô phải chịu đói bụng sao? Trả ta đãi ngộ của con gái a!
____________
Diêu Tư thực rối rắm, cũng không biết phải đối mặt với Mộ Huyền như thế nào, không phân rõ trong lòng là cảm thụ gì, cũng không đến mức kháng cự, an tâm tiếp nhận lại cảm thấy không được tự nhiên. Chỉ là nhất thời thật không có biện pháp từ nhân vật con gái vui vẻ thoát ra. Trong đầu loạn thành một đoàn, lần đầu tiên không biết phải đối mặt như thế nào.
Hơn nữa hai năm qua, khó được một lần đói bụng lại nghĩ tới mớ rối rắm này, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, kết quả lật qua lật lại cũng chỉ còn lại đói bụng!
o(>﹏<)o
Thật muốn trở về làm cục cưng, đến cùng vẫn còn có Mao huyết vượng.
Diêu Tư làm chuẩn bị tư tưởng, muốn cùng người nào đó tâm sự rõ ràng, đương nhiên sau khi cơm nước xong đã! Lại phát hiện, Mộ Huyền ngược lại không thích hợp, hắn giống như rất vội, mỗi ngày cô còn chưa có rời giường, hắn đã ra cửa, tối khuya mới trở về. Cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy cô, cũng chỉ vội vàng dặn dò vài câu, liền vội vã chạy lấy người.
Cho dù cô mạnh mẽ giữ chặt người lại, hắn cũng sẽ tìm đủ thứ lí do lấy cớ rời đi trước. Ngay cả hôm hôn lễ của Lạc Anh, toàn bộ quá trình hắn chỉ trưng ra gương mặt không có biểu tình, trước kia một ngày 24 giờ, ánh mắt đều hận không thể dính ở trêи người cô, hiện tại nhìn trời nhìn đất nhìn sô pha, chính là không nhìn cô.
Tuy rằng còn không có quên cho cô ăn, ngữ khí cùng biểu tình cũng không có gì khác trước, nhưng không rõ vì sao cô cứ cảm thấy hắn không đúng ở chỗ nào. Hơn nữa ở cổ đột nhiên nổi lên một mảng đỏ hồng, có vẻ phá lệ nổi bật.
Đây là sao?
Diêu Tư ngay từ đầu còn tưởng rằng hắn ăn gì bị dị ứng. Lại thần kỳ phát hiện, chỉ có khi ở cùng cô nói chuyện mới có thể đỏ lên giống như hít thở không thông.
Đây là.... Chỉ bị dị ứng với cô sao? Cẩn thận hồi tưởng lại thức ăn mấy ngày nay, cô cũng không bị dị ứng khi ăn phải Mao huyết vượng nào a?
“Mộ……”
Cô vừa định hỏi rõ ràng, Mộ Huyền lại trực tiếp lùi lại một bước, kéo tay cô xuống, giữ ở trong tay thật chặt, lát sau mới hướng về phía cửa mà đi, “Ta đi trước.” Bộ dáng rất vội vàng.
Không chờ hắn đi tới cửa, lại có người trực tiếp vọt vào.
“Điện hạ, ta phát hiện……” Bách Nhất vội vã chạy tiến vào, hướng về phía cô định nói cái gì đó, ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Huyền đang ở cửa, nhất thời dưới chân chợt dừng, sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống, một lát mới run run mở miệng, “Bệ... Bệ... Bệ hạ.”
Nhất thời Bách Nhất có chút khóc không ra nước mắt, bởi vì cháu trai lớn đang tân hôn, về chuyện lần trước của Nguyên Hàn, Diêu Tư cũng chỉ cùng Bách Nhất tra xét, hắn thường thường sẽ đến nơi này truyền lại tiến triển của Hội Trưởng lão cho cô.
Trước kia Mộ Huyền ra cửa sớm, cho nên mới không có gặp phải.
“Ừm.” Mộ Huyền gật đầu, mày nhếch lên, rõ ràng có chút không vui, cũng không ra cửa, trực tiếp đứng lại ở cửa hỏi, “Có việc?”
“Có... Có việc gì?” Bệ hạ tôn quý nhất của bổn tộc hỏi chuyện, Bách Nhất nhất thời có chút choáng váng không kịp phản ứng!
“Bách Nhất, có phải sự tình có tiến triển hay không?” Diêu Tư nhớ tới chính sự, trực tiếp đi đến bên cạnh cửa.
“A?!” Bách Nhất sửng sốt, nháy mắt hoàn hồn, “Đúng đúng đúng, Điện hạ, trong lúc vô ý tôi phát hiện một vài thứ, ở... Ở...” Biểu tình hắn có chút vội vàng, dường như không biết giải thích như thế nào, “Dù sao, Điện hạ cùng ta đi xem sẽ biết.”
Đáy lòng Diêu Tư căng thẳng, “Tốt, chúng ta....”
Cô đang định ra cửa, lại đột nhiên bị Mộ Huyền đứng bên cửa kéo đến, “Cùng đi.”
“Ơ?” Diêu Tư ngẩn ngơ, “Không phải người muốn ra cửa sao?” Không tiếp tục trốn cô sao?
“Chuyện của cô quan trọng!” Hắn lời lẽ chính đáng trả lời. Nói giỡn! Hắn sao có thể an tâm để con non nhà mình cùng nam nhân khác đơn độc ra cửa, những lần trước xảy ra chuyện đều là các ngươi những người này dạy hư, quay đầu nhìn về phía Bách Nhất, “Đi thôi.”
“Vâng, vâng!” Bách Nhất lập tức đứng thẳng, hưng phấn dẫn đường, bộ dáng kia chỉ kém hành lễ chào theo nghi thức quân đội.
Mộ Huyền bước nhanh theo, mới vừa đi đến ven đường dường như nghĩ tới cái gì, thử chạm chạm tay cô, một lát mới nắm thật chặt trong tay. Tay con non nhà mình nhỏ, đương nhiên cần chính mình nắm, ưm, cái này rất bình thường.
Vẻ mặt Diêu Tư ngây ra nhìn người bên cạnh, đột nhiên lôi kéo mình bước đi như bay, liếc mắt nhìn hắn một cái, lại lần nữa nhìn thấy cổ hắn đã đỏ lên.
Đây là…… Lại dị ứng?
Người rốt cuộc đã ăn cái gì a uy?
——————
Bách Nhất ở tại Hồng Tinh, các cô một đường đi qua không đến hai mươi phút liền đến, hắn nhìn như rất vội, cũng không rảnh lo khách khí, trực tiếp mang theo hai người đến chỗ tầng hầm ngầm.
Đi vào trong nháy mắt Diêu Tư liền bị đủ loại kiểu dáng thiết bị điện tử dọa sợ, trong phòng khắp nơi đều là quầng sáng các loại số liệu, ngay cả dưới chân cũng là ánh sáng số liệu chuyển động, dày đặc đến mức gần như không có nơi đặt chân.
Toàn bộ căn phòng giống như một cái Tinh Võng loại nhỏ, làm cho cô có cảm giác để ý thức tiến vào Tinh Võng.
“Không nghĩ tới, cậu còn là dân kỹ thuật.” Diêu Tư nhìn các con số thiết bị không rõ trong căn phòng tấm tắc bảo lạ.
“Gần đây tôi thích nghiên cứu những cái này.” Bách Nhất có chút ngượng ngùng cười hắc hắc, “Điện hạ ngài cũng biết, dị năng của tôi... Không có tính công kϊƈɦ gì, cho nên ngày thường đặt hơn phân nửa tinh lực ở Tinh Võng, thích nghiên cứu truy tung một ít số liệu Tinh Võng.”
Nói cách khác, hắn cư nhiên là hacker tinh tế, tiểu dạng* à nhìn không ra a! (*
dùng để gọi chàng trai với ý khinh thường hoặc giễu cợt ). Thì ra hắn trừ bỏ lảm nhảm còn thắp sáng các kỹ năng khác.
“Đúng rồi, Bệ hạ, Điện hạ!” Hắn nhớ tới chính sự, trực tiếp đứng ở giữa các số liệu, cũng không biết thao tác cái gì, tay múa may vài cái. Nhất thời số liệu khắp phòng liền biến mất, trước mắt xuất hiện một quầng sáng thật lớn, mặt trêи không ngừng nhảy lên từng hàng số liệu màu đỏ, “Là thế này... Mấy ngày trước trong lúc vô tình ta lấy ra không gian số liệu này, phát hiện nó có chút không thích hợp.”
“Không gian số liệu?” Diêu Tư sửng sốt, hóa ra không gian cũng có thể dùng con số để thể hiện sao? Cô tò mò nhìn về phía các số liệu đang nhảy lên kia, ừm... Hoàn toàn xem không hiểu.
╮(╯﹏╰) ╭
“Đúng vậy, lúc trước khi tôi nhìn thấy nó, nó chỉ là một không gian số liệu đột nhiên bành trướng co rút lại.” Biểu tình của hắn thay đổi, khó được vẻ mặt nghiêm túc nói, “Ta chỉ cho rằng có người ở phụ cận đó sử dụng thiết bị không gian tồn trữ mà thôi. Nhưng hai ngày gần đây tôi lại phát hiện, số liệu bánh trướng co rút đó chỉ là biểu hiện giả dối, hơn nữa thời không còn xuất hiện vặn vẹo!”
“Nga....” Diêu Tư gật gật đầu, “Ý gì?” Nghe không hiểu danh từ chuyên nghiệp của cậu a.
“Ý của tôi là nói.” Bách Nhất có chút gấp gáp, càng thêm kϊƈɦ động nói, “Bình thường không gian tồn trữ là không có khả năng xuất hiện loại tình huống này, xuất hiện không gian vặn vẹo, chỉ có thể là...”
“Không gian truyền tống!” Mộ Huyền tiếp lời nói.
“Không sai!” Ánh mắt Bách Nhất sáng ngời, tràn đầy hưng phấn, “Không chỉ có như thế này, tôi còn phát hiện, số liệu không gian vặn vẹo này, cũng không phải ở phụ cận mà là từ tinh cầu T33 truyền đến?”
“T33?” Diêu thất học nghiêng nghiêng đầu.
“Chính là tinh cầu nơi Học viện của chúng ta.” Bách Nhất lập tức bổ sung một câu.
“Nga!” Thì ra là thế, “Cậu tiếp tục.”
“Tinh cầu T33 là hành tinh cao đẳng, toàn bộ tinh cầu trải rộng các Cổng tinh tế, căn bản không cần thiết sử dụng không gian truyền tống.” Sắc mặt hắn càng ngày càng nghiêm túc, ẩn ẩn còn có chút kϊƈɦ động, “Hơn nữa tôi đuổi theo cái số liệu kia, lại phát hiện vị trí lúc đầu của nó là đi phụ cận Học viện. Mà đoạn thời gian kia, duy nhất mạnh mẽ mở ra không gian truyền tống chỉ có một người.”
Diêu Tư sửng sốt, ngay sau đó đột nhiên mở to hai mắt, đáp án buột miệng thốt ra, “Nguyên Hàn!”
Được lắm Bách Nhất, không nghĩ tới ngày thường hắn thoạt nhìn phế phế, vừa ra tay liền phóng đại chiêu, “Cậu tìm được tên nhóc kia?”
“Ừm, có thể nói vậy!”
“Ở đâu, ở đâu? Hắn ở tinh cầu nào? Xa không?”
Hắn sửng sốt, sắc mặt nhất thời cứng một chút, ngay cả Mộ Huyền cũng thở dài.
“Sao?” Cô hỏi phải vấn đề ngu ngốc gì sao?
“Tư Tư.” Mộ Huyền nắm thật chặt tay cô, giải thích nói, “Nếu hắn ở chỗ này tìm được số liệu, ngọn nguồn ở T33, vậy vị trí của hắn là....”
Diêu Tư ngây người một chút, nhất thời phản ứng lại!
“Ý của người là nói....Tên nhóc kia ở Hồng Tinh!”
Đệch, không phải chứ! Hắn thế nhưng chủ động đưa tới cửa, gan cũng quá lớn đi?
“Chẳng lẽ hắn cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?” Xác thật mấy ngày này, Huyết tộc cùng Liên Minh thật sự không tìm được người.
“Vị trí cụ thể ở đâu?” Phần tử khủng bố như vậy lại ở Hồng Tinh, xác thật rất làm người lo lắng, hơn nữa trêи người hắn dường như còn mang theo virus đặc thù nào đó, vả lại hắn còn là tên bệnh thần kinh, “Bách Nhất, cậu có tra được không?”
Hắn sửng sốt một chút, trêи mặt hiện lên một tia khó xử, “Cái này... Tôi tra được ngọn nguồn liền tới tìm Điện hạ ngài, còn chưa có kịp truy tung. Hiện tại tôi liền làm!”
Hắn lập tức quay đầu, lại mở ra số liệu khắp phòng, bắt đầu vèo vèo thao tác.
****************************
Hết chương 109.