Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

Chương 117

Diêu Tư cuối cùng cũng hiểu vì sao người chơi toàn tinh cầu lại kêu Khuất Trạch là ‘Khuất chạy chạy’, bởi vì phản ứng đầu tiên của tất cả người chơi khi nhìn thấy hắn chính là móc vũ khí tiến lên chém hắn một đao. Mà việc duy nhất hắn có thể làm là giơ chân chạy như điên, tránh né các loại người chơi đuổi giết và trả thù. Diêu Tư thật không biết hắn làm thế nào kéo đến thù hận từ toàn thể người chơi, nhưng có thể khẳng định một điều chính là ‘Đuổi giết NPC Khuất chạy chạy’ đã xem như là chuyện thường ngày của người chơi ở Niết Bàn tinh.

Diêu Tư vốn dĩ muốn phản kháng một chút, nhưng năng lực Huyết tộc tuy mạnh đi nữa cũng đỡ không được mấy ngàn vạn người quần ẩu a!

Ở lần thứ 101 né tránh người chơi đuổi giết, có thể năng như Huyết tộc thì Diêu Tư cũng mệt đến mức nằm xoài ra trêи đất không nhúc nhích nữa. Nima, Khuất Trạch rốt cuộc đã làm chuyện nhân thần căm phẫn gì?

“Chúng ta không phải NPC sao? Chẳng lẽ không có gì hình thức vô địch gì gì đó sao?” Cô nhịn không được hỏi, tốt xấu gì cũng là trò chơi, NPC bị người chơi đuổi theo như vậy thật sự ổn sao?

Khuất Trạch đã mệt đến nói không ra lời, vẫn là Bách Nhất trả lời một câu, “Điện hạ, trò chơi này là người thật chiến thật. Tuy rằng cũng có hệ thống, nhưng khác với ý thức tiến vào Tinh Võng, tức là không có cơ chế sống lại, bao gồm NPC.”

“Nói cách khác, ở chỗ này treo liền thật sự treo?”

“Đúng vậy.”

Đậu! Tất cả đều là thật, nào phải là trò chơi gì a? Càng muốn đánh người làm sao bây giờ?

Thở hổn hển thật sâu vài hơi, Diêu Tư chậm rãi trừng mắt về phía Khuất Trạch đang giả chết bên cạnh, “Nói đi, anh bắt tôi tới đây rốt cuộc muốn làm gì? Chắc không phải chỉ vì muốn trả thù tôi, muốn tôi cùng trải nghiệm kiếp sống trò chơi mấy năm nay của anh chứ?” Lấy chỉ số thông minh của hắn thì tuyệt đối không có khả năng lại nghĩ ra biện pháp trả thù mất nhiều hơn được này, dù sao phía sau cô còn có Mộ Huyền.

“Ai nha, Điện hạ sao lại có thể hoài nghi tấm chân tình của tôi đối với ngài.” Khuất Trạch quay đầu nhìn cô một cái, vẫn là một bộ dạng cười nham nhở, “Người ta là thật sự nhớ ngài, mới....”

Răng rắc! Diêu Tư ôm quyền ấn một chút.

“Được rồi.” Hắn lập tức thức thời sửa miệng, theo bản năng che lại mặt còn chưa có hết sưng, “Kỳ thật là muốn nhờ Điện hạ giúp tôi một chuyện nhỏ.”

“Tìm tôi hỗ trợ?” Diêu Tư sững sờ, tôi với anh có thân như vậy sao?

“Là thế này.” Khuất Trạch khụ một tiếng, thu hồi biểu tình cười hi ha vừa rồi, ngồi dậy vẻ mặt nghiêm túc nói, “Kỳ thật hai ngày này tôi gần như đã đem toàn bộ bản đồ Niết Bàn tinh nắm rõ không sai biệt lắm, thâm nhập hiểu biết trò chơi NPC... Khụ, và người chơi.”

Hắn dường như nghĩ tới cái gì, giấu đầu lòi đuôi ‘khụ’ một tiếng thật mạnh. A, cô đã tưởng tượng ra phương thức hiểu biết như thế nào rồi.

“Trước đó không lâu tôi phát hiện tinh cầu này có một cái bản đồ ẩn. Nơi đó có loại dược tề có thể lần nữa thiết lập lại hệ thống tin tức. Điện hạ biết đó, tôi hiện tại ở trêи Niết Bàn tinh, có chút phiền toái nho nhỏ.... Cho nên loại dược tề có thể thiết lập lại thân phận này với tôi mà nói rất là cần thiết!” Uống thuốc này rồi, hắn sẽ không còn là Khuất chạy chạy nữa.

“Ý của anh là nói...” Khóe miệng Diêu Tư giật giật, “Anh từ Đệ nhất Học viện xa xôi đem tôi bắt đến đây, chỉ vì muốn tôi giúp anh đánh phó bản?”

“Không sai, Điện hạ thật thông minh.” Hắn dùng sức vỗ vỗ tay.

“Cút đi!” Não tàn mới tin anh, “Anh nói thế nào cũng là Đại Trưởng lão đời thứ ba mươi, lại trị không được một cái phó bản trò chơi sao? Hơn nữa anh tìm ai hỗ trợ không được, cần gì phải xa xôi kéo tôi qua?”

“Đây cũng vì không có biện pháp a, nơi đó tôi không vào được.” Khuất Trạch một chút chột dạ vì bị vạch trần cũng không có, tiếp tục nói, “Nơi đó sở dĩ là bản đồ ẩn, là vì bốn phía nó bao phủ một tầng tinh thần lực đặc thù, đi vào sẽ bị tầng tinh thần lực đó khống chế. Tôi đã từng tuyên bố hệ thống nhiệm vụ, để người chơi đi vào thử rồi, cũng tổ đội cùng hệ thống NPC khác, nhưng chưa từng thành công. Tôi đối với trận tinh thần lực kia cũng không có biện pháp.” Hắn quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, đôi mắt nhất thời sáng lên, “Tinh thần lực tộc ta cùng tuổi đời liên quan. Trong tộc có thể so với tôi mạnh hơn không nhiều lắm. Cho nên... Người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là Điện hạ.”

Đúng là thế, hắn là Huyết tộc đời thứ ba mươi, bối phận cao hơn hắn, chỉ có chính mình và Mộ Huyền. Hắn không dám động tới Mộ Huyền, cho nên mới chọn cô sao?

“Ha hả……” Diêu Tư trả cho hắn một cái tươi cười, tôi cảm ơn cả nhà anh, “Không đi!”

“Điện hạ……” Hắn chắp tay trước ngực, đầy mặt chờ mong nhìn cô, “Xin ngài giúp tôi việc nhỏ này, chỉ cần ngài giúp tôi đi vào cái bản đồ ẩn kia, tôi lập tức đưa ngài trở về Hồng Tinh.”

“Về Hồng Tinh?” Diêu Tư trừng hắn một cái, “Không phải nói phải đợi một tháng mới liên hệ được với nhân viên công tác sao?”

“Ai nha nha, đó chỉ là đi theo trình tự chính quy mà thôi.”

“Anh có trình tự không chính quy?”

“Đó là đương nhiên, dầu gì tôi cũng ở đây lăn lộn mấy năm rồi. Tài xế già!”

“À... Anh đoán tôi có tin không?” Kinh nghiệm bị hố nói cho cô biết, tình nguyện tin tưởng trêи đời có quỷ, cũng không nên tin cái miệng của Khuất Trạch kia!

“Tôi hướng thủy tổ thề.” Hắn đột nhiên đứng nghiêm, tay phải áp trêи vị trí  lồng ngực, dùng biểu tình nghiêm túc chưa từng thấy gằn từng chữ một, “Ta Khuất Trạch sẽ không tiếc hết thảy bảo đảm Điện hạ an toàn, cho dù lấy mạng sống ra đánh đổi.”

Diêu Tư vẫn là không tin, vốn muốn tiếp tục ba hoa mấy câu. Lại nghe Bách Nhất bên cạnh hít vào một hơi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Khuất Trạch.

Sao?

“Cậu sẽ không tin tưởng hắn chứ?” Diêu Tư theo bản năng hỏi một câu.

“Nhưng… Điện hạ, hắn lập huyết thệ.”

Huyết thệ, cái quỷ gì?

“Điện hạ.” Bách Nhất mang chút rối rắm giải thích, “Huyết tộc đối với thủy tổ lập lời thề là không thể vi phạm.”

Không phải là phát thề thôi sao? Có nghiêm trọng như vậy không? Không nghĩ tới Huyết tộc cũng là chủng tộc có tín ngưỡng?

Diêu Tư đối với lời thề miệng này vẫn không tín nhiệm mấy, đặc biệt là khi người này còn là Khuất Trạch.

“Điện hạ, nơi đó là bản đồ ẩn.” Thấy cô vẫn do dự, Khuất Trạch lập tức bồi thêm một câu, “Nói cách khác chỉ cần vào cái bản đồ kia, mặc kệ là người chơi hay là NPC, người bên ngoài là nhìn không thấy cũng không tìm được.”

Diêu Tư nhíu nhíu mày, ngẫm lại cảnh tượng người người đuổi đánh, đi bản đồ ẩn gì đó dường như cũng không phải lựa chọn tồi, dù sao so với bị một đám người chơi đuổi chạy khắp thế giới thì tốt hơn nhiều.

Cô cuối cùng vẫn đồng ý đi cái bản đồ ẩn kia, nhưng có giúp hay không, cô quyết định trước tiên phải quan sát, cứ cảm thấy chỉ cần là đề nghị của Khuất Trạch, sau lưng không chừng đã đào sẵn một loạt hố rồi.

“Thật tốt quá Điện hạ, tới tới! Trước trang bị một chút, bản đồ ẩn đó rất xa, không chừng còn phải gặp mấy boss nhỏ gì đó.” Khuất Trạch cười đến trăm hoa đua nở, bắt đầu từ không gian trữ vật ồ ạt móc ra một đống trang bị cho bọn cô, thuận tay còn đưa cho cô một thanh đại bảo kiếm màu lam.

Diêu Tư cúi đầu nhìn, chỉ thấy trêи chuôi kiếm đó còn khắc một hàng chữ nhỏ: Ngự Thiên Bảo kiếm ( Lão tử thiên hạ đệ nhất rèn), phía sau còn có một hàng ngày tháng.

“…” Đột nhiên không muốn hỏi những trang bị này là từ đâu ra rồi.

————————

Khuất Trạch nói không sai, bản đồ ẩn kia đúng là rất xa, các cô đi qua suốt mười mấy cái truyền tống trận, bỏ rơi mấy chục nhóm người chơi, mới đến một rừng cây hẻo lánh.

Có Khuất Trạch phân phát trang bị, lúc này các cô thoát ra được cũng không chật vật lắm.

“Đến rồi!” Khuất Trạch cúi đầu nhìn bản đồ trong tay, “Phía trước chúng ta chính là bản đồ ẩn mà lần trước tôi đã đánh dấu.”

Diêu Tư quay đầu nhìn, quả nhiên trong rừng cây phía trước xuất hiện một tòa kiến trúc màu xanh lục thật lớn, nhìn không cao, chỉ hai ba tầng. Giấu ở trong rừng cây, dường như hòa thành một thể với rừng rậm. Phía trước còn có một con đường mòn, từng hàng cột có phong cách cổ xưa cao chót vót nối thẳng vào trong. Dưới cây cột là một mảng lớn tulip đỏ, trắng, tím tranh nhau đua nở nối thành một hàng, giống như được xử lí tỉ mỉ rồi vậy.

Diêu Tư đang muốn đi qua, Bách Nhất đã trước cô một bước đi về phía trước, đi thẳng tới cây cột trước mặt.

“Cậu làm gì!” Diêu Tư nhanh tay lẹ mắt đem người kéo về.

Cô vừa dứt lời, ‘Cốp’ một tiếng, Khuất Trạch đã đâm đầu vào trêи cột đá.

“Mù à?” Diêu Tư nhịn không được trào phúng một câu, “Làm gì lại đụng vào cây cột.”

“Cây cột? Cây cột gì?” Bách Nhất kì lạ quay đầu nhìn cô một cái.

“Đương nhiên là một hàng...” Diêu Tư sửng sốt, đột nhiên mở to hai mắt, “Các người không nhìn thấy?”

Bách Nhất vẫn là vẻ mặt không hiểu, Khuất Trạch lại hưng phấn đi tới, ngay cả đầu bị đụng đau cũng quên xoa xoa, “Tầng tinh thần lực nơi này quả nhiên không ảnh hưởng đến Điện hạ!” Hắn kϊƈɦ động bắt lấy tay cô, “Điện hạ, ngài nhìn thấy cái gì rồi?”

“Một cái... Nhà ở.” Diêu Tư rút tay về, chỉ chỉ trước mặt, “Các người thật không nhìn thấy?” Rõ ràng đang ở trước mắt a.

“Tôi chỉ nhìn thấy cây.” Bách Nhất trả lời.

“Ngài có thể thấy thì dễ làm rồi, cái này chứng minh tinh thần lực của Điện hạ vốn so với tầng tinh thần lực này mạnh hơn, cho nên ảo ảnh đối với ngài không có hiệu quả.” Khuất Trạch nhíu nhíu mày, hình như nghĩ tới cái gì tiếp tục nói, “Điện hạ, tinh thần lực của ngài có thể ngoại phóng không?”

“Ách……” Khóe miệng Diêu Tư cứng đờ, nhớ tới quân mạt chược nào đó, có thể nói không không?

“Điện hạ có thể cho tinh thần lực, hóa thành thật thể đặt ở trêи người chúng ta, như vậy chúng ta cũng có thể nhìn thấy được.”

“Anh chắc chứ?”

“Làm phiền Điện hạ!” Hắn gật đầu, ngay cả Bách Nhất cũng mang vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

Diêu Tư đầy đầu hắc tuyến, khẽ cắn môi chỉ có thể thúc giục tinh thần lực phóng ra ngoài, sau đó hóa hình, ở trêи tay mỗi người bọn họ đặt một quân __ mạt chược.

Một con nhị điều, một con nhị bính.

Ừ, rất thích hợp với bọn họ.

“Đây là cái gì?” Bách Nhất tò mò cầm lấy nhị bính trong tay, tràn đầy lòng hiếu học.

“Khụ... Đây là sản vật của nền văn minh người Lam Tinh cổ, bảo vật nghệ thuật của nhân dân Hoa Hạ.” Diêu Tư nghiêm trang nói hươu nói vượn, vừa nhìn liền biết cậu là tên nhóc chưa từng đi Viện Bảo Tàng học hỏi rồi, “Người trẻ tuổi các cậu không biết cũng rất bình thường.”

“Ồ.” Bách Nhất gật đầu một cái, ánh mắt nhất thời sáng thêm vài độ, nâng quân mạt chược trong tay, vẻ mặt hưng phấn, tuy rằng nghe không hiểu nhưng hình như là đồ cổ.

Ngay cả tên yêu nghiệt Khuất Trạch kia cũng nhiều hơn mấy phần tò mò, lật qua lật lại nhị bính trong tay.

Ừm, rất tốt! Đây là một trận lừa dối hoàn mỹ.

╮(╯▽╰)╭

Diêu Tư nhẹ nhàng thở ra!

Có tinh thần lực của cô thêm vào, Bách Nhất cùng Khuất Trạch quả nhiên cũng thấy được ba tầng lầu phía trước. Ba người liếc nhau, lúc này mới cẩn thận hướng bên kia mà đi.

Không thể không nói đây là một nơi rất đẹp, hương hoa thoang thoảng, khắp nơi đều trải đầy các loại cây xanh cùng hoa tươi, hoa hồng, bách hợp, đinh hương, oải hương... Các loại hoa đều có! Làm cô có loại cảm giác vào nhầm hoa viên tư gia của người khác.

Cảnh sắc đúng là rất đẹp, nhưng không biết vì sao, hoàn cảnh này làm cô cảm thấy rất không hài hòa, nhưng cô lại không tìm ra cụ thể là chỗ nào không đúng.

“Các người có cảm thấy... Nơi này quá yên tĩnh hay không.” Diêu Tư nhịn không được hỏi, lẽ ra căn lầu lớn như vậy, cảnh sắc đặc biệt như vậy, không nói tới boss, dầu gì cũng phải thiết lập một cái NPC chứ. Nhưng các cô một đường đi vào, đừng nói là bóng người. Ngay cả con thỏ cũng chưa thấy.

“Mau nhìn bên kia!” Cô mới vừa hỏi xong, Bách Nhất đột nhiên chỉ vào một chỗ phía sau nhà lớn tiếng nói.

Diêu Tư nghiêng người nhìn một cái, chợt hít vào một hơi.

Đệch!

********************

Hết chương 117
Bình Luận (0)
Comment