Trước đó làm một Huyết tộc giả vừa mới học tinh tế ngữ không bao lâu. Trong trí nhớ của cô, tri thức về tinh tế ít đến đáng thương, hoàn toàn chính là trạng thái nửa mù chữ, mà người thừa kế chỉ có được 80% ký ức của cô.....
Đáy lòng Diêu Tư run lên, che mặt, đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi với hắn làm ‘xao’ đây?
Người thừa kế khác___ từ không tới có, được nửa đời tri thức của người khác, trúng giải thưởng lớn.
Lý Chính —— từ có đến không, có được lịch sử vô dụng đã biến mất, quả thực là tạo nghiệt mà.
Kết luận____ Người kế tục ký ức của cô, quả thật chính là người thừa kế thảm nhất trong lịch sử, không ai sánh bằng!
“Loại tình huống này của hắn, chưa từng có bao giờ, cho nên tôi cũng không biết xử lí như thế nào....” Vẻ mặt Diêu Tiềm khó xử, rõ ràng bản thân cũng không có chủ ý, bây giờ Lý Chính, tháo xuống máy phiên dịch thì cả lời nói cũng nghe không hiểu, cùng Diêu Tư trước kia là giống hệt nhau. Mà Điện hạ trước đó có Bệ hạ, cho nên mới nhanh như vậy học được ngôn ngữ thông dụng của tinh tế, nhưng cố tình Lý Chính lại là người thừa kế.
Diêu Tiềm run lên, có chút không dám tưởng.
“Thúc đưa hắn lại đây đi!” Diêu Tư đột nhiên mở miệng nói.
“A! A?” Diêu Tiềm sửng sốt, không thể tin được trừng lớn mắt.
“Hắn là người thừa kế của ta không phải sao?” Đây tất cả là chính mình tạo thành, nồi của mình thì tự mình cõng, “Tinh tế ngữ của ta mặc dù cũng không đặc biệt thuần thục, nhưng vẫn có thể dạy, lại nói còn có Mộ Huyền đấy!”
“Bệ…… Bệ hạ?” Diêu Tiềm càng kinh ngạc, ngài xác định Bệ hạ sẽ dạy, mà sẽ không trực tiếp bóp chết hắn? Điện hạ ngài có biết hay không, Huyết tộc đối với con nối dõi nhà mình và người thừa kế là ý tưởng gì không?
“Cứ quyết định như vậy, những người khác…… Ta cũng không yên tâm.” Rốt cuộc thì trước đó Lý Chính đã làm những chuyện kia, đúng là quá mức. Tuy rằng không ai biết hắn chính là người lúc trước tiến công Hồng Tinh, duy nhất biết chân tướng chỉ có cô cùng Mộ Huyền, ngay cả Diêu Tiềm cũng chỉ là suy đoán mà không có xác định.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác, chỉ hy vọng hắn có thể bắt đầu lại một lần nữa. Cho nên bọn họ quyết định không hề đề cập đến chuyện trước kia, vô luận là vì Huyết tộc, hay là vì Lý Chính, đây đều là lựa chọn tốt nhất.
“Về chuyện nhập học, ta sẽ trực tiếp dẫn hắn tới học viện báo cáo, cứ như vậy đi.” Tốt xấu gì cô cũng là Hội trưởng Hội học sinh, mặc dù không quản chuyện gì. Nói xong cô vẫy tay cắt đứt truyền tin.
“Ăn cơm.” Mộ Huyền vừa vặn từ phòng bếp ra, vẫy vẫy tay với cô.
Diêu Tư lập tức đi qua ngồi, thật là có chút đói bụng. Trận này xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng không có thời gian đi trường học, bỏ qua rất nhiều chương trình học, mấy ngày nay đang liều mạng học bù lại, ai, làm học sinh tốt tự chủ trong học tập thật không dễ dàng a.
Mới vừa ăn nửa chén mao huyết vượng, chuông cửa lại vang lên.
Đang muốn đứng dậy, Mộ Huyền đã trước một bước xoay người mở cửa, Diêu Tư đoán được là ai, cầm chén đi theo phía sau.
Quả nhiên cửa vừa mở, gương mặt tươi cười như đóa hoa cúc của Lý Chính liền xuất hiện ở trước mắt.
Có thể nguyên nhân là bởi vì truyền thừa, hắn trước tiên chào hỏi cô, “HI~ ta tới rồi, phụ thân!” Nói xong lại nhìn về Mộ Huyền đang đứng trước, trịnh trọng hô một tiếng, “Gia gia!” (
Ông nội!)
Diêu Tư: “……”
Phanh một tiếng!
Mộ Huyền không chút do dự đóng sầm cửa.
————————
Diêu Tư cơ hồ dùng hết tài ăn nói cả đời, mới làm Mộ Huyền đáp ứng tạm thời để Lý Chính tiến vào, theo cô học ngôn ngữ thông dụng ở tinh tế, lấy danh nghĩa người thừa kế của cô.
Từ sau khi vào nhà, áp suất quanh thân Mộ Huyền thấp đến càng ngày càng nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Lý Chính ‘vèo vèo’ phóng khí lạnh, cảm giác không khí trong phòng nháy mắt thấp đi rất nhiều độ. Vốn dĩ Diêu Tư cho rằng, Lý Chính lần thứ hai biến đổi có thể làm giảm bớt mâu thuẫn của đôi bạn tốt ngày xưa, tình huống này nhìn thế nào... Dường như càng nghiêm trọng?
Ngay cả Lý Chính thần kinh thô cũng cảm giác được, đối phương ghét bỏ hắn, người cao to 1m89 liều mạng đem mình co lại thành một đoàn, chà xà da gà nổi tầng tầng trêи cánh tay, nhịn không được đẩy cô, hạ thấp giọng hỏi.
“Phụ thân, gia gia có phải không thích ta hay không a?”
Khóe miệng Diêu Tư run rẩy, “Anh lại gọi thêm vài tiếng gia gia, hắn sẽ càng chán ghét anh.” Bị một đại thúc giáp mặt kêu gia gia, ai chịu nổi a! “Nói, anh rốt cuộc học từ ai loại xưng hô này?”
“Lão trung y ở bệnh viện á!” Hắn chỉ chỉ phương hướng Viện nghiên cứu.
Lão trung y....
Diêu Tư một đầu hắc tuyến, cẩn thận suy nghĩ một chút, “Anh nói không phải là Diêu Tiềm chứ?”
“Đúng vậy!” Hắn gật gật đầu, yếu ớt xem xét Mộ Huyền, lại nghênh đón một ánh mắt lạnh hơn của đối phương, run lên một cái lập tức cúi đầu xuống, tiếp tục trả lời, “Huyết tộc phải kêu người dẫn đường của mình là phụ thân, vậy người dẫn đường của ngài còn không phải là gia gia sao?”
“......”
Được rồi, logic max điểm, không sai, “Nhưng tôi không phải Người dẫn đường của anh.”
“Gì? Không phải!” Cả người hắn đều ngẩn ra.
“Anh là người thừa kế, cũng không phải con nối dõi của tôi, người thừa kế là không có người dẫn đường. Cho nên……” Cô lời lẽ chính đáng nhấn mạnh, “Anh vẫn là kêu tên của tôi đi, tôi tên Diêu Tư.”
“Thì ra là như thế này, thật tốt quá!” Ngoài ý muốn hắn cũng không có mất mát, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, “Em gái à em không nói sớm! Anh cũng cảm thấy cái từ phụ thân này rất không được tự nhiên, còn tưởng rằng không gọi em sẽ tức giận đó! Thì ra trong trí nhớ của anh, tên Diêu Tư này là của em a!”
Hắn ha ha cười, cả người đều thả lỏng, cực kỳ giống đại thúc bán huyết vịt trước kia, theo thói quen muốn giơ tay vỗ bả vai cô.
Sau đó... Bị Mộ Huyền chặn lại!
Hắn tay mắt lanh lẹ, một phen chế trụ tay Lý Chính, ánh mắt lập tức lại lạnh thêm vài độ, phảng phất như có băng từ bên trong bắn ra.
“Đau đau đau đau……” Cả khuôn mặt Lý Chính đều vặn vẹo, liều mạng muốn rút lại.
“Tư liệu truyền xong rồi?” Lấy móng của cậu ra, đừng chạm vào con non nhà ta! Mộ Huyền dường như ghét bỏ đem tay hắn quăng trở về, quay đầu nhìn về phía Diêu Tư đang thao tác quang não.
Diêu Tư sửng sốt, gật gật đầu, “Truyền…… Xong rồi.” Cô cho Lý Chính là hướng dẫn đối chiếu giữa ngôn ngữ tinh tế thông dụng và chữ Hán, là lúc trước Mộ Huyền sửa sang lại, xem như là phần độc nhất của tinh tế, rất thích hợp với Lý Chính hiện tại.
“Truyền xong thì có thể đi rồi.” Mộ Huyền điểm điểm thao tác phòng trí năng, trực tiếp mở cửa ra, quang minh chính đại đuổi người.
“Nhưng... Nhưng anh không có nơi để đi!” Vẻ mặt Lý Chính ngây ra, nhìn về phía Diêu Tư xin giúp đỡ.
“Mộ Huyền.” Tốt xấu cũng là người quen, cũng không thể để hắn ngủ đường cái chứ, “Nếu không……”
“Không được!”
“……” Tôi cái gì cũng chưa nói a!
Chân mày Mộ Huyền nhíu thành bánh quai chèo, trực tiếp mở ra quang não gửi đi mấy tin, “Hắn sẽ có chỗ đi.”
Quả nhiên không đến một lát, liền có người tới, mở cửa nhìn một cái, người tới lại là Bách Nhất.
“Điện hạ, Bệ hạ nói để tôi đến đón một người.”
Bách Nhất cười vẻ mặt nhiệt tình, “Yên tâm đi, tôi sẽ chiếu cố hắn “
Nói rồi hướng Mộ Huyền gật đầu một cái, liền lôi kéo Lý Chính còn đang ngơ ngác lên phi hành khí.
Một lát sau.
“Này... Người anh em, Huyết tộc không thích người thừa kế sao?” Lý Chính nhịn không được hỏi.
“Cái này còn phải xem là ai, quen rồi là tốt.” Bách Nhất vỗ vỗ vai hắn, “Đúng rồi người anh em, sao cậu lại ở Huyền Anh điện? Bệ hạ vì sao phải nhấn mạnh cậu là người thừa kế? Cậu là người thừa kế của ai?”
“Diêu Tư.”
“Gì?” Dưới chân Bách Nhất chợt một cái, thiếu chút nữa từ trêи phi hành khí ngã xuống, “Diêu…… Diêu Tư, Điện hạ!”
“Ừ, sao?”
Bách Nhất hít hà một hơi, nhìn hắn một cái thật sâu, thật lâu sau mới không dám tin tưởng nói, “Cậu thế nhưng có thể sống sót đi ra?!”
“......”
********************
Hết chương 131.