Diêu Tư theo bản năng xem xét thông đạo đi thông tới phòng thí nghiệm ngầm, từ sau sự kiện xóa số liệu lần trước, hắn liền không cho chính mình đi vào bên trong. Tuy rằng sau đó cô lại trộm tiến vào hai lần muốn tiếp tục phá hoại, nhưng cũng không có hiệu quả, bởi vì hắn đã đến trước!
╮(╯﹏╰) ╭
Cho nên đến nay cô vẫn không biết hắn đang làm thực nghiệm gì.
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa đột nhiên mở ra, Lận Lung từ bên trong đi ra, so sánh với dáng vẻ mấy ngày này tùy thời sẽ xù lông, hắn dường như là gặp chuyện tốt gì đó, đầu mày đuôi mắt đều giãn ra, khó được tâm tình tốt chủ động chào hỏi cô.
“Ê, khế ước giả của người ta kia!”
“Ê, đại biến thái kia!” Diêu Tư trực tiếp dỗi về một câu.
Lận Lung giật giật khóe môi, biểu tình hưng phấn trêи mặt nhất thời hơi cứng lại, một lát lại khôi phục, có vẻ đã thành thói quen, “Cô không phải cả ngày nói nhàm chán sao? Lão tử hôm nay tâm tình tốt, mang cô đi ra ngoài đi dạo.”
Đi dạo em gái anh, coi lão tử là chó à!
“Đi đâu?”
“Đi!” Hắn trực tiếp tiến lên đem cô từ trêи sô pha kéo lên, “Đi rồi cô sẽ biết.”
Nói rồi, hắn vẫy lên không trung một cái, lập tức không trung liền xuất hiện một cái cửa động màu đen, không gian truyền tống!
Diêu Tư cả kinh, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy người khác ngoại trừ Mộ Huyền có thể sử dụng dị năng này.
Lận Lung trực tiếp kéo cô đi vào, chỉ trong chớp mắt, các cô đã không còn ở mặt đất, mà trôi nổi ở trong vũ trụ. Phía trước một mảnh đen nhánh, chỉ là nơi xa mơ hồ có một hai điểm sáng.
“Đây là đâu?”
“Ven vực sâu.”
Vực sâu! Đó không phải ở Đuôi tinh hệ sao? Lận Lung mang cô tới nơi này làm gì? Diêu Tư sửng sốt, khó trách nơi này ít tinh cầu như vậy? Cô nhớ rõ Mộ Huyền đã nói qua, vực sâu là một mảnh tinh vực hoang vu, tinh cầu rất ít, đại bộ phận đều bị Tinh không dị thú ăn đến không sai biệt lắm.
Nhưng kỳ quái chính là, vì sao chung quanh đây lại một chút cũng không tối vậy?
Cô theo bản năng xoay người hướng về nguồn sáng phía sau nhìn lại, lại ở sau lừng thấy được một tinh cầu thật lớn, đó là một tinh cầu màu lam, bởi vì cách quá gần, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hải vực rộng lớn cùng hình dạng lục địa quen thuộc trêи tinh cầu.
“Địa cầu!” Cô buột miệng thốt ra, đôi mắt đột nhiên trợn to.
Đây rõ ràng chính là tinh cầu cô quen thuộc nhất, sao có thể! Rõ ràng thời điểm cô tỉnh lại, tận mắt nhìn thấy tinh cầu đó bị hủy diệt ở trước mặt mình. Nhưng vì cái gì lại xuất hiện ở chỗ này? Địa cầu không phải ở hệ Ngân Hà sao?
“Cô nhận thức Lam Tinh?” Lận Lung kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô một cái, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, đánh giá cô từ trêи xuống một lần, “Cô chắc không phải người của Lam Tinh cổ trước kia chứ?”
Diêu Tư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cô là người của Lam Tinh rất kỳ quái sao? Đây không phải chuyện công khai trong tinh tế sao?
“Mịa nó, cô thật sự phải!” Vẻ mặt hắn không thể hiểu được, “Không nghĩ tới hiện tại vậy mà còn có người biến đổi Lam Tinh, vốn còn tưởng rằng cô là người phục chế mà tên chủng thuần huyết đó nghiên cứu ra. Ta nói hắn như thế nào may mắn như vậy, lại gặp được khế ước giả chân chính, đệch đệch!” Hắn mắng liền vài câu đệch, đầy mặt hâm mộ ghen tị hận, tựa hồ nghĩ đến cái gì, trêи mặt hiện ra vài tia ý vị châm chọc, “Không nghĩ tới tử lão nhân(*) chờ mong nhiều năm như vậy, ngay cả mạng cũng chơi mất luôn, kết quả là lại để cho người khác tìm được khế ước giả, thật là buồn cười.”
(*) Tử ở đây nghĩa là chết, tử lão nhân ý chỉ ông lão này đã chết rồi.
“Lão nhân?” Diêu Tư sửng sốt, đây là lần thứ hai cô từ trong miệng hắn nghe thấy cái từ này, “Lão nhân nào, ý gì?”
Lận Lung quay đầu lại nhìn cô một cái, trêи mặt biểu tình có chút phức tạp, nhìn lướt qua cô một lần, mới thở dài một tiếng nói, “Nói cho cô cũng không có gì.” Hắn trầm mặc một lát, tựa hồ suy nghĩ bắt đầu nói từ đâu, “Cô biết cái mà các người gọi là Huyết Tộc là từ đâu tới không?”
“Không phải Lam Tinh sao?” Cô chỉ chỉ tinh cầu phía sau, tất cả Huyết Tộc, bao gồm thế hệ đầu, vốn đều là người Lam Tinh.
“Cái này không phải Lam Tinh, chỉ là một tinh cầu khác ta chữa trị trả lại như cũ giống như đúc mà thôi.” Hắn thuận miệng giải thích một câu.
Diêu Tư vui vẻ, “Vậy trêи tinh cầu này……”
“Không người!” Phảng phất biết cô muốn hỏi cái gì, hắn trực tiếp phủ định, mang chút châm chọc nói, “Sinh mệnh nào có thể dễ dàng sinh ra như vậy, nếu thật có thể làm người Lam Tinh sống lại, các cô bây giờ còn dùng đến người phục chế?”
“Nga……” Cô có chút thất vọng, rốt cuộc đó đã từng là nơi cô quen thuộc nhất, nhà của cô.
“Các cô đúng là đến từ tinh cầu đó không sai.” Hắn tiếp tục giải thích, “Nhưng Huyết Tộc trước nay dựa vào là truyền thừa huyết mạch, có thế hệ một mới có đời thứ hai, vậy thế hệ đầu lại từ đâu tới đây?”
“Thuỷ tổ?”
“Không sai, là Thuỷ tổ, nhưng…… Thuỷ tổ lại là ai?”
Cái này…… Cô thật đúng là không biết, vô luận là Lam Tinh hay là Huyết Tộc trong lịch sử, đều chỉ có cái danh từ Thuỷ tổ này. Đều biết khởi nguyên Huyết Tộc đến từ chính Thuỷ tổ. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong xưng hô này mà thôi, cái khác thì đều không biết gì. Lận Lung hỏi như vậy là……
“Anh gặp qua Thuỷ tổ!” Diêu Tư kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“Đâu chỉ là nhận thức, lão tử đi theo phía sau hắn, thu thập cục diện rối rắm thu thập hơn vạn năm.” Hắn run rẩy khóe môi.
“Anh và hắn quen thuộc như vậy?”
Diêu Tư nhất thời có chút kϊƈɦ động, rốt cuộc đó là lão tổ tông của tất cả Huyết Tộc, “Nói nhanh lên, hắn rốt cuộc gọi là gì?” Trong đầu nhất thời hiện lên một đám tên bá khí trắc lậu(*): Cain, Dracula vẫn là Doanh Câu, Hậu Khanh, Hạn Bạt, Tướng Thần? Rốt cuộc là phái phương Tây hay là phái Đông Phương đây?
(*) Chỉ ngạo khí, nhuệ khí, tài hoa hoặc là khí thế cuồng dã, ngang ngược vênh váo, vân vân.“Hắn gọi là……” Hắn nhìn về phía cô, vẻ mặt nghiêm túc nói ra ba chữ, “Vương, Nhị, Ma!”
“……”
Giề?
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Xốc bàn, anh cmn đùa tôi à!
Vương Nhị Ma! Đường đường là Thủy tổ của Huyết Tộc chúng ta sao có thể kêu Vương Nhị Ma, “Sao anh không nói gọi là Triệu Nhị Cẩu luôn đi?”
Hắn đột nhiên trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, “Cô như thế nào biết tên ta. Ta trước kia kêu Triệu Nhị Cẩu?” (
Ed: Nhị Cẩu dịch thô nghĩa là chó đần, chó ngu đó ạ quý vị ^^)
“……”
Mơ hồ cảm thấy một ngụm lão huyết phun trào ra ngoài.
_(‘” ∠)_
“Ha hả, hẹn gặp lại!” Điên mới tin anh.
“Khoan đã, cô đi đâu?” Hắn một phen túm chặt tay cô, “Mẹ nó! Lão tử nói chính là sự thật, không lừa cô.”
“Biên, tiếp tục biên(*)!” Biên ra một bông hoa lam cho tôi xem.
(*)Biên có rất nhiều nghĩa: ở đây tác giả sử dụng 2 nghĩa, 1 là biên soạn, bày ra, kể ra; 2 là bịa, bịa chuyện, bịa đặt, đặt điều, thêu dệt: Bịa đặt những chuyện vu vơ, đặt diều nói láo, nói khoác.)“Cmn! Năm đó nếu không phải tử lão nhân Vương Nhị Ma kia, nghĩ ra cái biện pháp ngu ngốc gì đó tới tìm khế ước giả, lão tử nào đến nỗi hiện tại còn lưu lại nơi này sao?”
“Khoan đã! Anh nói lão nhân chính là Thuỷ tổ!”
“Ngoại trừ hắn còn có ai? Hắn mẹ kiếp chính là tên bệnh thần kinh.” Hắn càng nói càng tức giận, hàm răng cắn đến vang ken két.
“Vậy người khác ở đâu? Còn sống sao?”
“Đã chết!” Hắn hừ lạnh một tiếng, như là nghĩ đến cái gì, sắc mặt nhăn nhó vài cái, “Tên bệnh thần kinh kia, khắp nơi tìm người Lam Tinh lấy máu chuyển đổi, thấy một người biến đổi một người, giống như là chó điên, thay đổi một đám lại một đám người Lam Tinh. Còn nói đây là phương thức nhanh nhất tìm được khế ước giả, kết quả đem chính mình chơi hỏng luôn.”
Cho nên…… Đây là khởi nguồn của Huyết Tộc thế hệ một sao? Bởi vì Thuỷ tổ tìm bà xã tìm đến điên rồi?
Đây là lý do phá hoại gì hả!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
“Chờ đã! Anh không phải Huyết Tộc thế hệ một sao?” Theo lý thuyết, hắn cũng coi như là bị Thuỷ tổ biến đổi đi? Nhưng nhìn dáng vẻ hận không thể đem thi thể người ta kéo ra quất này của hắn, hoàn toàn không giống như là con nối dõi của đối phương.
“Ai nói với cô ta là Huyết Tộc thế hệ một?” Hắn mắt trợn trắng.
“Không phải?”
“Ta cùng Vương Nhị Ma giống nhau, chiếu theo phép tính của các người……” Hắn quay đầu nhìn về phía cô, “Ta là Thuỷ tổ.”
“……”
Đệch! 3v3
*****************
Huyết tộc xưa đặt tên thật… Khí phách! (༎ຶ ෴ ༎ຶ)Chương sau: Cẩu độc thân thuần huyết.Chúc cả nhà một ngày vui vẻ ^^Hết chương 165.