Tinh Tế Ngụy Dự Ngôn Sư

Chương 14


Thân ảnh màu trắng xuất hiện ở cửa, bất đồng với Phương Tinh Thần chật vật bất kham hai ngày trước Phương Tỉnh nhìn thấy, vết thương chồng chất, lúc này một thân áo sơ mi trắng quần màu đen hưu nhàn, trên người một chút vết thương đều không có, nhìn nhìn lại tay phải Phương Tinh Thần, rõ ràng rất lành lặn.
Sao có thể, hôm nọ hắn tận mắt nhìn thấy tay phải Phương Tinh Thần bị đánh gãy, biến mất hai ngày, khẳng định trị liệu cánh tay đi.

Nhìn nhìn lại mười mấy người mình mang đến, nằm đầy đất, ngay cả hai thần lực giả cấp thấp cũng chẳng ngoại lệ.

Sao có thể, Phương Tinh Thần ở đây cũng không có trang bị phòng hộ, chẳng lẽ những người này đều bị một mình Phương Tinh Thần đánh bại? Không có khả năng, Phương Tinh Thần chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhất định Phương Tinh Thần biết hắn đập nhà, cho nên dùng tiền mời một thần lực giả, đúng, nhất định là như thế, bằng không phế vật Phương Tinh Thần, sao có thể đánh lại mười mấy người thường, hai thần lực giả được.

Hắn nhất định mời cao thủ.
Nhìn Phương Tinh Thần đứng ở cửa, mắt lạnh nhìn mình, lại liếc qua bọn thuộc hạ nằm đầy đất, tức khắc Phương Tỉnh thẹn quá thành giận, "Phương Tinh Thần, ngươi đừng tưởng rằng mời cao thủ giúp đỡ, là có thể kiêu ngạo, ta xem tại Diêm Thành này, ai dám đắc tội Phương gia chúng ta."
Phương Tỉnh cho rằng Phương Tinh Thần giấu cao thủ thần lực giả trong nhà, chưa bước ra, cho nên cố ý đề cao thanh lượng, nhắc nhở kẻ thần bí kia, hắn là người Phương gia.

Một chút cũng không nghĩ đến Phương Tinh Thần là thần lực giả.

Bởi vì vô luận ở Thủy Lam Tinh, hay tinh cầu khác, mọi người nếu trước 18 tuổi vô pháp thức tỉnh tinh thần lực, liền chú định chỉ là một nhân loại bình thường.
Vừa mới bắt đầu, Phương gia đem phụ thân Phương Tinh Thần đuổi ra, vẫn thực chú ý Phương Tinh Thần, dù sao thêm một thần lực giả, đối với Phương gia mà nói, nhiều một phần bảo đảm.

Nhưng thẳng đến phụ thân Phương Tinh Thần ngoài ý muốn qua đời, mẫu thân giả chết tái giá, Phương gia bắt đầu có chút từ bỏ Phương Tinh Thần.

Mà năm nay, hắn sắp 18 tuổi, một chút dấu hiệu thức tỉnh tinh thần lực đều không có.

Phương gia cũng hoàn toàn vứt bỏ hắn.


Giống như năm đó vứt bỏ phụ thân Phương Tinh Thần.
Cho nên, Phương Tỉnh mới dám kiêu ngạo, trắng trợn táo bạo đối phó Phương Tinh Thần.
Diêm Thành ở Đông Vực Quốc là một trong mười thành thị lớn nhất, Phương gia ở Diêm Thành địa vị có thể nói là số một số hai.

Tuy rằng gia gia Phương Tỉnh là tộc trưởng Phương gia, nhưng đại gia tộc như Phương gia, ngồi lên vị trí tộc trưởng phải là người có năng lực.

Dù Phương Tỉnh thân là tôn tử duy nhất, nếu chỉ là người thường không có tinh thần lực, hắn cũng sẽ không chút do dự bị đá ra khỏi danh sách đề cử người thừa kế.

Nhớ năm đó, phụ thân phế vật kia còn không phải bởi vì trọng thương mất đi tinh thần lực, mới bị đuổi ra khỏi Phương gia.
Cho nên, vì có thể tăng thêm địa vị chính mình ở Phương gia, Phương Tỉnh mới muốn tiến vào Cửu Châu học viện, chỉ cần vào được nơi đó, chẳng khác nào có một nửa tư cách trở thành người thừa kế.

Nhưng, Cửu Châu học viện trừ bỏ một ít người có cống hiến đối với học viện hoặc vài trường hợp đặc biệt, dù có là lãnh đạo cấp cao của Đông Vực Quốc, không đạt tới điều kiện nhập học, cũng đừng mơ tiến vào học viện trở thành học sinh.
Phương Tỉnh có thể ở Phương gia địa vị cao hơn so với mười mấy người khác cùng thế hệ, ngoài chuyện có gia gia đang giữ chức tộc trưởng, còn bởi vì thiên phú tu luyện tốt nhất, thời điểm mười hai tuổi vừa vặn thức tỉnh tinh thần lực, năm nay hai mươi tuổi cũng đã là thần lực giả sơ cấp 3.
Đối lập mười mấy thần lực giả khác của gia tộc chỉ sơ cấp 1, sơ cấp 2, Phương Tỉnh hắn đương nhiên đáng giá kiêu ngạo.
Chỉ là, tu vi sơ cấp 3, cũng chưa chắc có thể bước vào Cửu Châu học viện.

Trường kia chiêu sinh cả nước, ba năm một lần, mỗi lần chỉ tuyển một ngàn học sinh, tuổi mười lăm đến 30.

Hàng năm học sinh Đông Vực Quốc muốn tiến vào Cửu Châu học viện có vài ngàn vạn.

Này cơ hồ xác suất trúng tuyển chính là mấy vạn mới trúng tuyển một người.

Cho nên, dù Phương Tỉnh tự nhận là thiên phú không tồi, hắn cũng không tự tin đỗ vào Cửu Châu học viện.
Một tuần trước, Phương Tỉnh trong lúc vô tình, ở ven đường gặp Phương Tinh Thần, thấy trên cổ hắn treo một khối ngọc bội.


Tức khắc nhận ra khối ngọc bội có chút quen mắt, trở về tra, phát hiện kia cư nhiên là Cửu Châu học viện cố ý đưa cho người có cống hiến.

Chỉ cần cầm ngọc bội đi đến Cửu Châu học viện, có thể phá lệ được một danh ngạch trúng tuyển.
Tuy rằng Phương Tỉnh không biết phụ thân Phương Đồng Nghị của phế vật kia làm sao có được khối ngọc bộ Song Ngư Hí Châu, nhưng sau khi Phương Tỉnh biết tác dụng của nó, liền lập tức tìm Phương Tinh Thần.

Ngọc bội của Cửu Châu học viện đưa ra không phải người nào cũng có thể dùng.

Thời điểm ngọc bội được sử dụng, Cửu Châu học viện sẽ phái người điều tra.

Trừ bỏ chủ nhân, cũng chỉ còn người thừa kế cùng huyết thống với chủ nhân ngọc bội.

Mà Phương Đồng Nghị chính là thúc thúc Phương Tỉnh, cho nên, cũng coi như hậu đại cùng dòng máu.

Tiền đề là không tồn tại thân nhi tử Phương Tinh Thần.
Phương Tỉnh nguyên bản phát hiện Phương Tinh Thần không biết tác dụng của ngọc bội, hơn nữa lại có quan hệ với Trương Lam Tâm, cho nên hắn nghĩ chỉ cần Phương Tinh Thần ngoan ngoãn, tiếp tục làm người trong suốt, thì sẽ lưu lại cho tiện nhân kia một cái mệnh.

Nhưng Phương Tinh Thần cư nhiên bắt đầu học được phản kháng, còn dám tìm Trương Lam Tâm cáo trạng, như vậy nếu cho phế vật kia biết tác dụng của ngọc bội, đến lúc đó khẳng định sẽ tìm tới Cửu Châu học viện, Phương Tỉnh chắc chắn mất đi tư cách nhập học.
Không được, hắn tuyệt đối không thể để chuyện như vậy phát sinh.
Phương Tỉnh thấy mình cố ý đề cao thanh lượng, trừ bỏ Phương Tinh Thần đứng ở cửa mắt lạnh nhìn mình, trong phòng không còn ai bước ra.

Phương Tỉnh cho rằng thần lực giả cao cấp kia nghe rõ lời mình vừa nói, cố kỵ tới Phương gia, không chuẩn bị nhúng tay.


Trong lòng vui vẻ, mặt kiêu ngạo nói với Phương Tinh Thần: "Phương Tinh Thần, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi".
Nói xong, Phương Tỉnh dùng tinh thần lực, bắt đầu triệu hoán nguyên lực, trong tay một trận bạch quang sáng lên, ngưng tụ đạn nguyên lực kích cỡ nắm tay.

Ngay sau đó, Phương Tỉnh nhắm thẳng Phương Tinh Thần, đạn nguyên lực "Hô hô hô" hướng tới phía trước.
Phương Tỉnh nhìn Phương Tinh Thần đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cho rằng hắn bị dọa choáng váng, lộ ra nụ cười đắc ý, đột nhiên tươi cười cứng lại.
Chỉ thấy Phương Tinh Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích nhẹ nhàng bâng quơ nâng tay phải lên, vung một phát, ba viên đạn đánh úp về phía hắn đột nhiên rẽ hướng sang bồn hoa phía bên phải, nháy mắt "Phanh phanh phanh" tạc ra ba cái hố nhỏ.
"Sao có thể......" Phương Tỉnh kinh hô ra tiếng, Phương Tinh Thần sao có thể dễ như trở bàn tay hóa giải công kích đạn nguyên lực của mình, vừa rồi hoàn toàn không cảm nhận được dao động tinh thần lực trên người Phương Tinh Thần.
"Không có khả năng." Phương Tỉnh lần nữa tập trung tinh thần lực, triệu hồi đạn nguyên lực, lúc này đây, Phương Tỉnh không cần dạo đầu đem một viên lại một viên ném vào trên người Phương Tinh Thần.
Đối mặt đạn nguyên lực ập đến, Phương Tinh Thần không nháy mắt cái nào, lần nữa vung tay lên, một tấm ánh sáng vàng kim chắn trước mặt, đạn nguyên lực oanh tạc ánh sáng vàng, nháy mắt biến mất.

Phương Tỉnh không dám tin tưởng thứ mình vừa thấy, miệng lẩm bẩm: "Không có khả năng......!Không có khả năng......!Không có khả năng......"
Ngay sau đó, Phương Tỉnh giống như điên rồi, liều mạng công kích Phương Tinh Thần, nhưng mà, công kích của hắn, không thể làm Phương Tinh Thần lui về phía sau một bước.

Thậm chí, Phương Tinh Thần dưới sự bảo vệ của đạo kim quang, công kích của Phương Tỉnh một khối ván cửa cũng không chạm vào được.
"Hô hô hô......" Phương Tỉnh thở gấp, sau một trận liều mạng công kích, tinh thần lực đã tiêu hao hai phần ba.

Nhưng nhìn Phương Tinh Thần góc áo không động chút nào đứng sau ánh sáng vàng kim, hắn không dám tiếp thu cái mình vừa thấy.
Không có khả năng, không có khả năng, Phương Tinh Thần sao có thể không việc gì, chống đỡ được công kích của hắn.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.
"Công kích xong rồi đúng không?" Phương Tinh Thần lạnh lùng nhìn Phương Tỉnh thở hổn hển, trở tay vung lên, sắc kim quang hóa thành mười mấy chủy thủ, hướng về Phương Tỉnh bay đi.
"Cái gì?" Phương Tỉnh đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng né tránh, kết quả, đã không còn kịp rồi.
"A a a......"
Mười mấy chủy thủ, trên tay, chân, cơ thể Phương Tỉnh, để lại mười mấy đạo vết thương sâu thấy cốt.

Phương Tỉnh kêu thảm thiết đinh tai nhức óc, toàn thân nháy mắt bị máu tươi nhiễm hồng, thống khổ la hét lăn lộn trên mặt đất.
"Ngươi làm sao dám......!Làm sao dám......" Phương Tỉnh không thể tin được Phương Tinh Thần phế vật vẫn luôn bị hắn khinh thường, trở thành thần lực giả, hơn nữa phi thường lợi hại.


Càng thêm không thể tin, Phương Tinh Thần cư nhiên dám đả thương hắn.
Phương Tinh Thần nhấc chân, từng bước một mà đi tới trước mặt Phương Tỉnh, trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Vì cái gì không dám? Ta cảm thấy vừa rồi ngươi nói một câu không đúng lắm.

Ngày này sang năm không phải là ngày giỗ của ta, mà là của các ngươi".
Phương Tỉnh đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Ngươi muốn......!Giết ta? Ta là Phương Tỉnh, tộc trưởng Phương gia ông nội ta sẽ không bỏ qua cho ngươi......"
"Thì tính sao?" Phương Tinh Thần không chút nào để ý: "Ngươi cho rằng vừa rồi các ngươi náo loạn động tĩnh lớn như vậy, chung quanh vì cái gì không ai phát hiện?"
Đúng vậy, vì cái gì bọn họ nháo ầm ĩ, chung quanh đều không có người lại đây? Cái lần hắn đến đập phá nhà Phương Tinh Thần, lập tức có người đến xem xét.

Chỉ là thấy bọn họ thế tới rào rạt, mới không dám trêu chọc mà thôi.

Nhưng lần này, vì cái gì một chút động tĩnh đều không có?
"Là ngươi?" Nhớ tới vừa rồi Phương Tinh Thần hỏi chuyện, Phương Tỉnh cắn răng, chịu đựng đau xót trên người, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Phương Tinh Thần.
Phương Tinh Thần không trả lời hắn, chỉ cúi người xuống, ngón tay phải duỗi ra chỉ vào trán Phương Tỉnh.
Nhìn ngón tay ngày càng đến gần, một trận bất an đột nhiên dâng lên trong lòng Phương Tỉnh, hắn giãy giụa cả kinh kêu lên: "Không cần......"
Nhưng mà, ngón tay Phương Tinh Thần không hề do dự, trực tiếp dừng trên trán Phương Tỉnh, ngay sau đó, một trận kim quang sáng lên, đồng tử Phương Tỉnh trợn to, trong mắt xuất hiện hoảng sợ xưa nay chưa từng có.

Hắn chỉ cảm thấy ngón tay trên trán truyền đến một trận lạnh lẽo, trong đầu đột nhiên một trận đau đớn xé rách, ký ức như bị cưỡng chế rút ra, dũng mãnh hướng về ngón tay Phương Tinh Thần.
Không sai, lúc này Phương Tinh Thần đang rút ký ức của Phương Tỉnh.

Đương nhiên, rút ký ức cùng nhiếp hồn thuật của Ma Tu giả có khác nhau.

Tu Tiên giả thường dùng thủ đoạn rút đi trí nhớ của đối phương, sẽ không xúc phạm tới linh hồn.
Mà nhiếp hồn thuật, trực tiếp đem linh hồn rút ra khỏi thân thể, sau đó hấp thụ.
Người bị rút ký ức, nhiều nhất chỉ thiếu ký ức, hoặc trở nên ngu ngốc.

Mà người dính nhiếp hồn thuật, sẽ trực tiếp tử vong..

Bình Luận (0)
Comment