Tinh Tế Tối Cường Văn Chương Sư

Chương 47

"Ngao ô, ngao ô ~" Tiểu nãi miêu hình như không thích túi tiền của Oakland, nhỏ giọng nức nở, giãy giụa bò ra khỏi túi tiền của hắn.

Oakland lo lắng tiểu gia hỏa sẽ từ trong túi ngã xuống, đành phải bất đắc dĩ lấy hắn từ trong túi ra, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve từng cái.

Tiểu gia hỏa vô cùng vừa lòng đối với cái ôm ấm áp cùng kỹ xảo sờ lông độc đáo của Oakland, liền hạnh phúc híp mắt ghé vào trong lòng ngực hắn khò khè.

"Đúng là tiểu gia hỏa khó chiều." Oakland buồn cười dùng ngón tay chạm chạm chóp mũi của tiểu gia hỏa.

"Ô....." Tiểu nãi miêu dùng móng vuốt đẩy ngón tay quấy rối của Oakland ra, sau đó lại kéo ngón tay của hắn đưa vào trong miệng, dùng răng sữa nhỏ mới vừa mọc nhẹ nhàng gặm, đáng tiếc răng sữa nhỏ của hắn lại không có lực sát thương gì, gặm nửa ngày cũng không gặm ra được một miếng da nào.

"Tiểu gia hỏa có phải đói bụng hay không?" Oakland sờ sờ cái bụng nhỏ xẹp lép của hắn, đau lòng hỏi.

"Ngao ô......." Cũng không biết có phải nghe hiểu lời của Oakland nói hay không, tiểu gia hỏa cũng vô lực lên tiếng.

Oakland nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người, tay phải liền nhẹ nhàng nhéo ra mấy cái pháp quyết, trong lòng bàn tay hắn liền hiện ra một quả cầu nước lớn bằng quả bóng bàn. Tu vi hiện tại của hắn chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, có thể sử dụng pháp thuật hữu hạn, hiệu quả cũng rất thấp, chỉ có thể làm ra một quả nho nhỏ vậy thôi, bất quá cho tiểu nãi miêu này uống chắc là đủ rồi.

"Ngao ô?" Tiểu nãi miêu trừng to đôi mắt trong suốt màu lam, không hề chớp mắt nhìn quả cầu nước nho nhỏ kia, lỗ tai nhỏ mềm mại run lên hai cái, hiển nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú với đồ vật trước mắt này.

"Uống một chút nước để lót dạ đi, lát nữa ta sẽ mang ngươi đi ăn tiệc lớn nha." Oakland đem cầu nước trên lòng bàn tay phải để sát vào hắn một chút.

Quả cầu nước này là do Oakland dùng linh lực ngưng tụ thành, trong đó có chứa không ít linh khí, đối với yêu thú còn nhỏ mà nói là cực kỳ có ích. Tuy rằng tiểu nãi miêu không phải yêu thú, nhưng khẳng định linh khí đối với hắn cũng vô cùng tốt.

Tiểu nãi miêu nghiêng đầu nhìn Oakland, rồi lại nhìn quả cầu nước trong suốt kia, một lúc lâu sau mới vươn ra đầu lưỡi nhỏ màu phấn hồng, cẩn thận liếm một ngụm.

Đôi mắt của tiểu nãi miêu do quá thoải mái nên cũng nheo lại, nước này vị thật ngọt ngào, ấm áp, làm hắn cảm thấy đặc biệt thoải mái.

"Ngao ô, ngao ô." Tiểu nãi miêu kêu lên hai tiếng mềm mại, liền ôm lấy tay của Oakland không buông, đầu lưỡi nhỏ liều mạng liếm quả cầu nước, hận không thể há miệng đem toàn bộ quả cầu nước nuốt vào.

"Ha ha ha, đừng nóng vội đừng nóng vội, chậm rãi uống." Tiểu gia hỏa lông xù nóng lòng liền củng vào ngực Oakland một cái, lòng bàn tay bị đầu lưỡi nhỏ liếm đến có chút tê dại, làm cho tâm hắn muốn nhũn ra luôn.

Tiểu gia hỏa này thật sự quá đáng yêu a!

Đúng lúc này, một chiếc xe bay đột nhiên từ cổng trường vọt ra, còn phát ra âm thanh gầm rú chói tai, cứ thế mà đi.

Tiểu gia hỏa bị hoảng sợ, liền chui vào vạt áo của Oakland, thoắt một cái đã leo lên cổ áo hắn.

"Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ." Oakland nhanh tay nâng cục lông tròng ngực lên, sợ hắn không cẩn thẩn bị ngã xuống, đồng thời nhìn về hướng chiếc xe bay kia lại không thể hiểu được nó đã biến mất lúc nào rồi, cau mày mắng thầm một câu, "Gấp như vậy làm gì! Không sợ bị đụng xe à!"

"Oakland."

Phía sau truyền đến tiếng la quen thuộc, hắn vừa quay đầu lại liền thấy, quả nhiên là Dragal cùng Rachel.

"Các ngươi tới rồi." Oakland mỉm cười quay đầu lại.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn." Dragal mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, cùng với mái tóc màu vàng mềm mại, càng làm cho hắn toát ra vẻ ưu nhã. Rachel thì mặc một bộ quần áo màu đen, thoạt nhìn rất ít khi nói cười, nhưng hắn cũng là một soái ca cao lãnh a.

"Hai người các ngươi nhìn rất xứng đôi." Ma xui quỷ khiến thế nào, Oakland lại buột miệng thốt ra những lời này.

Dragal cùng Rachel đều sửng sốt, Dragal ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh một chút, mới ra vẻ nghiêm túc nói, "Đừng nói bừa!"

Rachel vành tai đỏ ửng liền kéo xa khoảng cách với Dragal.

"Được rồi được rồi, ta nói giỡn thôi." Oakland thấy hai người xấu hổ, liền vẫy tay cười.

Dragal ho khan hai tiếng, liền đổi đề tài, "Ngươi đang giấu cái gì trong ngực vậy?"

"Là một vật nhỏ rất đáng yêu." Oakland nói xong liền cẩn thận lấy từ trong ngực ra một bé mèo lông màu trắng.

"Ngao ô!" Tiểu gia hỏa trừng lớn đôi mắt màu xanh thẳm, nhìn hai người xa lạ trước mặt, phát ra âm thanh uy hiếp không có tính cảnh cáo gì cả.

Thời điểm Dragal cùng Rachel thấy tiểu nãi miêu đều ngây ngẩn cả người, Oakland vẫn chưa hề phát giác lại còn dùng tay nâng tiểu gia hỏa lên, hôn xuống đầu hắn vài cái.

Tiểu gia hỏa hiển nhiên vẫn chưa thích ứng với sự thân mật như vậy, liền giơ hai chân nhỏ ngắn ngủn lên, dùng đệm thịt mềm mại đẩy mặt của Oakland ra. Bộ dáng tiểu xuẩn manh làm Oakland muốn ngừng cũng không được, liền nhân cơ hội hôn hai cái lên đệm thịt của tiểu gia hỏa.

"Á, Oakland....." Giọng nói của Dragal run lên, "Hắn....Hắn....Ngươi, ngươi nhặt ở đâu....."

"Nhặt ở trong bụi cỏ a." Oakland cười tủm tỉm cầm lấy móng vuốt nho nhỏ của tiểu nãi miêu hướng bọn hắn làm động tác chào hỏi nói, "Có phải rất đáng yêu hay không?"

Nghe vậy, Dragal thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải bắt trộm về là được.

"Oakland, ấu tể này không biết là của nhà nào bị đi lạc, chúng ta hãy đưa hắn đến trung tâm nhi đồng lạc đường đi."

"Trung tâm nhi đồng lạc đường?" Trên mặt Oakland hiện lên vẻ khó hiểu, ước chừng vẫn chưa hiểu lắm về việc tiểu nãi miêu đi lạc cùng với nhi đồng lạc đường là có quan hệ gì.

Dragal rất mất hình tượng trợn trắng mắt, "Ngươi chẳng lẽ đã quên chúng ta đều là thú nhân sao? Nga, đúng rồi, ngươi không có thức tỉnh thú hồn, không biết cũng đúng."

Lúc này Oakland mới nhớ ra, hai bằng hữu của hắn đều là thú nhân, một người có thể biến thành chim ưng, một người có thể biến thành hắc báo....."

Vậy còn tiểu nãi miêu trong ngực hắn........"

"Hắn là một tiểu hài tử?"

"Đúng vậy, chắc khoảng 2 3 tuổi, không biết như thế nào lại đến trước cửa trường quân đội của chúng ta, người nhà của hắn khẳng định sẽ rất lo lắng."

Oakland liền cảm thấy mất mát không thôi, tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy cư nhiên lại là một thú nhân, còn có cha mẹ, cần phải trở về a..... Hắn vốn dĩ đang xem xét về việc sẽ xin trường học cho nuôi mèo trong ký túc xá như thế nào........

Dragal nhìn bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của Oakland, không khỏi an ủi nói, "Đừng thương tâm, như vậy đi, trước tiên chúng ta dẫn hắn cùng đi ăn một bữa tiệc lớn, sau đó sẽ đưa hắn đến trung tâm nhi đồng lạc đường. Ta thấy hắn đến trường học của chúng ta, nói không chừng là thân thích của học sinh nào đó trong trường chúng ta, chờ tới khi bọn họ nhận hài tử về, ngươi có thể xin số liên lạc, nói không chừng sau này ngươi có thể gặp hắn thường xuyên hơn?"

"Vậy cũng được....." Oakland lưu luyến ở trên đầu nhỏ hôm xuống một cái.

Lúc này, một chiếc xe bay xa hoa từ nơi xa bay tới, chậm rãi ngừng ở trước mặt bọn họ.

Cửa xe mở ra, bên trong khoang điều khiển có hai nam tử cao lớn mặc chế phục màu đen đi ra, mở cửa sau của xe ra, "Thiếu gia, mời."

"Ân." Dragal hơi hơi gật đầu, ý bảo Oakland cùng Rachel đi theo.

Lúc bước vào chiếc xe bay kia, Oakland liền sợ ngây người, nó có thể so với khoang hạng nhất của tàu bay chở hành khách cùng với ghế dựa xếp song hành với nhau, còn có công năng mát xa làm cho người ngồi thấy rất thoải mái. Ghế được bao bọc bằng loại da thuộc tôn quý, được thiết kế theo hình thoi, chỗ ngồi chính giữa rất rộng, còn ưu nhã trang trí thêm cúc áo cùng đường viền Budapest tinh xảo, vừa thấy nhìn liền biết giá trị rất xa xỉ.

Dragal cùng Rachel ngồi đối diện với Oakland, mở cửa tủ lạnh nhỏ bên cạnh ra, lấy ra một bình nước trái cây nhỏ đưa cho Oakland, "Đến thành phố mất khoảng 10 phút, uống chút nước trái cây trước đi."

Oakland mở bình nước trái cây ra uống một ngụm, hương vị thơm ngọt lấp đầy khoang miệng hắn, vị vô cùng ngon, không đắng một chút nào cả. Hắn vốn định đổ một ít ra lòng bàn tay cho tiểu nãi miêu uống thử, lại đột nhiên nhớ tới hắn là một tiểu hài tử, không phải tiểu động vật, liền đổ một ít ra nắp bình, cho hắn liếm uống.

Tiểu nãi miêu vô cùng thích ý ghé đầu vào chỗ ngồi mềm mại, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm nước trái cây thơm ngọt, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc cùng nội tâm phức tạp của người bên cạnh.

****************

Lúc này, Hall điều khiển xe bay, bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới cảng không, trên đường còn xém đụng phải một vài chiếc xe, nếu không phải kỹ thuật điều khiển của hắn tốt, chỉ sợ rằng lúc này đã bị trung tâm quản lý giao thông đưa tin.

Khi xe dừng lại, hắn liền chạy như bay đến official building ở cảng không, nói ra thân phận cùng tình huống của mình.

Nhân viên công tác ở cảng không vừa nghe nói đến con trai nhỏ của tướng quân Williams trốn đi, tất cả đều khẩn trương hành động.

Hiệu suất làm việc thật ra cũng không tệ, rất nhanh bọn họ liền phát hiện hình ảnh của Joy xuất hiện dưới tàu bay chở hành khách, tiểu gia hỏa lén đi theo sau một người, người khác không biết còn tưởng rằng hắn với người kia là một gia đình. Mà người kia chính là một cô gái chắc cũng bằng tuổi Hall, vẫn luôn nói cười với tiểu gia hỏa, cũng không ai phát hiện ra sự khác thường.

Khi tàu hạ cánh, tiểu gia hỏa cùng người kia liền tách ra, hắn ở trạm chờ leo lên một chiếc xe bay, sau đó liền biến mất.

Kiểm chứng ra, chiếc xe bay kia là đi đến Liên Bang Đệ Nhất Quân Giáo, Hall ảo não lập tức đấm xuống bàn một cái, xoay người đi ra ngoài, lần nữa trở về xe bay của mình, giẫm chân ga quay lại hướng trường học.

"Vừa rồi khi chúng ta đi ra, trước cổng trường hình như có người đứng đó." Chris đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

"Là Joy sao?"

"Không biết......Xe của chúng ta tốc độ quá nhanh, ta không nhìn rõ, chỉ thấy được hình dáng mơ hồ....."

"Ngươi như thế nào lại không nói sớm!" Hall hận không thể lập tức bay trở về cổng trường, Joy không có chứng nhận thân phận khẳng định là không được vào trường học, nhưng vì sao hắn lại không liên lạc cho mình? Có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi hay không?

Đã qua một ngày rồi, trên người Joy lại không có tiền, nói không chừng vẫn luôn bị đói bụng, cũng không biết có phải đã trốn ở nơi nào đó để khóc hay không.

Hall càng nghĩ càng khó chịu, cả người đều không khỏe.

HẾT CHƯƠNG 45

[ TIỂU KỊCH TRƯỜNG ]

Hall (giống như ruồi không đầu đi khắp nơi tìm đệ đệ): Joy, Joy, ngươi ở chỗ nào?"

Tiểu nãi miêu (cúi đầu vào chậu đồ ăn, miệng bóng nhẫy): Ngao ô ngao ô ngao ô (Ăn thật ngon nha ~)

Tác giả: Bạn học tham ăn, ngươi còn nhớ rõ nhị ca bên hồ Đại Minh không?

Tiểu nãi miêu ngẩng đầu: Ngao ô? (Nhị ca là cái gì? Có thể ăn được không?)

Oakland buồn buồn nhìn về phía tiểu nãi miêu: Vật nhỏ đáng yêu như vậy ta thật sự không thể nuôi sao?

Tác giả nhân cơ hội nhẹ nhàng sờ đầu tiểu nãi miêu một phen: WC nhà ta có lão chuột, giúp ta đến bắt chúng một chút đi?

Tiểu nãi miêu lạnh nhạt vẻ mặt cự tuyệt.
Bình Luận (0)
Comment