Tinh Tế Tu Yêu

Chương 27

Ban nghệ thuật hệ gần đây có 2 tin đồn đang lan rộng với tốc độ nhanh đếnchóng mặt mà toàn bộ chúng đều liên quan đến ký túc xá 3012.

Một là người xấu nhất ban nghệ thuật ở ký túc xá 3012 càng ngày càng xấu hơn! Hảo a, dù vết sẹo trên mặt hắn vẫn vậy nhưng cái khí chất quấn quanh thân hắn thì... Nói như thế nào nhỉ, càng ngày càng lỗ mãng. Nếu trước khi hắn chỉ xấu giống như cá sấu Dương Tử mà thôi thì hiện tại hắn đã chả khác gì bá vương long đã tuyệt chủng trên địa cầu, học sinh hệ cơ giáp cũng không có lỗ mãng như hắn đâu! Hiện nay nhờ khoa học kỹ thuật mà trên thế giới này đã không còn sửu nhân,1 người chỉ cần có khí quan hơi hơi không vừa ý đều có thể làm tiểu phẫu laser để giải quyết, thậm chí hài tử trước khi sinh ra cũng đã được đề cao cấp bậc gen nên căn bản hiện nay không có sửu nhân. Nên hiện tại ở thế giới này người ta bình phẩm 1 người không còn xét trên diện mạo mà hoàn toàn là đánh giá ở mặt khí chất. Đổng toàn, chính xác được xét vào dạng dã nam nhân!

Còn một sự kiện khác đang gây chú ý ở ký túc xá 3012 chính là đệ nhất mỹ nam Thanh Dương trở nên càng thêm mê người! Nguyên bản chính là mỹ thiếu niên Thanh Dương, cư nhiên hiện giờ còn mang thêm trang sức là đôi tai cùng cái đuôi mèo, vốn dĩ chỉ cần hắn làm vài động tác nho nhỏ cũng có thể khiến cả đám người mê muội, mà hiện tại, hắn chỉ cần dùng đôi mắt đen to tròn vô tội nhìn ngươi thì cũng có thể khiến người ta máu mũi phun trào a.

Hai chuyện này khiến cả đám sinh viên nghị luận sôi nổi, nói không chừng ký túc xá 3012 là 1 ký túc xá thần kỳ, nó có khả năng cân bằng khí chất a. Bởi vì đổng toàn càng ngày càng xấu nên để cân bằng khí chất cho toàn bộ khu ký túc xá thì Thanh Dương càng ngày càng thêm đẹp.

Hai sự kiện lớn như vậy nên khu tân sinh viên mặc dù đang trong chế độ quản lý phong bế cũng nghe được tin tức. Bọn họ còn nghe thêm được chuyện, sửu nam đổng toàn hiện tại biến thành người hầu của Thanh Dương, không chỉ bồi ở khu ký túc xá, còn cả ngày đi theo sau Thanh Dương đúng phiên bản của người đẹp và dã thú.. ách là mỹ nam cùng dã thú.

Khi Dịch Trạch nghe mấy chuyện này xong thì mí mắt hắn đều không nâng một chút, mà hắn chỉ chuyên tâm vuốt ve 1 cái thông tấn khí kỳ quái trong lòng bàn tay.

Tân sinh sau khi vào khu ký túc xá tân sinh này đều sẽ phải nộp lên thông tấn khí của chính mình, Dịch Trạch làm như thế nào không ai biết bất quá cũng không ai nhiều chuyện mà đi bẩm báo việc của hắn.

Nói giỡn, ai cũng không muốn chết đúng không!

Đương nhiên, cũng bởi do lòng dạ kiều chính nghiêm và cao kỳ cũng không hẹp hòi, quản cái gì bí mật chứ bọn họ còn thường xuyên mượn thông tấn khí của Dịch Trạch để liên hệ với người nhà đây này, bắt người tay ngắn, bọn họ sẽ đâm chọc vào Dịch Trạch sao. Ngược lại Hoa Thiên Tề lại chưa 1 lần mượn để gọi về nhà, thậm chí rất ít liên lạc với Hoa Thiên Vũ, giống như người Hoa gia không phải người nhà của hắn.

Dịch Trạch mơ hồ đoán được, có lẽ đối Hoa Thiên Tề mà nói, không còn liên hệ gì với Hoa Gia mới khiến hắn sống thoải mãi hơn.

Hắn đã từng đem thông tấn khí đặt trước mặt Hoa Thiên Tề, vậy mà kẻ luôn luôn tỏ ra bất cần đời lại lộ vẻ sầu thẳm chỉ cười cười nói: "Ta không dám."

Không phải ta không muốn cũng không phải ta không thể, mà là ta không dám. Vì cái gì lại không dám? Có khi Hoa Thiên Tề giết người thì Hoa gia cũng sẽ che chở cho hắn, chớ đừng nói hiện nay hắn không phạm sai lầm gì, nghiêm khắc huấn luyện, đây rõ ràng là 1 chuyện khiến người ta kiêu ngạo.

Dịch Trạch nhìn Hoa Thiên Tề, đôi mắt tối đen sâu không thấy đáy.

Hoa Thiên Tề lắc đầu: "Ngươi đừng hỏi, ta chỉ là... Không có thời gian."

Dịch Trạch thấy vậy cũng không hỏi nữa. Hắn chỉ cần biết rằng bây giờ Hoa Thiên Tề vẫn còn an toàn là được, trong tương lai khi xuất hiện biến cố cho dù hắn không nhận ra nguy hiểm cũng có người thông báo nguy hiểm cho hắn.

Vô luận ở nơi nào hắn đều có thể nhận được tin tức vì quả thực thông tấn khí này dùng phi thường tốt, cho dù lần trước Dịch Trạch không trả lời được liên lạc của Hà Thành Hâm nhưng những tin nhắn này hắn đều nhận được —— phải biết rằng lực phòng ngự của đại học Stres có thể so sánh được với quân bộ. Thông tấn khí này là hắn mua của Tư Diệu Tiền, tên Tư Diệu Tiền này cũng là 1 trong số mấy đứa hài tử Hồng Hồ Tử nuôi, bản tính tham tiền đến không cần mạng đủ để thấy cách dạy dỗ của Hồng Hồ Tử như thế nào.

Tư Diệu Tiền là hài tử mà Hồng Hồ Tử nuôi lâu nhất, từ khi còn trong tã lót đã bị hắn mang về nuôi, càng nuôi càng dưỡng về sau dưỡng đến trên giường sau đó trong sự kiện giết chết Hồng Hồ Tử hắn cũng có 1 chân. Kỳ thật hồng hồ tử đối với hắn không tồi, hắn cũng không hận Hồng Hồ Tử như những người khác, nên khi có người hỏi Tư Diệu Tiền vì cái gì lại phản bội hồng hồ tử, hắn thản nhiên trả lời một câu: "Bởi vì bọn họ trả tiền cho ta."

Thật sự Tư Diệu Tiền là 1 thiên tài về quang não. Dụng cụ Dịch Trạch dùng để tìm tung tích báo tử trên mạng chính là mũ giáp do Tư Diệu Tiền cải tạo, mũ giáp năm nghìn, phí cải tạo hai ngàn, bán cho Dịch Trạch với giá hai mươi vạn, đúng là 1 tên gian thương.

Thứ quan trọng nhất với Hà Thành Hâm là mặt nạ còn với Tư Diệu Tiền đó là tiền.

Còn với Dịch Trạch cái gì mới là thứ quan trọng nhất của hắn?

Thứ khiến hắn triệu tập mọi người? Thứ đã xuất hiện vào 1 đêm của mười mấy năm trước? Hay là...

Dịch Trạch nhu nhu khóe mắt, rõ ràng Trình Khang đã đến hành tinh Dorset, hắn có rất nhiều chuyện phải làm, chính là...

Vì sao dạo này hắn lại phân tâm khi nghe mấy tin đồn vớ vẩn đó?

Tâm Ý của Thanh Dương với hắn chỉ vừa nhìn là đã hiểu, Dịch Trạch có thể khẳng định rằng người này trước kia đã từng gặp hắn, trong cuộc thi kia người này viết ra chữ "Trạch" cũng là vì muốn hấp dẫn lực chú ý của hắn. Khi lên lớp học, tan học cũng ba ba sán lại làm cái đuôi nhỏ, đây không phải người này đang theo đuổi hắn thì là gì?

Đối với những kẻ theo đuổi hắn, Dịch Trạch luôn luôn kinh thường cho dù đó là người ở ban nghệ thuật đi chăng nữa.

Huống chi, tiểu nãi báo vừa mới bày tỏ tình yêu đối với hắn xong lại thẹn thùng chạy mất, hắn làm sao có thể vì 1 kẻ khó hiểu như Thanh Dương mà phân tâm đâu?

Trình Khang, nãi báo, tai mèo, cái đuôi, đổng toàn...

Dịch Trạch nắm chặt nắm tay.

"A! Thủ hạ lưu tình!" Kiều chính nghiêm đột nhiên ôm lấy cánh tay Dịch Trạch, lập tức bị Dịch Trạch bóp nát thông tấn khí.

Hắn dùng vẻ mặt bi thương mà nói với Dịch Trạch: "Ngươi dù sinh khí cũng đừng trút lên ta nha... gọi Cao Kỳ ấy, dùng hắn làm bao cát để xả giận, ngàn vạn lần đừng giận chó đánh mèo với thông tấn khí a, thứ này là thứ duy nhất mà ta có thể trông cậy đó."

Dịch Trạch lạnh lùng liếc hắn: "Ta làm sao mà phải sinh khí?"

"Nha? Không phải tại Đổng Toàn ngu ngốc không sợ chết dám theo đuổi người kia trước mặt ngươi sao? Không có việc gì, hết giờ học ngày mai ta sẽ dẫn người đi giáo huấn hắn là được."

Dịch Trạch chuyển sang bóp nát cái bút trên tay.



Lúc này Đổng Toàn mặt đầy băng gạc đang nhìn Thanh Dương có những hành động kỳ quái, nhịn không được mà hỏi: "Ngươi đang làm gì đó?"

"Nghĩ cách giấu lỗ tai đi, cái đuôi thì không sao, nhét vào trong quần áo là được." 1 âm thanh máy móc vang lên. Hiện giờ Thanh Dương đã quen sử dụng vòng thanh khí này, hắn đem dụng cụ đặt gần cổ áo, lúc muốn nói gì đó chỉ cần đưa tinh thần lực vào là được, sóng tinh thần có vận tốc ngang vận tốc ánh sáng nên trong lúc giao tiếp cũng khá tự nhiên, không gây khó khăn gì.

Đổng toàn đau lòng nhìn Thanh Dương, người này rõ ràng dị năng giả hệ trị liệu ( tuyệt đối là 1 hiểu lầm tốt đẹp a), nhưng lại không có cách nào chữa trị cổ họng của chính mình. Không có biện pháp, dị năng hệ trị liệu chỉ có tác dụng khôi phục thân thể trước tổn thương chứ không thể tái tạo 1 thứ bẩm sinh đã khuyết thiếu.

Chứng bệnh thiếu hụt khí quan là chứng bệnh còn đáng sợ hơn bệnh độc. Bệnh độc còn có biện pháp ức chế, mà khí quan thiếu hụt, là do khi trứng bắt đầu thụ tinh trứng và sinh trưởng đã bị thiếu hụt gen, có 1 số hài tử từ khi sinh ra đã phải mang khí quan nhân tạo, mà việc đó sẽ gây tổn hại rất lớn cho cơ thể chúng, rất nhiều hài tử cứ như vậy mà dần dần suy kiệt chết đi, nhưng mà không có khí quan nhân tạo kia bọn họ cũng vô pháp sống sót.

Cũng may khí quan Thanh Dương khuyết thiếu chính là dây âm thanh, dù hắn không thể phát ra giọng nói nhưng cũng không gây ảnh hưởng đến thân thể khỏe mạnh của hắn. Chính là vẫn có chút nhói lòng a. 1 thiếu niên tinh xảo như vậy nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh máy móc, Đổng Toàn cảm thấy rất đau lòng, rất muốn ôm người này vào trong ngực để an ủi.

Đổng toàn biết hắn không phải vì Thanh Dương giúp hắn nên hắn mới cảm thấy đau lòng, hắn đau lòng vì Thanh Dương, hắn thật sự muốn bảo vệ thiếu niên mảnh mai này mà thôi. ( Đồng học Đổng Toàn đã hoàn toàn quên chuyện lúc trước Thanh Dương dùng 1 tay đã có thể thoát khỏi khống chế của hắn)

"Vì sao lại muốn giấu đi lỗ tai, ta thấy nó rất đẹp mà." Đổng toàn đoán loại trang sứcThanh Dương mang chính là loại trang sức có khả năng cài đặt thời gian hiệu lực để đề phòng kẻ cắp nhưng chẳng may bây giờ Thanh Dương cũng không gỡ được ra.

"đẹp hay không cũng không phải vấn đề." Thanh Dương cau mày, hắn muốn gặp Dịch Trạch, sao lại có thể mang lỗ tai được?

Về phần vì cái gì hắn có thể trước mặt người khác lộ ra lỗ tai còn trước mặt Dịch Trạch lại không được, vấn đề này Thanh Dương cũng không biết. Hắn chỉ cảm thấy hắn không nên để Dịch Trạch nhìn thấy thôi.

Cuối cùng Thanh Dương dùng vải cuốn đầu như người Ả Rập cổ đại rồi đi học.

Lúc này Dịch Trạch tự động ngồi cạnh Hoa Thiên Tề, lưu lại 1 chỗ trống gần mình cho Thanh Dương, chỗ trống chỉ đủ có 1 người.

Thanh Dương vừa vào phòng học liền nhìn thấy Dịch Trạch lưu lại chỗ ngồi cho hắn, đôi mắt sáng rực lên trực tiếp chạy qua, đổng toàn cũng phấn khích đi tới nhưng ở đây đã hết chỗ ngồi!

Kỳ thật không phải là đã hết chỗ ngồi, dù người ta có không ưa hắn thì hắn vẫn sẽ tìm được 1 chỗ ngồi khác trong lớp chỉ là hắn chỉ muốn ngồi cạnh Thanh Dương nên hắn đưa mắt nhìn sang Dịch Trạch.

"Đồng học, xin hỏi ngươi có thể ngồi chỗ trống kia không? Ta thực muốn ngồi gần chỗ với Thanh Dương." Đổng Toàn – bá vương long hoàn toàn không để ý tới áp suất không khí trong lớp thẳng tắp hạ xuống, hàn khí trên người Dịch Trạch thì tính cái gì chứ, thứ 3 năm trước đây hắn gặp còn kinh khủng hơn gấp ngàn lần.

Dịch Trạch không liếc mắt nhìn Đổng Toàn 1 cái mà chuyển sang nhìn chằm chằm vào cái đầu quấn đầy vải trắng của Thanh Dương, một phen đem vải bố xả xuống.

(⊙o⊙)!

Thanh Dương khiếp sợ "A" 1 chữ không tiếng động, vội vàng vươn tay che lỗ tai lại bị Dịch Trạch nhanh tay đè xuống.

Hai bàn tay to nắm chặt 2 tay Thanh Dương, 10 ngón tay giao nhau, tay trong tay dây dưa dây dưa không cho Thanh Dương trốn thoát.

Hắn cúi đầu nhìn đôi lỗ tai trắng muốt lộ ra của Thanh Dương thầm nghĩ muốn, rất muốn vươn tay chạm chạm vào nó.

Nhưng mà hắn luyến tiếc, Dịch Trạch thực hưởng thụ loại cảm giác mười ngón giao triền này, căn bản hắn không nghĩ sẽ buông tay Thanh Dương ra.

Hắn chăm chú nhìn 2 lỗ tai, tâm từng đợt rung động, cuối cùng hắn thuận theo tâm ý dướn người, cằm đặt lên mái tóc mượt mà của Thanh Dương, hơi đè thấp đầu Thanh Dương, sau đó mở miệng, nhẹ nhàng cắn lỗ tai sau đó ma sát 1 chút.

Trái tim Thanh Dương như muốn vọt ra ngoài cổ họng, nếu có thể phát ra tiếng hắn đã sớm rên rỉ. Lỗ tai mẫn cảm bị Dịch Trạch nhẹ nhàng liếm cắn, từng đợt tê dại chạy dọc toàn thân hắn, khiến hắn mềm nhũn từng trận khô nóng bốc lên.

Mà Dịch Trạch, một bên thì cắn lỗ tai Thanh Dương, một bên thản nhiên liếc Đổng Toàn một cái.Là khinh thường mà liếc mắt một cái.
Bình Luận (0)
Comment