Tinh Tế Tu Yêu

Chương 69

Khu vực đại sảnh vũ hội hoá trang được chia thành năm khu vực gồm có: rực rỡ sao trời, không trung chi thành, rừng mưa nhiệt đới, thành cổ mê vực và hải thị la sát. Năm khu vực tương ứng với năm đại môn, sinh viên tiến vào đại môn nào đều là theo vé vào cửa đã được xác định thông qua mã số sinh viên.

Mà năm khu vực này cũng không bị hoàn toàn ngăn cách, chỉ cần bạn có thể tìm được cánh cửa chính xác thì bạn cũng có thể đi những khu vực khác. Tìm được cánh cửa có ba biện pháp, một là đánh bậy đánh bạ; hai là tìm được kẻ đang đeo mặt nạ ở trong phòng quản lý viên, sau đó trả lời vấn đề của hắn, hắn sẽ dẫn đường cho bạn; ba là dùng vũ lực, chỉ cần bạn có thực lực thì phá 1 cái phòng vũ hội đâu có gì khó.

Thanh Dương đi vào đại môn số 2, vừa đi vào đã bị quang ảnh hải dương xanh thẳm hấp dẫn, thỉnh thoảng lại có 1 đoàn cá nhỏ kì dị bơi quanh y nhìn đến là vui vẻ. Cách đó không xa còn có người đùa nghịch với 1 con cá mập lớn, cá mập mở cái miệng rộng muốn nuốt đầu người này vào. Đương nhiên, cá mập này chỉ là do quang não bắt chước tạo ra hình chiếu 3D nên không thể làm hại tới con người.

Hải dương thần bí và xinh đẹp là do đại sảnh lợi dụng các loại khoa học kỹ thuật để tái hiện lại cảnh sắc mỹ lệ dưới đáy đại dương thời kỳ cổ địa cầu, từng rặng san hô xinh đẹp muôn màu sắc tô điểm dưới đáy biển, khóe miệng Thanh Dương nhẹ nhàng kiêu lên. Vừa hư ảo lại chân thật xinh đẹp như vậy khó trách sinh viên đại học St.Tres lại chờ mong vũ hội lần này đến như thế, không nói đến những thứ khác, chỉ tính đến độ chân thực của phòng khiêu vũ này thôi cũng đã đủ hấp dẫn rất nhiều sinh viên rồi.

Mà phòng khiêu vũ còn dùng thêm 1 chút xử lý đặc biệt để mỗi người có thể cảm nhận được 1 chút lực cản của nước cùng dòng chảy dưới đại dương, rõ ràng là đang đứng trên mặt đất vậy mà lại giống như đang đi dạo dưới đáy đại dương. Cũng vì vậy khi khiêu vũ ở đây sẽ cần thêm 1 chút kỹ xảo, bởi vì vũ bước bị tác dụng bởi lực cản của nước cùng dòng chảy trong phòng nên người khiêu vũ giỏi sẽ có những bước đi cực kỳ duyên dáng còn người khiêu vũ kém sẽ rất khó để đứng vững.

Cũng may trong vũ hội hóa trang này mọi người không cần để ý đến vấn đề thể diện, ai cũng đều đeo mặt nạ nên mọi người sẽ không thấy rõ được diện mạo thật của đối phương.

Thanh Dương nhập gia tùy tục, cũng mặc 1 bộ lễ phục ngân bạch, đeo một cái mặt nạ màu ngân bạch. Mặt nạ che lại dung mạo của y nhưng 1 thân quần áo như vậy lại phát huy tối đa được khí chất của y. Sau khi làm chuyện đó Thanh Dương thiếu đi 1 phần ngây thơ, nhiều thêm ba phần phong vận, dù không lộ ra dung mạo, cũng sẽ vẫn làm cho người ta say mê.

Đáng tiếc cảnh đẹp như vậy Dịch Trạch lại không thấy được, bởi vì hắn thập phần đen đủi mà đi vào rừng mưa nhiệt đới.

Rừng mưa nhiệt đới là 1 địa phương tốt đẹp, nhưng này cũng đại biểu cho nơi đó có rất nhiều cây cối, rất khó tìm đường ra. Càng đen đủi chính là để phản ánh trung thực hoàn cảnh địa cầu thời kì rừng mưa nhiệt đới, nên khí hậu nơi này sẽ vừa nóng vừa ẩm ướt, phần da thịt hở ra tiếp xúc với không khí sẽ có cảm giác cực kỳ khó chịu.

Cố tình sáng nay Dịch Trạch còn tìm hiểu tin tức của Thanh Dương ở chỗ ghi danh của vũ hội, biết y cũng tham gia, nên hắn còn mặc 1 bộ lễ phục dạ hội, như bầu trời đêm đen tối cùng 1 mặt nạ màu vàng càng tôn thêm vẻ thần bí khó lường cho hắn.

Bất quá loại này quần áo tại rừng mưa nhiệt đới đã định trước là không thể thực hiện được, không trong chốc lát quần áo liền dính đầy hơi ẩm, đây cũng không phải là cảm giác bắt chước, mà là hơi nước chân chân chính chính.

Dịch Trạch tìm trong chốc lát không thấy bộ dáng Thanh, tùy tiện tìm cái cửa đi vào thành cổ mê vực. Một quý tộc thân mặc bộ đồ hoa lệ cao quý đứng ở 1 mảnh phế tích đổ nát thê lương thật giống như quý tộc xuống dốc thời tận thế, nhất là vị quần áo vị quý tộc này còn vì hơi ẩm mà nhăn lại, càng nổi bật thêm vẻ nghèo túng. Nhìn mọi người bắt đầu tìm được bạn khiêu vũ, Dịch Trạch thực hoài nghi nhìn những người này khiêu vũ điệu Tăng-gô dưới nền âm nhạc bi tráng, này không biết là họ có tố chất tâm lý gì nữa!

Cùng lúc đó, ở hải dương thần bí có một vị nam tử thần bí vươn tay về phía Thanh Dương: “Vị tiểu thiếu gia anh tuấn đáng yêu này không biết ta có được vinh hạnh mời ngài khiêu vũ 1 bản không?”

Nam tử một thân quân trang màu xanh nước biển, cao chừng một trăm chín mươi cm dáng người cao gầy, phối với cái bao tay và mặt nạ màu trắng, chỉ lộ ra một cái cằm tao nhã, toàn thân phát ra khí tức cấm dục ngược lại càng làm cho người ta muốn xả xuống y phục của hắn để ngắm nhìn dung nhan bị che khuất này.

Có rất nhiều chú ý đến bọn họ, hiển nhiên là do Thanh Dương và người này đều là tiêu điểm cua sự chú ý, vừa thấy hai người này thông đồng thành gian đã có rất nhiều người lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Thanh Dương lắc đầu, cực kỳ lễ phép và uyển chuyển cự tuyệt: “Ta không khiêu vũ.”

“Ta có thể dạy ngươi.” thanh âm nam tử trầm thấp có vẻ phá lệ trầm ổn.

Thanh Dương tiếp tục lắc đầu: “Ta không nghĩ học.”

“Không phải không muốn học.”

“Người ta muốn dạy ta không phải là ngươi.”

Thanh Dương không muốn nói dối nên sau đó bắt đầu nói thật, mày cũng không tự chủ được mà nhăn lại, cũng may hiện tại y đeo mặt nạ, nên người ta không nhìn thấy vẻ mặt thật sự của y.

Ai biết nam tử kia không để ý tới lời cự tuyệt của Thanh Dương, một tay ôm lấy y, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Thanh Dương, ta tìm ngươi suốt 3 tháng nay mà ngươi lại đối với ta như vậy?”

Thanh Dương ngây người một chút, người này nhận thức hắn? Chính là hắn đi vào thế giới này chưa lâu, cũng không nhận thức được mấy người, mà những người này chủ yếu là quen nãi báo chứ không biết Thanh Dương. nếu là Dịch Trạch y liếc mắt một cái là có thể nhận ra, đây không phải; đổng toàn thì coa hơn người này, dáng người cũng cường tráng hơn; Tư Diệu Tiền thì lùn hơn, mà thanh âm huynh đệ Hoa Thiên Tề thì không phải như vậy…

Tìm 3 tháng, hơn ba tháng trước là thời điểm gì? Khi đó y…

Nhãn tình Thanh Dương sáng lên: “Hứa cảnh quan?”

Hứa Chí Viễn mỉm cười, kề sát vào y nói: “Ngươi rốt cục nhận ra ta.”

Sau khi vội vã xử lý xong sự kiện rủi ro của tinh hạm, Hứa Chí Viễn đi tìm Thanh Dương thì phát hiện chỗ ở của y đã không còn người sinh sống, cũng không lưu lại thông tin cho hắn.

Hắn dùng quan hệ đi tra hồ sơ thì tìm được thông tin năm nay Thanh Dương thi vào Đại học St.Tres khoa nghệ thuật sinh, đến lúc hắn muốn đi tìm người thì vạn độ lại bị hack sập, trường học nghỉ, mà Hứa Chí Viễn lại phải tăng ca để bảo vệ an ninh nên không có thời gian.

Rốt cục cuối cùng mọi sự đã xong thì cũng là lúc vũ hội hóa trang được tổ chức, Hứa Chí Viễn cũng nhận được thiệp mời, hắn ôm hy vọng tìm thấy hình dáng Thanh Dương tại biển người mờ mịt, không nghĩ tới vận khí thật hảo, cư nhiên lập tức tìm thấy.

Lúc trước chính là một thân khí tức yêu dị của Thanh Dương hấp dẫn hắn, hắn nhớ kỹ loại cảm giác này, tự nhiên không cần nhìn dung mạo liếc mắt một cái liền có thể nhận ra người này. Ba tháng không thấy, tiểu mỹ nam trổ mã đến càng thêm mê người, Hứa Chí Viễn vươn tay trên cổ Thanh Dương xoa nhẹ một chút hỏi: “Đã phẫu thuật? hiện có thể nói chuyện sao?”

Cổ Thanh Dương dị thường mẫn cảm, bị hắn xoa như vậy, y liền vội vàng rụt cổ lại, gật đầu đồng ý. Dịch Trạch đã sớm đã dạy y, nếu bị người hỏi thì nói y làm giải phẫu. Hệ thống rất có trách nhiệm, cho dù nó vì vạn độ mà bãi công kháng nghị, cũng không bãi công ở khu vực bện viện, cho nên trong khoảng thời gian này bệnh viện liên minh vẫn hoạt động bình thường, Thanh Dương lấy lý do như vậy cũng không bị ai hoài nghi.

Hứa Chí Viễn cười nói trấn an: “Không khiêu cái vũ chúc mừng một chút sao?”

Chúc mừng hắn lại một lần nữa tìm được cảm nhận trung tiểu mỹ nhân, chúc mừng tiểu mỹ nhân có thể nói chuyện, cứ việc biết đó là giả dây thanh, là máy móc bắt chước phát ra thanh âm, nhưng có thể nghe được Thanh Dương thanh âm Hứa Chí Viễn vẫn là rất vui vẻ.

Ai biết Thanh dương lại lắc đầu: “Ta có người yêu rồi.”

Hứa Chí Viễn ngẩn ngơ.

“Ngươi chiếu cố ta rất nhiều, ta vốn cũng muốn đáp ứng ngươi ; nhưng nếu người yêu ta cùng đại phì… Cùng những người khác khiêu vũ trong này, trong lòng ta nhất định sẽ không thoải mái, suy bụng ta ra bụng người, ta sẽ không cùng ngươi khiêu vũ.” Thanh Dương cự tuyệt Hứa Chí Viễn.

“Ngày đó là người kia hủy diệt đi tinh hạm? Ngươi chạy đến ôm hắn còn bị hắn đá bay ra hai lần sao?” trong đầu Hứa Chí Viễn hiện ra hình ảnh tức giận của Dịch Trạch ngày đó, cùng với ánh mắt ưu thương quyến luyến lúc ấy của Thanh Dương.

Thanh Dương đối với người kia hữu tình, từ ban đầu Hứa Chí Viễn đã biết. Chính là người kia thoạt nhìn chính là loại người rất khó để tiếp cận, nếu hắn không muốn cho ngươi tiếp cận thì dù Thanh Dương có dở hết tất cả các thủ đoạn ra cũng không có biện pháp. Hứa Chí Viễn vốn định chờ Thanh Dương nản lòng thoái chí thì sẽ thổ lộ, ai biết còn chưa có cơ hội thì người đã đi mất.

Thanh Dương gật gật đầu, trong lòng đột nhiên hy vọng khởi Dịch Trạch xuất hiện. Từ lần đó chia lìa đến hiện tại, mới không bao lâu, nhưng đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện khiến y đã quên lúc ban đầu Dịch Trạch đã đau lòng vì y đau buồn vì y như thế nào.

Dịch Trạch yêu y, là người yêu của y, là người yêu đời này kiếp này kiếp sau kiếp sau nữa của y. Giữa bọn họ tình cảm từ lúc ban đầu gặp nhau liền bắt đầu, tại bất tri bất giác trung không ngừng làm sâu sắc, không biết từ đâu khi bắt đầu, Thanh Dương trong lòng trụ một cái Dịch Trạch, hắn phân lượng càng ngày càng nặng, trọng đến nhượng hắn đủ để buông tha hết thảy.

“Hứa cảnh quan, ta còn muốn đi tìm hắn, chờ không xuống dưới, ta sẽ đăng môn bái phỏng, cảm tạ ngươi ngày đó đối ta chiếu cố.” Thanh Dương thập phần chân thành mà nói, “Cũng hy vọng ngươi có thể tận tình hưởng thụ lần này vũ hội.”

Nói xong liền lễ phép địa điểm gật đầu, hướng về vừa rồi phát hiện môn đi đến.

Hứa Chí Viễn sắc mặt cứng ngắc mà đứng ở sau lưng của hắn, trong lòng một đoàn thảo nê mã lao nhanh quá.

Tận tình hưởng thụ vũ hội? Thanh Dương ngươi rốt cuộc là tình cảm trì độn vẫn là tình cảm trì độn vẫn là tình cảm trì độn? Ta bị ngươi vừa thấy mặt liền ném trương người tốt tạp ta như thế nào hưởng thụ?

Thân, đừng đùa như vậy!

Hứa Chí Viễn chán nản ngồi chồm hổm trên mặt đất, một con cá heo bơi tới, củng củng thân thể hắn, phát ra tiếng kêu an ủi.

khu phố La sát hải có cá heo chuyên nhận diện cảm xúc tiêu cực của con người, đây là sự an ủi của hệ thống dành cho kẻ thất bại, dù sao có luyến ái thì cũng có thất tình sao.

Hứa Chí Viễn sờ sờ cá heo cái mũi, tựa vào nó trên người, một bộ dáng suy sút, đảo mang lên một tia hỗn độn mỹ, so với vừa rồi càng thêm hấp dẫn người khác.

Bên kia, Ở khu vực rực rỡ sao trời, Hoa Thiên Vũ vươn tay về phía Hoa Thiên Tề nói: “Đã thật lâu chúng ta không ở chung hòa bình như vậy, khiêu vũ 1 bản đi.”

ánh mắt Hoa Thiên Tề dưới lớp mặt nạ trở nên phức tạp, thật lâu sau mới vươn tay đặt trong lòng bàn tay Hoa Thiên Vũ.

Sau chuyến đi mạo hiểm trở về, Hoa Thiên Vũ lập tức trở về trường học chuẩn bị cho chuyện khai giảng còn Hoa Thiên Tề thì về bồi bên người phụ thân Hoa Văn sơ, làm bộ dáng được sủng ái như trước.

Nhưng không ai biết được thời gian đó giữa Hoa Thiên Tề và Hoa Văn sơ kia đã xảy ra chuyện gì, tiêu cách mơ hồ thấy lần đầu tiên Hoa Thiên Tề kịch liệt khắc khẩu với phụ thân như vậy, Hoa Văn sơ nói gì đó, Hoa Thiên Tề lại không ngừng lắc đầu, vô luận như thế nào đều không đồng ý.

Cuối cùng trận chiến này rốt cuộc chấm dứt như thế nào tiêu cách không rõ ràng lắm, hắn chỉ biết là vào buổi tối ngày nào đó, đèn trong phòng Hoa Thiên Tề cả đêm không tắt.

Dưới điệu waltz tao nhã, Hoa Thiên Tề đột nhiên tựa đầu vào vai Hoa Thiên Vũ.

Khóe môi Hoa Thiên Vũ gợi lên một cái tươi cười, đệ đệ hắn, sau chuyến đi mạo hiểm này rốt cục đồng ý thân cận với hắn. (không biết có phải ta nghĩ sai CP không mà ta thấy ghét Hoa Thiên Vũ rồi, nếu ảnh thích HTT thì ko nên đi yêu Mạnh Hoài-hy vọng ta nghĩ sai...đây chỉ là huynh đệ complex cứ không phải CP a)

Dưới lớp mặt nạ, Hoa Thiên Tề che dấu một nụ cười chua sót, nhanh, thời gian sắp đến rồi.

Bọn họ, sắp chia lìa.
Bình Luận (0)
Comment