Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 82

Đại đa số các thú nhân đều rất thẳng tính, mà gia chủ Cái Nhĩ chính là loại người cực kỳ chính cực, bảo hộ con cháu tới tận khung. Thấy bộ dáng cao cao ngạo ngạo của Nhan Tử Dạ vừa nãy, cứ hệt như ở cùng An Nhĩ Tư là bố thí, gia chủ Cái Nhĩ lập tức nổi trận lôi đình, cái gì cũng không quan tâm.

Giỏi, tên nhóc Nhan Tử Dạ này muốn ném tiền đúng không, tôi sẽ dùng tiền ném chết nó, muốn cưới An Nhĩ Tư nhà chúng ta à, hừ, tôi sẽ làm ngược lại. Dù sao thì hiện giờ ý tưởng của gia chủ Cái Nhĩ chính là vậy, tuyệt đối không thể để An Nhĩ Tư ủy khuất. Tuy sự tình thực kỳ quái, An Nhĩ Tư rõ ràng cao hơn, cường tráng hơn, thậm chí có quyền thế hơn, vì cái gì lại đồng ý gả cho Nhan Tử Dạ. Thế nhưng gia chủ Cái Nhĩ đang tức điên nên không nghĩ nhiều đến vậy, hiện giờ ông chỉ biết, vô luận Nhan Tử Dạ có đồng ý hay không cũng phải tiến vào Cái Nhĩ gia.

“Tôi không đồng ý.” Nhan Tử Dạ vừa nghe phải tiến vào Cái Nhĩ gia thì lập tức phản đối, sắc mặt cũng thực khó coi, giống như gả cho An Nhĩ Tư chính là sự vũ nhục lớn nhất.

“Phản đối vô hiệu, lời tôi đã nói ra sẽ không thu hồi, việc này cứ làm theo lời tôi.” Gia chủ Cái Nhĩ búng tay một tiếng, nói với quản gia ở phía sau: “An bá, ông lập tức công bố tin tức này ra ngoài, Nhan Tử Dạ chính là bầu bạn đính ước của người kế thừa gia tộc Cái Nhĩ, hôn kỳ định vào ba tháng sau, để tôi xem xem ai lớn gan dám đối nghịch chúng ta.”

“Vâng.” Quản gia lập tức mở thông tấn khí gửi tin: “Gia chủ, tin tức đã công bố, tin tưởng rất cả mọi người đều có thể đọc được.”

“Ân, tốt lắm.” Gia chủ Cái Nhĩ nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc không dám tin của Nhan Tử Dạ mà đắc ý hất cằm: “Thế nào, nhóc Nhan, hiện giờ mọi việc đã định rồi, cậu không còn cơ hội đổi ý đâu. Đám giống cái muốn theo đuổi kia cũng triệt để hết hi vọng, đừng nghĩ tới chuyện phản kháng, ngoan ngoãn gả cho An Nhĩ Tư nhà chúng ta là chọn lựa duy nhất của nhóc.”

Thực sự không thể trách Nhan Tử Dạ kinh ngạc đến vậy, cậu không ngờ sự tình lại phát triển tới mức này, cậu vốn chỉ định kích thích một chút để gia chủ Cái Nhĩ đồng ý chuyện bọn họ kết giao mà thôi. Thật không ngờ sự tình lại biến thành bức hôn, hơn nữa đối tượng lại chính là mình. Không phải phải là cậu tới cửa bức hôn mới đúng à? Phi, nghĩ lung tung gì vậy a!

“An Nhĩ Tư, không có vấn đề gì chứ?” Gia chủ Cái Nhĩ quay qua hỏi An Nhĩ Tư đang ngồi ở một góc.

An Nhĩ Tư có chút khó xử liếc mắt nhìn Nhan Tử Dạ một cái, sau đó nói: “Gia gia, chuyện này phải được Tiểu Dạ đồng ý mới được. Hơn nữa hôn kỳ có phải quá nhanh không?”

“Nó? Không cần, chỉ cần con đồng ý là được rồi.” Gia chủ Cái Nhĩ trực tiếp không nhìn tới Nhan Tử Dạ, sau đó tùy ý nói: “Ba tháng không nhanh, ông còn sợ chậm ý. Không được, vẫn là sớm một chút thì tốt hơn, quyết định hai tháng sau đi, miễn cho tên nhóc kia lại đổi ý.”

“Kia… con không có vấn đề gì cả.” An Nhĩ Tư mỉm cười thực sáng lạn.

“Tốt, cứ vậy mà làm, chốc nữa con mang số sính lễ về chỗ nhóc Nhan đi. Nếu nó đã thoát ly quan hệ với Nhan gia thì cứ để nó dùng danh nghĩa cá nhân đến nhà chúng ta. Tốt lắm, việc này quyết định như vậy.” Gia chủ Cái Nhĩ nhanh gọn lẹ bảo quản gia đóng gói hết đồ đạc sính lễ rồi tiễn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ rời đi.

Đợi hai người đi rồi, gia chủ Cái Nhĩ cầm lấy ly nước chậm rãi uống một ngụm, thông thông cổ họng, nhớ lại gương mặt như được nhuộm màu của Nhan Tử Dạ khi nãy, ông liền cảm thấy buồn cười: “Hừ, nhóc thối, dám đấu với tôi à? Không thích thì sao chứ, không phải rốt cuộc cũng trở thành bầu bạn của cháu trai tôi à, để xem còn kiêu ngạo được nữa không.” Càng nghĩ gia chủ Cái Nhĩ lại càng cảm thấy buồn cười cùng đắc ý.

Chỉ chốc lát sau, quản gia vừa đưa tiễn Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư rời đi đã trở lại: “Gia chủ, đồ đạc đã được chuyển lên phi hành khí của thiếu gia, thiếu gia đã cùng Nhan thiếu gia rời đi.”

“Vậy thì tốt rồi, An bá, thông báo tin tức An Nhĩ Tư muốn kết hôn đi, đồ đạc này nọ bắt đầu chuẩn bị. Hôn lễ của cháu trai tôi nhất định phải xa hoa bật nhất, để đám người của gia tộc khác hâm mộ không thôi.”

“Vâng.” Quản gia nhận lệnh, lập tức rời đi.

Ừm, để hai đứa nó nhanh chóng kết hôn, kết hôn rồi phải nhanh chóng sinh nhãi con, như vậy mình sẽ có chắt trai bế. Càng nghĩ càng cảm thấy tốt đẹp, gia chủ Cái Nhĩ đã bắt đầu nghĩ tới chuyện đặt làm những bộ quần áo đáng yêu cùng đồ chơi cho những đứa chắt.

Từ từ.

Gia chủ Cái Nhĩ đột nhiên sửng sốt. Nhan Tử Dạ là thú nhân, An Nhĩ Tư cũng là thú nhân, hai thú nhân ở cùng nhau sao có thể sinh nhãi con? Hơn nữa không phải mình định nói không đồng ý việc hai đứa ở cùng một chỗ à? Vì sao lại nói tới vấn đề kết hôn?

Hơn nữa tin tức kết hôn của chúng còn công bố ra ngoài, hai tháng sau sẽ cử hành. Hôn lễ của hai thú nhân? An Nhĩ Tư muốn cưới một thú nhân về nhà? Kia không phải An Nhĩ Tư phải tuyệt hậu sao, gia chủ Cái Nhĩ không có người thừa kế? Chuyện này lại còn do ông đánh nhịp đồng ý, người ta không chịu, ông còn ép người ta, cường ngạnh đưa một triệu tinh tệ cùng một mớ vàng bạc đá quý làm sính lễ, lại còn sợ người ta đổi ý.

Này rốt cuộc là sao a? Gia chủ Cái Nhĩ gãi tới tróc da đầu cũng không hiểu vì sao lại biến thành như vậy. Rõ ràng là ông muốn phản đối, vì cái gì cuối cùng lại biến thành đồng ý để hai đứa ở cùng một chỗ, lại còn cử hành hôn lễ vào hai tháng sau?

Gia chủ Cái Nhĩ cũng không ngốc, chính là sự tình liên quan tới cháu yêu nên có chút rối loạn, không đủ bình tĩnh. Hiện giờ tỉnh táo ngẫm nghĩ lại, việc này ngay từ đầu đã là cái bẫy a! Cháu trai nhà mình cùng tên nhóc thối Nhan Tử Dạ kia đào một cái hố thật to chờ mình nhảy vào trong. Cố tình ông lại không phát hiện, còn giúp chúng nó đào to hơn sâu hơn, sau đó nhảy xuống, còn không quên lấp đất tự chôn.

Những lời đã nói ra hệt như bát nước đổ đi không thể thu lại được. Nghĩ tới chính mình khi nãy cấp bách bảo quản gia công bố tin tức lên mạng, gia chủ Cái Nhĩ thực hận không thể tát mình hai cái.

Đột nhiên, gia chủ Cái Nhĩ nhớ ra trong số sính lễ hình như có một thùng là thực vật quý hiếm, vì sao trong sính lễ lại có thực vật quý hiếm cơ chứ? Rõ ràng mình đâu có nói tới!

“Quá đáng, đúng là quá đáng mà, hai tên nhóc thối kia cư nhiên hùn lại diễn trò với mình. Tên nhóc Nhan gia kia chắc chắn không nghĩ ra được, nhất định là An Nhĩ Tư bày mưu. Còn có một thùng thực vật quý hiếm kia, An Nhĩ Tư a, cư nhiên vì một ngoại nhân mà lừa gia gia, đúng là uổng công thương nó mà.” Gia chủ Cái Nhĩ hiện giờ cảm thấy ảo não cùng hối hận không thôi, chỉ ước gì thời gian có thể quay ngược.



Về tới nhà, nhìn ba thùng vàng bạc châu báo tinh hạch đá quý cùng thực vật quý hiếm, Nhan Tử Dạ thực căm tức hỏi An Nhĩ Tư: “Anh cố ý đúng không?”

“Tôi cố ý? Nào có, việc này là Tiểu Dạ tự mình nói mà, tôi chỉ dựa theo yêu cầu của em mà phối hợp diễn trò, mặt khác tôi không làm gì cả a.” An Nhĩ Tư tỏ vẻ vô tội, đúng vậy, anh thật sự không làm gì cả, chẳng qua chỉ ở một bên làm ra vài biểu tình thôi.

“Còn dám nói không có? An Nhĩ Tư, anh gạt được người khác chứ không gạt được tôi đâu. Anh biết rõ gia gia rất thương mình, một khi anh có chuyện ông không thể nào giữ bình tĩnh được. Thế nên anh cố ý nói cho tôi biết khuyết điểm này của ông, anh sớm đã biết tôi sẽ dùng phép khích tướng làm gia gia phản ứng giống như anh đoán trước. Giỏi lắm An Nhĩ Tư, anh đúng là đa mưu túc trí. Diễn thực không tệ a!” Nhan Tử Dạ thực không ngờ mình bất tri bất giác bị An Nhĩ Tư tính kế. Gia chủ Cái Nhĩ đã công bố hôn sự của bọn họ ra ngoài, hiện giờ cho dù hối hận thế nào cũng vô dụng.

An Nhĩ Tư ôm lấy bả vai Nhan Tử Dạ, cúi đấu mặt đối mặt với cậu: “Cám ơn Tiểu Dạ khích lệ.”

“Anh xem đó là lời khen à? An Nhĩ Tư, tới giờ tôi mới phát hiện da mặt anh càng lúc càng dày a.” Nhan Tử Dạ đảo mắt trắng dã.

Khóe miệng An Nhĩ Tư nhếch lên thành một nụ cười gian xảo: “Nếu mặt không dày thì làm sao bắt được Tiểu Dạ ở bên cạnh a. Đồng dạng, nếu tôi không tính kế gia gia thì Tiểu Dạ sao có thể gả cho tôi nhanh như vậy?”

Nhan Tử Dạ trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nghĩ hay nhỉ, tôi nói cho anh biết, có gả cũng là anh gả cho tôi, mấy thứ tôi nhận hôm nay chính là đồ cưới của anh.”

“Không có vấn đề, Tiểu Dạ nói cái gì thì chính là cái đó.” An Nhĩ Tư cúi đầu trực tiếp che lại cái miệng không ngừng lải nhải của Nhan Tử Dạ, trằn trọc liếm mút, dụ dỗ cậu quay cuồng cùng mình.

Còn chưa kịp nói xong đã bị hôn, Nhan Tử Dạ phát hiện gần nhất An Nhĩ Tư càng lúc càng không cố kỵ, càng làm càn hơn. Chẳng qua vì cái gì đầu óc cậu lại bắt đầu mô hồ a!

Ngay lúc hai người hôn tới quên cả trời đất thì thông tấn khí của An Nhĩ Tư thực không đúng lúc vang lên, kéo hai người thoát khỏi bầu không khí kiều diễm.

Nhìn thông tấn khí trên tay, An Nhĩ Tư cứ hệt như lão hổ bị quấy rầy lúc đang ăn cơm, nhíu mi hé miệng thầm nghĩ, nếu không phải chuyện hệ trọng, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua người này.

Thấy An Nhĩ Tư cứ nhìn thông tấn khí mà không tiếp nhận cuộc gọi, Nhan Tử Dạ nghĩ tới chính mình cư nhiên lại bị người này hấp dẫn, không khỏi giận dữ nói: “Còn không mau nghe đi.”

Nhìn cánh môi đỏ hồng ướt át hé ra hợp lại ngay trước mắt, ngân quang trong mắt An Nhĩ Tư lóe sáng, nhanh chóng hôn một cái lên môi Nhan Tử Dạ rồi mới kết nối thông tin.

Một người áo đen xuất hiện trên màn hình giả lập, chỉ thấy người nọ quỳ dưới đất, cung kính nói: “Báo cáo chủ nhân, ba người Nhan gia đã bị cướp đi.”

“Nga? Chuyện khi nào?” An Nhĩ Tư híp mắt hỏi.

“Sáng sớm hôm nay, tôi dựa theo lời phân phó của chủ nhân, sau khi có người tới cướp bọn họ thì bám theo theo dõi, thế nhưng sức chiến đấu của người nọ rất cao, sau khi đả thương vài người của chúng ta thì mất bóng.”

“Chỉ có một người?”

“Đúng vậy, tôi đoán sức chiến đấu của người nọ đã đạt tới cấp SS.”

“Ừm, tôi biết rồi.” An Nhĩ Tư tắt thông tấn khí.

Nhan Tử Dạ nghiêm túc nói: “Giống như tôi đoán, sau lưng Nhan Tôn quả nhiên có người chống đỡ. Cũng không biết rốt cuộc là ai có năng lực lớn tới vậy, có thể để Nhan Tôn nghe lệnh.”

An Nhĩ Tư mỉm cười xoa xoa đỉnh đầu Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ không cần lo lắng, tôi sẽ tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện, không có kẻ nào của Nhan gia trốn được.”



Hoàn Chương 82.
Bình Luận (0)
Comment