Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 99

Nhan Tử Dạ quay đầu lại, nhìn thấy người tới thì nhịn không được nhíu mày.

Á Đức Na Đạt?

Đối với thú nhân này, nếu không phải trong học viện thường xuyên lan truyền những lời không tốt cộng thêm gã không chủ động xuất hiện thì Nhan Tử Dạ đã muốn quên đi sự tồn tại của gã. Bởi vì trước đó Nhan Tử Dạ đã đánh bại gã trong kì thi đấu xếp hạng nên Á Đức trở thành trò cười lớn nhất trong học viện. Đặc biệt là lúc Nhan Tử Dạ giành chiến thắng trong giải tranh bá toàn học viện, được lan truyền là có sức chiến đấu ngụy cấp S, tiếp đó trở về không lâu lại công bố hôn sự với người kế thừa gia tộc Cái Nhĩ An Nhĩ Tư, sự việc này hệt như một cái tát còn đau hơn cả cái tát trong kì thi xếp hạng tát lên mặt Á Đức.

Á Đức ghét bỏ sự yếu đuối cùng giá trị chiến đấu kém cỏi của Nhan Tử Dạ. Kết quả người ta đánh bại gã xong rồi đại diện học viện tham gia giải tranh bá toàn học viện. Gã cố gắng tu luyện, quyết định phải rửa sạch mối nhục mà Nhan Tử Dạ gây ra trong kì thi đấu xếp hạng, kết quả người ta chẳng những giành được thắng lợi ở giải đấu ở Ngải Bố Lỗ đế quốc mà còn trở thành thú nhân ngụy cấp S.

Á Đức trước kia vẫn luôn cười nhạo Nhan Tử Dạ cư nhiên dám vọng tưởng mơ ước mình, gã chẳng qua chỉ muốn chơi đùa mà thôi, Nhan Tử Dạ cư nhiên muốn thật sự ở cùng một chỗ. Á Đức gã là ai, là người kế thừa gia tộc Na Đạt, sao có thể ở cùng một chỗ với thú nhân. Trước kia gã vẫn luôn nghĩ, cho dù sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ tăng lên thì sao, cho dù năng lực cường đại thì thế nào, vẫn như cũ là một thú nhân không thể sinh sản hậu đại. Không có đại gia tộc nào chịu cưới một thú nhân về nhà.

Kết quả Nhan Tử Dạ lại cho Á Đức một cái tát, hơn nữa còn trực tiếp đánh mặt gã sưng phù. Nhan Tử Dạ chẳng những cùng người của đại gia tộc kết thân, lại còn là một gia tộc cường đại hơn hẳn gia tộc Na Đạt. Người ta chẳng những ở cùng một chỗ mà còn chính thức gặp gia trưởng, chiếm được sự đồng ý của gia chủ Cái Nhĩ. Ngay cả hôn kỳ cũng đã định.

Hết thảy gom lại làm Á Đức trở thành trò cười lớn nhất học viện. Hiện giờ tất cả thú nhân đều cười nhạo gã vô tri, cười nhạo gã ngu xuẩn. Nhan Tử Dạ tuy là thú nhân thế nhưng cũng là thú nhân ngụy cấp S trẻ tuổi nhất, năm nay chỉ mưới hai mươi tuổi. Có thiên phú, có năng lực, rất có thể sẽ trở thành cường giả SS trẻ tuổi nhất. Nghe đồn ngay cả phó viện trưởng cũng muốn lôi kéo Nhan Tử Dạ, muốn cậu trở thành học trò của mình, kết quả đã bị Nhan Tử Dạ cự tuyệt.

Á Đức chẳng những lừa đi viên tinh hạch cấp A mà còn truyền ra lời đồn làm Nhan Tử Dạ trở thành trò cười trong học viện. Nhan Tử Dạ không chỉ không ỉu xìu, ngược lại thành công nghịch tập làm một đám người kinh hoảng tới rớt cằm. Hóa ra Nhan Tử Dạ chẳng phải gà bệnh, cũng chẳng phải phế vật, tư chất cùng sức chiến đấu so với nhóm thú nhân trong học viện cường đại hơn rất nhiều.

Từ cấp E đến ngụy cấp S, trung gian cách rất nhiều cấp bậc. Nghe nói sở dĩ trước đây sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ thấp như vậy chính vì cậu ta sở hữu dị năng thủy hỏa, hiện giờ đã tìm được bí quyết khống chế dị năng nên trực tiếp bay lên tận trời. Tư chất còn cường đại hơn cả Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư. Hai mươi tuổi đã là thú nhân ngụy cấp S, cũng chính là thú nhân ngụy cấp S trẻ tuổi nhất hiện giờ.

Tất cả mọi người đều cười nhạo Á Đức có mắt không tròng, cười nhạo gã vứt bỏ dưa hấu đi nhặt hạt mè.

Nhìn thấy người tới là Á Đức, An Nhĩ Tư vốn đã lên phi hành khí lại nhảy trở xuống, đứng ở phía sau Nhan Tử Dạ.

Nhìn An Nhĩ Tư hệt như kỵ sĩ thủ vệ ở phía sau Nhan Tử Dạ, Á Đức bình tĩnh nói: “Nhan Tử Dạ, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.”

“Thật xin lỗi, tôi với anh không thân tới mức có thể nói chuyện riêng với nhau. Có gì cứ nói đi, ở đây ngoại trừ anh thì không còn người ngoài.” Bởi vì chuyện của nguyên chủ nên Nhan Tử Dạ vẫn luôn không có cái nhìn tốt về Á Đức. Thế nên lúc thi đấu xếp hạng mới không chút nương tay. Hiện giờ nói chuyện cũng đầy gai ngọn.

Á Đức thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên không cho mình chút mặt mũi nào như vậy, gì mà trừ bỏ anh thì không còn người ngoài? Những lời này vừa nghe liền biết mình bị châm chọc. Nhưng cho dù tức giận thế nào, Á Đức cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi vì một mình Nhan Tử Dạ thôi gã đã đánh không lại, càng miễn bàn là có thêm An Nhĩ Tư.

“Tốt thôi, đã vậy thì tôi cứ việc nói thẳng.” Á Đức không cố kỵ hỏi han: “Nhan Tử Dạ, tôi hỏi cậu, trước kia cậu vẫn luôn giả vờ trước mặt tôi đúng không. Vì sao lại luôn giả vờ yếu đuối, giả vờ là phế vật?”

Nguyên chủ quả thực không phải giả vờ, cậu ta thật sự yếu đuối, cũng thật sự là phế vật, chính là Nhan Tử Dạ sao có thể nói như vậy. Chỉ thấy Nhan Tử Dạ hất cằm, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Á Đức: “Đúng vậy thì sao?”

Nghe thấy Nhan Tử Dạ thừa nhận, Á Đức thẹn quá thành giận lớn tiếng chất vấn: “Nói thích tôi, nói muốn ở cùng một chỗ với tôi cũng là dối trá sao? Kia tinh hạch cấp A thì sao? Nếu biết tôi chỉ vì tinh hạch cấp A mới tiếp cận, vì sao cậu còn muốn đưa cho tôi?”

Nhan Tử Dạ khinh thường nhếch khóe miệng: “Một viên tinh hạch cấp A có thể làm tôi nhìn thấu bộ mặt thật của một người, tôi cảm thấy cuộc mua bán này thực đáng giá.”

Á Đức nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu đùa giỡn tôi?”

“Đùa giỡn anh?” Nhan Tử Dạ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Rốt cuộc là ai đùa giỡn ai trước, Á Đức Na Đạt, tôi nghĩ anh là người hiểu rõ nhất. Từ ban đầu anh đã ôm mục đích đùa giỡn tiếp cận tôi, từ chỗ tôi lấy được thứ mình muốn. Anh đã dám đùa giỡn tôi thì dựa vào cái gì tôi không được đùa giỡn anh?” Tuy chân tướng không phải như vậy nhưng vì giúp nguyên chủ xả cơn tức này, Nhan Tử Dạ chấp nhận chút oan ức này.

Cậu ta cư nhiên thừa nhận? Á Đức thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên dám thừa nhận trước mặt An Nhĩ Tư. Tốt, một khi đã vậy thì Á Đức gã không yên ổn thì Nhan Tử Dạ cũng đừng hòng khá giả.

Á Đức âm trầm nói với An Nhĩ Tư: “Tuy tôi không biết vì sao anh đồng ý ở cùng một chỗ với cậu ta, thế nhưng đều là người kế thừa đại gia tộc, tôi hảo tâm nhắc nhở anh một chút. Đúng vậy, tôi tiếp cận Nhan Tử Dạ là có mục đích, thế nhưng thú nhân Nhan Tử Dạ này cũng không đơn giản. Cậu ta muốn ở cùng một chỗ với tôi chính là vì coi trọng thân phận người thừa kế tôi tôi mà thôi. Cậu ta bị Nhan gia đuổi đi, mất đi thân phận người thừa kế Nhan gia, cậu ta muốn lợi dụng tôi để đoạt lại thân phận người thừa kế Nhan gia. Vì thế ban đầu cậu ta cũng lợi dụng tôi, chính vì phát hiện ra chuyện này tôi mới làm ra những chuyện sau đó. Tôi muốn trả thù cậu ta.”

Sau khi nghe những lời Á Đức nói, An Nhĩ Tư mím môi, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Nhan Tử Dạ thì không dám tin nhìn Á Đức.

Thấy lời nói của mình tựa hồ hiệu quả, Á Đức nhịn không được nhếch khóe miệng tiếp tục nói: “Nhan Tử Dạ tâm cơ rất sâu, trước kia cậu ta vẫn luôn che giấu sức chiến đấu thật sự của mình, cho dù bị mọi người xem thường cũng không bại lộ. Vì sao lại đột nhiên lộ ra như vậy? Đó là vì cậu ta đã tìm được mục tiêu tiếp theo muốn tiếp cận, người đó chính là anh, An Nhĩ Tư. Cậu ta dùng hết biện pháp làm anh chú ý, sau đó tiếp cận anh, trở thành bạn tốt của anh, cậu ta muốn mượn sức của gia tộc Cái Nhĩ anh. Hết thảy đều là mưu kế của cậu ta, tất cả đều bị cậu ta tính toán.”

Nhan Tử Dạ hoàn toàn sợ ngây người, Á Đức thấy Nhan Tử Dạ không nói gì liền nghĩ mình đã đoán trúng âm mưu của Nhan Tử Dạ, thực đắc ý nói: “Nhìn đi, bị tôi nói trúng tim đen nên không có cách nào phản bác.”

Lúc này An Nhĩ thản nhiên nói: “Vậy thì sao.”

“Cái gì?” Á Đức tựa hồ có chút không kịp phản ứng.

Giọng điệu An Nhĩ Tư phi thường bình thản, thế nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén: “Cho dù Tiểu Dạ cố ý tiếp cận tôi, cho dù em ấy muốn mượn sức gia tộc tôi thì sao chứ, đó cũng là chuyện của tôi.” Ngụ ý là Á Đức dựa vào cái gì xen vào việc người khác.

“Anh… An Nhĩ Tư, tôi nể tình đều là người thừa kế gia tộc mới cho anh lời khuyên, anh đừng không biết tốt xấu.” Biểu tình Á Đức trở nên dữ tợn, gã không thể tưởng tượng An Nhĩ Tư cư nhiên lại châm chích mình xen vào việc người khác.

“Đều là người thừa kế gia tộc?” An Nhĩ Tư xem thường nhếch khóe miệng: “Tôi nhớ người thừa kế được gia tộc Na Đạt thừa nhận bây giờ là Duy Nhĩ Nặc đi, hơn nữa việc này cũng vừa công bố vào hai ngày trước. Á Đức Na Đạt, nếu cậu đã không còn là người thừa kế chính thức thì có tư cách gì kêu gào trước mặt tôi, lại có tư cách gì vũ nhục, phỉ báng bầu bạn của An Nhĩ Tư Cái Nhĩ, người được thừa nhận là gia chủ tương lai của gia tộc Cái Nhĩ? Việc này tôi nhất định phải hảo hảo hỏi lại gia tộc Na Đạt.”

Nghe An Nhĩ Tư nói vậy, cả gương mặt Á Đức lập tức tái mét. Nếu An Nhĩ Tư thật sự hướng gia tộc chất vấn thì gã nhất định sẽ bị trừng phạt.

“Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi.” An Nhĩ Tư ôm lấy Nhan Tử Dạ đang mỉm cười yếu ớt ở bên cạnh, hôn trán cậu một cái rồi định leo lên phi hành khí. Bất quá tựa hồ nhớ ra gì đó, An Nhĩ Tư quay đầu lại nói: “Đúng rồi, quên nói cho cậu biết. Không phải Tiểu Dạ tiếp cận tôi mà là tôi hao hết tâm tư muốn tiếp cận em ấy, thế nên, mong cậu đừng nhầm lẫn.”

Nói xong, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ leo lên phi hành khí, khởi động rời đi. Cả quá trình hai người không hề nhìn tới Á Đức sắc mặt xanh mét đứng im ở đó.

Thẳng tới khi phi hành khí của An Nhĩ Tư không còn bóng dáng, Duy Nhĩ Nặc nãy giờ ở trong chiếc phi hành khí bên cạnh rốt cuộc bước xuống.

“Á Đức Na Đạt, vốn tôi vẫn luôn nghĩ anh là một đối thủ cường đại, hiện giờ xem ra tôi sai rồi. Một thú nhân mất đi lý trí, gặp ai cũng muốn cắn như thú điên không có tư cách làm đối thủ của tôi.” Hôm nay đúng là trùng hợp, kỳ thực Duy Nhĩ Nặc không cố ý nghe lén, chỉ là vừa vặn phi hành khí của anh đậu bên cạnh phi hành khí của An Nhĩ Tư, hơn nữa anh lại trùng hợp tới sớm hơn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mà thôi.

“Cậu câm miệng lại cho tôi.” Á Đức giận dữ hét lên.

“Câm miệng? Ha hả, người phải câm miệng chính là anh.” Duy Nhĩ Nặc châm chọc nói: “Anh nghĩ Nhan Tử Dạ bây giờ vẫn là Nhan Tử Dạ dễ dàng đùa bỡn ngày xưa à? Cậu ta hiện giờ chính là bầu bạn của An Nhĩ Tư, là bầu bạn của gia chủ tương lai được chính gia chủ đương nhiệm thừa nhận. Nếu An Nhĩ Tư không tin Nhan Tử Dạ, anh nghĩ anh ta sẽ cùng Nhan Tử Dạ ở cùng một chỗ à? Chỉ với hai ba câu nói cùng đòi châm ngòi ly gián? Nằm mơ đi. Tôi thấy hiện giờ anh nên nghĩ xem làm thế nào ứng phó gia tộc Cái Nhĩ hỏi tội đi.”

Nói xong, Duy Nhĩ Nặc cười ha hả bước lên phi hành khí của mình. Đúng là sảng khoái a, Á Đức Na Đạt cư nhiên cũng có ngày hôm nay. Hết thảy đều phải cám ơn Nhan Tử Dạ, nếu không nhờ cậu ta Duy Nhĩ Nặc anh cũng không có khả năng đứng đây xem trò hài của Á Đức. Đồng dạng, anh có thể trở thành người thừa kế chính thức của gia tộc Na Đạt cũng phải cám ơn Nhan Tử Dạ.

Bởi vì anh cùng Nhan Tử Dạ khá thân thiết, bởi vì thân phận ngụy cấp S cộng thêm bầu bạn của gia chủ tương lai của gia tộc Cái Nhĩ của Nhan Tử Dạ, gia tộc mới công khai thừa nhận thân phận người thừa kế của anh. Hết thảy chỉ vì muốn anh tạo quan hệ tốt với Nhan Tử Dạ, từ đó nhận được lợi ích từ gia tộc Cái Nhĩ cùng duy trì thú nhân có thể trở thành cường giả SS trẻ tuổi nhất.

Mọi thứ thực huyền ảo, mới mấy tháng trước Duy Nhĩ Nặc anh vẫn còn khinh thường Nhan Tử Dạ, qua vài tháng, anh cư nhiên phải dựa vào Nhan Tử Dạ mới có được vị trí người thừa kế, đúng là một màn châm chọc lớn lao.



Hoàn Chương 99.

________________
Bình Luận (0)
Comment