Ngày hôm sau.
"Đế quốc... thật sự đã đồng ý rồi sao?"
Giọng của Đường Ngưng có chút run rẩy.
"Phải." Tô Yến khẳng định chắc nịch, sau đó mỉm cười dịu dàng, "Chúc mừng các bạn."
Ở đầu bên kia màn hình, nhóm Đường Ngưng ôm chầm lấy nhau, xúc động rơi nước mắt, "Chúng ta... thành công rồi."
Tô Yến kiên nhẫn chờ bọn họ trút bớt cảm xúc, trong lòng cũng dâng lên niềm vui mừng, bất giác ngước mắt, thấy Norn đang bận rộn trong bếp, động tác thuần thục mà dứt khoát.
Thật khó tưởng tượng, một trùng vương lẫy lừng lại đang dịu dàng nấu nướng trong căn bếp.
Tô Yến chống cằm, lặng lẽ nhìn về phía Norn, trong mắt ánh lên sự ỷ lại mà chính bản thân cũng không nhận ra.
Là một kẻ đã quen chém giết trên chiến trường, ngay khoảnh khắc Tô Yến dõi theo mình, Norn đã lập tức cảm nhận được.
Tưởng rằng Tô Yến chỉ nhìn lướt qua, nhưng rồi ánh mắt ấy ngày một sâu hơn, nóng rực đến mức ép anh không thể ngó lơ.
Bất đắc dĩ, Norn đành quay đầu lại, chỉ vào màn hình thông báo cuộc gọi vẫn còn tiếp diễn, ánh mắt giãn ra, đường nét cương nghị trên khuôn mặt trở nên dịu hơn. Dù trên tay đang cầm một bó rau xanh, nhưng sát khí sắc bén từ anh vẫn không hề suy giảm.
Tô Yến bừng tỉnh, chớp mắt mấy lần, cuối cùng mới nhận ra bản thân lại ngẩn ngơ nhìn người ta đến mức thất thần, lập tức ho khẽ, làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế, phần cổ đã đỏ ửng từ bao giờ.
... Thật đáng yêu.
Yết hầu Norn khẽ trượt lên xuống, nếu không phải vì Tô Yến còn đang trò chuyện với Đường Ngưng, anh đã sớm bước qua, ghì chặt Tô Yến lại mà hôn đến khi nào mềm nhũn mới thôi.
"Thầy Tô? Thầy Tô? Thầy làm sao vậy?"
"Hả?" Tô Yến giật mình hoàn hồn, lúng túng đáp lại.
"Hiệu trưởng Nghiêm vừa nhắn tin bảo muốn tổ chức tiệc mừng cho chúng ta, thầy có đến không?" Lôi tròn mắt mong chờ.
"Tất nhiên là có!" Tô Yến bật cười.
Mấy người lại ríu rít thêm vài câu, hẹn thời gian và địa điểm rồi mới ngắt liên lạc.
Vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt Norn, Tô Yến tức khắc nhớ đến hành vi mất mặt ban nãy của mình, xấu hổ đến mức phải nhắm tịt mắt lại như thể không muốn nhìn đời nữa.
"À... Em ra ngoài mua chút quà cho Đường Ngưng và mọi người! Một lát nữa sẽ về—"
Tô Yến vội vã túm lấy chiếc áo khoác trên giá, hấp tấp bước ra cửa, hệt như sợ Norn sẽ đuổi theo.
Norn nhìn là hiểu ngay Tô Yến đang nghĩ gì, cũng không vội bám theo, dù sao Kinh Trập cũng đã đi cùng rồi, cứ để con mèo bướng bỉnh này có chút không gian riêng đi vậy.
Tâm trạng Norn rất tốt, cắt một miếng thịt gà nhỏ, băm nhuyễn rồi bỏ vào bát thức ăn của mèo.
Tiểu Hắc cảnh giác nhìn chằm chằm động tác của Norn, không hiểu nổi tại sao tên hai chân này—kẻ lúc nào cũng nhốt nó vào nhà vệ sinh—hôm nay lại vô duyên vô cớ cho nó ăn thêm.
"Con mèo ngốc." Norn hừ nhẹ một tiếng, không rõ đang nói với ai.
Chạy ra khỏi cửa, Tô Yến liên tục ngoảnh đầu lại, chắc chắn Norn không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
Kinh Trập hiếm khi có cơ hội đi riêng với Tô Yến, đương nhiên cực kỳ vui vẻ, ngọn đèn đỏ trên đầu nhấp nháy không ngừng.
"Điện hạ, gần đây có một trung tâm thương mại, ngài có muốn đi không?"
Tô Yến chớp mắt, lúc này mới nhớ ra lý do tùy tiện mà mình vừa viện cớ khi nãy, "Được, đi thôi."
Kinh Trập lăn bánh lộc cộc theo sau Tô Yến, như thể bọn họ vừa trở về những ngày đầu đặt chân đến hành tinh thủ đô.
"Điện hạ... Ngài có vui không?"
"Hửm?" Tô Yến nghiêng đầu nhìn con robot nhỏ, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên rồi."
Ngọn đèn đỏ trên đầu Kinh Trập chậm rãi nhấp nháy hai lần, trong thế giới mạng vô hình, vô số luồng dữ liệu nhanh chóng lướt qua. Nó dường như lại nhìn thấy khoảnh khắc mình lần đầu tiên được ban cho thị giác—hình ảnh đầu tiên nó nhìn thấy chính là một đứa bé sơ sinh.
Chỉ trong nháy mắt, mệnh lệnh tối cao được chôn sâu trong nó lập tức được kích hoạt. Từ giây phút đó, nó sẽ thay mặt người tạo ra nó, bảo vệ vị điện hạ nhỏ bé này.
Đây là thành lũy vững chắc mà Tô Hi Nhĩ—hoặc nên nói là một người mẹ—đã kiến tạo để che chở cho con mình.
"... Nếu vậy, Kinh Trập cũng sẽ rất vui."
Tô Yến nghiêng đầu, nụ cười càng thêm rạng rỡ, "Vậy thì từ nay về sau, Kinh Trập có thể mãi mãi vui vẻ rồi!"
Cạch—Cạch—Đoàng!
Còn chưa kịp trả lời, toàn bộ khớp nối của con robot nhỏ lập tức bị khóa chặt.
Kinh Trập ngay lập tức nhận ra có điều bất thường, luồng ý thức của nó gấp rút chuyển đổi dữ liệu, nhưng đối phương đã có chuẩn bị từ trước, trực tiếp chặn đứng tất cả xung điện, khiến nó bị giam cứng trong lớp vỏ sắt này.
"Điện hạ, chạy mau—"
Cùng lúc đó, Tô Yến cũng phát giác điều chẳng lành, vì đi vội, hắn không mang theo bất cứ thứ gì.
Kẻ mai phục chưa lộ diện, đã lập tức bắn một mũi phi tiêu gây mê về phía Tô Yến.
Đây là loại thuốc mê mới nhất do Viện Khoa học Hoàng gia nghiên cứu, ban đầu được thiết kế nhằm đối phó với sự xuất hiện của trùng tộc gần đây. Tuy nhiên, vì lo ngại việc sử dụng vũ khí sát thương có thể gây mất lòng họ, Hoàng đế đã hạ lệnh chế tạo thứ này.
Loại phi tiêu gây mê này sau khi b ắn ra sẽ ngay lập tức hóa thành sương mù khi va chạm, chỉ cần một chút chạm vào da, người bình thường sẽ lập tức bất tỉnh, ngay cả khi gặp phải trùng tộc, nó cũng có thể khiến đối phương hôn mê trong một khoảng thời gian dài.
Kinh Trập bị giam cứng trong thân xác con robot nhỏ, tức đến phát run, "Điện hạ!"
Giữa làn sương trắng xóa, một chiếc xe lơ lửng đột ngột lao ra, người trên xe nhanh chóng kéo Tô Yến đã hôn mê lên trong chớp mắt, rồi lập tức biến mất khỏi phạm vi giám sát của Kinh Trập.
Norn vừa bưng đ ĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, bỗng nhiên đứng sững lại, một linh cảm cực kỳ tồi tệ bỗng chốc dâng trào từ sâu trong lồ ng ngực.
Norn nhíu mày, cố đè nén sự hoảng loạn vô cớ, không kìm được cất giọng hỏi: "Flay, Yến Yến đâu rồi?"
Một sự im lặng chết chóc bao trùm.
"Flay?"
Ý thức được điều gì đó không ổn, Norn còn chưa kịp hóa cánh dơi để lao ra ngoài thì giọng nói đầy phẫn nộ của Kinh Trập và Flay đồng loạt vang lên bên tai.
"Điện hạ bị bắt cóc rồi!"
RẮC—
Góc bàn gỗ cứng rắn lập tức nứt toác.
Norn siết chặt nắm đấm, đồng tử co rút dữ dội, giọng nói khàn khàn như bị bóp nghẹt từ tận sâu trong lồ ng ngực.
"Tìm cho ta!"
Norn nắm chặt con trùng tộc truyền tin đang run rẩy dưới cơn thịnh nộ của Vương, lập tức liên lạc khẩn cấp với Luka.
"Vương—"
"Có bao nhiêu trùng tộc trên hành tinh thủ đô?"
"Chỉ có tôi và Feige."
Mắt Norn trầm xuống, "Liên lạc với Đế quốc, hoàng hậu của ta bị bắt cóc rồi!"
— Chuyện lớn rồi!
Luka lập tức hiểu ý, "Feige đã đi tìm, thuộc hạ sẽ đến hội họp với ngài ngay!"
"Được."
Sắc mặt Norn lạnh như băng, sát khí chiến trường không còn bị kìm nén nữa, khí thế bức người như cơn lốc xoáy.
"Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ là bao lâu?"
"56 phút 34 giây......" Kinh Trập phân tích dữ liệu với tốc độ cực nhanh, "Đối phương mang theo máy chắn tín hiệu G-58 và phi tiêu gây mê thế hệ mớ, người có thể lấy được hai thứ này ở thủ đô không nhiều."
Norn suy tính trong chớp mắt, "Xâm nhập hệ thống phòng thủ hành tinh thủ đô, phong tỏa mọi cửa ra vào, không được để đối phương đưa Yến Yến rời khỏi thủ đô."
"Flay đang xử lý." Giọng nói cơ giới của Kinh Trập lúc này lạnh như băng.
Cùng lúc đó, nó đã xâm nhập toàn bộ hệ thống giám sát của thủ đô, dữ liệu khổng lồ đổ về với tốc độ chóng mặt, nhưng vẫn nhanh chóng được Kinh Trập bóc tách và trích xuất thông tin quan trọng.
"Chiếc xe đó, đã tìm thấy."
"Ở đâu—" Con thú dữ mất kiểm soát, đồng tử dọc lóe sáng đầy nguy hiểm.
————
Tô Yến tỉnh lại giữa cơn gió ẩm mặn.
Mặt đất bê tông thô ráp để lại trên làn da trắng nõn của hắn đầy những vết trầy xước đỏ ửng.
— Hắn đã bị người ta kéo lê suốt quãng đường.
Thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn hết tác dụng, nhưng để thích nghi với cơn mơ hồ này, Tô Yến đã có đủ kinh nghiệm.
"Tại sao cậu lại kéo cậu ta đến đây? Tôi cần da của cậu ta."
"Yên tâm đi, mặt không bị thương."
Kì Sâm gỡ bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, cầm cốc nước trên bàn uống ừng ực, cố nén cảm giác bất an đang đè nặng trong lòng.
"Thuốc giải đã được tiêm rồi, cậu nhanh lên."
Việt Tu chậm rãi lau con dao liễu diệp trong tay, chẳng hề để tâm đ ến sự thúc giục của Kì Sâm, "Không vội, thiết bị che tín hiệu G-58 năm đó là tác phẩm đắc ý của Tô Hi Nhĩ... Ồ? Tỉnh rồi?"
Cùng lúc đó, Kì Sâm cũng quay đầu nhìn về phía Tô Yến, thấy hắn đang dựa vào tường, đôi mắt nửa khép lại đầy mệt mỏi.
Mỹ nhân là mỹ nhân, dù ở bất cứ thời điểm nào, bất cứ địa điểm nào, trong bất cứ tình cảnh nào, cũng luôn toát lên một khí chất nổi bật. Rõ ràng, Tô Yến chính là kiểu người như vậy
Dù cơ thể hắn dính đầy máu và bụi bẩn, cũng chẳng thể làm lu mờ gương mặt quá mức tuấn mỹ kia. Đặc biệt là đôi mắt đen sáng ngời, dường như phủ một tầng sương mỏng, đuôi mắt vương vệt đỏ mơ hồ ái muội. Ánh mắt lưu chuyển giữa vẻ ngây thơ mờ mịt và sự yêu dị cuốn hút đến tận xương tủy.
Khóe mắt Kì Sâm trầm xuống, rõ ràng là nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp.
Việt Tu cầm dao bước đến, nở nụ cười dịu dàng với Tô Yến. "Tỉnh rồi? Có chỗ nào thấy không thoải mái không?"
Nếu bỏ qua tình cảnh hiện tại, dáng vẻ này hệt như một người bạn đời chu đáo.
Tô Yến khẽ nâng mí mắt, cổ họng khô rát khiến giọng nói có chút khó khăn, "Các người muốn làm gì?"
"Đừng sợ." Lưỡi dao lạnh băng của Việt Tu lướt dọc theo má Tô Yến, trượt xuống cổ, xương quai xanh, rồi ngoặt sang cánh tay.
Lúc này, Tô Yến tứ chi vô lực, chỉ có thể dùng ánh mắt sắc bén đầy cảnh cáo lạnh lùng nhìn đối phương.
"Chắc là ở đây." Việt Tu bật cười khẽ, ngón tay ấn mạnh xuống, lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, máu tươi lập tức chảy ra, nhỏ xuống đất, rực đỏ như đóa mai nở rộ
Một con chip định vị nhỏ bé bị Việt Tu dùng dao sống sượng moi ra.
Sắc mặt Tô Yến tái nhợt, cơn đau k1ch thích thần kinh khiến hắn khôi phục lại chút sức lực, lập tức đưa tay chộp lấy con chip rơi xuống đất, đến mức quên cả vết thương đang chảy máu không ngừng.
Nhưng động tác của kẻ khác nhanh hơn hắn, Việt Tu vốn nhắm vào con chip này, sao có thể để Tô Yến đoạt lại.
Anh ta kẹp chặt con chip còn dính máu thịt, rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, một vách đá dựng đứng cheo leo, sóng biển gầm rú cuộn trào, nhanh chóng nuốt chửng con chip nhỏ bé bằng móng tay trẻ sơ sinh.
Chứng kiến cảnh này, Kỳ Sâm cắn chặt môi đầy sợ hãi, "Chip định vị? Vừa nãy kiểm tra, thiết bị đâu có phát hiện ra?"
"Đương nhiên rồi, nó làm từ silicon mà." Việt Tu vung dao, máu rơi lấm tấm xuống sàn.
Tô Yến ôm lấy cánh tay bị thương, máu đỏ tươi tràn ra qua kẽ ngón tay, nhức mắt vô cùng.
Kì Sâm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Tô Yến, nét mặt vặn vẹo "Ai bảo mày cản đường tao? Chỉ có thể tiễn mày biến mất thôi."
"Cản đường?" Tô Yến khẽ cười nhạt, giọng yếu ớt nhưng tràn đầy chế giễu, "Cậu nghĩ tôi muốn Kì gia à?"
Lại nữa sao? Kì Sâm chỉ cảm thấy nực cười, mỗi lần cậu ta liều mạng giành giật thứ mình muốn, thì dường như trong mắt Tô Yến, những thứ đó chẳng đáng giá một xu.
Tại sao chứ? Tại sao mình phải bỏ ra bao nhiêu thời gian, công sức, thậm chí bán cả thân xác mới chạm được vào mép của thứ ấy, còn Tô Yến chỉ cần đứng đó là đã có người dâng tận tay.
Tại sao? Rõ ràng, hắn cũng chỉ là một thằng nhóc nhà quê đi lên thôi mà!
Kì Sâm đầy căm phẫn, chộp lấy con dao sắc bén Việt Tu đặt trên bàn, rồi bất ngờ đâm mạnh vào bắp chân Tô Yến.
"Á!"
Tô Yến đau đến mức bật ra một tiếng rên, khóe mắt rơi xuống hai giọt lệ sinh lý, máu tươi theo lưỡi dao tràn ra, chậm rãi tụ thành một vũng nhỏ.
"Đừng làm tổn thương mặt." Việt Tu có chút lo lắng.
"Không đâu, tôi để lại cho cậu mà." Kì Sâm lúc này mới cảm thấy cơn giận trong lòng dịu bớt đôi chút.
Kì Sâm cúi người, ánh mắt hung tợn khóa chặt Tô Yến, tràn đầy khoái ý, "Bất kể mày có muốn hay không, mày cũng không thể có được nó."
"Ra tay đi, tránh đêm dài lắm mộng."
"Yên tâm, trong phòng này có thiết bị G-58 chặn tín hiệu, nếu bọn họ có tìm đến, nhanh nhất cũng phải đến sáng mai." Việt Tu hờ hững lau lưỡi dao liễu trong tay.
Thiết bị che sóng G-58? Bảo sao đến giờ Kinh Trập vẫn chưa có động tĩnh...
Tô Yến nghiến chặt răng, gắng chịu cơn đau, đảo mắt quan sát xung quanh.
Nghe Việt Tu nói vậy, Kì Sâm dù đã ra tay nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
"Vậy tôi đi trước, cậu xong việc thì nhớ báo tôi một tiếng."
Việt Tu ngước mắt lên, "Được."
Kì Sâm chỉnh lại lớp ngụy trang rồi rời khỏi, cánh cửa mở ra rồi khép lại, một luồng không khí mặn mòi tràn vào căn phòng.
Tô Yến ngồi bệt dưới đất, ánh mắt sâu thẳm, hắn đang... ở gần biển sao?
Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn sang Việt Tu, lạnh nhạt mở miệng: "Chết rồi sống lại? Việt gia quả thật thủ đoạn cao minh."
"Không dám." Việt Tu kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Tô Yến, "Ban đầu định đi rồi, nhưng nghĩ lại vẫn luyến tiếc gương mặt này của cậu, nên tôi lại quay về."
"Thiết bị chặn tín hiệu G-58, để đối phó với tôi, các người cũng chịu chi đấy."
"Ồ! Nhắc mới nhớ, thứ này là do mẹ cậu năm đó tặng cho Việt gia." Việt Tu mỉm cười lắc đầu, "Đồ của mẹ cậu, quả thực hữu dụng."
"Cũng chẳng trách cha tôi nhớ mãi không quên suốt bao năm qua, ngay cả con trai bà ấy cũng ra sức bảo vệ."
"Cậu biết không? Ban đầu tôi vốn không đến nỗi này." Việt Tu đột nhiên cúi sát lại gần, tư thế mập mờ, "Nếu không phải cha tôi gật đầu, thì dù thế nào, thẩm phán cũng không dám tuyên tôi án tử."
Tô Yến khẽ nghiêng người né tránh.
Việt Tu lại tiến thêm một bước, "Nhưng vì muốn bảo vệ cậu, vì không để cậu bị tôi lột da, ông ấy đã tước bỏ thân phận của tôi, định đày ta đến Lejiko."
"Khi ấy tôi đã thề, nhất định phải lấy được gương mặt của cậu, bằng mọi giá."
"Thật sao?" Tô Yến híp mắt, nhanh chóng nắm bắt sự oán hận mà Việt Tu dành cho cha của anh ta.
"Thật là một khuôn mặt đẹp." Việt Tu nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt tràn đầy ám muội, đưa tay vuốt nhẹ má hắn, nhưng rồi như chợt bừng tỉnh, lập tức rụt tay về.
"A! Suýt nữa thì quên."
Việt Tu không biết lôi từ đâu ra một đôi găng tay, tỉ mỉ đeo vào từng ngón, rồi thản nhiên nói, "Kì Sâm nói đúng, tránh để đêm dài lắm mộng, tôi nghĩ chúng ta nên dừng cuộc trò chuyện tại đây."
Lưỡi dao lạnh lẽo kề sát gò má, Tô Yến bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Việt Tu, lạnh giọng nói, "Ngu thật, cha cậu làm vậy là để bảo vệ cậu!"
————
Tô Yến, với tư cách là đối tượng hòa thân với trùng tộc, vậy mà lại bị bắt cóc?!
Tin tức này nhanh chóng gây chấn động trong giới thượng tầng của Đế Quố, trong khi toàn thành phố ráo riết tìm kiếm, các quan chức cũng vô cùng bất an—bởi lẽ, người đầu tiên phát hiện ra chuyện này lại chính là trùng tộc.
Kì gia.
Kì Cẩn Xuyên miễn cưỡng ứng phó với Tống Tuyết San xong liền vội vàng đi thẳng vào thư phòng, gọi người máy gia dụng đến.
"Tiểu Sâm đang ở đâu?"
"Thiếu gia không tiết lộ hành trình của mình."
Kì Cẩn Xuyên nhíu chặt mày, e rằng chuyện Tô Yến bị bắt có liên quan không nhỏ đến Tiểu Sâm.
Giờ điều quan trọng nhất là—trùng tộc sẽ nhìn nhận chuyện này thế nào...
"Nếu thiếu gia trở về, lập tức gọi nó đến gặp ta."
"Vâng."
Cung điện.
Hoàng đế liên tục đi qua đi lại trong thư phòng, những giọt mồ hôi li ti rịn đầy trên trán.
"Bệ hạ!"
Ánh mắt hoàng đế sáng lên, "Có tin của Tô Yến rồi sao?"
"Không phải, là, là..."
"Là cái gì? Mau nói!" Hoàng đế sốt ruột phất tay áo.
"Là trùng vương đã xuất hiện ở hành tinh Thủ đô!"
Hoàng đế: "Cái gì?!"
......
Lúc này, Norn không còn che giấu thân phận nữa, đôi cánh ngoài đặc trưng của trùng vương lộ ra trọn vẹn trước ánh nhìn của tất cả mọi người.
"Ngay phía trước, gara đó!"
Nghe hướng dẫn của Kinh Trập, Norn gần như lao đến địa điểm với tốc độ như tia chớp.
Chiếc xe lơ lửng đã chở Tô Yến đi được đỗ ngay ngắn trong gara.
Norn sải bước đến, vươn tay giật mạnh—cánh cửa xe bị anh ta kéo đứt lìa ngay tức khắc.
Không ngoài dự đoán, bên trong xe không có một bóng người.
Norn bước vào, đảo mắt quan sát mọi chi tiết bên trong.
Đột nhiên, ánh mắt Norn ngưng đọng, anh đưa tay lấy ra một chiếc kim tiêm nhỏ từ phía sau ghế trước.
"Kinh Trập?"
"...Là thuốc giải gây mê."
"Yến Yến chắc chắn không rời khỏi đây xa." Norn siết chặt ống tiêm, "Định vị chip có kết quả gì không?"
"Không có." Giọng Kinh Trập mang theo chút thất vọng, "Rất có thể, đối phương đã phát hiện ra chip định vị của điện hạ."
Norn miễn cưỡng đè nén sự nôn nóng trong lòng, lập tức liên lạc với Luka.
"Luka, đến chỗ ta ngay."
"Vâng."
Luka là kẻ giỏi truy tung nhất trong số các trùng tộc cao cấp, anh ta đã ghi nhớ mùi hương của Tô Yến, lượn lờ khắp các khu vực trong thủ đô để tìm kiếm.
Nhận được mệnh lệnh từ Trùng Vương, anh ta lập tức vỗ cánh, bay thẳng về phía gara.
Norn thả lỏng con trùng liên lạc, vươn tay day trán, "Hôm nay Yến Yến... vẫn chưa uống thuốc..."
Căn bệnh sụp đổ gen của Tô Yến hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc uống hàng ngày để duy trì trạng thái cân bằng, nếu ngừng thuốc quá lâu...
Norn thở hắt ra một hơi đục ngầu, cố gắng trấn tĩnh lại, "Phía Đế Quốc nói gì?"
Kinh Trập: "Vẫn chưa có tiến triển... ừm?"
"Sao thế?"
"Ở đây xuất hiện một chuỗi dữ liệu bất thường..."
......
"Vì tôi sao?" Động tác của Việt Tu chững lại, anh ta cười lớn như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
"Việt Hàm Bách đã biết về sự tồn tại của Kinh Trập, vậy chắc chắn ông ta cũng biết tôi là ai." Tô Yến nhếch môi, "Ông ta để cậu giả chết rời khỏi hành tinh thủ đô, chính là để giữ lại mạng sống cho cậu."
Mắt Việt Tu hơi trầm xuống, từ khi khi biết Tô Yến có một trí tuệ nhân tạo siêu cấp có thể sánh ngang với con người, anh ta đã nghi ngờ thân phận thực sự của hắn. Nhưng đến lúc đó, Việt Hàm Bách đã hoàn toàn xóa bỏ danh phận của anh ta, khiến anh ta không còn khả năng điều động lực lượng cốt lõi của Việt gia nữa.
Nhân lúc Việt Tu còn đang trầm tư, Tô Yến len lén di chuyển bàn tay bị thương của mình ra phía sau—ở đó có một chiếc máy gây nhiễu tín hiệu G-58 vừa được hắn giấu đi.
"Nhưng chuyện này không hợp lý..." Việt Tu lẩm bẩm, "Nếu vậy thì tại sao ông ta phải xóa bỏ hoàn toàn danh tính của tôi?"
Trên mặt Tô Yến không hề có bất cứ gợn sóng nào, nhưng tốc độ tay lại nhanh hơn mấy phần, "Đó là bởi vì, ông ta muốn tôi tin rằng... cậu thực sự đã chết."
Tiếng cạch khẽ vang lên, xen lẫn trong câu nói của Tô Yến, gần như không hề gây chú ý.
"Ồ?"
"Nếu không thì làm sao hành động lần này của cậu có thể thành công?"
Ngón tay Tô Yến lặng lẽ luồn vào mặt trong của bộ gây nhiễu, nhẹ nhàng gạt hai điện cực, khiến nó chuyển từ thiết bị gây nhiễu tín hiệu thành bộ phát tín hiệu.
Dù không biết tín hiệu được phát ra là gì, nhưng chỉ cần có thông tin được truyền đi, Kinh Trập nhất định sẽ phát hiện.
Việt Tu trầm thấp cười hai tiếng, liếc mắt nhìn hắn, "Cậui chỉ đang cố kéo dài thời gian thôi đúng không? Suýt chút nữa thì bị cậu lừa rồi."
Tô Yến ho khan hai tiếng, cổ họng đau rát, "Bất kể cậu nghĩ thế nào, điều tôi nói đều là sự thật."
"Thật hay không, tôi sẽ tự hỏi ông ta, nhưng giờ, tôi thực sự phải ra tay rồi."
Con dao trong tay Việt Tu từ từ áp sát vào cổ Tô Yến, "Yên tâm, sẽ không đau lâu đâu, rất nhanh thôi..."
Rầm——
Cửa kho bị đạp mạnh đến nỗi vang lên một tiếng nặng nề, cả hai người đồng loạt nhìn về phía đó, chỉ thấy người đến có đôi mắt tím, toàn thân mặc đồ đen, sau lưng là một đôi cánh xương khổng lồ sắc bén, khí thế lạnh lẽo và uy hiếp bao trùm khắp không gian.
Đồng tử Việt Tu co rút mạnh, "Trùng tộc?!"
Ngoài cửa kho, ở nơi Việt Tu không thể nhìn thấy, bầu trời bị che kín bởi hàng loạt chiến hạm cấp sao, tất cả khẩu pháo đều nhắm thẳng vào một người duy nhất.
"Thả điện hạ của ta ra! Nếu không ta bắn đấy!"
Một giọng nói non nớt vang lên, nếu không phải cảnh tượng rợn người ngoài kia, giọng nói này chẳng có chút uy hiếp nào cả.
Việt Tu phản ứng cực nhanh, lập tức túm chặt Tô Yến, tay còn lại kề dao sát cổ hắn, "Chuyện này... có lẽ chúng ta có thể thương lượng?"
Norn thoáng nhìn Tô Yến, khi thấy vết thương trên chân và cánh tay hắn, Norn hít khi ánh mắt dừng trên lưỡi dao đang kề sát cổ y, sát khí của anh không thể kìm nén thêm nữa, "Bản vương cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng làm chuyện ngu xuẩn."
Việt Tu đẩy mạnh con dao thêm chút nữa, ép sát vào cổ Tô Yến, uy hiếp, "Lùi lại."
Norn nghiến chặt răng đến mức suýt cắn vỡ hàm, anh nhẫn nhịn lùi một bước.
Tô Yến bị cưỡng ép kéo lên, không chỉ vết thương đau nhức mà ngay cả cổ họng cũng trào lên vị tanh của máu.
"Khụ khụ khụ..."
Tô Yến cuối cùng cũng không nhịn được mà ho lên từng tiếng, mỗi một tiếng đều như gõ vào tim Norn.
"Lùi lại!" Việt Tu lại đe dọa lần nữa.
Norn đành phải lùi thêm một bước.
Việt Tu kéo Tô Yến di chuyển về phía cửa sổ, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy bầu trời tràn ngập chiến hạm.
Tô Yến ngừng ho, dùng lưỡi lau sạch vết máu bên khóe miệng, "Tôi không lừa cậu, Việt Hàm Báchthực sự làm vậy vì muốn tốt cho cậu."
Sắc mặt Việt Tu thay đổi liên tục, nghiến răng chất vấn: "Cậu rốt cuộc là ai?"
"Chuyện này quan trọng sao?" Tô Yến hít sâu một hơi, miễn cưỡng nhịn xuống cơn đau nơi lồ ng ngực, "Biết đâu bây giờ cậu đang ở trên một trong những chiến hạm ngoài kia, cậu không muốn nói lời cuối cùng với ông ấy sao?"
"Không thể nào?" Việt Tu nheo mắt lại, như thể đang xác nhận mức độ chân thực trong lời nói của Tô Yến.
"Nhìn đi, cậu lại không tin tôi." Tô Yến bật cười trầm thấp, hất cằm về phía ngoài cửa sổ, "Cậu thực sự không muốn nói hai câu sao?"
Việt Tu do dự, có lẽ vì thái độ quá mức chắc chắn của Tô Yến, hoặc có lẽ vì tiềm thức đã nhận ra rằng mình không còn đường thoát, anh ta vô thức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chính vào lúc này—
Norn nắm bắt thời cơ chuẩn xác đến từng giây, chỉ trong chớp mắt, anh đã xuất hiện ngay trước mặt Việt Tu.
Anh dùng tay không nắm lấy con dao đang kề sát cổ Tô Yến, vặn ngược lại, Việt Tu chưa kịp phản ứng đã bị lực đạo của Norn ép phải xoay người về phía trái.
Ngay khoảnh khắc lưỡi dao rời khỏi vị trí hiểm yếu, Tô Yến không còn chống đỡ được nữa, cả người ngã về phía sau.
Norn lập tức vươn tay ôm lấy eo Tô Yến, kéo chặt vào lòng mình.
Dòng máu nóng bỏng thấm qua lớp áo, chạm vào da thịt Norn, khiến tim anh run lên từng hồi.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt.
Một cỗ giáp máy hình người từ ngoài cửa sổ lao vào, quán tính mạnh mẽ đập mạnh Việt Tu xuống sàn, kéo lê anh ta trên mặt đất năm, sáu mét.
Cú va chạm làm gãy toàn bộ xương sườn của Việt Tu, máu trào ra từ miệng và mũi, tầm nhìn của anh ta dần trở nên mơ hồ.
Điều đáng nói là cỗ cơ giáp đang đè lên người anh ta lại là một AI có tính cách đặc biệt sôi nổi, nó lắc qua lắc lại, vô tình khiến máu của Việt Tu chảy ra càng nhiều.
"Dám động vào điện hạ của ta? Ta đánh cho ngươi không bò dậy nổi!"
Nếu không phải cảnh tượng trước mắt quá kinh hoàng, giọng nói đáng yêu này chắc chắn có thể khiến người ta phát sinh lòng trắc ẩn.
Kinh Trập: "......"
Kinh Trập: "Được rồi Thiền Thiền, đừng làm chết người."
"Biết rồi biết rồi."
"Em không sao, đừng lo lắng." Tô Yến mỉm cười trấn an Norn.
Sắc mặt Norn tối sầm, anh bế ngang Tô Yến lên, không thèm để ý đến những lời dỗ dành đầy dối trá kia.
Tô Yến co mình trong vòng tay Norn, khắp cơ thể chỗ nào cũng đau nhức.
Khi bước ra khỏi cửa kho, nhìn thấy bầu trời tràn ngập chiến hạm, Tô Yến không khỏi cảm thán, nhưng lại có cảm giác an tâm kỳ lạ.
"Tôi sẽ đưa Yến Yến trước." Norn gật đầu về phía Kinh Trập, quấn kín người trong tấm chăn, vỗ cánh bay lên không trung.
Bị bọc kín đến mức không hề cảm nhận được gió thổi, thậm chí ngay cả tiếng gió cũng không nghe rõ.
"... Anh đã biết hết rồi?" Giọng Tô Yến yếu ớt, cẩn thận hỏi.
"Giờ e rằng cả thủ đô không còn mấy ai không biết nữa." Giọng Norn vang lên qua lớp chăn, có chút mơ hồ, "Vị vua cơ khí, hả?"
"Em không cố ý giấu anh mà..." Tô Yến dụi đầu vào ngực Norn, "Đừng giận nha."
"Đừng cử động linh tinh, rơi xuống thì sao?" Norn thở dài, "Anh không giận em, mà giận bản thân anh."
"Nhưng anh đã đến rất nhanh rồi, em vừa phát tín hiệu chưa bao lâu."
Những giọt máu đỏ tươi rơi xuống từ vạt áo, nhỏ tí tách xuống không trung, nhưng người trong lòng anh dường như không hề cảm nhận được đau đớn, vẫn ríu rít nói chuyện.
Dự cảm bất an trong lòng Norn ngày càng lớn, anh siết chặt vòng tay, ôm Tô Yến sát hơn, "Được rồi, ngủ một chút đi, sắp về đến nhà rồi."
Bọn họ không hề biết rằng, cảnh tượng hoành tráng tại kho hàng ven biển đã bị đưa lên tinh võng, làm dấy lên một cơn bão lớn trong dư luận.
"——VL! Đó chính là chiến hạm cấp sao của nền văn minh cơ khí không? Quả thật trăm nghe không bằng một thấy."
"——Không ai thắc mắc tại sao nền văn minh cơ khí xuất hiện ở thủ đô vào lúc này à? Chẳng lẽ họ định tuyên chiến với chúng ta?"
"——Tin hành lang đây! Cùng xuất hiện tại kho hàng ven biển còn có cả Trùng Vương nữa đấy! [Hình ảnh][Hình ảnh] Các người tự suy nghĩ đi."
"——Xin lỗi nhưng tôi không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra đây?"
"——Nghe nói là để cứu một người?"
"——Nếu nói là giết người thì tôi còn tin, cứu người? Danh hiệu Ma Đầu lâu đời và Ma Đầu mới nổi chỉ là hư danh thôi sao?"
......
Kì gia.
"Bốp!" Kì Cẩn Xuyên giáng một cái tát mạnh lên mặt Kì Sâm, sắc mặt ông ta tái xanh, giận dữ đến mức cả người run lên, "Nhìn xem mày đã làm ra chuyện tốt gì rồi! Tô Yến là ai? Ngay cả thân phận của nó mà mày cũng chưa điều tra rõ ràng mà dám đi bắt cóc? Giờ thì hay rồi, mày đã đẩy cả Kì gia xuống hố sâu!"
Kì Sâm cắn răng chịu đựng, dấu tay in hằn trên mặt cậu, đỏ bầm đến mức gần như tím lại.
Lúc trước tao đúng là mù mắt, còn tưởng mày có tư cách kế thừa Kì gia......"
"Thật sao?" Kì Sâmcười nhạt, giọng điệu đầy châm chọc, "Chẳng phải ông đã định sẵn rằng sẽ biến Kì gia thành của hồi môn cho Tô Yến rồi sao? Còn cần tôi làm gì nữa?"
Kì Cẩn Xuyên tức đến mức suýt nữa không thở nổi, "Thằng ngu tầm nhìn ngắn ngủi!"
Ông ta day trán, chuyện này dù đã được quyết định nhưng điều kiện tiên quyết là phải đợi đến khi ông trăm tuổi, Kì gia mới được giao lại cho Tô Yến.
Một khi Tô Yến đến hành tinh trùng tộc,chưa cần bàn đến thái độ của trùng tộc, chỉ riêng căn bệnh cũ của hắn cũng đủ khiến hắn khổ sở, chưa biết chừng hắn có thể sống đến lúc đó hay không...
Những toan tính, lo âu dày vò suốt những ngày qua, Kì Cẩn Xuyên không ngờ tất cả đều là vì một kẻ ngu xuẩn như vậy!
Cơn tức nghẹn lại nơi cổ họng, không lên cũng không xuống được, Kì Cẩn Xuyên chống tay vào bàn, hít sâu một hơi. Hiện tại, quan trọng nhất là làm sao tách Kì gia ra khỏi vụ việc này!
Ánh mắt Kì Cẩn Xuyên lạnh lùng lướt về phía Kì Sâm, ngón tay vô thức đặt lên một món đồ trang trí trên bàn, "Bây giờ, lập tức kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối cho tao! Để xem còn có cách nào cứu vãn hay không!"
......
"Vua cơ khí? Tô Yến?" Hazel lần đầu tiên thất thố như vậy, "Sao có thể chứ?!"
Hoàng đế chậm rãi gật đầu, "Nền văn minh cơ khí đã gửi công hàm xác nhận chuyện này."
"Vậy... vậy chẳng phải chúng ta..." đã ra tay với hai thủ lĩnh của hai nền văn minh ma đầu sao?
Trong lòng Hazel cảm thấy hỗn độn, không rõ nên cảm thấy may mắn vì chưa kịp ra tay, hay là cảm khái trước sự vô thường của thế sự.
"..." Trên cổ Nguyệt Kiến Lí vẫn còn quấn băng gạc, lại không hề tỏ ra kinh ngạc, "Thần cho rằng, điều quan trọng nhất lúc này là phải giải quyết ổn thỏa chuyện này."
"Theo tình thế hiện tại, e rằng cả trùng tộc và văn minh cơ khí đều sẽ không bỏ qua dễ dàng."
Hoàng đế gật đầu, "Đây cũng là lý do trẫm triệu tập chư vị đến đây, việc này liên quan đến ba thế lực, nếu xử lý không khéo, chiến hỏa tiền tuyến có thể sẽ lại bùng lên."
"Có lẽ trước hết phải tìm ra kẻ đầu sỏ, dập tắt cơn giận của bọn họ mới là việc cấp bách."
"Ừ, trẫm cũng nghĩ vậy." Ánh mắt Hoàng đế quét về phía Cục trưởng Cục An Toàn đang thu mình ở cuối phòng, "La Văn, việc này thuộc phạm vi chức trách của ngươi."
La Văn lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thoáng qua Nguyệt Kiến Lí, thấy anh ta không có hành động gì khác, đành phải khom lưng kính cẩn đáp lời.
Hoàng đế hài lòng gật đầu, đang định nói tiếp thì bị thị giả ngắt lời, "Bệ hạ..."
"Ồ? Mời hắn vào."
Kì Cẩn Xuyên bước vào, chưa kịp nói gì đã "rầm" một tiếng quỳ rạp xuống đất, "Thần xin bệ hạ thứ tội!"
"Kì đại công tước làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thần dạy con không nghiêm, Tô Yến lần này bị kẻ xấu uy hiếp, thần cũng vô cùng lo lắng, nhưng khi nhìn con trai của thần có vẻ khác thường, thần đã tra hỏi và phát hiện, Kì Sâm vậy mà cũng là đồng phạm trong vụ việc này!"
Kì Cẩn Xuyên đau đớn ôm mặt, "Hai anh em chúng nó đấu đá lẫn nhau, tất cả đều là lỗi của thần, thần nguyện chịu phạt!"
Những người khác lạnh lùng nhìn trò hề này, trong lòng không khỏi cười nhạt: Quả là một nước đi "bỏ xe giữ tướng" cao tay.
"Đừng vội, trước hết hãy nói rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra như thế nào?"
......
"Tình hình... không được khả quan lắm."
Norn bật dậy, đến cả vết máu trên người cũng chẳng kịp lau sạch.
"Bệnh tình tạm thời đã ổn định, nhưng vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm." Giọng của Flay lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Đi sắp xếp một chút đi, lát nữa điện hạ tỉnh dậy chắc chắn sẽ muốn gặp anh."
Norn thở dài một hơi, giọng khàn đặc, "Được."
Sau khi tắm xong, xác nhận trên người không còn mùi máu, anh mới thay quần áo và bước ra ngoài.
"Sao điện hạ vẫn chưa tỉnh? Flay, mau nghĩ cách đi!" Giọng nói non nớt nghe như sắp khóc đến nơi.
"Không sao đâu, điện hạ chỉ là quá mệt thôi, Thiền Thiền đừng lo lắng." Flay nhẹ giọng trấn an.
Norn nhìn Flay điều khiển cánh tay máy bôi từng lớp gel cầm máu lên vết thương của Tô Yến, sau đó dùng băng gạc quấn chặt lại.
Trong thùng rác màu vàng dưới chân chất đầy băng gạc mới thay, nhuốm đẫm những vệt máu đỏ thẫm.
"Em ấy... vẫn còn chảy máu sao?"
"Đã tiêm ba mũi thuốc thúc đẩy đông máu rồi, nhưng hiệu quả không rõ rệt." Flay đáp, "Lượng tiểu cầu của điện hạ vốn đã thấp hơn mức bình thường, tình trạng hiện tại cũng không nằm ngoài dự đoán."
Dù vừa trải qua cơn giày vò như vậy, Tô Yến vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, giấc ngủ của hắn yên tĩnh đến lạ, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung theo từng nhịp thở, tạo thành một bóng mờ nhỏ dưới mắt.
Norn chỉ cảm thấy trong lòng nặng như đeo chì, đầu lưỡi cũng không hiểu sao lại hơi đắng chát.
Anh không biết cơ thể của Tô Yến đã suy sụp đến mức nào, để đến nỗi một người vốn luôn yếu ớt, sợ đau như hắn, giờ đây ngay cả cảm giác đau đớn cũng không còn rõ ràng nữa.
"Bệnh tình của Yến Yến... rốt cuộc nghiêm trọng đến đâu rồi?"
Flay trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng: "Anh cũng thấy rồi đấy, lần này đến cả dây thần kinh cảm giác đau cũng bị ảnh hưởng..."
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, tựa như ngay cả không khí cũng mang theo một áp lực vô hình, dày đặc đến mức khiến người ta khó thở.
"Ưm......"
Người trên giường khẽ cựa mình, phát ra một tiếng rên nhẹ.
Norn lập tức đứng dậy, "Yến Yến?"
"Điện hạ?"
Norn nắm chặt lấy tay Tô Yến, giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, "Yến Yến?"
Tô Yến chớp mắt, vẫn còn mơ hồ chưa tỉnh táo hẳn, "...Norn."
"Anh ở đây." Norn áp lòng bàn tay lên mặt Tô Yến, "Anh ở đây, đừng sợ."
"Úm... đau quá..."
Ý thức dần trở lại, cơn đau trên khắp cơ thể cũng ùn ùn kéo đến.
Nghe thấy câu này, cả Flay và Norn đều nhẹ nhõm thở phào—may mà chưa tổn thương đến thần kinh.
"Yến Yến đừng cử động." Norn kịp thời giữ lấy tay chân đang muốn ngọ nguậy của Tô Yến, "Cẩn thận lại chảy máu."
Tô Yến ngoan ngoãn dừng lại, "Nhưng vẫn đau lắm..."
Norn cảm thấy lòng mình thắt lại, hận không thể thay hắn chịu đựng tất cả, "Không sao đâu, nghỉ ngơi hai ngày là hết đau thôi."
Tô Yến ngoan ngoãn gật đầu.
"Điện hạ——"
"Điện hạ, Thiền Thiền đến thăm ngài đây!" Một giọng trẻ con mềm mại vang lên trong phòng.
Tô Yến khẽ cong khóe mắt, "Thiền Thiền? Sao em lại đến đây?"
"Kinh Trập nói có kẻ xấu bắt cóc điện hạ! Nên em liền lái chiến hạm mạnh nhất đến cứu ngài nè!"
Giọng điệu của Thiền Thiền rõ ràng là đang chờ được khen ngợi.
Lúc này Tô Yến chợt nhớ đến cảnh tượng những chiến hạm khổng lồ giăng kín bầu trời, ngay lập tức thấy đau đầu—chỉ mong không gây ra sự cố ngoại giao nào.
"Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu." Giọng của Kinh Trập bỗng dưng vang lên, "Thiền Thiền, ai cho phép cậu điều động toàn bộ chiến hạm đến thủ đô hả?"
"Kinh Trập, Thiền Thiền mới có ba tuổi thôi mà." Tô Yến lại vô cùng bao dung, "Đừng trách nó."
Norn vươn tay kéo chăn đắp lại cho Tô Yến, thấy hắn bị phân tâm mới yên tâm đôi chút.
"Ba tuổi? Đã biết lái chiến hạm rồi?" Norn nhướn mày.
Thiền Thiền quan sát thật lâu mới sắp xếp rõ quan hệ giữa Norn và điện hạ nhà mình, "Đương nhiên là được rồi! Nể tình anh sắp trở thành mẹ của em, em sẽ dạy anh nhé!"
Norn:......
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Norn [mặt không cảm xúc]: Gọi cha đi.