Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 44

Norn ngẩng đầu, động tác cắt rau trên tay khựng lại, "Ý là sao?"

 

"Ý nghĩa theo mặt chữ." Giọng của Kinh Trập vẫn mang chất kim loại đặc trưng.

 

"Tôi có thể tra được nơi họ xuất hiện lần cuối là phố Bạch Trữ của hành tinh thủ đô, sau đó thì mất dấu."

 

Norn cau mày, trong lòng càng thêm chắc chắn có kẻ cố tình khơi mào cuộc chiến giữa loài người và trùng tộc lần này.

 

Khi đó, đúng vào đợt tiến hóa quy mô lớn lần thứ ba kể từ khi anh lên ngôi Trùng Vương, ngày càng nhiều trùng tộc tiến hóa ra năng lực mới. Giống như trùng tộc gọi là Khiếu Trùng có thể tạm thời điều khiển hệ thần kinh của người tu sửa, tất cả những điều này đều là kết quả của những đợt tiến hóa liên tục của

 

Vào thời điểm tiến hóa bùng nổ, h@m muốn chiến đấu của trùng tộc sẽ leo lên đỉnh điểm. Đúng lúc đó, có một nhóm trùng tộc cấp cao báo lại rằng loài người đã khiêu khích họ.

 

Đến khi Norn kịp thoát khỏi cơn tiến hóa, hai chủng tộc đã khai chiến.

 

Sự quy phục và sợ hãi của trùng tộc cấp thấp đối với trùng tộc cấp cao là bản năng đã khắc sâu trong gen của chúng. Vì vậy, Norn chưa bao giờ đề phòng những mũi tên lạnh lẽo đến từ chính nội bộ trùng tộc, cho đến trận chiến tại hệ sao Marseille.

 

Có kẻ đã nhân lúc anh vừa hoàn thành tiến hóa, còn chưa tỉnh lại, mà tiêm vào cơ thể anh một liều thuốc B4.

 

Loài người gần như đã dùng quân số gấp ba lần trùng tộc để dồn ép anh đến mức không thể không cưỡng ép bản thân thực hiện bước nhảy không gian, nhảy thẳng đến hành tinh thủ đô, vừa vặn rơi xuống ngay trước mặt Tô Yến.

 

Sau trận chiến đó, Norn cũng buộc phải thừa nhận rằng, trong trùng tộc đã có những kẻ bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của anh.

 

Chúng muốn lợi dụng chiến tranh để giết chết anh, vị trùng vương, sau đó chiếm lấy vị trí ấy.

 

Tuy nhiên, có vẻ như chúng đã đánh giá thấp sức mạnh của Norn với tư cách là trùng vương.

 

"Phố Bạch Trữ......"

 

Norn trầm ngâm một lúc, "Có thể xác định những người đó chính là kẻ đã khiêu khích trùng tộc không?"

 

"Tôi đã xác nhận với Luka và Feige, chính là bọn họ." Kinh Trập ngừng lại một lúc lâu, không chắc mình có nên can thiệp vào nội chính của tộc khác hay không, nhưng nghĩ đến điện hạ của mình, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi.

 

"Anh định làm gì?"

 

"Đương nhiên là phải lôi tên nội gián ra."

 

Norn thuận miệng đáp, một tay bắt đầu đổ dầu vào chảo. Đợi đến khi dầu nóng lên, bắt đầu bốc khói trắng lơ thơ, liền ném con tôm đã được phủ một lớp bột vào chảo rán, phát ra tiếng xèo xèo.

 

"Có một thì sẽ có hai, sớm muộn gì hắn cũng sẽ không nhịn được mà ra tay lần nữa." Norn cẩn thận kiểm soát lửa trong chảo, tay thoăn thoắt lật tôm, "Nhưng nếu đợi hắn ra tay rồi mới hành động, thì chúng ta quá bị động."

 

"Vậy nên anh đã có kế hoạch rồi? Thảo nào sáng nay Luka và Feige đều đã trở về trùng tộc."

 

Norn nhanh tay vớt con tôm vừa chuyển sang sắc đỏ cam, "Xong rồi, gọi Yến Yến đến ăn cơm đi."

 

"Đây sẽ là bữa tối cuối cùng ở hành tinh thủ đô."

 

Sau gần nửa tháng dưỡng thương, vết thương ở chân của Tô Yến cuối cùng cũng gần như khỏi hẳn.

 

Nhưng Norn và Flay vẫn không cho phép hắn đứng quá lâu. Mỗi lần thấy Tô Yến đi lại, cả hai đều như muốn đứng tim vì lo lắng.

 

Giờ cơ thể đã hồi phục kha khá, kế hoạch rời khỏi hành tinh thủ đô của họ cuối cùng cũng được đưa vào lịch trình.

 

Dạo gần đây, Kinh Trập bận rộn kiểm kê hành lý mà Tô Yến cần mang về, nhưng cuối cùng nhận ra ngoài bản thảo của mẹ Tô, hầu như chẳng có thứ gì đáng mang đi.

 

Rà soát một hồi, bọn họ phát hiện ra thứ duy nhất cần đặc biệt lưu ý, nhất định phải mang theo—lại là Tiểu Hắc.

 

Nói cũng lạ, rõ ràng người cho tiểu Hắc ăn là Norn, người dọn phân là Kinh Trập, người chơi cùng là Thiền Thiền, vậy mà con mèo này cứ thích bám dính lấy Tô Yến.

 

Chỉ cần Tô Yến xuất hiện trong tầm mắt nó, Tiểu Hắc chắc chắn sẽ lon ton chạy tới, quấn quýt không rời, làm nũng lăn ra phơi bụng.

 

Khiến Luka không ít lần cảm thán: con mèo này thật biết chọn cho mình một chỗ dựa vững chắc.

 

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

 

Tiểu Hắc so với lúc mới tới đã béo lên không biết bao nhiêu lần, đến mức Norn không cho phép Tô Yến bế nó nữa.

 

"Norn!"

 

Tô Yến khổ sở ngồi trong phòng khách, "Tiểu Hắc không chịu vào lồng, phải làm sao đây?"

 

"Chờ lát nữa anh xử lý nó, ăn cơm trước đi." Norn bưng bát canh ra.

 

"Đến đây!" Tô Yến vui vẻ bước tới bàn ăn, mặc kệ Kinh Trập dùng khăn khử trùng lau tay cho mình.

 

Norn một cách tự nhiên múc một bát canh đặt trước mặt Tô Yến, nhìn người uống vài ngụm, rồi bắt đầu gắp thức ăn cho hắn.

 

Tô Yến cắn một miếng tôm lớn, hai má phồng lên như bánh bao.

 

"Mai đi rồi, còn gì cần mang theo không?"

 

"Trừ Tiểu Hắc ra thì mọi thứ đã đóng gói xong."

 

Cả hai đi rất kín đáo, ngoài vài người như Giáo sư Kiều và Đường Ngưng, không ai biết họ dự định rời khỏi hành tinh thủ đô vào ngày mai.

 

Sau bữa tối, Norn túm gáy Tiểu Hắc, mạnh tay nhét nó vào lồng, cảnh cáo mấy câu, cuối cùng Tiểu Hắc cũng chịu an phận.

 

Sáng hôm sau, khi lên tàu, đế quốc tạm thời cử một vài quan chức đến tiễn đưa, hai bên khách sáo vài câu, rồi Tô Yến và Norn chính thức bước lên hành trình trở về hành tinh cơ khí.

 

Đây là lần đầu tiên Norn đặt chân lên chiến hạm, lập tức tò mò nhìn ngắm khắp nơi.

 

Bức tường bạc sáng bóng, cửa sổ khoang trong suốt, đèn tường cảm ứng tự động... Đây là kết tinh cao nhất của công nghệ loài người, đủ khiến bất kỳ ai cũng phải kinh ngạc.

 

Norn thở dài, "Thật tinh xảo."

 

Tô Yến chớp mắt, nụ cười rạng rỡ, "Chức năng quan trọng nhất của chiến hạm là chắn bức xạ từ vũ trụ và mang theo nhu yếu phẩm giúp con người sinh tồn."

 

"Khi thiết kế nó, người ta muốn du hành khắp vũ trụ, ai mà ngờ lại trở thành một trong những vũ khí chiến tranh."

 

Norn chạm tay vào vách chiến hạm, cảm giác lạnh lẽo khiến anh nhớ đến các chiến hạm của trùng tộc.

 

"Hồi đó, để tìm kiếm không gian sống rộng lớn hơn, trùng tộc bọn anh đã tiến hóa ra một chủng loài gọi là 'chiến hạm sống'... Ừm, em có thể coi chúng như những chiến hạm có ý thức riêng."

 

"Nhiều trùng tộc đã nhờ vào chúng để rời khỏi hành tinh trùng tộc, tiến đến các hành tinh khác để phát triển."

 

"Nghe có vẻ thú vị ghê." Tô Yến nhìn Norn, trong mắt tựa như sáng lên một vô số những vì sao nhỏ.

 

"Sau này anh sẽ dẫn em đi thử, đến lúc đó cứ thoải mái chạm vào chiến hạm sống của trùng tộc." Norn ghé sát tai Tô Yến, khẽ nói: "Chúng có nhiệt độ ấm áp đấy."

 

"Wow!" Tô Yến lập tức trầm trồ đầy phấn khích.

 

"À phải rồi." Norn như chợt nhớ ra điều gì, gọi đến một con trùng liên lạc màu bạc xinh đẹp rồi đưa cho Tô Yến, "Con này có thể liên lạc được với anh, em giữ lấy."

 

Con trùng tộc bạc đã được Luka căn dặn trước đó, vô cùng ngoan ngoãn bay lên tay Tô Yến, cọ nhẹ vào ngón tay hắn.

 

"Nó có thể nói chuyện không?"

 

Tô Yến tò mò quan sát, từ lâu hắn đã rất hứng thú với sự tiến hóa sinh học của trùng tộc.

 

Con trùng bạc liếc nhìn sắc mặt của chủ nhân mình, thấy Norn không phản đối liền thả ra dây thần kinh, quấn quanh ngón tay Tô Yến.

 

"Có thể, điện hạ."

 

Cảm giác hoàn toàn khác với những cách giao tiếp trước đây, giống như âm thanh vang lên trực tiếp trong tâm trí.

 

Đôi mắt Tô Yến sáng lên, 'Nếu tôi nghĩ trong đầu như thế này, cậu có nghe thấy không?'

 

'Chỉ cần ngài muốn tôi nghe thấy, tôi sẽ nghe được.'

 

"Vui quá đi!" Tô Yến như một đứa trẻ vừa được tặng đồ chơi mới, liên tục lật qua lật lại con trùng tộc liên lạc này.

 

"Được rồi, nó sẽ tự động theo em, đừng quá để ý." Norn đặt tay lên vai Tô Yến, bắt đầu hối hận vì đã đưa con trùng này cho Tô Yến.

 

Tô Yến quay lại một cách không nỡ, nhìn chăm chú vào Norn, "Anh biết em sắp làm gì à?"

 

"Anh đoán được một chút." Norn xoa đầu Tô Yến, "Em muốn đi gặp Hứa Vưu Thanh?"

 

"Đúng vậy."

 

Norn thở dài, "Em vừa mới hồi phục... Để anh đi thay em nhé."

 

"Hả?"

 

————

 

"Nhanh lên, nhìn kìa, đó chính là tàu chiến của văn minh cơ giới, bọn họ thực sự đã đi qua tinh hệ Newey."

 

"Suỵt! Im lặng, ẩn nấp cho kỹ." Gã thủ lĩnh lái cơ giáp, dẫn theo thuộc hạ mai phục phía sau một vệ tinh nhỏ.

 

"Nhớ lấy, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là phá vỡ hôn ước giữa trùng tộc và cơ giới, không được gây thương vong, nghe rõ chưa?"

 

"Nghe rõ——"

 

"Nhỏ giọng thôi!"

 

Hứa Vưu Thanh lẩn trong đám đông, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

 

Người khác có thể không biết, nhưng anh ta thì hiểu rất rõ sự đáng sợ của trí tuệ nhân tạo bên cạnh Tô Yến, chưa kể lần này bên cạnh Tô Yến còn có cả trùng vương.

 

"Đến rồi! Chuẩn bị pháo điện từ định hướng, nghe lệnh tôi."

 

"Ba, Hai, Một——"

 

Ầm——

 

Một lực chấn động khổng lồ đẩy lùi chiến hạm vài phần.

 

Vút——

 

Những cánh tay bám chiến hạm từ cơ giáp lao ra, bám chặt vào thân chiến hạm.

 

Cả nhóm nhanh chóng bị kéo đến gần với tốc độ chóng mặt, dùng thủ đoạn cứng rắn mở cửa khoang chiến hạm, ném vào từng quả lựu đạn gây mê.

 

Nhưng điều kỳ lạ là—không hề có sự kháng cự quyết liệt như họ dự đoán, ngược lại, hành động của họ thuận lợi đến mức đáng ngờ.

 

Bọn họ nhanh chóng tìm thấy "Tô Yến" đang nằm bất tỉnh dưới đất, lập tức rút lui khỏi chiến hạm.

 

Hứa Vưu Thanh, người tham gia toàn bộ kế hoạch mà lòng ngày càng bất an, Tô Yến sao có thể là một con mồi dễ bắt thế này?

 

"Lão đại, đây là văn minh cơ khí đứng đầu à? Trông cũng không có gì đặc biệt nhỉ?"

 

"Có những người sinh ra đã thông minh, ngươi có cố thế nào cũng không bằng."

 

"Ê ê ê, đều là người nhà cả, người nhà mà."

 

Tên thủ lĩnh đập bàn cái "rầm", "Được rồi, mau đưa hắn về hệ sao Newey, Chuẩn Tướng muốn gặp hắn."

 

"Vâng!"

 

Hứa Vưu Thanh không để ý những người khác đang nói gì, ánh mắt anh ta vẫn luôn dán chặt vào "Tô Yến".

 

Hứa Vưu Thanh gãi gãi má, sao cứ cảm thấy có gì đó không ổn?

 

Cho đến giây cuối cùng trước khi dời mắt đi, Hứa Vưu Thanh rõ ràng thấy "Tô Yến" nhìn sâu vào anh ta một cái.

 

Hứa Vưu Thanh: !!!

 

Quả nhiên là có chuyện không đúng mà!

 

Trên chiến hạm.

 

Chờ đến khi khí gây mê hoàn toàn tan hết, Tô Yến mới được Kinh Trập thả ra khỏi phòng, "Norn bị bắt đi rồi?"

 

"Đúng vậy, theo định vị thì bọn họ đang trên đường quay lại Newey."

 

"Bọn họ có phát hiện ra gì không?"

 

"Không, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi... chỉ có Hứa Vưu Thanh... có lẽ đã nhận ra điều gì đó bất thường."

 

"Không sao, với khả năng ngụy trang sinh học của Norn, nếu anh ấy không lên tiếng, không ai có thể nhìn thấu được... Còn về Hứa Vưu Thanh, anh ta sẽ không nói bừa đâu, nể mặt tôi."

 

Kinh Trập trầm mặc một giây, "Bây giờ chúng ta làm gì?"

 

"Dĩ nhiên là——anh hùng cứu mỹ nhân." Tô Yến mở bản đồ phân bố hành tinh xung quanh, "Chúng ta chọn một lộ trình kín đáo, đuổi theo bọn họ."

Bình Luận (0)
Comment