Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 67

Dù thế nào đi nữa, với việc đã có mật mã hệ thống phòng thủ, kế hoạch tấn công tinh cầu thủ đô cuối cùng cũng có thể đưa lên lịch trình.

 

Nhưng về vấn đề này, lần đầu tiên Norn và Tô Yến đã xảy ra bất đồng.

 

"Không được, em tuyệt đối không thể đi theo quân đội." Norn lập tức cau mày, thái độ vô cùng kiên quyết.

 

"Nếu em không đi, vậy hệ thống phòng thủ..."

 

"Đã có Kinh Trập." Thái độ của Norn cứng rắn ngoài dự liệu, "Để em chạm vào màn hình điện tử đã là cực hạn rồi, còn muốn theo đội nhảy không gian? Đừng có mơ."

 

"Nhưng nếu tinh cầu thủ đô mở thiết bị gây nhiễu, thì Kinh Trập cũng không thể làm gì được." Tô Yến cũng có tính toán của mình, "Tinh cầu thủ đô quá quan trọng, chúng ta không thể có chút sai sót nào."

 

Norn kéo lại chiếc áo khoác đang trượt khỏi vai Tô Yến, cẩn thận cài từng chiếc cúc, giọng nói trầm thấp nhưng cực kỳ dịu dàng, "Người mà chúng ta không được phép để xảy ra bất kỳ sai sót nào—— chính là em."

 

"Yến Yến, chúng ta hãy dưỡng bệnh cho tốt rồi hãy tính những chuyện khác, được không?"

 

Tô Yến nắm lấy tay áo của Norn, khuôn mặt đầy cố chấp.

 

Norn muốn tránh đi, nhưng bị giữ chặt lại, tất cả bất lực hóa thành một tiếng thở dài nhẹ, "Yến Yến..."

 

"Dù em không thể tự tay bắt được Riley, em cũng muốn tận mắt nhìn thấy ông ta bị còng tay tống vào ngục." Tô Yến nghiến răng, cứng đầu nắm lấy tay Norn, gắng sức muốn ngồi dậy.

 

"Ưm ——"

 

Một tiếng rên đau rất khẽ cũng đủ khiến Norn đầu hàng, "Cẩn thận! Mau, nằm xuống!"

 

Tô Yến nhào thẳng vào lòng Norn, tay ôm lấy vòng eo săn chắc, cảm nhận được cơ bắp bụng qua lớp vải áp sát vào mặt mình.

 

Đó là một cơ thể khỏe mạnh đến mức không thể khỏe hơn, vậy mà lúc này lại giống hệt hắn, suốt ngày chỉ ở lì trong căn phòng này.

 

"Nếu em không đi, thì anh cũng định ở lại đây cùng em sao?" Tô Yến đột ngột hỏi.

 

Norn mím chặt môi, không trả lời.

 

"Anh đúng là rộng lượng quá rồi, không định ra ngoài xem thử sao?" Tô Yến khẽ cười, không biết đã động đến vết thương nào, sắc mặt lại trắng bệch hơn vừa rồi.

 

"Đừng cử động lung tung." Norn đỡ lấy vai Tô Yến, giúp hắn chỉnh lại tư thế, "... đã có Luka, Tiêu Mịch Sơn cũng ở đó."

 

Tô Yến không đồng tình, "Anh so được với họ sao? Hệ thống phòng thủ tinh cầu thủ đô đã trải qua nhiều thế hệ cải tiến, đâu dễ gì tấn công được? Anh không ra mặt chủ trì cục diện bên trùng tộc thì sao được?"

 

"Anh sẽ không thay đổi ý định, Yến Yến."

 

Norn cau mày, nhận lấy lọ thuốc từ tay Flay, thành thạo đổ ra vài viên, nghiền nhỏ bằng nắp lọ rồi hòa vào nước ấm., "Em nói gì cũng vô ích."

 

Một luồng vị đắng lập tức tỏa ra, "Uống thuốc đi."

 

Norn dùng muỗng nhỏ khuấy khuấy, rồi đưa tới trước mặt Tô Yến.

 

Tô Yến bưng cốc thuốc mà không nhận ra sắc mặt Norn, thậm chí còn không kịp cảm nhận vị đắng, "Tại sao? Đây rõ ràng là cách vẹn cả đôi đường mà, sao lại không cho em đi? Ngay cả Flay cũng nói em có thể tham gia dịch chuyển không gian mà!"

 

"Tô Yến! Em có biết tình trạng cơ thể của mình thế nào không?! Còn muốn lãng phí thời gian à?"

 

Norn bất ngờ đứng phắt dậy, ánh mắt đầy hoảng loạn, đau đớn, còn lẫn cả sự bối rối không thể che giấu, gần như là gào lên nhưng lại cố ép xuống, "Anh chỉ muốn được yên ổn ở bên em thêm vài ngày nữa, vậy cũng không được sao..."

 

Tô Yến chết lặng, vẻ mặt trống rỗng.

 

"Xin lỗi... Yến Yến, anh... xin lỗi, không làm em sợ chứ?" Norn lập tức bừng tỉnh, hoảng loạn đến lộn xộn, nhưng bàn tay lại rất dịu dàng chạm lên khuôn mặt Tô Yến.

 

"...Anh ra ngoài một chút."

 

Norn gần như bỏ chạy khỏi phòng, lời của Flay lại vang lên trong tai anh—

 

"Dù dữ liệu Kinh Trập mang về có thể giúp đẩy nhanh quá trình nghiên cứu thuốc đặc trị, nhưng cơ thể điện hạ đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi."

 

Giọng Flay yếu ớt, "Lần hôn mê sâu tiếp theo... có lẽ... có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa..."

 

Đêm đó, Norn ngồi một mình ngoài ban công, im lặng suốt cả đêm.

 

Ngày hôm sau, anh đã có một cuộc họp kéo dài ba tiếng với Luka, Dora và các trùng tộc cao cấp khác, sau đó còn trao đổi với Tiêu Mịch Sơn qua màn hình rất lâu.

 

Flay và Kinh Trập đều không nhịn được mà thở dài.

 

"Norn!"

 

Một cơ thể ấm áp ôm chặt lấy từ phía sau, khiến Norn cứng đờ cả người.

 

"Xin lỗi, đáng lẽ người phải nói xin lỗi là em." Tô Yến cụp hàng mi, chính hắnmới là người bấy lâu nay dựa dẫm vào tình yêu của Norn và Kinh Trập để mà tùy hứng.

 

"Em biết, mọi người đều đang lo lắng cho bệnh tình của em."

 

"Yến Yến, không phải vậy..." Norn định quay đầu lại, nhưng bị sức của Tô Yến giữ chặt.

 

"Nhưng em cũng có những việc nhất định phải tự mình làm." Giọng Tô Yến vang lên trong trẻo mà kiên định, "Em không muốn đến cuối đời, khi hồi tưởng lại, chỉ toàn là những ngày tháng nằm trên giường bệnh, tương tự, em không muốn trong ký ức của các anh, hình ảnh của em chỉ là một kẻ yếu ớt nằm đó."

 

"Norn, anh hiểu ý em mà, đúng không?" Âm cuối trong giọng Tô Yến hơi run, kiềm nén mà khẩn cầu.

 

Một lúc lâu sau, Norn mới thở ra một hơi nóng, giọng nói vừa mệt mỏi vừa tha thiết, "Được rồi, em thắng rồi, Yến Yến."

 

Nghe được câu trả lời xác nhận ấy, hơi thở mà Tô Yến gắng gượng giữ lại bấy lâu bỗng chốc buông lỏng, trước mắt liền tối sầm lại.

 

Norn nhanh tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Tô Yến, vài bước đã bế hắn về lại giường, "Flay!"

 

Flay lập tức mang theo thuốc bước vào phòng, "Mau, để điện hạ nằm thẳng ra giường."

 

Một ống thuốc đầy được tiêm thẳng vào cơ thể Tô Yến, rất nhanh sau đó, hắn chìm vào giấc ngủ sâu.

 

"Thế nào rồi?"

 

"Phổi vẫn tạm thời ổn định, nhưng số lượng bạch cầu vẫn đang tiếp tục giảm." Flay có chút lo lắng, "Tiếp tục như vậy, một khi hệ miễn dịch của điện hạ sụp đổ... thì sẽ nguy hiểm lắm."

 

Norn siết chặt mày, cảm thấy hai bên thái dương như đang giật thình thịch, "Vậy còn cách nào không?"

 

"Có, nhân lúc cơ thể điện hạ còn tạm ổn, làm một ca tiểu phẫu, bổ sung một ít tủy xương thử xem."

 

"Khi nào làm?"

 

"Ừm—tối nay đi."

 

————

 

Hành tinh thủ đô.

 

"Nhị điện hạ, giáo sư Kiều đã hai ngày nay không ăn uống gì rồi, ngài có muốn đi xem thử không?" Một tên thị vệ cúi đầu thấp giọng bẩm báo với Hazel.

 

"Hai ngày không ăn? Ông ta định làm gì?"

 

Sắc mặt Hazel cực kỳ khó coi, tin tức về việc hoàng đế mất tích cuối cùng cũng không giấu được nữa, đang lan truyền điên cuồng trong giới quý tộc, càng lúc càng rối loạn.

 

Dạo gần đây, vô số quý tộc tìm cách rời khỏi thủ đô, nhưng đều bị Hazel dùng đủ mọi biện pháp chặn lại.

 

Nói đùa sao? Nếu tin quý tộc ồ ạt chạy trốn khỏi thủ đô bị truyền ra ngoài, thì còn gì là hy vọng chống lại quân đội của Tiêu Mịch Sơn? Đầu hàng cho xong.

 

Nhưng hết chuyện này lại đến chuyện khác, mấy ngày trước, giáo sư Kiều thừa lúc lính canh sơ suất đã tự làm bị thương cổ tay mình, suýt chút nữa thì không cứu kịp.

 

Nếu lúc này Hazel mà để mất thêm một lá bài như giáo sư Kiều, thì trận chiến này coi như khỏi đánh.

 

Tình hình càng căng thẳng, mỗi đêm Hazel lại chơi càng điên cuồng hơn.

 

Không ít nam nữ trẻ tuổi bị khiêng ra khỏi phòng Hazel trong tình trạng bất tỉnh.

 

"Giáo sư Kiều? Nghe nói gần đây ngài không ăn uống được gì?"

 

Hazel nở nụ cười thân thiện, vẻ mặt vừa hiền hòa vừa tỏ ra quan tâm.

 

"Phì, súc sinh..."

 

Đáp lại anh ta chỉ là một ngụm nước bọt của giáo sư Kiều cùng ánh mắt đầy căm phẫn.

 

"Hừ..." Hazel cười khẽ một tiếng, "Đã vậy, nếu ngài không muốn ăn uống bình thường, vậy chúng ta đổi cách khác."

 

Chỉ thấy Hazel vẫy tay một cái, lập tức có hai nhân viên y tế đeo khẩu trang bước vào từ ngoài cửa, mỗi người cầm một bình truyền dịch to.

 

"Các người định làm gì... Tránh ra, tránh ra!"

 

Sức phản kháng yếu ớt của giáo sư Kiều gần như chẳng đáng kể.

 

Hai nhân viên y tế được huấn luyện bài bản nhanh chóng đè ông xuống, dùng dây đai bên giường trói chặt lại, rồi cắm kim truyền thẳng vào tĩnh mạch ông.

 

Dung dịch dinh dưỡng màu trắng sữa từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể, sắc mặt giáo sư Kiều cũng dần bớt tái nhợt.

 

Hazel nở nụ cười hài lòng, "Thế nào, giáo sư Kiều? Ngài có thích cách này không?"

 

Giáo sư Kiều im lặng nhắm mắt lại, không buồn đáp lại bất kỳ câu nào của Hazel.

 

Hazel dẫn người rời khỏi phòng, dặn dò lại đám canh gác: "Nếu ông ta còn tuyệt thực nữa, cứ gọi thẳng bộ y tế tới, tiêm truyền dịch dinh dưỡng, hiểu chưa?"

 

"Rõ!"

 

Đám lính gác lập tức cúi đầu hành lễ một cách cung kính.

 

Khi Hazel đi ngang qua nghị viện, tiếng ồn ào bên trong lại khiến anh ta nhức đầu.

 

Đám người này đúng là... Rõ ràng Tiêu Mịch Sơn có thể tấn công bất kỳ lúc nào rồi, vậy mà bọn họ còn chỉ lo tìm cách bỏ trốn, gây rối loạn lòng quân, đúng là đại kỵ trước trận chiến.

 

"Đi, đuổi hết đám quý tộc đó về nhà cho ta."

 

"Vâng."

 

Hazel thu lại ánh nhìn về phía nghị viện, trong lòng âm thầm tính toán xem hiện tại thủ đô còn lại bao nhiêu binh lực có thể đưa ra chiến đấu.

 

Tính toán một hồi, sắc mặt Hazel lại càng thêm khó coi — binh lực của họ so với Tiêu Mịch Sơn quả thật là khác biệt một trời một vực.

 

Thế nên, rốt cuộc Hoàng đế bệ hạ đã biến đi đâu rồi?

 

Sắc mặt Hazel không tốt lắm, "Lê Minh, ngươi có biết bệ hạ ở đâu không?"

 

"Thưa điện hạ,, hiện tại chúng thần vẫn chưa có tin tức."

 

"Thôi vậy, mở toàn bộ hệ thống phòng thủ và radar phòng không lên cho ta."

 

......

 

"Xem ra Tiêu Mịch Sơn sắp đánh tới thủ đô rồi." Đường Ngưng nhìn thông báo hệ thống phòng thủ được khởi động, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh.

 

Kể từ lần trước phối hợp với Kinh Trập lấy được mật mã, cô đã luôn chờ đợi tin tức quân khởi nghĩa tiến công.

 

Không chỉ cô, mà toàn thể giáo viên, học sinh của trường vô danh, cùng đám dân thường bị áp bức trên thủ đô, đều ngày đêm trông mong giây phút này.

 

Đường Ngưng với tư cách là người duy nhất biết nội tình, cũng đang âm thầm chờ đợi.

 

"Nhìn kìa! Đó là gì vậy?"

 

"Nhìn đi, một mảng đen kịt!"

 

"Là mây đen sao? Nhưng lại chẳng giống chút nào?"

 

"Á! Là quân khởi nghĩa của nguyên soái Tiêu! Chúng ta được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!"

 

So với sự vui mừng của dân thường, đám quý tộc thì lại càng thêm sợ hãi bất an.

 

"Tiêu Mịch Sơn sao? Sớm biết vậy thì mấy ngày trước ta đã rời thủ đô rồi!"

 

"Mau chạy đi, cẩn thận bị vạ lây."

 

Hazel đứng trên tầng cao nhất của hệ thống phòng thủ, áo choàng bị gió thổi phần phật, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt vào mối nguy hiểm khổng lồ đang tới gần từ bầu trời, vẻ mặt vẫn giữ được bình tĩnh.

 

Anh ta còn giữ một quân bài đủ để kìm hãm Tô Yến và Norn!

 

Hệ thống phòng thủ của thủ đô là đại diện cho công nghệ tiên tiến nhất thời đại, từng khiến quân khởi nghĩa bao đêm mất ăn mất ngủ.

 

Tiêu Mịch Sơn nheo mắt lại, giọng nói trầm ổn vang vọng khắp mọi chiến hạm, "Tiến công!"

Bình Luận (0)
Comment