Có thể nhìn ra được, dường như nàng không có cảm tình đối với người Tiên giới, nhưng dưới đáy lòng cũng không muốn gây khó dễ.
Lúc này Đinh Tương chắp tay cười nói:
"Không biết cô nương là người phương nào. Vì sao lại đứng một mình ở nơi băng tuyết ngập trời như thế này?" Trên thực tế hắn đã biết, thiếu nữ này là người của Đại Tuyết Sơn, hơn nữa nhìn khí chất còn không giống với người bình thường. Hắn bày ra hình dáng hòa ái khách khí như thế, đơn giản là muốn, dưới tình huống vạn nhất sẽ có đường rút lui.
"Ngươi không cần quản ta là người địa phương nào? Tóm lại nơi này không phải địa phương các ngươi nên đến. Lời ta chỉ đến đây thôi, muốn đi hay không thì tùy các ngươi." Thanh âm của thiếu nữ kia trong vắt như tiếng chuông bạc, phi thường dễ nghe. Vừa nói xong, liền xoay người đi về phía ngọn tuyết sơn, đôi giày dưới chân thế nhưng mỗi bước đi đều không hề xuất hiện dấu vết in hằn trên tuyết. Hơn nữa bên hông còn phát ra những thanh âm
"đinh đinh đương đường." Thương Vân Tín ánh mắt khinh thường liếc nhìn thần tình xấu hổ của Đinh Tương. Dược Thiên Sầu nhãn tình cũng đảo liên hồi, đột nhiên vung tay hô lớn:
"Cô nương thong thả hãy đi!" Thiếu nữ nghe vậy thì chậm rãi xoay người lại, ánh mắt thong dong ngắn nhìn Dược Thiên Sầu nói:
"Đi hay không thì tùy các ngươi. Các ngươi còn muốn dông dài làm gì?" Thương Vân Tín cùng Đinh Tương cũng là khó hiểu ngắm nhìn Dược Thiên Sầu, không biết người này muốn làm chuyện gì. Lúc này chỉ thấy Dược Thiên Sầu khó khăn bước tới trước mặt thiếu nữ, chắp tay cười khổ nói: "Chúng ta hiển nhiên là biết người Tiên giới ở nơi này sẽ rất nguy hiểm, nhưng chúng ta có vài vị bằng hữu, bởi vì lúc trước trong đoàn người đã xảy ra một chút điểm tranh chấp, hắn trong cơn tức giận liền trốn vào bên trong không chịu quay ra. Địa phương này cố nhiên nguy hiểm, nhưng đã làm bằng hữu một đoạn thời gian, chúng ta cũng không thể bỏ mặc bằng hữu ah! Cô nương hẳn là người địa phương, chẳng biết có thể giúp chúng ta tìm ra hắn hay không. Chúng ta vừa tìm được hắn xong, lập tức sẽ dẫn hắn rời khỏi nơi này, tuyệt đối sẽ không lưu lại quấy rầy."
Lời này vừa nói rạ, khóe miệng của ba người khác đều nhịn không được mà phải run lên, thầm nghĩ biện pháp này quá tốt. Ánh mắt đều quẳng ném về phía người thiếu nữ, chẳng biết nàng có biện pháp nào hay không?
Thiếu nữ hồ nghi liếc mắt quan sát đánh giá mấy người, thấy bọn hắn đều lộ ra ánh mắt chờ mong ngắm nhìn mình. Trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm động, không nghĩ tới những người này lại có thể vì bằng hữu mà dấn thân vào nơi nguy hiểm, nàng không tìm ra lý do để từ chối.
Sau khi trầm ngâm một hồi, nàng dựng đầu ngón tay mành khảnh lên, trên đầu ngón tay mơ hồ phát ra quang mang màu xanh lam chói lóa. Theo ánh quang mang càng lúc càng đậm, dần dần hình thành một mảnh băng phách màu xanh lam, trôi nổi ở trên đầu ngón tay, thoạt nhìn mảnh băng phách này phi thường xinh đẹp. Chỉ thấy nàng búng ngón tay bắn ra, mảnh băng phách màu xanh lam thoát ly đầu ngón tay, ở trên không trung quay tròn thêm mấy vòng, rồi mới chậm rãi lao tới phía ngọn tuyết sơn.
Thiếu nữ vươn tay chỉ vào mành băng phách, hướng mấy người nói:
"Nó có thể cảm ứng, các ngươi đi theo nó thì sẽ tìm được bằng hữu của các ngươi." Mấy người nhãn tình sáng rực lên, Dược Thiên Sầu nhanh chóng hướng Thương Vân Tín truyền âm nói:
"Lão Thương, tên kia giữ lại chính là tai họa, liền giao cho ngươi, cần phải đem hắn hoàn toàn tru diệt." Thương Vân Tín hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, lắc mình bay theo mảnh băng phách màu xanh lam kia. Ngoài bờ dòng Minh Hà, mấy người chỉ thấy mảnh
BSfl5BSB5S9B&BEB393B393B393B393BBSBBSBBBH9flEBSBnBnS8BBB8S&BSRBB
Băng phách dẫn Thương Vân Tín bay đến khe núi giữa hai ngọn tuyết phong, thì mảnh băng phách màu xanh lam buông xuống, xoay chung quanh mặt tuyết, giống như đang nói chuyện với băng tuyết phía dưới binh thường. Thương Vân Tín diễn cảm hồ nghi, bởi vì lúc trước hắn đã kiểm tra qua nơi này, nhưng bên dưới cũng không thấy đồ vật gì.
Nhưng người ẩn thân bên dưới lớp băng tuyết kia, lại khổ không sao nói nên lời, hắn đích thật là đang trốn bên dưới tầng băng tuyết, trên người hắn khoắc một chiếc áo choàng là bảo vật của Ly Cung Thủy Tộc, công hiệu cùng kiện áo mưa trong tay của Dược Thiên Sầu không sai biệt bao nhiêu, có khả năng tránh né thần thức điều tra thăm dò. Nào ngờ đột nhiên xuất hiện một cái nữ nhân, khiến cho nơi ẩn thân của hắn bị phơi bày.
Thương Vân Tín sau khi trầm ngâm một lúc, vẫn quyết định bới lớp tuyết hai bên xung quanh lên nhìn xem, nào ngờ bàn tay vừa mới động xuống, thì đã thấy một đạo hắc quang từ bên dưới tầng băng tuyết bao phủ lao vọt lên. Thương Vân Tín phản ứng cực nhanh, khoảng cách gần như thế, nhưng hắn vẫn nghiêng người tránh né được.
"Phanh", theo ngay sau đó, một bóng thân ảnh mặc áo choàng màu bạch sắc liền nhảy ra, không nói hai lời, đã vội vàng thuấn di chạy trốn.
"Muốn chạy sao!" Thương Vân Tín gầm lên một tiếng, thân hình lao vút ra đuổi theo, đồng thời trong ống tay áo của hắn cũng bạo xuất ra một đạo lãnh mang chói mắt, cắt ngang qua hư không, một chùm huyết vũ nổ tung.
"A..." Trên không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thảm liệt, hai đoạn thân hình bị chém đứt hiện ra, rơi thẳng xuống đống tuyết trắng ở phía bên dưới.
Mấy người Dược Thiên Sầu nhanh chóng lắc mình đuổi tới, chạy tới khe núi giữa hai ngọn tuyết phong, liền nhìn thấy một con cá chép Minh Hà, thân hình dài chừng hai mươi thước đã bị phân tách ra làm hai đoạn, máu tươi nhuốm đầy mặt tuyết, dị thường ghê ghớm.
"Là người của Minh Hà Ly Cung?" Chứng kiến con cá chép nằm dưới mặt tuyết, thiếu nữ trợn mắt há mồm lẩm bẩm nói. Theo sau quay đầu nhìn sang phía Thương Vân Tín, giận dữ nói:
"Không phải ngươi nói hắn là bằng hữu của ngươi hay sao? Như thế nào phải giết hắn?" Lúc này nàng cảm giác, mình giống như đang bị người khác lợi dụng làm quân cờ.
Thương Vân Tín chậm rãi thu hồi thanh phi kiếm vào cổ tay, lắc đầu hờ hững nói:
"Cô nương, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi. Người này không phải là bằng hữu chúng ta đang tìm, hơn nữa nếu là bằng hữu thì vi sao hắn phải đánh lén ta? Ta cũng không biết hắn là ai nữa, không tin cồ nương thử hỏi mấy người kia xem!" "Đúng thế, chúng ta không biết người này." "Ưm, người này không phải là vị bằng hữu mà chúng ta muốn tìm." Dược Thiên Sầu cùng Đinh Tương phối họp theo lời của Thương Vân Tín.
Đám gian manh cự hoạt thành tinh này, thuận miệng nói ra đều có đạo lý, như thế nào sẽ đem một tiểu cồ nương nhìn vào trong mắt. Nhưng thiếu nữ cũng không phải ngu ngốc, dĩ nhiên nhìn ra mấy người này đang hợp mưu, thì thế uất nghẹn nói:
"Các ngươi.., các ngươi dám lợi dụng ta giết người của Ly Cung Thủy Tộc. Ta sẽ không bỏ qua cho nhóm các ngươi!" Lúc này hai má nàng đã ửng hồng lên, hiển nhiên là đang tức giận không nhẹ.
"Cô nương!" Thương Vân Tín quát lạnh một tiếng:
"Nói cũng không thể nói bừa, chỉ dựa vào tu vi của ngươi mà muốn giết chúng ta, đúng là không biết tự lượng sức mình." Dứt lời liền nhìn mấy người khác, hừ lạnh:
"Nếu vị cồ nương này hiểu lầm chúng ta. Ta nghĩ không cần nàng hỗ trợ nữa, bằng hữu của chúng ta, chúng ta tự mình tim kiếm." Nói xong lắc mình lao vút đi.
Mấy người khác liền gật đầu, cũng đi theo bay qua tuyết phong, phi hành về phương hướng xuôi dòng Minh Hà. Trước khi ròi đi, Dược Thiên Sầu còn không quên trinh trong, hướng vi cô nưong kia chắp tay nói:
"Cô nưong, ngươi hiểu lầm chúng ta rồi! Ài!
Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu, theo sau cũng đành bất đắc dĩ ly khai.
"Đại lừa gạt!" Thiếu nữ nhìn theo bóng lưng của Dược Thiên Sầu bi thanh nói. Chính tên này đã lừa gạt mình, để biến mình thành kẻ đồng lõa với bọn chúng ah!
Dược Thiên Sầu đang phi hành qua ngọn tuyết phong, thoáng quay đầu nhìn lại, như thế nào cảm thấy câu nói này có điểm quen thuộc nhỉ? Giống như đã từng nghe qua ở nơi nào rồi.
Rốt cuộc đã trừ được mối tai họa, nên mấy người phi hành thẳng đến phương hướng dòng Minh Hà, một khắc cũng không muốn ở lại cái địa phương này nữa. Nhưng mà vừa bay đến gần dòng Minh Hà, thì đã nghe thấy thanh âm lạnh lùng của thiếu nữ từ phía sau truyền đến: "Tiên giới quà nhiên không có người nào tốt!
"
Mấy người thoáng quay đầu nhìn lại, thấy thiếu nữ kia đứng trên đỉnh ngọn tuyết phong, hai tay vươn ra, giống như đang phù phệp bình thường. Chợt, hai bàn tay búng ra, hon mười mảnh băng phách màu xanh lam gào thét cắm xuống dưới mặt tuyết bao phủ dày đặc.
"Nàng ta đang làm gì thế, ha ha! Chẳng lẽ nàng đang nguyền rủa chúng ta hay sao?
" Đinh Tương khẽ nở nụ cười ác thú, những người khác cũng không hiểu ra sao cà. Còn Dược Thiên Sầu thì lắc đầu nói: "Đừng quản tới nàng, Thận Vưu, chúng ta mau chóng ròi khỏi đây thôi."
Nào ngờ thanh âm vừa dứt, mấy người đột nhiên cảm giác phía dưới mặt đất rung chuyển dữ dội, nên không khỏi hung hăng đưa mắt nhìn xuống. Chỉ thấy dưới mặt đất phương hướng tuyết phong, đang ầm ầm rung chuyển, đại khái những vị trí đang vùi lấp băng phách, trồi lên hơn mười khối cầu tuyết khổng lồ, giống như từ dưới mặt đất chui ra bình thường.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Nhưng những khối cầu tuyết khổng lồ kia, rất nhanh đã xuất hiện những đường gân nứt chẳng chịt, "bang bang", đột nhiên tất cà vỡ nát ra, có rất nhiều thân ảnh phóng ra khỏi những khối cầu tuyết. Đủ tạo hình các loài động vật, đều do băng tuyết ngưng tụ mà thành, có người tuyết, tuyết sư, tuyết lang, tuyết báo, tuyết hùng, trông vô cùng sinh động.
Khiến cho mấy người biến sắc chính là, chưa bao giờ thấy qua băng tuyết tạo hình sinh động như thế này. Nhưng lại không nhìn thấu tu vi của chúng nó, không hiểu chúng nó có bao nhiêu phần bản lĩnh. Đám quái vật từ băng tuyết ngưng tụ thành, lúc này nhanh chóng hướng về phía đám người bọn hắn mà chồm tới. Dường như muốn đem bọn hắn cắn nuốt xé xác ra bình thường.
"Ta kháo! Đây là thứ quỷ gì vậy?
" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên kinh hô, Đinh Tương đứng bên cạnh đã xuất ra một thanh phi kiếm màu hồng, lao thẳng tới nghênh đón đám tuyết quái, mà chém giết. Nhưng đám tuyết quái này căn bản là coi thường tổn thưong trên thân thể mình, vẫn điên cuồng nhằm về phía trước, không hề có chút ý vị tổn thương nào. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - truyenggg.com
"Đinh Tương, mau chém đút đầu của bọn nó. Ta muốn nhìn xem bọn nó còn chạy như thế nào được nữa." Câu nói này của Thương Vân Tín vừa dứt, Đinh Tương liền khu sử kiếm quyết, phi kiếm đang lơ lửng trên không trung, liền phát ra hồng quang chói lóa, xẹt qua đầu đám tuyết quái...