Tinh Thần Châu

Chương 1018

Làm sao bây giờ? Chỗ Thương Vân Tín không thể đi, nếu không sẽ càng chết nhanh hơn, Đinh Tương quyết định là phải tìm cây cỏ cứu mạng duy nhất là Dược Thiên Sầu, trong hoảng sợ phóng lên cao, muốn từ trên cao tránh né tuyết điêu đang đuổi tới. Hai gã băng giập chiến sĩ màu đen tựa hồ không nghĩ tới lấy tính mạng của hắn, mặc cho hắn đào tẩu quay về bảo hộ bên người thiếu nữ.
 
Nhưng lần này Đinh Tương không còn đường để trốn, muốn vọt tới chỗ Dược Thiên Sầu lại càng muôn ngàn khó khăn, hơn một ngàn tuyết điêu đã giăng võng chờ đợi đánh tới, trong nháy mắt chen chúc đi lên.
 
"A! Dược Thiên Sầu cứu ta!" Đinh Tương một trận kêu thảm, trực tiếp bị một đám tuyết điêu vây đánh té xuống mặt đất, cách vị trí ban đầu hắn bị vây đánh không bao xa.
 
Lúc này tu vi của Đinh Tương tiêu hao hầu như không còn, đã sớm không khả năng dùng một chưởng đánh lui tuyết quái, thật không chịu đựng được nữa, cũng không còn tinh lực tiếp tục ngăn cản, vì thế dứt khoát chịu phận bất hạnh, rõ ràng nhắm mắt đứng nơi đó mặc cho số phận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Nhưng mà kỳ quái chính là, nếu hắn không phàn kháng, đám tuyết điêu cũng không tiến công, có vài chục con mở đôi cánh ôm tròn lấy hắn. Những con tuyết điêu khác cũng hé miệng hướng Đinh Tương, phun ra sương trắng dày đặc nồng đậm, trong chốc lát sương trắng lạnh buốt lan tràn, ở giữa không ngừng có tuyết điêu bay lên bay xuống.
 
Chờ khi đám tuyết điêu từ trên không trung ngưng vỗ cánh, sương trắng tràn ngập phía dưới cũng dần dần tiêu tán, một khối băng cực lớn trong suốt xuất hiện ngay tại chỗ. Bên trong Đinh Tương bị băng phong không nhúc nhích, vẻ mặt vặn vẹo có thể nhìn thấy được rõ ràng, quanh thân hắn còn có vài chục băng phách xanh thẳm, đem màu da thân thể hắn cũng tồ lên vẻ lam quang.
 
Một màn này làm cho Dược Thiên Sầu cùng Thận Vưu đứng bên kia bờ sông trợn mắt há hốc mồm, hai người không khỏi nhìn về phía thiếu nữ đang đứng trên đỉnh băng bên kia.
 
Thiếu nữ cũng đang nhìn về bên này, miệng hơi hé ra, thanh âm quá nhỏ không nghe được nàng nói gì, nhưng theo cách phát âm hình dáng của miệng thì có thể đoán được, đối phương đang nói ba chữ "đại lừa gạt".
 
Hoa lạp lạp...Đúng lúc này, nhóm tuyết điêu bên kia bờ sông giống như nhận lấy sai khiến nào đó, sôi nổi hướng Dược Thiên Sầu hai người vọt tới. Lúc này Thận Vưu luống cuống, quả nhiên đã rảnh rỗi muốn thu thập hai người bọn họ, tùy tay hắn kéo Dược Thiên Sầu nói: "Chúng ta đi nhanh lên!"
 
"Ngươi xuống Minh Hà trốn trước, ta đi gặp chúng nó." Dược Thiên Sầu vùng thoát khỏi tay hắn nói.
 
Nghe hắn nói như vậy, Thận Vưu cũng không còn do dự, lắc mình xông vào trong Minh Hà, cũng không hề quay đầu lại nháy mắt chạy ra địa phương thật xa, từ dưới mặt nước Minh Hà thò đầu ra ngoài dò xét nhìn tới.
 
Dược Thiên Sầu hí mắt nhìn chằm chằm lên đám tuyết điêu đang xông tới trên không, khóe miệng hiện lên nét cười lạnh, bốn phía thân thể đã vồ thanh vồ tức ngưng tụ ra thanh năng lượng đao, nhanh chóng bao phủ trên không Minh Hà. Chờ khi đám tuyết điêu đi tới gần Minh Hà, hắn bỗng nhiên chìa một tay chụp thành trảo nghênh đón, thanh đao Tử hỏa năng lượng vô hình ngang nhiên đánh tới...
 
Khoảnh khắc, trên không Minh Hà một đám tuyết điêu "cưa cưu" kêu loạn, đám tuyết điêu đang vọt tới trên không trung loạn thành một đoàn, lại khó khăn không cách nào tránh thoát thanh đao Tử hỏa giảo sát. Trong lúc nhất thời đám tuyết điêu bị nện rơi xuống trong Minh Hà, những con tuyết điêu trên không trung thiếu chân, thiếu cánh hoặc thiếu đầu, cho đến khi thiểm trở lại trong đống tuyết bên kia bờ muốn dung hợp lại chính mình.
 
Nhưng Dược Thiên Sầu chính là muốn dùng chúng thử xem uy lực của năng lượng đao Tử hỏa, hắn có thể trấn định tự nhiên đóng yên chỗ này không trốn, tự nhiên là có sát chiêu đối phó đám quái vật băng tuyết, nếu không hắn không hoảng hốt mới gọi là gặp quỷ. Năm ngón tay nghênh lên khoảng không vươn ra, thanh năng lượng đao Từ hỏa trong nháy mắt hòa tan thành Từ hỏa liệt diễm kịch liệt, vẫn vô ảnh vô hình, chỉ một chút đã đem những con quái muốn quay trở về trong tuyết bao phủ lại bên trong.
 
Nháy mắt bốc hơi! Sương trắng mờ mịt đột nhiên xuất hiện bốc lên trên không Minh Hà, gần ngàn con tuyết điêu bị năng lượng cao của Tử hỏa đốt cháy bốc hơi, gần ngàn băng phách xanh thẳm hoặc màu đỏ lập tức hiện hình trên không Minh Hà. Dược Thiên Sầu quỷ dị nhìn lên thiếu nữ đang đứng trên đỉnh băng đầy vẻ kinh ngạc cười cười, năm ngón tay vươn ra hơi động một chút, liệt diễm khuếch tán trong nháy mắt đã bao vây quanh gần ngàn băng phách.
 
Nhất thời, trên không Minh Hà băng phách lam, đỏ rùng mình lên, muốn thoát khỏi thứ đang bao vây chúng nó, thứ mà có thể khủng bố khắc chế chúng, nhưng lòng có dư lực lượng lại không đủ, đụng phải thứ trời sinh tương khắc. Màu sắc của băng phách đỏ tươi và xanh thẳm dần dần nhạt đi, thân thể dần dần thu nhỏ lại bốc hơi, một trận tiếng rên rỉ thống khổ giống như linh hồn đang chịu giày vò vang lên trên không Minh Hà, bách chuyển thiên hồi làm người ta nghe đến khó chịu, có vẻ như trong bầu trời đêm đều quanh quần những thanh âm đáng sợ này.
 
Dược Thiên Sầu kinh ngạc ngẳng đầu nhìn lên không trung, cảm giác được mỗi viên băng phách tựa hồ cũng có một linh hồn, rất là quỷ dị. Mắt thấy băng phách toàn bộ đều bốc hơi biến mất, thanh âm bách chuyển thiên hồi trầm mặc thống khổ giãy dụa mới chậm rãi tiêu thất...
 
Thiếu nữ trên đỉnh băng hơi hơi hé miệng, có chút khó có thể tin nhìn lên Dược Thiên Sầu, nguyên lai tên rất sợ chết luôn trốn một bên kia mới là cao thủ chân chính trong mấy người này...
 
Ờ phía xa dưới mặt nước Minh Hà Thận Vưu cũng trừng mắt líu lưỡi, Thương Vân Tín đang tranh thủ nhìn sang bên này tinh thần đại chấn nói: "Dược Thiên Sầu, có kỹ năng cũng đừng che giấu, mau tới giúp ta một tay."
 
Dược Thiên Sầu tạm thời không để ý đến hắn, độ nóng kịch liệt lại lần nữa ngưng tụ thành thanh đao năng lượng Tử hỏa phân bố chung quanh bốn phía thân thể hắn, ánh mắt nhanh chóng nhìn quét bốn phía. Hắn lo lắng băng phách lại lần nữa sống lại, chờ thêm chốc lát, thấy không có phản ứng mới nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ độ nóng quả nhiên là khắc tinh của thứ quái vật này.
 
Hắn lắc mình đi tới bờ bên kia, nhìn thấy Đinh Tương bị đóng băng, đôi mày Dược Thiên Sầu khẽ nhúc nhích, thanh đao năng lượng Từ hỏa lập tức phân ra bao vây lấy khối băng cực lớn, lập tức nhìn thấy khối băng nhanh chóng bốc hơi thu nhỏ lại. Nhưng không đợi được khối băng hoàn toàn tan rã, phần băng còn lại lập tức nổ ra, hơn mười băng phách xanh thẳm giống như gặp quỷ nhanh chóng chạy trốn.
 
Dược Thiên Sầu cũng không làm khó chúng nó, chủ yếu là vì không muốn tiếp tục nghe được thanh âm như quỷ khóc kia. Hắn thu liêm thanh đao năng lượng Tử hỏa, nhìn Đinh Tương bị hóa thành cứng ngắc, thả ra thần thức dò xét, phát hiện tâm mạch của hắn đang nhảy lên thật mong manh, phỏng chừng bằng vào tu vi của hắn nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn sẽ không chết được, dù sao thân thể tiên nhân không phải như thân thể người phàm, không dễ dàng chết như vậy.
 
"Ngươi là người của Tuyệt Tình cung Tiên giới?" Một tiếng hừ lạnh khiếp người đột nhiên quanh quần khắp bốn phía. Là thanh âm của người xa lạ, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên ngẳng đầu...
 
Năm tên băng giập chiến sĩ đang quấn quýt vây khốn Thương Vân Tín bỗng nhiên rút khỏi trận chiến, lướt về trên đỉnh băng, chỉ thấy mười tên băng giập chiến sĩ màu đen bảo vệ chung quanh thiếu nữ kia, bên cạnh còn có một trung niên nam nhân cùng một trung niên phụ nhân. Nam dáng người cao to, khuôn mặt như đao tước, khí thế phi phàm, nữ ung dung đẹp đẽ khí chất diễm lệ, hai người đều mặc một thân áo trắng.
 
Ba người đứng chung một chỗ, nhất là vẻ mặt thiếu nữ kia khi nhìn về phía hai
 
Người, làm cho người ta vừa nhìn liền biết đây là gia đình ba người, ở địa phương quỷ quái này đột nhiên xuất hiện một nhà ba người, lại thêm thiếu nữ có thể kêu ra nhiều tuyết quái bảo hộ như vậy, Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín lập tức liên tưởng tới Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu trong truyền thuyết nơi này, thiếu nữ không ngờ chính là nữ nhi của hai người bị người trong Tiên giới đánh trọng thương kia.
 
Đại địch vào đầu, Thưong Vân Tín vừa rảnh tay liền kinh hãi, tay phải đã mò lên thủ trạc trên tay trái. Nam nhân đứng sừng sững trên đỉnh băng hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm động tác của Thương Vân Tín, chậm rãi lên tiếng nói: "Xem ra không phải Vong Tình cho ngươi đến tìm ta."
 
Lời này vừa nói ra, Thương Vân Tín ngây người, cũng không tiện mạo muội xuất thủ, chậm rãi thà tay ra, ngạc nhiên nói: "Ngươi nhận thức chưởng môn của bổn phái?"
 
"Bằng hữu nhiều năm trước mà thôi!" Nam nhân áo trắng giọng nói lạnh dần: "Không thể tưởng được Tuyệt Tình cung lại có thêm một cao thủ Tiên Đế trung kỳ, nếu không phải Vong Tình phái ngươi tới, vì sao ngươi tự tiện xông vào Đại Tuyết sơn của ta?"
 
Lời này rõ ràng đã đem bản thân trở thành chủ nhân của Đại Tuyết sơn, Thương Vân Tín nhìn tu vi của hai phu thê này, quà nhiên đã đến Minh Hoàng trung kỳ, chắp tay nói: "Tại hạ cung phụng Tuyệt Tình cung Thưong Vân Tín, nói vậy nhị vị chính là Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu, thất lễ!"
 
"Đã biết được cũng đừng có dài dòng." Ảnh mắt Tuyết Hoàng lợi hại nói: "Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi tự tiện xông vào Đại Tuyết scm, còn động thủ đối với nữ nhi của ta?"
 
"Phụ thân!" Thiếu nữ kia chỉ hướng Dược Thiên Sầu, tức giận bất bình nói: "Tên đại lừa gạt này giết gần ngàn băng phách chiến sĩ của con, trước đó còn gạt con..." Nàng một hơi đem chuyện Dược Thiên Sầu lừa nàng nói ra toàn bộ.
 
Bên kia Dược Thiên Sầu hết chỗ để nói, không nghĩ tới xui xẻo như vậy chọc phải nữ nhi của Tuyết Hoàng cùng Tuyết Hậu. Tuyết Hậu nghe nói ánh mắt đã hàm sát khí, khí thế bàng bạc nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu khẽ kêu nói: "Thật to gan!"
 
May mắn Thương Vân Tín còn muốn bảo vệ Dược Thiên Sầu, vội vàng nói tiếp: "Đều không phải là cố ý mạo phạm nữ nhi của các ngươi, thật sự là do Thủy tộc thái tử Ly Trung thiết kế hãm hại..." Hắn đem chuyện xảy ra tại Hóa Long Môn cùng chuyện Ly Trung bức bọn họ rời khỏi Minh Hà kể lại một lần, cũng không phải Thương Vân Tín thật sự sợ bọn họ, mà là băn khoăn đối phương là bằng hữu cũ của chưởng môn Vong Tình.
 
Một nhà ba người nghe vậy đều kinh ngạc nhìn về phía Dược Thiên Sầu, sát khí trên mặt Tuyết Hậu biến mất, kinh ngạc nói: "Ngươi trợ giúp Ly Cung tứ thái tử phóng qua Long Môn?" Hai phu thê đánh giá hắn, lập tức phát hiện nhìn không thấu tu vi Dược Thiên Sầu, kinh nghi bất định đưa mắt nhìn nhau.
 
"Ách.., trùng họp thôi!" Dược Thiên Sầu khiêm tốn cười nói.
 
Thương Vân Tín lập tức chắp tay nói: "Mong rằng Tuyết Hoàng và Tuyết Hậu nể tình chúng ta không phải cố ý mạo phạm, thỉnh rộng lòng giúp đỡ thà chúng ta một con đường, chúng ta lập tức rời đi nơi đây, tuyệt không quấy rầy nữa."
 
"Hừ! Xem thể diện của Vong Tình, ta thà ngươi ròi đi. Nhưng là hắn..." Tuyết Hoàng chợt trành hướng Dược Thiên Sầu nói: "Chẳng sợ tu vi ngươi cao tới đâu, nhưng nếu ngươi dám lấn tới trên đầu nữ nhi của ta, phu thê ta dù có chết, cũng phải cùng ngươi đấu một trận đòi công đạo."
 
Ý tứ trong lời nói chính là cho rằng tu vi Dược Thiên Sầu rất cao, hai phu thê chuẩn bị liên thủ hướng Dược Thiên Sầu đòi công đạo. Dược Thiên Sầu buồn bực, thế nào còn cần tới hai phu thê ngươi liên thủ, một người ra tay cũng đã đủ thu thập ta...
 
Bình Luận (0)
Comment