"Cháu gái?" Tuyết Hoàng vẻ mặt kinh ngạc ngây ngần cả người, hắn còn tưởng rằng Dược Thiên Sầu coi trọng nữ nhi của mình, không nghĩ tới lại xem như cháu gái, nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đối với nam nhân mà nói, có chút nam nhân có thể xem là huynh đệ, hoặc là thiết huyết huynh đệ có thể phao đầu sái nhiệt huyết, đó là nam nhân đối nam nhân thưởng thức, dù có bao nhiêu tỷ vết nam nhân cũng chỉ xem là bổn sắc. Nhưng nếu để cho đối phương làm nam nhân của nữ nhi mình, làm nữ tế của mình, mặc kệ nói thế nào, có đồng ý hay không, hoặc là không ngăn cản, nhưng trong lòng cũng không quá nguyện ý, bởi vì chỉ có nam nhân mới tự cho là rất hiểu biết nam nhân, giống như nữ nhân luôn có thê nhìn ra một đại đội mao bệnh của nữ nhân khác...
"Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn xem ta là bằng hữu hay huynh đệ?" Dược Thiên Sầu cả giận nói:
"Xem ra là ta trèo cao." "Đừng, ta không phải ý tứ này." Tuyết Hoàng vội vàng xua tay phàn ứng:
"Ta và ngươi xưng hô huynh đệ, ta đang cầu mà không được a!" Tư tâm đều có, mọi người ai cũng biết diễn xuất, bốn bàn tay nắm lại với nhau, ngươi một tiếng Tuyết đại ca, hắn một tiếng Dược huynh đệ, đang ở một chỗ chán ngấy lời khách sáo, còn kém chút nữa muốn phục lạy kết nghĩa kim lan.
Có lẽ ngay cả ông trời cũng không nhịn được, ghê tởm tới mức cũng không muốn đổ tuyết, tuyết đã ngừng, gió lạnh vẫn thỉnh thoảng thổi vào không ngừng.
"Di! Tuyết ngừng sao?" Dược Thiên Sầu mượn cơ hội rút tay ra khỏi tay đối phương, quét mắt nhìn băng trụ, tuyết đã ngừng, nhìn khắc băng bên ngoài rạng rỡ nghê hồng sáng loáng, không khỏi cảm thán nói:
"Tuyết đại ca a! Băng phách của ngươi thật đúng là thần kỳ! Nhớ rõ bản lĩnh của Linh Lung, quả thật làm cho ta mở rộng tầm mắt!" Tuyết Hoàng vung tay lên, lớp tuyết bao phủ trên bàn băng bị quét đi, bên trong bàn băng có hơn mười viên băng phách đủ màu, phi thường sáng láng, hắn sờ lên mặt bàn cười nói:
"Thứ này ở trước mặt người bên ngoài đúng là có chỗ thần kỳ, băng phách huyền binh Đại Tuyết sơn của ta, trăm vạn dặm tuyết vực chính là nhờ vào chúng nó trợ giúp duy trì." "Băng phách huyền binh, cái tên không tệ." Dược Thiên Sầu ngồi xuống, ghé vào trên mặt bàn cần thận quan sát băng phách bên trong băng tầng, ngoại trừ màu sắc thật đẹp cũng không nhìn ra manh mối gì, ngắm nhìn bốn phía liếc mắt tấm tắc nói:
"Ra vẻ thủ hạ của ngươi chỉ sợ phải có gần vạn băng phách huyền binh rồi!" "Gần vạn?" Tuyết Hoàng giật mình, liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, đánh giá lời của hắn không phải giả, đích thật là không biết, lúc này ha ha cười nói: "Huynh đệ, ngươi cũng đã quá xem nhẹ thực lực của ta. Tu vi của lão ca ở Minh Giới tuy rằng không tính là cao bao nhiêu, nhưng ngươi có biết dựa vào cái gì ta có thể ở Minh Giới chiếm trăm vạn dặm địa bàn Đại Tuyết sơn không? Ngươi có biết vì sao Hỏa Đức tiên quân muốn mượn dùng băng phách huyền binh của ta để đối phó Tiên Đế Kim Thái không? Ngươi có biết ta dựa vào cái gì có thể tùy thời mời được Minh Hoàng Bạch Khải đến đây không?"
"Ách...Không biết!" Dược Thiên Sầu nhược nhược lắc đầu, tuy rằng không biết, nhưng từ trên người Tuyết Hoàng đã cảm thấy được vẻ vênh váo đắc ý vương khí bát phương, vừa nhìn đã biết khoa trương mười phần a!
"Nơi này gần vạn băng phách chỉ là Linh Lung lấy ra để đùa chơi." Tuyết Hoàng chỉ chỉ bốn phía, tiếp theo khí thế bàng bạc chỉ vào thương mang tuyết nguyên, ngạo nghễ nói:
"Tuyết Hoàng ta coi như là nhất phương bá chủ trong Minh Giới, thủ hạ có
Tám mươi vạn băng phách huyền binh có thể cung cấp sử dụng, dù là Hắc Trì phu nhân ái cơ của Minh Hoàng Bạch Khải, Hắc mình thủ hạ của nàng ta cũng không dám tự tiện xông vào chỗ này của ta, nếu không nhất định sẽ mời nàng nếm thử sự lợi hại của tám mươi vạn băng phách huyền binh của ta đi." "Ách..." Dược Thiên Sầu nghe vậy chấn kinh, hiểu rõ xác thực xác thực chấn kinh không chút nào khoa trương, tám mươi vạn nhân mã a! Ai da! Không khoác lác đi!
Hắn không tự chủ được đứng lên, đi đến bên người Tuyết Hoàng, hướng theo ngón tay chỉ mở to mắt nhìn nhìn khắp nơi, kết quả không thấy được một bóng người. Nhưng ngẫm lại người ta cũng không đáng ở trước mặt mình khoác lác, chỉ là chỉ giang sơn mà thôi, nhớ tới Tuyết Linh Lung tùy tay ném ra băng phách huyền binh, lúc này đánh giá Tuyết Hoàng từ trên xuống dưới nói:
"Hay là trên người ngươi tùy thời mang theo mấy chục vạn thủ hạ!" "Vậy thì không cần, phu thê ta vốn không tranh sự đời, người không phạm ta ta không phạm người, vẫn duy trì thực lực cường đại chỉ là vì cam đoan cuộc sống của mình có thể thật sự thanh tĩnh mà thôi, không cần lúc nào cũng phải mang theo trên người." Tuyết Hoàng chỉ chỉ bốn phía nói:
"Phần lớn phân tán tiềm ẩn dưới băng tuyết mang mang, thủ vệ vùng tuyết vực trăm vạn dặm này. Như vậy cũng có tru đãi, hấp thu năng lượng trong băng tuyết khiến tu vi của chúng có thể tự đề thăng, nhưng tốc độ tăng lên so sánh với độ tu luyện của chúng ta rất chậm, nhưng chúng nó quý ở chỗ có thể cả ngày lẫn đêm không ngừng chậm rãi đề thăng." "Còn có thề tự mình tăng lên tu vi?" Dược Thiên Sầu lại bị chấn kinh một phen, lập tức truy hỏi:
"Ta thật sự là nhịn không được, băng phách huyền binh của ngươi từ nơi nào mà có?" Trên thực tể đây là việc mà cao tầng trong Minh Giới đều biết, mặc dù biết không rõ ràng, nhưng đây cũng không phải là bí mật gì, cho nên Tuyết Hoàng cũng không có giấu diếm hắn, nói thẳng: "Đại đa số băng phách huyền binh đều là quỷ quái yêu quái hoặc một ít mình tu linh tinh trong Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm, sau khi phu thê ta cắn nuốt dung hợp Băng Linh, dưới cơ duyên xảo hợp lĩnh ngộ ra một loại pháp quyết, tự xưng là Huyền mình Luyện Phách đại pháp, bắt lấy chúng hủy diệt linh thức, đem chúng nó luyện thành băng phách gieo xuống linh thức ấn ký của phu thê ta để dùng sử dụng. Phu thê ta đem toàn bộ tuyết vực quét sạch sẽ, liền lấy được hơn mười vạn băng phách huyền binh, về sau phàm là có người tự tiện xông vào đây, đều bị bắt tới luyện thành băng phách huyền binh, như vậy nhiều năm trôi qua tích lũy được tám mươi vạn nhân mã."
Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, hai phu thê thật ác độc, nhiều băng phách huyền binh như vậy không ngờ là dùng tám mươi vạn sinh linh luyện chế ra, không khỏi cười khổ nói:
"Phu thê ngươi thật đúng là bỏ được thời gian, nói vậy chỉ là bắt số lượng tám mươi vạn mình tu kia sẽ chiếm không ít thời gian đi!" Tuyết Hoàng không cho là đúng liếc mắt nhìn hắn nói: "Ngươi hiểu sai, không tốn nhiều thời gian của chúng ta, ngoại trừ trăm ngàn người đầu tiên là do phu thê ta động thủ bắt được, sau này đều do trăm ngàn băng phách huyền binh đi bắt, nhân số tích góp từng tí một, phu thê ta chỉ cần động thủ luyện chế là xong. Ngươi phải biết rõ, băng phách huyền binh trừ phi đụng tới khắc tinh tuyệt đối giống như ngươi, nếu không đánh không tàn giết không chết, cho nên chúng sẽ giống như quả cầu tuyết ngày càng nhiều, phu thê ta chỉ cần cách đoạn thời gian động thủ luyện chế, căn bản không cần hao tâm làm gì. Đương nhiên, nếu gặp phải cao thủ mà chúng không thể thu thập thì phu thê ta sẽ đích thân ra tay."
Dược Thiên Sầu lập tức nghĩ tới trường hợp Thương Vân Tín cùng Đinh Tương chiến đấu với băng phách huyền binh, đích thật là mặc kệ tu vi hai người cao bao nhiêu, nhưng vẫn không giết chết được băng phách huyền binh, rõ ràng là đã chết, rồi lại khó hiểu mà sống lại, quả thực là nghe rợn cả người. Bởi vậy liên tưởng tới năm xưa
Tuyết Hoàng phu thê luyện chế băng phách huyền binh, đích thật là nhẹ nhàng như lăn quả cầu tuyết...
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG "Chậc chậc! Cứ theo đà này, vậy Đại Tuyết sơn của các ngươi chẳng phải sớm hay muộn đều trở thành thế lực lớn nhất Minh Giới? Không, trở thành thế lực lớn nhất tam giới chứ!" Dược Thiên Sầu lắc đầu than thở sợ hãi, hắn có thể tưởng tượng được băng phách huyền binh giống như siêu vi trùng lan tràn lây nhiễm khắp tam giới, lại hưng phấn mình có được chỗ dựa vững chắc, lại vì trường họp khủng bố vừa hình dung mà âm thầm kinh hãi, đang cân nhắc có nên tìm cơ hội thu dọn toàn gia đại tai họa này hay không, nếu không sớm hay muộn sẽ uy hiếp đến chính mình...
Nhưng câu nói kế tiếp của Tuyết Hoàng đã làm cho hắn bỏ qua băn khoăn, Tuyết Hoàng cười nhạt nói: "Ý tưởng của lão đệ không khỏi quá ngây thơ một chút, tạm thời không nói đến phu thê ta có dẫ tâm như vậy hay không. Đầu tiên băng phách huyền binh vừa ròi khỏi tuyết vực sẽ bị suy giảm cực lớn, không có tuyết sẽ không thể lần nữa sống lại hình thành tuyết quái, trừ phi băng phách huyền binh đi tới đâu, phu thê ta lại làm phép đổ tuyết xuống trước, nhưng như vậy sẽ không khác gì muối bỏ biển. Phải biết cường giả trong Minh Giới đông đảo, nếu liên hợp lại, dù là Bạch Khải cũng phải nhượng bộ, như thế nào băng phách huyền binh có thể ngăn trở nổi?"
"Còn nữa, hiện giờ thanh danh bên ngoài của Đại Tuyết sơn, người bình thường cũng không dám tiếp tục xông vào, cho nên số lượng của băng phách huyền binh cơ hồ đã không còn tăng trưởng bao nhiêu. Còn một điều ngươi phải biết rằng, tu vi của phu thê ta ở Minh Giới còn chưa xem là đứng đầu, cao thủ có thể giết chết phu thê ta nhiều như mây, nếu phu thê ta làm gì quá mức, tự nhiên sẽ có người tới thu thập phu thê ta, chỉ cần giết chúng ta, ngươi cảm thấy băng phách huyền binh sử dụng linh thức ấn ký của chúng ta còn có được tác dụng sao? Cho nên nói quy củ là phải giữ kỹ, từ xưa tới nay chưa từng có kẻ nào có thể thống nhất cả Minh Giới, cho dù là thế lực cùng tu vi cường hãn như Minh Hoàng Bạch Khải, cũng chỉ có thể thuận thế mà trị, muốn thống nhất Minh Giới chính là người si nói mộng mà thôi."
"Hắc hắc! Ta chỉ là tùy tiện nói nói mà thôi." Dược Thiên Sầu cười, yên tâm lại tiếc hận, vốn còn nghĩ khi gặp được phiền toái gì, tìm huynh đệ Tuyết Hoàng này mượn mười mấy hai mươi vạn băng phách huyền binh đại sát bốn phương, hiện giờ xem ra là không tác dụng, băng phách huyền binh này chỉ có thể tác oai tác phúc ở Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm này mà thôi...
Ngay khi hắn còn đang thổn thức không thôi, vẻ mặt Tuyết Hoàng chợt quỷ dị ghé sát đến bên tai hắn, tiếng nói trở nên tràn ngập từ tính:
"Lão đệ có muốn tu luyện Huyền mình Luyện Phách hay không?" "Huyền mình Luyện Phách?" Dược Thiên Sầu ngơ ngác, theo sau nhớ tới là pháp thuật luyện chế băng phách huyền binh, ngạc nhiên nói:
"Ta không có cắn nuốt dung hợp Băng Linh, tu luyện nó làm gì?" "Lời của lão đệ sai rồi!" Tuyết Hoàng nở nụ cười nói:
"Lão đệ tinh thông thuật khống hỏa, chỉ khi tìm được Hỏa Linh cắn nuốt dung họp, là có thể tu luyện Huyền mình Luyện Phách, ta có thể luyện chế ra băng phách huyền binh, lão đệ có thể luyện chế ra hỏa phách huyền binh." Dược Thiên Sầu há hốc miệng, ánh mắt càng lúc càng sáng, bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Tuyết Hoàng thất thanh nói:
"Tuyết đại ca, ngươi thật là đại ca của ta. Không, ngươi là thân đại ca của ta, so với thân đại ca của ta còn thân hơn. Tiểu đệ dưới sự khai đạo của đại ca rốt cục nghĩ thông suốt, nghệ nhiều không áp thân, học thêm được một môn là một môn, luôn luôn sẽ có lúc dùng tới được, đến đây đi!" Hắn thò một bàn tay hướng Tuyết Hoàng, năm ngón tay linh hoạt co duỗi:
"Cái gì cái gì Huyền mình Luyện Phách, đưa pháp quyết cho ta đi! Ta nhất định sẽ dụng tâm nghiên cứu, còn sẽ phát dương quang đại, tuyệt sẽ không cho ngươi thất vọng."