Ngắm nhìn bầu trời đen nhánh như mực, không một chút tinh sao, Dược Thiên Sầu bước ra bên ngoài duỗi tay vươn vai, mỉm cười nói:
"Vốn là muốn dọc theo Minh Hà, một đường thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông. Nhưng hiện giờ xem ra, muốn tránh cùng đám người kia phát sinh xung đột, nên đành phải mượn đường Đại Tuyết Sơn của lão ca mà thôi." "Chuyện này không thành vấn đề." Tuyết Hoàng nhẹ nhàng thở ra, đứng lên bước tới bên cạnh hắn, cười nói:
"Khi nào thì đi? Ta sẽ đích thân đưa tiễn các ngươi ra khỏi Đại Tuyết Sơn!" "Đi luôn thôi! Không cần đưa tiễn, nếu đường đường là Tuyết Hoàng mà đưa tiễn chúng ta, cũng không khỏi quá mức khoa trương đi. Làm người thì phải khiêm tốn chút điểm, nói không chừng ngày nào đó còn phải đến đây tránh nạn ah!" Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười đắc chí nói, hai tay chặp sau lưng, chậm rãi bước ra khỏi lương đình, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi:
"Ta muốn hỏi lão ca một vấn đề, nếu ngày sau ta cùng Tuyệt Tình Cung xảy ra xung đột, ngươi sẽ đóng về phía nào?" "Chuyện này..." Tuyết Hoàng nghe vậy nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, trầm ngâm thêm một lúc sau, mới khó xử nói:
"Chuyện này sợ là phải làm cho ngươi thất vọng rồi! Nếu giữa hai các ngươi xảy ra tranh chấp, ta sẽ không giúp ngươi và cũng chẳng giúp hắn. Chỉ có thể đứng ngoài bàng quan mà thôi." Dược Thiên Sầu mỉm cười, nhanh chân bước ra khỏi lương đình, giẫm lên lớp tuyết dày bao phủ dưới mặt đất mà đi về phía Băng Cung. Nếu vừa rồi đối phương nói sẽ tương trợ hắn, bản thân hắn ngược lại sẽ phòng bị trong lòng, dù sao năm xưa Vong Tình đã cứu tánh mạng một nhà ba người Tuyết Hoàng, ân tình còn thâm sâu hơn với chính mình, nếu nói ra như thế hiển nhiên là đang muốn lừa gạt chính mình. Nhưng hiện giờ xem ra, thái độ làm người của Tuyết Hoàng cũng không quá kém, trong lòng hắn tự nhiên sẽ an tâm hơn không ít...
Tuyết Hoàng vốn tưởng rằng Dược Thiên Sầu sẽ mất hứng, thế nhưng lại chứng kiến trên khuôn mặt hắn dâng lên một tia mỉm cười, không hề tỏ vẻ trách móc chút nào. Đầu tiên hắn thoáng ngẩn ra, theo sau minh bạch nguyên nhân trong đó, thì không khỏi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ tiểu tử này quả thực đa tâm. Nhưng đồng thời bản thân hắn cũng an tâm hơn không ít, theo điểm này có thể nhìn ra được, nếu có người muốn gây hại cho tên tiểu tử này, thì cũng không phải một chuyện dễ dàng, cơ hội chờ hắn tìm được Hỏa Linh cũng càng lớn hơn rất nhiều.
Trước vách băng nhai, Dược Thiên Sầu, Thương Vân Tín, Đinh Tương, Thận Vưu đều có mặt không thiếu một ai, trong tay Đinh Tương xuất ra một chiếc phi hành thơi, bốn người chậm rãi hướng Tuyết Hoàng chắp tay nói:
"Cáo từ!" Tuyết Hoàng cũng đã khôi phục hình dáng trước kia, diễn cảm không chút thay đổi, khẽ gật đầu.
Bốn người sôi nổi bước lên trên phi hành thơi, Đinh Tương khống chế phi hành thơi nhanh chóng lao vút lên thiên không mà đi. Ở phía sau mơ hồ truyền đến một chuỗi thanh âm
"đinh đinh đương đương", mấy người khẽ quay đầu nhìn lại, thì đã thấy hai mẹ con Tuyết Hậu đang đứng bên cạnh người Tuyết Hoàng, nhưng rất nhanh phi hành thơi đã khuất bóng, cái gì đều không còn nhìn thấy nữa...
Tiên giới Thiên Hạ thương hội, trong một gian phòng trên tầng hai mươi hai, những thanh âm rầm rầm đánh mạt chược đã không còn nữa, mấy nữ nhân đang ngồi vây quanh chiếc bàn, đàm luận chuyện tình Dược Thiên Sầu chạy tới Minh Giới, tương trợ tứ thái tử Ly Cung vượt Long Môn. Trong gian phòng tràn ngập thanh âm cảm khái, sợ hãi than vãn không thồi...
"Nghe nói ở Minh Giới đang rất hỗn loạn, chẳng biết hắn chạy tới Minh Giới có an toàn hay không nữa?" Phù Dung chân mày kẻ đen nhăn nhó nói.
Nguồn truyện: TruyenGG Tử Y nghe vậy thì trắng mắt nhìn nàng, nổi giận đùng đùng phản bác:
"Cái tên đại lừa gạt kia, đem chúng ta nhốt vào trong này, còn bản thân hắn lại chạy ra ngoài tìm chuyện tình kích thích, khẳng định là đã làm không ít chuyện xấu đi. Đại lừa gạt rất hoa tâm, nói không chừng khi hắn quay về, còn mang theo thêm mấy nữ nhân nữa, các ngươi có tin hay không?" Bách Mị Yêu Cơ khẽ lắc đầu giải thích:
"Không mang chúng ta đi theo cũng đúng thôi. Bằng vào tu vi của mấy người chúng ta, cùng hắn chạy tới Minh Giới sẽ không giúp được hắn chuyện gì, ngược lại còn liên lụy tới hắn." Mấy nữ nhân gật đầu tán thành, chỉ riêng Tử Y là tức giận bất binh nói:
"Các ngươi chỉ biết bao che cho hắn, chờ coi đi! Tốt nhất là để hắn mang theo ba nữ nhân khác quay về, vừa vặn chúng ta có thể gom thành hai bàn mạt chược ah!" Mấy nữ nhân thoáng liếc mắt nhìn nhau một cái, Nhan Vũ ngồi gần bên Tử Y, liền hóm hỉnh nói:
"Có cần chờ hắn quay về, chúng ta khuyên hắn đem ngươi thu vào trong phòng hay không ah!" Tử Y nghe vậy thì diễn cảm nháy mắt trở nên đỏ bừng, hiện giờ nàng đã không còn là Tử Y ngây thơ không biết gì như trước nữa. Thời gian qua luôn bám theo đuôi nhóm tỷ muội, đối với chuyện tình nam nữ đã phi thường rõ ràng, sao có thể không biết thu vào trong phòng là có ý tứ gì. Trong lòng tuy vô cùng thẹn thùng, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói:
"Chỉ các người mới thích cái tên đại lừa gạt kia thôi, ta mà nguyện ý vào trong phòng cùng hắn mới là chuyện lạ." Thế nhưng Bách Mị Yêu Cơ lại cố tình truyền âm bày mưa cùng những người khác, nhất thời tam nữ khúc khích cười thành một đoàn. Theo sau Bách Mị Yêu Cơ đứng lên, bước tới gần bên người Tử Y, đặt tay lên vai nàng, mỉm cười nói:
"Nếu như hắn chủ động muốn thu ngươi vào phòng, ngươi có đáp ứng hắn không?" "Hắn dám!" Tử Y nhảy dựng lên, có chút thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn mấy người, nảy sinh tâm tư ác độc nói:
"Hắn dám thu, ta sẽ dám đáp ứng, chờ sau này xem ta thu thập hắn như thế nào, tuyệt sẽ không bao che cho hắn giống như các ngươi, hừ!" Tiếp theo nàng hờn dỗi quát lên:
"Không chơi nữa, tâm tình của ta đều bị các người phá hủy rồi." Sau đó xoay người, mang theo khuôn mặt ửng hồng chạy nhanh đi ra ngoài. Chỉ nghe thấy phía sau truyền đến những tiếng cười phi thường chán ghét...
Cực Lạc Tiên Cảnh, phía sau hoa viên trong ngoại vụ đại thống lĩnh phủ, Mục Thiên Kiều tuy rằng đã yên bề gia thất không còn tham dự tới những chuyện tình đánh đánh giết giết, nhưng nàng đối với phương diện tin tức trong Tiên giới, vẫn duy trì chú ý. Sau khi gả cho Ô Hùng, bởi vì quyền lực của Ô Hùng cho nên thông tin thu lượm so
Với trước kia càng thêm phong phú, cũng không bởi vì nàng không bước chân ra khỏi nhà, mà không hiểu gì chuyện đang diễn ra ở bên ngoài.
Trong lương đinh phía sau hoa viên, một gã thủ hạ của Ô Hùng vừa dâng lên một khối ngọc điệp xong thì liền lui ra ngoài. Mục Thiên Kiều rót thần thức vào xem xét thông tin bên trong khối ngọc điệp xong, mới thu vào trong tay áo. Mỗi ngày đúng canh giờ này, đều sẽ có một người thông tri tin tức bên ngoài về cho nàng. Chỉ cần không phải là chuyện tình gì úy kị, những chuyện xảy ra trong tam giới mỗi ngày đều được ghi chép tường tận vào trong ngọc điệp, nhân mã của Tiên Cung làm việc, lai lịch tin tức hiển nhiên là không cần phải lo lắng.
Những khối ngọc điệp kia, Mục Thiên Kiều sau khi xem xong đều cất chứa bảo quản kĩ lưỡng, nhưng không phải nàng còn giữ tâm tư tranh cường hiếu thắng, mà nàng làm như thế chính là lo lắng cho phu quân của mình.
Xem xong tin tức bên trong ngọc điệp, Mục Thiên Kiều ngồi trầm ngâm thật lâu, chẳng bao lâu sau, bên ngoài hoa viên truyền đến tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc, nàng nhanh chóng đứng lên, đi ra khỏi lương đình nghênh đón chủ nhân của tiếng bước chân kia. Bình thường khoảng tầm giờ này, chỉ cần không có sự tình phải làm, Ô Hùng đều sẽ quay về phủ.
Vừa tiến đến cổng hoa viên, Ô Hùng liền nhìn thấy nụ cười quen thuộc của phu nhân. Hai người hàn huyên một phen, thân thiết nắm tay nhau ngồi vào trong lương đình, điều này đã muốn thành thói quen của hai người, mỗi ngày đều sẽ ngồi ở đây tán gẫu những chuyện linh tinh.
Đồng dạng, mỗi ngày Mục Thiên Kiều sẽ nói những chuyện khích lệ, làm ấm lòng phu quân, nhưng hôm nay thần sắc của nàng có chút lo lắng bất an. Ô Hùng thoáng dừng trên khuôn mặt phấn nộn của nàng, đạm nhạt cười nói:
"Hôm nay phu nhân có tâm sự gì sao?" Mục Thiên Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn trong chốc lát, khẽ cắn môi:
"Nghe nói phụ thân đã tới Minh Giới, chẳng hay thống lĩnh có biết chuyện này không ah?" Vốn Ô Hùng định phủ nhận, nói rằng mình không biết chuyện này. Nhưng ngập ngừng hồi lâu sau vẫn phải cười khổ nói:
"Hóa ra là chuyện này! Kì thực lúc trước nhạc phụ đại nhân cũng từng nói qua cho ta nghe chuyện này, ta không đồng tình, nhưng hắn khăng khăng muốn đi, ở trước danh phận, ta cũng không thể nào ngăn cản nổi. Trước khi đi, nhạc phụ còn dặn dò ta, không được đem chuyện này kể cho nàng nghe. Ta trong lòng đang rất khó xử, nhưng nàng đã biết rồi, thì ta cũng đỡ áy náy." "Tính tình của phụ thân, so với ai khác ta đều hiểu rõ ràng hơn, ta biết là hắn khăng khăng muốn đi!" Mục Thiên Kiều diễn cảm hoảng hốt nói:
"Nhưng ta rất lo lắng tới an nguy của hắn ah!" Ô Hùng cười ha hả: "Nhạc phụ đại nhân nói rằng, muốn tới Minh Giới để tìm sinh ý, mở rộng con đường phát triên của Tứ Thông thương hội, chắc là không có nguy hiếm gì đâu. Huống chi trước khi hắn đi, ta đã căn dặn, nếu như gặp phiền toái thì hãy đến Hắc mình Đại Quân báo danh hào của ta. Ta cùng nhân vật cao tầng của Hắc mình Đại Quân có chút giao tình, giải quyết một chút phiền toái hẳn là sẽ không thành vấn đề. Cho nên, nàng không cần phải lo lắng quá mức như thế, sẽ không có nguy hiểm gì đâu!"