Diêm Bà Bà vẻ mặt lộ ra một tia cười lạnh nói tiếp: "Mỗi khi vùng Thừa Thiên Cực Địa nằm trên Phong Thần Sơn buông xuống tinh hoa của trời đất, thì sẽ tượng trưng cho chuyện tình, trong thiên địa vừa có người đạt tư cách được phong làm thần, sáu vị Cổ Thần sẽ phải đem người tương xứng kia, triệu hồi đến Phong Thần Sơn để hấp thu Thần Hoa từ trên trời giáng xuống, an bài cho người này tăng tiến tu vi, củng cố Thần vị, nhưng sáu vị Cổ Thần nắm giữ con đường lên Phong Thần Sơn, cũng không thuận theo ý chỉ an bài của Đạo..."
Dược Thiên Sầu nhãn châu xoay động, hơi kinh hãi nói:
"Hay là sáu vị Cổ Thần lo lắng có người sẽ siêu việt hơn bọn hắn, ở nơi cái gì mà Thần Hoa kia giáng xuống động tay động chân sao?" Thương Vân Tín cùng Thận Vưu rúng động tinh thần, đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới sẽ nghe được bí mật lớn trên Thần giới như thế này. Bằng vào bí mật này, Thương Vân Tín liền cảm thấy lần này đi theo Dược Thiên Sầu mạo hiểm hết thảy cũng là đáng giá!
Diêm Bà Bà hừ lạnh một tiếng, nói: "Lo lắng bị nhân tài mới xuất hiện siêu việt hơn, cố nhiên là một trong những nguyên nhân, đê tiện hơn chính là, bọn hắn lại đứng sau màn kiếm lời! Mỗi khi có Thần Hoa buông xuống, sáu vị Cổ Thần căn bản là sẽ không đi đưa người vốn được chỉ định phong thần, tới Phong Thần Sơn hấp thu Thần Hoa, mà bất động thanh sắc an bài hậu duệ trong tộc mình lên Phong Thần Sơn hấp thu Thần Hoa, bồi dưỡng cao thủ cho bộ tộc của mình."
"Ta kháo! Quả nhiên là phi thường đê tiện." Dược Thiên Sầu quái dị hú lên một tiếng, diễn cảm tấm tắc thành tiếng nói:
"Xem ra ở nơi nào cũng đều có súc sinh dùng mưu kế ứng biến. Bọn hắn chiếm đoạt chỗ tốt không thuộc về mình, vậy còn những người kia thì phải làm sao bây giờ?" "Người khác? Người khác sống hay chết căn bản không phải là chuyện tình mà bọn hắn lo lắng đến." Diêm Bà Bà cười xuy một tiếng, mang theo diễn cảm châm chọc trên mặt, nói: "Sáu người bọn hắn sớm đã có ước định, nếu như trời cao giáng Thần Hoa cho người nào đó trong sáu tộc của bọn hắn, như vậy năm tộc khác sẽ không có quyền chia nhau hưởng lợi. Còn nếu như thuộc về một người nằm ngoài sáu tộc, vậy thì sáu tộc bọn hắn sẽ phân biệt lựa chọn ra một người tới Phong Thần Sơn, chia nhau thụ hưởng Thần Hoa do trời cao giáng xuống. Đương nhiên, nếu trời giáng Thần Hoa ít tới mức thương cảm, sáu gã đệ tử của sáu tộc chia nhau hưởng lợi căn bản là không thể chế tạo thành Thần Thể, dưới tình huống này, sáu vị Cổ Thần mới tìm người trong Hạ Tam Giới lên hấp thu."
"Mẹ nó! Muỗi nhỏ cũng là muỗi, sáu vị Cổ Thần kia như thế nào sẽ buông tha cho?" Dược Thiên Sầu đồng dạng cũng không nhịn được, mà châm chọc nói.
Diêm Bà Bà lắc đầu: "Ngươi có điều không biết mà thôi, thực sự không phải là sáu vị Cổ Thần muốn buông tha đâu, mà nếu như Thần Hoa quá ít, bình thường cũng chỉ có thể miễn cưỡng hỗ trợ một người chế tạo Thần Thể mà thôi, nếu là do đệ tử sáu tộc chia nhau hưởng lợi, thì đừng nói tới chế tạo Thần Thể, tương phản còn sẽ gia hại bọn hắn. Bởi vì nếu hấp thu qua một lần Thần Hoa, mặc kệ hấp thu nhiều hay ít cũng chỉ được một lần, ngày sau coi như cấp cho ngươi thêm cơ hội hấp thu, ngươi cũng vô pháp hấp thu nổi dù chỉ là một ít. Mà thông thường, Thần Hoa nhiều ít sẽ đại biểu cho thành tựu cao thấp ngày sau, dù sao để cho người trong Hạ Tam Giới hấp thu cũng sẽ không tạo được nổi cái uy hiếp gì. Vì thế sáu vị Cổ Thần ở dưới tình huống không muốn cho đối phương hưởng lợi, nên mới ban cơ hội phong Thần nhỏ nhoi này cho tu sĩ trong Hạ Tam Giới ah!"
"Quan trọng nhất là Đạo tuy rằng chẳng quan tâm đến hành vi của bọn hắn, nhưng cũng không có nghĩa là Đạo không hề hay biết những chuyện làm của bọn hắn. Sáu vị Cổ Thần nuốt hết chỗ tốt cũng khó nhìn, nếu một ít cơ hội nhỏ nhoi đều không cấp cho người trong Hạ Tam Giới, vạn nhất ngày nào đó chọc giận tới Đạo, Đạo liền mang theo Bàn Long cùng Phương Hoàng đại thần, liên thủ thu thập bọn hắn thì sao? Sáu vị Cổ Thần tuy rằng nhân số đông đảo, nhưng cũng không nắm chắc có thể đối phó nổi cao thủ thần bí như Đạo. Huống chi sau lưng Đạo còn có Bàn Long đại thần và Phượng Hoàng đại thần!"
Dược Thiên Sầu liên tục cười lạnh: "Đáng tiếc cho cái quy củ, Phàm-Tiên-Thần phi thăng do Đạo kiến lập ah! Đây vốn là ý tưởng rất tốt, muốn để cho mỗi người có một lối đi riêng, đáng tiếc là bị những người lòng tham không đáy kia phá hỏng. Ta không sao hiểu nổi, Đạo sáng lập ra quy chế này, vậy sao chính bản thân hắn không muốn nhúng tay vào, cũng không cho Bàn Long cùng Phượng Hoàng tham dự vào, nếu như có hai vị này giám sát, vậy sáu vị Cổ Thần kia cũng không thể không kiêng kị. Chẳng lẽ Đạo luôn luôn chẳng thèm quan tâm, quản lý như vậy hay sao?"
Diêm Bà Bà thoáng trầm ngâm nói:
"Ta không hiểu, mà cũng chẳng ai hiểu được." Đột nhiên Dược Thiên Sầu tựa như vừa nhớ ra cái gì đó, kì quái hỏi:
"Dựa theo cách nói này, như vậy người trong Hạ Tam Giới cũng có tư cách được phong làm Thần đi? Nhưng vì sao ta chưa từng nghe nói qua những người này, bằng vào năng lực của bọn hắn, tuyệt đối sẽ không phải là hạng người không có tiếng tăm gì mới đúng, chẳng lẽ đều bị người nào đó giết chết rồi sao?" "Chuyện này thì không có." Nhắc đến những người bị tước đoạt cơ hội phong Thần, Diêm Bà Bà không khỏi thổn thức nói:
"Ta nghe Minh nói qua, có người ở trong dòng Minh Hà Minh Giới, trong lúc vô tình đã phát hiện ra một tòa không gian tu luyện, do trước kia Bàn Long đại thần khai mở ra, những người bị tước đoạt cơ hội phong Thần đang tập trung khổ tu trong đó, bởi nguyên nhân trù phú của không gian đó, mà cơ hồ là luyến tiếc không muốn đi ra." "Không gian tu luyện ở trong dòng Minh Hà là do Bàn Long đại thần khai mở?" Dược Thiên Sầu lắp bắp kinh hãi nói, đứng trên phi hành thoi Thận Vưu nhịn không được cũng thất thanh kinh hô. Hai người liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là đã đoán ra cái gì đó. Thương Vân Tín không hiểu ra sao cả ngắm nhìn diễn cảm của hai người. Diêm Bà Bà cũng hồ nghi quét mắt nhìn hai người, chất vấn:
"Làm sao thế? Phải chăng hai người các ngươi cũng biết chỗ đó?" Dược Thiên Sầu cẩn thận hồi đáp:
"Ta nghe nói trong dòng Minh Hà có một địa phương thần bí, bên trong ẩn chứa cao thủ khủng bố như thần. Địa phương đó tên là U Minh Thần Phủ, chẳng biết có phải là cái không gian tu luyện mà Bàn Long Đại Thần vứt bỏ, trong miệng Bà Bà nói hay không?" "Quả nhiên là kiến thức uyên bác, người ở trong Hạ Tam Giới không ai biết bí mật này giống như ngươi. Chuyện này là ta nghe Minh nói qua nên mới biết được ah!" Diêm Bà Bà tán thưởng gật đầu nói:
"Không sai! Địa phương Minh nhắc đến, đúng là U Minh Thần Phủ, nơi đó có tập trung những người bị tước đoạt đi cơ hội phong thần." "Quả nhiên là thế!" Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, sau khi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, liền buông tha chủ đề này, quay lại vấn đề lúc trước hỏi:
"Nói đến cùng thì.., chẳng lẽ Ma Thần huyết tẩy Thần giới là bởi vì Thần Hoa của hắn, bị sáu vị Cổ Thần chia cắt hay sao? Nếu vậy cũng không đúng ah! Nếu bị chia cắt Thần Hoa, thì làm sao hắn có thể phi thăng Thần giới, trở thành Ma Thần đây?" "Đó là bởi vì Ma Thần Dạ quá mức cường đại..." Diêm Bà Bà khẽ lắc đầu thở dài: "Sau khi ta cùng mẫu thân của Tuyên nha đầu kết hợp các chuyện tình ở trong Hạ Tam Giới xong, thì mới phỏng đoán ra được căn nguyên đến từ đâu. Trước ngươi đem Minh cùng Chính và Dạ liệt vào những nhân vật tuyệt đại thiên kiêu là sai lầm rồi! Kì thật Minh có tu vi Tiểu Thần sơ kỳ, nhưng chưa đạt tới mức khiến cho trời cao giáng Thần Hoa xuống phong trở thành thần, người trong Hạ Tam Giới có thể xưng tụng là tuyệt đại thiên kiêu, chỉ có Chính và Dạ mà thôi, một thân bản lĩnh của hai người đó, cho dù phóng lên trên Thần giới, thì tuyệt đối cũng vẫn tính là cao thủ, sớm sẽ được phong thần. Nhưng đáng tiếc chính là, hai người ở dưới Hạ Tam Giới căn bản đều không biết rõ chuyện tình của Thần giới, bởi vì Thần Hoa của hai người quá mức cường đại, cho nên Thần Hoa vốn thuộc về hai người, hiển nhiên là sớm đã bị sáu vị Cổ Thần an bài tộc nhân hậu duệ của mình chia nhau hưởng lợi."
"Chính và Dạ vốn là bằng hữu, tu vi không hơn kém nhau bao nhiêu, nên đã cùng dắt tay nhau đi truy tìm con đường trở thành thần. Theo sau, hai người gặp được Minh, Minh là nữ nhân dung nhan mỹ mạo hiếm có trong thiên hạ, hơn nữa tu vi cũng không tầm thường, nhất thời khiến cho hai người vừa gặp đã thương, trong lòng cùng cảm mến Minh. Còn Minh cũng sợ hãi than hai người có tu vi cao thâm, rất thích cùng hai người trở thành bằng hữu. Cái gọi là lâu ngày sinh tình, chẳng những hai nam nhân đối với Minh kính yêu say đắm, tựu ngay cả Minh đối với Chính cũng nảy sinh tình cảm, hai người hiển nhiên là muốn cùng ở chung một chỗ, nhưng hai người còn băn khoăn đến cảm thụ của Dạ, nên ở ngoài mặt vẫn duy trì mối quan hệ như trước, chuẩn bị tìm kiếm cơ hội thích hợp nói cho Dạ nghe..."
Diêm Bà Bà khẽ thở dài một tiếng, theo sau mới kể tiếp: "...Trải qua nhiều năm liền, Dạ cảm thấy được ba người luôn luôn như vậy cũng không phải là biện pháp hay, Minh chỉ có một, cuối cùng chỉ nên có một nam nhân ở bên cạnh nàng mà thôi. Vì thế đã âm thầm tìm Chính đưa ra biện pháp giải quyết, yêu cầu cùng nhau bế quan tu luyện, ai đạt được tư cách phi thăng thành Thần trước, thì người còn lại phải chủ động buông tha ý niệm cạnh tranh Minh cùng với người kia."
"Đối với cái biện pháp vớ vẩn này, Chính hoàn toàn có thể từ chối, bởi vì Minh đã cùng hắn tâm ý tương thông, ít nhất thì Minh còn có quyền lựa chọn cho riêng mình, chưa đến phiên hai nam nhân lấy khoản chung thân của nàng ra làm tiền đặt cược. Nhưng mà người đã đạt tới cảnh giới tu vi như Chính, hiển nhiên cũng là người có tâm cao khí ngạo, không nghĩ rằng mình yếu kém hơn đối phương, kết quả đáp ứng lấy Minh ra làm tiền đặt cược cùng Dạ! Ngươi nói nam nhân như vậy có hồ đồ hay không.....?"