Khúc mắc quả này làm cho ba người thổn thức cảm thán không thôi, riêng Dược Thiên Sầu thì da đầu không khỏi run lên, không tự chủ được, nghĩ tới Yến Truy Tinh có chỗ dựa sau lưng cường hãn đến như thế, áp lực siêu cấp khổng lồ, cũng chẳng biết cuối cùng là phúc hay họa!
"Cuối cùng như thế nào lại trở thành thế này?" Dược Thiên Sầu chỉ vào hai phần mộ song song nhau, hồ nghi nói:
"Thái Thúc Chính sớm đã chết, ta có thể lý giải, nhưng chẳng lẽ Nguyệt Thần cũng tham dự vào tràng chém giết Ma Thần năm xưa hay sao?" Trên mặt Diêm Bà Bà hiện lên một tia cười thảm, lắc đầu nói: "Sau khi Ma Thần đánh bại sáu vị Cổ Thần, hắn đi tới Nguyệt Cung tìm Minh, vừa lúc này liền thấy Tuyên nha đầu bi bô tập nói, kêu Minh bằng mẫu thân, nhất thời Ma Thần biến sắc, hắn cũng không nghĩ tới chuyện tình Minh có khả năng biến thai chết thành Minh thai, sinh hạ xuống. Ma Thần tưởng rằng Minh đã cùng nam nhân khác sinh hạ tiểu hài tử, lúc này chất vấn Minh rằng tiểu hài tử con của ai. Kết quả Minh vì tức khí hắn, nên đã thừa nhận rằng mình cùng nam nhân khác sinh hạ tiểu hài tử, đương nhiên cũng sợ hắn biết là nữ nhi của Chính mà không buông tha."
"Lúc ấy Ma Thần Dạ giận quá hóa cười, mắng Minh là cái thứ nữ nhân không biết xấu hổ, uổng công Chính vì nàng mà chết, theo sau lại chất vấn xem là nam nhân dã chủng nào, thấy Minh không trả lời, lúc này nhãn tình của hắn liền tập trung vào nam nhân đứng bên cạnh người nàng, cũng chính là Nguyệt Thần, trượng phu của ta, đem trượng phu ta trở thành nam nhân cùng tằng tịu với Minh, dưới cơn tức giận liền ra tay động thủ. Nam nhân nhà ta chẳng phải là đối thủ của Ma Thần Dạ, cho nên cứ như vậy chết oan ở dưới tay của hắn, ngay cả chúng ta muốn lên tiếng giải thích cứu vãn tình hình cũng là không kịp."
"Thằng đến khi Ma Thần Dạ muốn giết Tuyên nha đầu, lúc này Minh mới đem thân thế của Tuyên nha đầu nói ra, hơn nữa còn cảnh cáo, nếu hắn muốn giết thì giết luôn cả mẹ con nhà nàng. Nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, sau khi biết được Tuyên nha đầu là nữ nhi của Chính, Ma Thần Dạ cũng không có trảm thảo trừ căn, chỉ ngắm nhìn Tuyên nha đầu một hồi, sau đó liền xoay người bỏ đi." "Theo sau, Minh không ngừng hướng ta nhận lỗi, ray rứt lương tâm, thẳng đến khi Phượng Hoàng tộc truyền pháp chỉ của Đạo, nói rằng nghĩa trang thần mộ sẽ được khai mở, những người bị chết trong kiếp nạn lần này sẽ được an táng ở bên trong nghĩa trang. Giữa lúc ta nản lòng thoái chí, muốn vĩnh viễn bồi tiếp nam nhân của mình ở nghĩa trang thần mộ, thì Minh lại dẫn Tuyên nha đầu đến thỉnh cầu ta, nàng đem Tuyên nha đầu cùng thi thể của Thái Thúc Chính phó thác cho ta, nói rằng nàng sẽ cấp cho ta một cái công đạo."
"Nói thực, lúc ấy ta còn đang rất căm hận nàng, nam nhân của ta dù sao cũng vì nàng liên lụy cho nên mới chết oan như thế, sau khi đón nhận Tuyên nha đầu cùng thi thể của Thái Thúc Chính xong, ta liền âm thầm quan sát nàng, xem nàng sẽ cấp cho ta công đạo như thế nào? Kết quả ta đứng từ xa, tận mắt chứng kiến nàng tự bạo ở trước mặt Ma Thần Dạ, ý đồ muốn đồng quy vu tận cùng Ma Thần, tiếng nổ kinh thiên đó, đã hoàn toàn chấn tỉnh ta từ trong nỗi cừu hận. Nhưng Ma Thần Dạ một thân ma công quá mức cường hãn, Minh tự bạo căn bản là không thể gây được cho hắn bất cứ tổn thương gì."
"Một trận tan thành mây khói xong, Ma Thần Dạ thần tình đau đớn thống khổ quỳ gối ở địa phương Minh tự bạo, than khóc không thôi. Ta vốn định chờ Ma Thần Dạ rời đi xong, liền dẫn Tuyên nha đầu chạy tới nơi mẫu thân nàng chết cúng bái một lần, sau đó mới dẫn nàng cao chạy xa bay, trốn vào trong nghĩa trang thần mộ vĩnh viễn không bước ra. Nào ngờ Ma Thần Dạ đứng ở đó than khóc ba ngày ba đêm không dứt, ta không dám tiếp tục lưu lại, sợ hắn hồi tỉnh sẽ tìm Tuyên nha đầu gây phiền phức, cho nên đã vội vàng dẫn Tuyên nha đầu chạy tới nghĩa trang thần mộ, thẳng đến khi nghĩa trang thần mộ bị phong ấn, ta mới yên tâm."
"Nhiều năm sau, ta làm bạn cùng Tuyên nha đầu canh giữ phần mộ, nào ngờ sau khi lớn lên Tuyên nha đầu thường hay hỏi ta chuyện tình về cha mẹ của nàng, vốn ta định giấu diếm nàng cả đời, theo sau nàng luôn bám riết lấy ta dò hỏi, ta nghĩ nàng dù sao cũng vô pháp ra khỏi nơi này, nên đã đem chuyện trải qua kể cho nàng nghe. Nhưng ta nằm mơ cũng không nghĩ ra, nàng cư nhiên lại tính được thời gian Chư Thiên Kết Giới sẽ khai mở trong vòng một khoảnh khắc, nàng để lại cho ta một khối ngọc điệp, nói rằng muốn đi ra ngoài báo thù cho cha mẹ mình, rồi âm thầm bỏ đi. Chuyện này khiến cho ta đến nay vẫn còn phi thường hối hận không thôi...."
Nghe xong câu chuyện chúng thần phân tranh, ba người Dược Thiên Sầu trầm ngâm im lặng, suy ngẫm xem trong chuyện này ai đúng ai sai? Ma Thần cố nhiên là hung danh hiển hách, lạm sát quá nhiều người vô tội, nhưng ai dám xác định tất cả mọi chuyện đều là do hắn gây nên đây chứ?
"Bà Bà không cần áy náy! Thái Thúc Tuyên hiện giờ ở trong Minh Giới vẫn đang sống rất tốt, nàng muốn tìm Ma Thần báo thù, lời này nghe như thế nào cũng đều cảm thấy không đúng, chỉ sợ ngay cả cơ hội tìm gặp Ma Thần cũng đều không có, báo thù làm sao được đây?" Dược Thiên Sầu an ủi thở dài nói.
"Hy vọng là như thế, nhưng thế sự vô thường, chẳng ai nói trước được điều gì." Diêm Bà Bà nhãn tình hiền hòa ngắm nhìn Dược Thiên Sầu, ảm đạm cười nói:
"Những điều ngươi muốn biết, ta đã kể hết cho ngươi nghe rồi. Nếu ngươi là bằng hữu chí giao cùng Tuyên nha đầu, vậy hãy giúp lão bà bà này một chuyện, sau này rời khỏi đây hãy giúp ta khuyên nàng quay về!" Thực nói giỡn! Người ta là Minh Giới Thánh Nữ, bản thân ta làm sao có tư cách đi khuyên giải nàng đây, chỉ sợ muốn tìm gặp nàng cũng là khó khăn rồi. Dược Thiên Sầu xấu hổ ngượng ngùng ho khan:
"Bà Bà! Ta nghĩ hết thảy đều thuận theo tự nhiên đi. Nếu nàng muốn quay về, tự nhiên sẽ trở về, nếu nàng không muốn quay về, coi như ngài bắt nàng trở lại đây, thì nàng...." Nói tới đây, Dược Thiên Sầu thoáng đưa mắt nhìn qua Thận Vưu, theo sau mới giải thích:
"Trừ phi mọi thời khắc ngài đều dõi theo nàng, nếu không, nàng vẫn sẽ tìm biện pháp chạy trốn khỏi đây." Thận Vưu nghe Dược Thiên Sầu nói như thế, thì không khỏi kinh hãi, hai mắt thoáng nhìn qua Diêm Bà Bà, thầm nghĩ mình có khả năng tùy ý xuất nhập Chư Thiên Kết Giới, nếu Diêm Bà Bà lợi dụng mình đem Thái Thúc Tuyên đưa trở về, sau đó vì muốn đoạn tuyệt đường quay ra của Thái Thúc Tuyên, có khi nào đem chính mình giết chết hay không?
Trầm ngâm một hồi xong, Diêm Bà Bà mới khẽ gật đầu:
"Ngươi nói đúng, có lẽ nên chờ đến khi nàng mệt mỏi, nàng cố nhiên sẽ quay về. Nếu tâm nàng còn ở bên ngoài, cho dù ta dùng biện pháp cường ngạnh đem nàng bắt về, thì cũng chẳng thể nào giữ nổi bước chân nàng." Dược Thiên Sầu khẽ thở phào một hơi, hướng Diêm Bà Bà chắp tay nói:
"Bà Bà yên tâm! Nếu ta gặp được nàng, ta nhất định sẽ chuyển cáo cho nàng biết, ngài đang rất tưởng nhớ nàng!" Đây chính là lời chào từ biệt, Diêm Bà Bà khẽ mỉm cười gật đầu:
"Hảo! Lão bà ta sẽ không tiễn các ngươi, hy vọng các ngươi có thể tìm được người các ngươi muốn tìm." "Cáo từ!" Dược Thiên Sầu nói dứt lời, liền phóng lên phi hành thoi, Thương Vân Tín cùng Thận Vưu cũng chắp tay hành lễ. Theo sau, phi hành thoi lăng không mà bay đi....
Phi hành thoi, ở dưới ánh trăng sáng tỏ, một đường bay theo hướng Nam, ánh mắt của ba người thi thoảng quét xuống mặt đất mênh mông phía dưới, đều im lặng không nói gì. Hồi lâu sau, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
"Thận Vưu! Ngươi có biết Mạnh Lão Nhi ở chỗ nào không?" "Không biết?" Thận Vưu lắc đầu, sau đó mới giải thích nói:
"Bất quá phần mộ nơi này đa số đều an táng ở dải đất trung tâm nghĩa trang, giống như Diêm Bà Bà đem phần mộ xây dựng ở ngay gần Chư Thiên Kết Giới là rất hiếm có, chúng ta dọc theo đường này đi về hướng Nam, nếu trông thấy phần mộ, phỏng chừng cũng chính là địa phương của Mạnh Lão Nhi canh giữ." "Mẹ nó! Sao ngươi không nói sớm, nếu biết ngươi không biết thì ta đã hỏi Diêm Bà Bà trước rồi." Dược Thiên Sầu buồn bực nói.
"Dược Thiên Sầu! Xem ra trên người ngươi có không ít bí mật đâu!" Thương Vân Tín bỗng nhiên lên tiếng, quay đầu sang nhìn Dược Thiên Sầu cười lạnh nói:
"Không ngờ rằng ngươi còn nhận thức Minh Giới Thánh Nữ, ta kì quái chính là, ngươi đã gặp qua Minh Giới Thánh Nữ từ bao giờ?" "Ta cự tuyệt trả lời!" Dược Thiên Sầu không hề suy nghĩ hồi đáp, nhất thời khiến cho Thương Vân Tín không biết phải làm sao.
Trầm mặc phi hành cả ngày sau, trong lúc ba người đứng trên phi hành thoi, phân biệt theo ba phương hướng mà không ngừng quan sát kiểm tra, đột nhiên phía trước nổ vang một tiếng, bọn hắn đứng trên không trung mà vẫn cảm giác được, dưới mặt đất đang không ngừng rung chuyển.
Có cao thủ đánh nhau! Phi hành thoi liền dừng lại, ba người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên từ phía xa truyền đến thanh âm phẫn nộ quát:
"Lão tặc! Có dũng khí thì đừng chạy nữa!" Lúc này mí mắt của Dược Thiên Sầu không khỏi nhảy lên, trầm giọng nói:
"Đi qua nhìn xem nào." Hai người khác cũng mơ hồ đoán ra được chuyện gì đó, Thương Vân Tín trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định khống chế phi hành thoi bay về phương hướng đang tuyền tới thanh âm giao thủ.
Nguồn truyện: TruyenGG Không bao lâu sau, dưới ánh trăng bàng bạc, ba người rõ ràng nhìn thấy trên sườn núi phía trước, xuất hiện một phần mộ, giống với chỗ của Diêm Bà Bà như đúc, cách sườn núi không xa còn có một tòa nhà kiến tạo bằng đá, hình dáng đơn giản sơ sài.
Trừ bỏ đỉnh núi kia, những địa phương xung quanh đều tan nát biến dạng. Thương Vân Tín điều khiển phi hành thoi duy trì một khoảng cách nhất định, chứ không dám đến gần.
"Xin hỏi, ở phía trước có phải chính là chỗ ở của Mạnh Lão tiền bối hay không?" Dược Thiên Sầu hướng về phía triền núi mà hô, kết quả kêu liền mấy tiếng đều không thấy có phản ứng, ba người đưa mắt nhìn nhau xem có nên đi tiếp hay không?
Đúng lúc này, một bóng thân ảnh từ phía xa nháy mắt thuấn di xuất hiện ở trước mặt ba người, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, khiến cho ba người hoảng sợ. Chỉ thấy người xuất hiện, là một lão nhân thân mặc trang phục màu xám, vẻ mặt giận dữ liếc nhìn ba người, gân cổ lên như muốn ăn tươi nuốt sống bọn hắn, nói:
"Các ngươi là người phương nào? Vì sao dám tùy tiện xông vào đây?"