Tinh Thần Châu

Chương 1069

Đang bị áp lực đè nén, trong nháy mắt lại hoàn toàn buông lỏng, cái loại tư vị này kì thật cũng không dễ chịu chút nào. Thận Vưu mới vừa ổn định thân hình, liền nghe thấy đối phương thản nhiên hỏi: "Là Dược Thiên Sầu kêu ngươi tới đây sao?"
 
Báo tên của Dược Thiên Sầu ra quả nhiên là có thể cứu mạng, Thận Vưu như thế nào còn dám dông dài, liên tục gật đầu nói: "Phải, đúng thế! Là hắn kêu ta đứng ở chỗ này chờ ngài, hắn nói rằng nếu như gặp ngài thì liền báo tên của hắn ra, vì thế...."
 
Tất Trường Xuân cũng không muốn dây dưa xuống, cho nên đã ngắt lời, hờ hững nói: "Hắn cũng ở đây sao?"
 
"Hắn ở bên kia...." Thận Vưu nâng tay chỉ về phía trung tâm, chỉ thấy trước mắt đã hoa lên, thắt lưng trên người căng cứng, bên tai sinh ra tiếng gió gào thét vù vù, hiển nhiên là đang bị đối phương túm lấy mà bay đi.
 
Dược Thiên Sầu đứng vài ngày liên tục, hai mắt mở to ra nhìn chằm chằm vào phương hướng Chư Thiên Kết Giới, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn sang bên tay phải, chỉ thấy một đạo thanh quang gào thét mà đến, theo sau còn có một bóng thân ảnh, lúc này không khỏi dọa cho hắn nhảy dựng lên, "Phanh" một tiếng, Thận Vưu ai ui giãy dụa bò dậy khỏi mặt đất. Ngay sau đó thân hình của Tất Trường Xuân hiện ra, cao thấp đánh giá Dược Thiên Sầu....
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt nhìn Thận Vưu, không hiểu làm sao hắn đắc tội với Tất Trường Xuân, nháo thành phương thức xuất tràng như vậy. Bất quá Dược Thiên Sầu cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, liền hướng Tất Trường Xuân khom lưng hành lễ nói: "Đệ tử bái kiến sư phụ!"
 
Sư phụ? Thận Vưu vừa đứng lên thì không khỏi giật mình, kinh ngạc liếc mắt đánh giá hai người, nguyên lai hắn là sư phụ của Dược Thiên Sầu, chẳng trách Dược Thiên Sầu nói báo tên hắn ra sẽ có tác dụng!
 
Tất Trường Xuân khẽ gật đầu, nhăn mày nói: "Như thế nào ngươi lại chạy đến đây?"
 
"Ta nghe nói sư phụ bị Minh Hoàng Bạch Khải gây trọng thương, tránh vào nơi đây, vì thế muốn tìm kiếm xem thương thế của sư phụ có nghiêm trọng hay không, nhưng địa phương này quỷ dị vô cùng, đệ tử phải tốn rất nhiều công sức mới...." Lúc này Dược Thiên Sầu đem những điểm chính, từ lúc mình lên Tiên giới kể ra, những chuyện trải qua mấu chốt đều dùng phương pháp truyền âm tường thuật qua một lần. Sở dĩ dùng truyền âm, hiển nhiên là bởi vì Thận Vưu còn ở đây, có một số chuyện tình bí mật cũng không phương tiện nói ra.
 
Thận Vưu hiển nhiên cũng đã nhìn ra hai người đang truyền âm tránh né mình, nhưng hắn nào dám có ý kiến gì, cho nên đành phải ngoan ngoãn đứng ở một bên, im lặng không hề lên tiếng.
 
Sau khi nghe Dược Thiên Sầu giảng thuật lại những chuyện trải qua xong, Tất Trường Xuân cũng không nhịn được mà phải quắc mắt đánh giá Dược Thiên Sầu, không tin nổi người đệ tử này của mình, lại trải qua những chuyện tình phong phú ly kỳ như thế. Đột nhiên, ánh mắt của Tất Trường Xuân chậm rãi quẳng ném lên trên người của Thận Vưu, khiến cho Thận Vưu mao cốt tủng nhiên, chẳng biết Dược Thiên Sầu đã nói bậy cái gì về mình....
 
Thận Vưu đang co đầu rút cổ, bỗng nhiên liền thấy Tất Trường Xuân vươn tay ra trảo vào hư không, trực tiếp đem Thận Vưu nhấc lên giữa không trung. Lúc này Thận Vưu cả kinh oa oa kêu loạn: "Dược Thiên Sầu.., cứu ta với...."
 
"Sư phụ! Ngài...." Dược Thiên Sầu vừa định cầu tình giúp cho Thận Vưu, thì đã thấy Tất Trường Xuân khẽ khoát tay ngăn cản, nhàn nhạt nói: "Chư Thiên Kết Giới có uy lực không hề tầm thường, bản thân ta muốn nhìn xem cái yêu nghiệt nho nhỏ này xuất nhập vào bên trong đó như thế nào!"
 
Nói dứt lời, Tất Trường Xuân liền vung tay lên, sưu một tiếng, trực tiếp đem Thận Vưu quẳng ném vào bên trong Chư Thiên Kết Giới.
 
Chỉ thấy ngay khi Thận Vưu bị ném vào trong Chư Thiên Kết Giới, tức thì cả người hắn liền bị một tầng quang mang mờ ảo thản nhiên bao phủ. Dược Thiên Sầu đứng bên ngoài chẳng biết phải nói như thế nào, bởi vì hắn cũng vô pháp giảng giải đạo lý cùng Tất Trường Xuân ah!
 
Ở trong Chư Thiên Kết Giới, Thận Vưu quay cuồng chao đảo một phen xong, sau khi ổn định thân hình liền nhanh chóng bay ra, vừa bước ra ngoài thì ánh sáng mờ ảo trên người lập tức biến mất. Muốn chạy trốn sao? Hắn tự nhận bản thân mình không có bổn sự đó, nhưng lại không dám bước tới gần thanh bào lão quái kia, thực lực của đối phương quá mức cường hãn, nếu động thủ chính mình căn bản là sẽ vô pháp phản kháng, hoàn toàn sẽ trở thành một thứ đồ chơi trong tay của đối phươg. Vì thế, hắn đứng im ở trước vách núi, không dám bỏ chạy, cũng chẳng dám tới gần...
 
"Quả nhiên là thần kì! Không nghĩ ra, có người còn hạn chế được lực lượng thần bí ở bên trong Chư Thiên Kết Giới." Tất Trường Xuân nhìn chằm chằm vào Thận Vưu đang đứng ở phía xa, cảm thán kêu lên một tiếng, theo sau mới quay đầu sang hỏi: "Cái gã tên Thương Vân Tín đang ở đâu? Bản thân ta muốn kiến thức xem Tuyệt Tình Cung Tam Kiếm Hợp Nhất-Bạt Kiếm Thức dựa vào cái gì mà có thể uy chấn Tiên Minh nhị giới."
 
"Bây giờ đệ tử liền gọi hắn trở về!" Dược Thiên Sầu nhãn tình sáng rực, xuất ra tấm lệnh phù nhanh chóng bóp nát truyền tin tức ra, hắn thực mong chờ có thể nhìn thấy tràng cảnh Thương Vân Tín chiến bại ở dưới tay của Tất Trường Xuân. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - truyenggg.com
 
Trong lúc chờ đợi Thương Vân Tín quay lại, Dược Thiên Sầu cũng không lãng phí thời gian, hướng Tất Trường Xuân cung kính nói: "Sư phụ! Ta ở trong miệng của một người thủ mộ nghe được tin tức liên quan đến Ma Thần, có thể đối với ngài sẽ có hữu dụng...."
 
Theo sau Dược Thiên Sầu đem chuyện xưa trong miệng Diêm Bà Bà, rành mạch tường thuật qua một lần, mục đích chính là muốn nhắc nhở sư phụ cẩn thận hơn một chút, Ma Thần người này chân chính là nhân vật kiêu hùng ah! Nếu quả thực có cơ hội chạm mặt, ngàn vạn lần không được khinh địch!
 
"Thần giới đệ nhất cao thủ...." Tất Trường Xuân trầm ngâm lẩm bẩm nói, chiếc thanh bào trên người không gió mà khẽ lay động, đôi con ngươi trong mắt càng lúc càng phát ra quang mang sáng ngời hữu thần, tựa như trong nội tâm của hắn đang phi thường kích động.
 
"Chỉ dựa vào lực lượng bản thân mà tắm máu Thần giới, ngay cả sáu vị Cổ Thần liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn sao? Quả nhiên là lợi hại!" Tất Trường Xuân cảm thán, thở dài ra một hơi, chiếc thanh bào trên người cũng ngừng lay động. Lúc này chỉ thấy hắn ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng khổng lồ trên cao, hai mắt rạng ngời sính huy nói: "Xem ra con đường ta phải đi còn rất dài, hy vọng rằng sớm có thể nhìn thấy phong thái của Thần giới đệ nhất cao thủ, như thế mới không uổng công sống kiếp người này...."
 
Lời này rơi vào trong tai của Dược Thiên Sầu, khiến cho hắn không khỏi có chút lo lắng. Nếu một ngày nào đó sư phụ quả thật gặp được cái tên Ma Thần khủng bố kia....Hắn có chút kinh hãi không dám nghĩ xuống thêm nữa.
 
"Sư phụ! Hiện giờ Minh Hoàng hẳn không phải là đối thủ của ngài rồi chứ?" Dược Thiên Sầu nhỏ giọng hỏi.
 
"Hắn....Quả không hổ danh là đế vương chấp chưởng Minh giới!" Tất Trường Xuân hai mắt khẽ nheo lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Lúc trước, sau khi giao thủ cùng Minh Tướng dưới trướng hắn xong, ta liền phỏng đoán thực lực của hắn, kết quả ta đã đánh giá thấp thực lực của Minh Hoàng. Trải qua lần đầu giao thủ thì mới biết được chính mình đã sai lầm rồi, hắn vừa ra tay, ta căn bản là không có lực hoàn thủ, chỉ qua ba chiêu liền đem ta đánh thành trọng thương, tốc độ phi thường khủng bố! Trong chiêu đầu tiên, nháy mắt một cái ta đã trúng phải một ngàn ba trăm quyền, đương trường trọng thương, nếu không phải lúc ấy ta đã hóa giải vài phần uy lực, chỉ sợ rằng vi sư sớm đã chết không toàn thây mất rồi! Ngày hôm nay ngươi cũng sẽ không còn nhìn thấy ta..., đứng ở chỗ này nữa đâu."
 
"Hắn lợi hại như vậy ư?" Dược Thiên Sầu thất thanh kinh hô, quay đầu nhìn về phía sau, nói: "Chẳng lẽ bây giờ ngài vẫn chưa phải là đối thủ của hắn sao? Đệ tử nghe Diêm Bà Bà nói, tu vi của Mạnh Lão Nhi sớm đã tới cảnh giới Tiểu Thần sơ kì, ngay cả hắn đều không có biện pháp trảo được sư phụ....Chẳng lẽ Minh Hoàng so với hắn càng lợi hại hơn hay sao?"
 
"Nguyên bản ta nghĩ rằng tu vi của Minh Hoàng chỉ mới đến cảnh giới Minh Hoàng hậu kỳ, nhưng sau khi nghe được chuyện tình của ngươi, lúc này ta mới hiểu được, tu vi của Minh Hoàng chỉ sợ là sớm đã vượt qua cảnh giới Minh Hoàng hậu kỳ rồi. Theo ta phỏng đoán, Minh Hoàng hẳn là cường hãn hơn so với Mạnh Lão Nhi. Bất quá ngươi không cần lo lắng...."
 
Dứt lời, bỗng nhiên Tất Trường Xuân nhìn về phía Chư Thiên Kết Giới, nói: "Bên trong Chư Thiên Kết Giới này nhưng thật ra là nơi rất tốt để tu luyện, nhờ nó mà ta lĩnh ngộ ra được một bộ pháp quyết tá lực đả lực. Nếu như đối phó với Minh Hoàng, tuy rằng chưa chắc có thể đánh thắng hắn, nhưng hắn muốn làm ta bị thương như lần trước là không có khả năng. Huống chi, ta cảm giác tu vi của mình lại sắp đột phá bình cảnh, qua thêm vài ngày nữa, sẽ tìm Mạnh Lão Nhi rèn luyện...."
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì khẽ cúi đầu ảm đạm thất sắc, nguyên bản hắn muốn thỉnh Tất Trường Xuân đi Tiên Giới giúp hắn giải quyết phiền toái một chuyến, dù sao quỷ mới biết nhạc khúc mình làm ra có hợp ý Tiên Đế Kim Thái hay không? Vạn nhất Kim Thái, hoặc là người khác muốn thu thập mình, mình liền đem Tất Trường Xuân ra để trấn áp bọn hắn, sau này hẳn là không còn ai dám động tới chính mình nữa. Nhưng sợ rằng thực lực của Kim Thái cũng không kém hơn Bạch Khải bao nhiêu, hắn còn không đành lòng nhờ sư phụ đi mạo hiểm vì mình như thế.
 
Tất Trường Xuân thoáng liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, kì thật ngay khi nghe Dược Thiên Sầu nói đến chuyện tình Kim Thái hạ pháp chỉ, hơn nữa còn sắp tới gần ngày đại hôn, cũng biết người đệ tử này chỉ sợ là muốn nhờ mình ra tay giúp đỡ. Bây giờ đệ tử nghe nói chính mình không phải là đối thủ của Bạch Khải, liền không hề đề cập tới chuyện tình hỗ trợ, hiển nhiên là đang băn khoăn tới an nguy của mình. Tất Trường Xuân trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu, chính mình cuối cùng đã không có nhìn lầm người.
 
Nhưng mình há lại có thể trơ mắt ra nhìn đệ tử gặp nạn mà không ra tay cứu giúp? Làm người cũng không thể vô tình như cây cỏ, chính bản thân mình cũng hiểu rõ, tiểu tử này dựa vào tu vi Tiểu Tiên sơ kỳ, dốc sức gây dựng thế lực ở Tiên giới, hẳn là cũng phi thường gian nan vất vả.....Tất Trường Xuân khoanh tay ngắm nhìn sao trời, có mấy lời hiện giờ hắn sẽ không nói cho Dược Thiên Sầu nghe, hắn sợ nói ra sẽ khiến cho tiểu tử này sinh lòng dựa dẫm, mà người tu hành kiêng kị nhất cũng chính là hành vi này. Trên người Dược Thiên Sầu có rất nhiều kỳ ngộ, rèn luyện va vấp nhiều một chút, cũng chưa hẳn đã là không tốt.
 
Từ phương xa có một đạo lưu quang đang phi hành đến, bỗng nhiên dừng lại ở cách đó không xa, Thương Vân Tín hiện thân, có chút kinh nghi bất định ngắm nhìn về phía bên này. Dược Thiên Sầu cùng Thận Vưu đều quay đầu lại nhìn hắn, còn Tất Trường Xuân thì vẫn khoanh tay trước ngực, thẫn thờ ngắm nhìn sao trời như cũ....
 
Thương Vân Tín liếc mắt một cái liền nhận ra thanh bào lão nhân kia chính là hình tượng người đã chiến với Minh Hoàng trong truyền thuyết. Cẩn thận ngắm nhìn, liền phát hiện ra người này tu vi cũng mới đến cảnh giới Tiên Đế trung kỳ mà thôi, trong lòng nhiều ít cũng buông lỏng hơn, lắc mình chạy tới bên người của Dược Thiên Sầu, hướng Tất Trường Xuân chắp tay: "Nói vậy các hạ chính là cao nhân đã xông vào Minh Hoàng Cung, ác chiến cùng Tứ Đại Minh Tướng, cũng khiêu chiến Minh Hoàng rồi? Tại hạ là Tuyệt Tình Cung Đại Cung Phụng Thương Vân Tín, hữu lễ!"
 
Tất Trường Xuân hơi nghiêng đầu liếc mắt đánh giá hắn, nhưng diễn cảm thì vẫn hờ hững như trước. Thương Vân Tín thần tình có chút xấu hổ, đối phương có vẻ như không đem hắn nhìn vào trong mắt, hắn tuy rằng cũng hơi tức giận, nhưng người có tên như cây có bóng, người ta có bản lĩnh ác chiến cùng Tứ Đại Minh Tướng, còn theo trong tay Minh Hoàng chạy thoát. Tiếp tục triền đấu với cao thủ thần cấp là Mạnh Lão Nhi, phần bản lĩnh này chính hắn tự nhận là mình không thể sánh bằng, cho nên vẫn phải nhẫn nhịn.
 
Dược Thiên Sầu thần tình đang uể oải, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng âm thầm cao hứng không thôi, khẽ mỉm cười nhìn Thương Vân Tín giới thiệu nói: "Lão Thương! Không dám gạt ngươi, vị này chính là sư phụ của ta, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta kiên trì chạy vào nơi này tìm kiếm!"
 
Bình Luận (0)
Comment