Trong lòng Tất Trường Xuân không khỏi thầm hô may mắn, nếu không phải minh tu luyện Cầm Hí, phản ứng nhanh hơn người thường, đúng lúc làm cho Thái Cực hình đồ xoay chuyển càn khôn, giảm bớt lực lượng, thì hậu quả gánh phải sẽ thực khó lường. Nếu thay đổi thành người khác, sợ rằng đã trúng chiêu tập kích của Tiên Đế Kim Thái rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải đang ở trong Thái Cực hình đồ, không thể thuấn di né tránh đi, thì có lẽ tựu cũng không bị thương. Tương phản, nếu không có Thái Cực hình đồ vây quanh bảo hộ, thì lúc trước có lẽ sớm đã táng mạng ở dưới tay Kim Thái mất rồi. Cho nên mới nói, trên đời này không có chuyện gì vẹn toàn được cả hai.
Theo một tiếng gầm rung trời vang lên, hai đạo lưu quang hắc bạch trong Thái Cực hình đồ liền dần dần lưu chuyển xuống dưới, bất tri giác đã hình thành một chiếc Thái Cực Quang Bàn ở dưới hai chân của Tất Trường Xuân, mà Thái Cực hình đồ đã mất đi hai màu hắc bạch, biến thành một khối quang cầu trong suốt như pha lê.
Quang cầu lưa chuyển tinh quang lấp lánh, bên trong, Tất Trường Xuân hai chân đạp lên âm Dương Ngư đang cấp tốc nghịch chuyển, nháy mắt liền không nhìn thấy rõ bóng người. Chỉ thấy một bóng hư ảnh màu xanh đang xoay tròn ở bên trong khối quang cầu.
"Oanh...!" Kim Hà Bổng đánh thẳng xuống, tạo ra tiếng nổ rung trời.
"Phanh phanh phanh..." Vô số quyền ảnh lấy khí thế như thiên lôi oanh đỉnh, nện thẳng vào khối quang cầu.
Quyền ảnh biến mất, trong phút chốc không thề đếm nổi, là đã đánh ra bao nhiêu quyền ảnh. Lúc này, thân hình của Bạch Khải mới chậm rãi hiện ra ở trong tầm mắt chúng nhân, nhưng mà công kích lần này của hai người cũng không có kết quả giống nhưừong tưởng tượng...
Sở dĩ như vậy, hiển nhiên là bởi vì dị tượng phát sinh trong quang cầu có quan hệ. Bạch Khải nhãn tình lạnh lùng, hắn mặc dù bề ngoài nhìn như thư sinh tốt tính, nhưng có thể bước lên ngai vàng làm Minh Hoàng ở Minh Giới, như thế là sẽ là hạng người ra tay nhân từ, một khi đã xuất thủ, nếu không đạt được mục đích chắn chắc là sẽ không bao giờ buông tha.
"Tất Trường Xuân! Rượu mòi không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi, đừng mong sống sót rời khỏi nơi này." Bạch Khải hừ lạnh nói, một thân bạch y thanh nhã tung bay trong gió, nháy mắt đã tràn ngập sát khí tung hoành ngang trời.
"Phá!" Kim Thái không có nhiều lời vô nghĩa như vậy, muốn trừ bỏ Tất Trường Xuân ngay lập tức để tránh hậu hoạn ngày sau, cho nên đã vung cây Kim Hà Bổng lên, nhắm thẳng về phía khối quang cầu trong suốt trước mắt mà công kích.
Không biết từ khi nào, trong tay Bạch Khải đã có thêm một chiếc cổ kính, mặt kính đen bóng như trời đêm, các đường viền xung quanh đan chéo hoa văn phức tạp. Chỉ thấy Bạch Khải hai tay nắm chặt vào chuôi kính, giương lên, nhắm mặt kính chiếu thẳng vào khối quang cầu.
Trong phút chốc, mặt kính tối đen như mực, đột nhiên bộc phát ra hắc sắc quang mang lớn nhỏ không đều, nháy mắt oanh kích thẳng lên trên khối quang cầu của Tất Trường Xuân...
"Hắc Diệu Minh Quang Kính..." Vạn Bác Thánh cùng Long Thắng nhất tề thất thanh kinh hô, chúng nhân xung quanh vừa nghe thấy cái danh hào kia, trong lòng đều hít vào một ngụm lãnh khí. Theo tục truyền, chiếc kính này chính là bảo vật truyền thừa qua các đời Minh Hoàng, Minh Hoàng các đời lấy nó làm bảo bối tượng trưng, về phần lai lịch như thế nào thì không ai rõ, dù sao nó đã xuất hiện ở Minh giới từ rất lâu lắm rồi.
Nghe nói ứiời gian trước kia Minh Hoàng Bạch Khải đã từng sử dụng Hắc Diệu Minh Quang Kính qua hai lần, một lần là ở tràng chiến năm xưa cùng Vạn Kiếm Ma Quân, còn lần thứ hai chính là ở thời gian tiễu trừ phiến loạn đại quy mô trong Minh giới, Hắc Diệu Minh Quang Kính vừa xuất ra, lập tức đã cắn nuốt trên trăm vạn tính mạng Minh Tu, uy lực vô cùng phi phàm, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, mà từ trước đến nay, nếu không phải đến thời khắc mấu chốt, Minh Hoàng đều sẽ không lấy nó ra sử dụng, không nghĩ tới, lần này Minh Hoàng lại dùng nó ở trên đầu của Tất Trường Xuân.
Lúc này Minh Hoàng cùng Tiên Đế liên thủ công kích quả nhiên là đã khiển cho đất trời lâm vào một mảnh phong vân biến sắc, cả tòa Tiên Cung nguy nga tráng lệ cũng phải không ngừng chao đảo lắc lư, giống như tày thời đều sẽ rơi xuống bình thường. Chúng nhân đứng xung quanh phía xa, trong lòng cảm thán không thôi, Tiên Đế xuất sử Kim Hà Bổng, Minh Hoàng xuất sử Hắc Diệu Minh Quang Kính, đều là hai món bảo bối trấn môn của hai vị chí tôn Tiên - Minh, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm nhất định phải dồn Tất Trường Xuân rơi vào đường cùng.
Dược Thiên Sầu trông thấy cảnh tượng này, hai mắt bạo xuất tử quang, rốt cuộc không thèm quản Tất Trường Xuân có trách mắng hay không, song chưởng dùng sức, âm thầm vẫy hai luồng Tử Hỏa bay ra. Phút chốc, trong mây đen trên trời, có vô số đạo đạo thiên lôi lăng không bổ thẳng xuống tòa Tiên Cung nguy nga to lớn.
"Phanh phanh phanh..." Từng đạo thiên lôi hung hăng bổ thẳng xuống màn hào quang lưu ly bao bọc xung quanh Tiên Cung, sóng xung kích do lực lượng ma xát sinh ra, tạo nên khung cảnh phi thường đồ sộ! Bất quá màn hào quang lưu ly căn bản là không hề suy chuyển. Nguồn: http://truyenggg.com
Dị tượng xuất hiện làm cho tất cả chúng nhân đều rơi vào nghi hoặc, nào có sấm sét dày đặc liên miên bất tận như vậy chứ! Đây hiển nhiên không phải thiên văn địa tượng, mà là có người đang âm thầm sử dụng công pháp nào đó. Chúng nhân thoáng quét mắt ngắm nhìn xung quanh, có vẻ như là đều muốn tìm ra người đang âm thầm ra tay kia.
Bạch Khải cùng Kim Thái nhịn không được thoáng đưa mắt nhìn lên không trung, sau đó quét về bốn phía xung quanh, lạnh lùng nói:
"lớn mật! Là kẻ nào?" "Là kẻ nào?" Kim Thái giận dữ gầm lên. Ngày hôm nay chính là ngày đại hỉ của hắn, thậm chí liên tục có người chạy đến quấy rối, bảo hắn làm sao có thể nhẫn nhịn được đây!
"Đừng tìm nữa! Người này có khả năng khai thông thiên lôi trợ uy, ta sớm đã lĩnh giáo qua rồi." Bạch Khải thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm về phía Tất Trường Xuân nói. Đồng thời Hắc Diệu Minh Quang Kính trong tay bức ra, hắc sắc quang mang lớn nhỏ bất đồng cấp tốc xoay tròn, có vẻ như muốn đem Tất Trường Xuân đứng trong khối quang cầu, ép nát thành bột phấn.
"Ờ trong thế giới của tạ, hắn sẽ không thể nào khai thông được thiên địa chi uy bên
Ngoài mới đúng chứ " Kim Thái còn chưa nói dứt lời, đang ngẩng đầu nhìn lên, thì
Đã thấy một đạo thiên lôi khổng lồ hung hăng bổ xuống. Thanh Kim Bà Bổng trong tay thuận thế vung lên, màn hộ tráo lưu ly bao phủ tòa Tiên Cung nhất thời bộc phát ra một đạo kim quang trùng thiên, trực tiếp đánh tan đạo thiên lôi khổng lồ, sóng xung kích cường đại trực tiếp đem những đám mây đen tách ra, trên không trung một lần nữa đã trở nên quang đãng.
"Ân!" Dược Thiên Sầu tránh ở dưới Kim Quang Tán nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình khẽ lảo đảo, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi.
Thanh Nương ngẩng đầu nhìn mây đen nhanh chóng bị xua tan, kinh nghi bất định nhìn sang nói:
"Ngươi làm sao vậy?" Dược Thiên Sầu thần sắc trắng bệch, khẽ lắc đầu tỏ vẻ như không xảy ra chuyện gì. Nhưng trên thực tế, là hắn đang ngậm tiên huyết trong miệng, cố gắng kim nén không phun ra...
"Oanh oanh oanh..." Hắc Diệu Minh Quang Kính đang không ngừng gia tăng uy lực công kích, bỗng nhiên đôi con ngươi trong mắt Bạch Khải trợn trừng lên, hắn phát hiện mỗi khi mình cùng Kim Thái tấn công, Thái Cực Quang Bàn dưới chân Tất Trường Xuân lại càng bành trướng ra, dường như là đang hấp thu năng lượng công kích của hai người. Đến lúc này, Thái Cực Quang Bàn kia đã muốn như thực chất bình thường, quang mang bên ngoài tản mát ra trợn bóng, không hiểu là nó đã súc tích được bao nhiêu phần năng lượng rồi.
Một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu, Bạch Khải nhanh chóng thu Hắc Diệu Minh Quang Kính vào, khoát tay hô lớn:
"Chúng ta mau rút thôi! Kim Thái mau dừng tay." "n?" Kim Thái hiểu rõ Bạch Khải sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, cho nên cũng nhanh chóng dừng tay, có đôi chút hồ nghi nhìn chằm chằm về phía hắn.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhìn thấy, thân hình của Tất Trường Xuân đứng trên Thái Cực Quang Bàn bên ứong khối quang cầu đã dừng xoay tròn, hai mắt tràn đầy thần thái sáng lạn mở ra, hừ một tiếng vang vọng đất trời nói:
"Kim Thái! Mở to mắt ra mà xem lão phu phá giải kim quang thế giới của ngươi đây!" Lúc này, chỉ thấy chiếc thanh sắc trường bào trên người Tất Trường Xuân căng phồng lên, khối quang cầu bảo vệ bên ngoài nhanh chóng thu liễm vào trong Thái Cực Quang Bàn ở dưới chân, âm Dương Ngư cũng phân tách ra, hai đạo quang mang thôi xán bạo xuất, bắn về phương hướng hai người đang đứng hai bên trái phải.
"Không xong..." Sau khi cảm nhận được hai luồng quang mang thôi xán ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng bố, Kim Thái và Bạch Khải đều nhất tề quát lên một tiếng kinh hãi, cơ hồ theo bản năng đều liều mạng xuất bảo bối trong tay ra nghênh đón...
Cường quang thôi xán rợp trời, Bạch Khải ngửa cổ lên không trung phun ra một ngụm tiên huyết, liều mạng giơ Hắc Diệu Minh Quang Kính ra ngạnh kháng với dư âm uy lực của chiêu công kích này, nhưng vẫn bị đánh bay, đồng dạng Kim Thái cũng là như thế.
Chúng nhân ở phía xa chỉ kịp nhìn thấy, hai luồng quang mang một đen một trắng, cấp tốc nổ tung, màn hộ tráo lưu ly bao phủ quanh tòa Tiên Cung giãn nở dồn dập như sắp hỏng mất. Theo sau liền nghe thấy thanh âm bạo nổ khủng bố vang vọng ở trong đất trời, thiếu chút nữa thì đã chấn thủng lỗ tai của chúng nhân đứng xem náo nhiệt xung quanh.
Mọi người nhanh chóng ổn định thân hình, tiếp tục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn phía trên không trung tràn ngập bụi vàng phiêu tán, dưới ánh mặt trời chiều tà, trông vô cùng rực rỡ kinh diễm. Bỗng nhiên, mấy trăm ngọn núi phía dưới Tiên Cung đều nhất tề bạo nổ, mặt đất rung chuyển dữ dội, người có kinh nghiệm ngay lập tức đã đoán ra, mấy trăm ngọn núi chống đỡ tòa Tiên Cung phiêu phù trên không trung, đang sụp đổ.
"Bất hảo! Tiên Cung sắp rơi xuống rồi..." Thanh âm hoảng hốt nổi lên bốn phía xung quanh, vô số lưu quang liều mạng phóng ra xa chạy trốn. Đúng lúc này, một cái
Bóng đen khổng lồ từ trên không trung cấp tốc giáng xuống. Oanh mặt đất chao đảo
Nghiêng ngả, có mấy người không kịp phản ứng, đương trường đã bị đè bẹp xuống phía bên dưới.
Sau khi đã chạy thoát khỏi phạm vi nguy hiểm, không ít người thoáng quay đầu lại, chiêm ngưỡng khung cảnh Tiên Cung rơi xuống sẽ thành cái bộ dạng gì. Nhưng bụi mù tràn ngập bốn phía, căn bản là không thấy rõ cái tràng cảnh kia. Chỉ nghe được thanh âm
"oanh oanh long" không ngừng quanh quẩn ở bên tai.
Khí lãng cường đại, nháy mắt đã xua tan bụi mù tràn ngập bốn phía xung quanh, tòa Tiên Cung biểu tượng huy hoàng ở Tiên giới, đang nằm nghiêng ở trên một sườn núi, cung điện hoàng kim nguy nga lúc này đã bị phá hủy khoảng bảy tám phần, chỉ còn là một đống hoàng kim nhăn nhúm đổ nát thê lương ở trong tầm mắt cùa mọi người...