Tinh Thần Châu

Chương 1120

Càng khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Dược Thiên Sầu vung tay tạo ra một chiếc hố dưới mặt đất phi thường dễ dàng, không hề cảm thấy một tia chân khí nào dao động xung quanh. Một màn này đã làm cho đôi con ngươi trong mắt Mộc Nguyên Tử phải co rút lại.
 
Thời gian vun vút trôi quạ, linh thạch trong chiếc hố hình phễu cũng không ngừng thay mới, không có chút dấu hiệu nào là muốn ngừng nghỉ. Hai ông cháu Lục nhi đứng bên ngoài quan sát, càng nhìn càng cảm thấy sợ hãi, gần mười ức Thần Phầm Linh Thạch cứ như vậy tiêu hao hết, đừng nói là Mộc Nguyên Tử, mà ngay cả Lục nhi cũng đã nhìn ra, kinh mạch trong nội thể một người, sẽ không có khả năng dung nạp số lượng linh khí khổng lồ như vậy.
 
Thêm một ngày nữa trôi qua, đống linh thạch bên trong chiếc hố hình phễu, đều biến thành màu trắng xám, lúc này đã không còn trông thấy luân chuyển linh thạch mới ra nữa. Mà những khối linh thạch màu trắng xám bỗng dưng chui xuống dưới lòng đất, thân hình của Dược Thiên Sầu ở trong đó cũng chậm rãi phiêu phù lên, mảnh đất trũng dưới chân nhanh chóng khôi phục lại vẻ binh thường, giống như chưa hề phát sinh qua bất cứ chuyện tình gì.
 
Lục nhi dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, còn Mộc Nguyên Tử thì khẽ mỉm cười liếc mắt cao thấp đánh giá Dược Thiên Sầu. Bỗng dưng cả người chấn động, thất thanh nói: "Ngươi từ Tiểu Tiên sơ kỳ, mà trực tiếp tấn thăng lên cảnh giới Thượng Tiên sơ kỳ ư?"
 
"Cái.., cái gi?" Lục nhi nghe vậy, cũng hoảng sợ kinh hô.
 
Dược Thiên Sầu tinh thần phấn chấn, diễn cảm vui sướng, cười ha hả nhìn hai người chắp tay nói: "Đây cũng là ta hưởng phúc từ vùng đất của tiền bối mà thôi."
 
Mộc Nguyên Tử trong mắt tràn đầy vẻ kinh nghi, theo sau mới chậm rãi khôi phục vẻ thường ngày, híp mắt trầm giọng nói: "Ngươi còn có khả năng khu sử pháp quyết thuộc tính tho ư?"
 
Dược Thiên Sầu ngây ra, biết chuyện đã lộ rồi, nên cũng không giấu giếm thêm nữa, mà bình thản nói: "Biết chút thôi."
 
Nghe vậy, Mộc Nguyên Tử á khẩu không biết phải nói gì. Trầm ngâm suy nghĩ một lúc sau, mới dùng ngữ khí không nóng không lạnh, nói: "Ta không quan tâm trên người ngươi đang cất giấu bí mật gì. Ta hy vọng ngươi nhớ kĩ lời minh đã nói, sau kỳ hạn một năm, thì ngươi sẽ cút ra khỏi Mộc Sát Hải, vĩnh viễn không được gặp Lục nhi thêm nữa."
 
Dược Thiên Sầu giật mình, diễn cảm vui sướng ngất ngây trên mặt đã biến mất, nhanh chóng hừ lạnh: "Dược Thiên Sầu ta xưa nay chưa bao giờ từng nuốt lời qua, không giống cái hạng người nói mà không biết giữ lời."
 
Ý tứ trong lời nói này chính là đang ám chỉ lúc trước Mộc Nguyên Tử hung hăng càn quấy ra tay ngăn cản quá trình tu luyện của hắn.
 
Mộc Nguyên Tử cũng không phải người ngu, làm sao không nghe ra ỷ tứ trong lời nói này. Bất quá cũng không thèm tính toán, quải trượng trong tay cắm xuống dưới đất, rất nhanh trên đầu quải trượng đã bao phủ một tầng thanh quang mỏng manh, thanh quang từ đầu trượng cấp tốc bắn ra, khuếch tán về bốn phương tám hướng xung quanh phiến rừng rậm này.
 
Luồng thanh quang này không phải thứ gì xa lạ, mà chính là Mộc nguyên tố nồng đậm, nồng đậm tới mức có thể dùng mắt thường nhìn thấy rõ ràng! Dược Thiên Sầu âm thầm kinh hãi không thôi, chỉ thấy những địa phương luồng thanh quang tràn qua, thì hoa cỏ cây cối trên mặt đất đang khô héo, một lần nữa đã bừng bừng khôi phục sinh cơ, những gốc cây cổ thụ xung quanh đua nhau đâm chồi nẩy mầm. Trong bất tri giác đã xuất hiện những tán lá xanh um tươi tốt.
 
Theo sau, Mộc Nguyên Tử cầm quải trượng lao vút lên không trung, ngắm nhìn
 
Quang cảnh xanh tươi bốn phía xung quanh. Thấy mọi thứ đã bình thường, mới hóa thành lưu quang bay vút đi xa.
 
Nắng hạn gặp mưa rào ư? Lúc này, Dược Thiên Sầu cũng đang ứợn mắt níu lưỡi ngắm nhìn khung cảnh bốn phía xung quanh, trong đầu bỗng dưng toát ra một câu này. Chờ sau khi hồi phục tinh thần, mới phát hiện Mộc Nguyên Tử đã ly khai rồi, chỉ còn Lục nhi đang dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía minh.
 
Dược Thiên Sầu cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay của mình, bỗng nhiên nâng tay phải lên, giống như muốn hư không nhiếp vật, trảo thẳng vào một mầm dây leo ở cách đó không xa. Mầm dây leo khẽ run rẩy một chút, ngay sau đó mau chóng sinh trưởng lên, lấy tốc độ sinh trưởng dùng mắt thường có thể nhìn thấy, quấn quanh vào một gốc cây cổ thụ gần đó. Những nơi trên thân cây cổ thụ bị nó bám vào, đều đang chậm rãi héo khô xuống, tựa hồ như năng lượng đang bị mầm dây leo hấp thu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Theo sau, trảo thủ bỗng dưng nắm chặt vào nhau, sợi dây leo đang quấn quanh gốc cây cổ thụ, bất ngờ ra sức xiết chặt vào thân cây.
 
"Ngươi muốn làm gì?" Chứng kiến cảnh tượng này, Lục nhi vừa lên tiếng dò hỏi, thì đã nghe thấy thanh âm "răng rắc" vang lên, gốc cây cổ thụ đang bị sợi dây leo quấn quanh người, dường như không thể nào gánh chịu nổi lực lượng cường hãn, thế nhưng đã gãy đoạn thành hai khối.
 
Lúc này, Dược Thiên Sầu cũng không có tâm tư quản đến Lục nhi, mà song chưởng ma sát vào nhau, muốn làm cho gốc cây cổ thụ gãy đoạn kia, sinh trưởng về trạng thái bình thường. Nhưng mặc cho Dược Thiên Sầu khu sử Mộc Quyết thúc giục nó sinh trưởng nhanh hơn, gốc cây cổ thụ kia đều không sao đâm chồi lên được. Chỉ thấy tán lá xung quanh nhanh chóng vàng úa, tựa như chất dinh dưỡng bên trong đã bị hút khô hết rồi.
 
"Làm sao có thể như vậy chứ..." Dược Thiên Sầu giống như một gã mắc bệnh tâm thần bình thường, ngây ngốc đứng ở đó mà lầm bầm rên rỉ.
 
Theo sau còn nhìn xuống chiếc thủ trạc trữ vật nằm trên cổ tay, phóng thần thức vào điều tra, mười không gian bên trong nguyên bản chứa đựng mười ức Thần Phâm Linh Thạch, nhưng không gian bên trong lúc này đã hoàn toàn trống rỗng. Hay nói theo cách khác, lúc trước hắn đem tu vi từ Tiểu Tiên sơ kỳ tấn thăng lên cảnh giới Thượng Tiên sơ kỳ, ước chừng là đã tiêu phí hết mười ức Thần Phẩm Linh Thạch!
 
Chứng kiến hắn bày ra hình dáng thất hồn lạc phách, Lục nhi liền yếu ớt dò hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi làm sao thế?"
 
Lúc này, bỗng nhiên nhãn tình của Dược Thiên Sầu bừng sáng lên, hung hăng thuấn di đến bên người Lục nhi, song chưởng chụp xuống hai vai của nàng, lắc lắc nói: "Lục nhi! Không phải ngươi là Mộc Linh hay sao? Ngươi và gia gia của ngươi, hẳn là cũng tinh thông pháp quyết thuộc tính mộc đi! Trong thuộc tính mộc có những pháp quyết tu luyện gì.., lực sát thương có khủng bố hay không? Ngươi hãy biểu diễn qua một lần cho ta xem nào?"
 
Sở dĩ hắn thất thố như thế này, là do cảm giác thấy Mộc Quyết quá yếu, hắn có hồ là không dám tin tưởng, bởi vì phải mất rất nhiều thời gian mới lĩnh ngộ được Mộc Quyết, tu luyện cũng là khó khăn nhất, cho nên uy lực không thể tầm thường như thế này đi!
 
Hắn liên tưởng đến uy lực không quá cường hãn của Thổ Quyết, trong lòng đang âm thầm kì quái. Chẳng lẽ bên trong Ngũ Hành Pháp Quyết, quyết nào càng dễ tu luyện thì uy lực sẽ càng khủng bố, còn quyết nào càng khó tu luyện thì uy lực sẽ càng yếu kém hay sao? Không thể như vậy ah!
 
Dược Thiên Sầu phỏng chừng là do mình mới lĩnh ngộ ra pháp quyết, nên những chỗ huyền diệu còn chưa thông suốt, cho nên mới hướng Lục nhi yêu cầu giải đáp nghi vấn trong lòng.
 
Lúc này Dược Thiên Sầu đã khôi phục bình tĩnh, khóe miệng treo quanh vẻ tươi cười bác ái, mau chóng buông hai tay đang chụp trên vai của nàng ra. Chỉ thấy Lục nhi thoáng nhìn qua bốn phía xung quanh một vòng, theo sau phóng về phía một gốc hoa nhỏ nằm gần đó, vươn ngón tay ra búng khẽ một cái, bông hoa mau chóng sinh trưởng nhanh hơn. Ngay khi cánh hoa tàn, liền ngưng kết thành trái cây chín mọng!
 
Lục nhi hái trái cây xuống, quay về đưa tới trước mặt Dược Thiên Sầu, sau đó tách trái cây lấy ra một nắm hạt giống, ngẩng đầu nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi xem đi!"
 
"Ân!" Dược Thiên Sầu gật đầu, trừng mắt ra, nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm vào nắm hạt giống, trong lòng có chút hoài nghi đống hạt giống nhỏ li ti này, thì có thể phát huy ra được cái sát chiêu gì khủng bố? Bất quá ngay khi ngẫm lại câu nói, nhìn người không thể nhìn tướng mạo, ngàn vạn lần không được khinh thường những thứ nhỏ bé!
 
Lục nhi khẽ nhắm hai mắt vào, trong lòng bàn tay bỗng dưng toát ra thanh quang. Theo sau, giống như đang biểu diễn ma thuật binh thường, gần trăm hạt giống nằm trong tay nàng, đồng dạng cũng tản mát ra ánh hào quang. Ngay khi ánh hào quang biến mất, thì gần trăm hạt giống nhỏ cỡ hạt vừng, lúc này dường như đã muốn nảy mầm rồi.
 
"Đã thấy gì chưa?" Lục nhi mở hai mắt ra, không khỏi có chút đắc chí khoe khoang nói.
 
Dược Thiên Sầu thần tình mê mang, hắn bị thủ đoạn giống như đang làm ảo thuật này hồ lộng, vươn tay lên gãi đầu, khó hiểu nhìn chằm chằm vào đống mầm cỡ hạt gạo trong lòng bàn tay của Lục nhi, trầm ngâm suy nghĩ, chẳng lẽ nắm hạt mầm nhỏ li ti này mang uy lực khủng bố giống như bom nguyên tử hay sao? Không sao giải thích nổi nghi vấn trong đầu, liền mở miệng hỏi: "Lục nhi! Đây là..."
 
"Ngươi đừng nhìn thấy chúng nó nhỏ ah! Gia gia nói, bất kể chúng ta là Mộc Linh, hay là những Mộc Tu khác, có thể thấu triệt chiêu thức này, mới chân chính gọi là nắm giữ căn bản của pháp quyết thuộc tính mộc! Ta phải mất rất nhiều năm mới học xong chiêu thức này đó." Lục nhi chân thành giải thích nói.
 
Quả nhiên lợi hại vẫn còn đang ở phía sau ah!
 
Dược Thiên Sầu không khỏi cảm thấy kính nể hơn, khẽ gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, Dược Thiên Sầu ta không phải là người thích nhìn vào dáng vẻ bề ngoài. Ngươi mau giải thích tiếp đi, ta vẫn còn muốn học hỏi nghiên cứu nhiều hơn."
 
"Nếu ngươi đã có khả năng hấp thu Mộc nguyên tố, vậy thì ngươi nhất định cũng có khả năng học được chiêu thức này thôi." Lục nhi vừa nói dứt lời, thì đã vung tay lên, giống như tiên nữ tán hoa binh thường, rải gần trăm hạt mầm vào trong cánh rừng. Ngay sau đó, có thể nhìn thấy hạt mầm ở dưới mặt đất đâm chồi nẩy lộc sinh trưởng rất nhanh.
 
Chẳng bao lâu sau, gần trăm gốc hoa màu vàng đã theo gió mát tỏa hương thơm ngát ra bốn phía xung quanh...
 
Dược Thiên Sầu ngưng thần quan sát những gốc hoa này, đang suy nghĩ xem có nên chạy ra xa trước khi chúng nó bùng nổ uy lực hay không. Nào ngờ chờ mãi mà chẳng thấy có phản ứng, nghiêng đầu nhìn sang, thì đã thấy Lục nhi đắc chí ngắt một bông hoa cài lên tóc, hơn nữa có vẻ như còn đang chờ đợi minh khen ngợi...
 
Dược Thiên Sầu gian nan nuốt khan một ngụm nước miếng. Thanh âm run rẩy không dám tin dò hỏi: "Lục nhi, xong chưa?"
 
"Xong rồi! Chẳng lẽ ngươi còn muốn nhìn thêm một lần nữa ư?"
 
Lục nhi bày ra hình dáng không thành vấn đề, xoay người bước tới gần luống hoa, lột bỏ cánh hoa, lấy mấy hạt giống để vào trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Dược Thiên Sầu nói: "Ta làm thêm một lần nữa, nhưng sẽ không có lần sau, ngươi cần phải quan sát kỹ đó!"
 
Bình Luận (0)
Comment