Tinh Thần Châu

Chương 1166

Dược Thiên Sầu nằm mơ cũng không nghĩ ra, thứ làm cho hắn luôn luôn thèm nhỏ dãi, lại nằm gần bản thân hắn đến như vậy.
 
Không ngờ, Khai Thiên Tích Địa Tiễn lại nằm ngay ở dưới mông mình, gần như vậy mà bấy lâu nay chính mình hoàn toàn hông hay biết gì!
 
Chán nản.., kinh hỉ.., không dám tin...Đủ các loại diễn cảm xuất hiện ở trên khuôn mặt của hắn lúc này. Hắn tiếc hận mình đã phát hiện ra quá muộn, hắn cảm thấy Vạn Kiếm Ma Quân đã vui đùa quá thể đáng. Thuận Thiên Đảo dĩ nhiên còn là Khai Thiên Tích Địa Tiễn, nguyên lai cái gọi là sát chiêu tối hậu của Yêu Quỷ Tru Tiên Trận, chính là dùng vô số năng lượng yêu ma quỷ quái rót vào Khai Thiên Tích Địa Tiễn, dùng vô thượng thần khí chi uy, tru diệt hết thảy những địch nhân xâm phạm!
 
Đứng trong đoàn bạch quang nhàn nhạt do Thiên Mục Kính tạo thành, đột nhiên Dược Thiên Sầu cảm thấy chính mình và Khai Thiên Tích Địa Tiễn tâm ý tương thông, hắn cảm nhận được lực lượng mênh mông vô tận ẩn giấu bên trong chuôi thần tiễn này, có thể hủy diệt được tất cả mọi cỗ lực lượng đối kháng.
 
"Chạy? Ha ha...Ta xem các ngươi có thể chạy được đi nơi nào! Tất cả hãy để mạng lại....!" Dược Thiên Sầu cuồng tiếu rung trời, phất tay chỉ về phía trước, dùng thanh âm lạnh lùng quát: "Vạn Kiếm Tru Địch....Sát!"
 
"Oanh!" Một tiếng bạo nổ rung trời bất thình lình vang lên. Khai Thiên Tích Địa Tiễn nhanh như chớp phân chia thành chín ngàn chín trăm chín mươi chín chuôi thần kiếm, mỗi chuôi thần kiếm đều rạng rỡ ánh hào quang, so với chuôi Thần Kiếm* trong tay Dược Thiên Sầu còn lóa mắt hơn không biết bao nhiêu lần. (*: 1 thanh đầu tiên lấy được do Vạn Kiếm Ma Quân tách ra phong ấn Ngạc Tiên Quân ở dưới đáy hồ.)
 
Vạn kiếm tề phát, kim quang bạo phóng đầy trời, cả Thiên Lý Hồ nháy mắt bị năng lượng cường hãn nung chảy thành sương trắng, trong khoảnh khắc Thiên Lý Hồ rộng lớn mênh mông, bất tri giác đã hoàn toàn biến mất, cảnh tượng khủng bố quả thực không thể diễn tả bằng lời.
 
Lúc này chín phương mười trời đều đang không ngừng chấn động, run rẩy. Vô số sinh linh trong nhân gian đều hoảng sợ vạn phần, từng cơn dư chấn ngầm đã làm cho núi đồi dịch chuyển, sông suối thay đổi dòng chảy, những ngọn núi lửa ngủ say đã lâu trong nhân gian, cũng bắt đầu hoạt động và phun trào ra từng dòng dung nham nóng bỏng. Hết thảy những dị tượng này, đều là do Khai Thiên Tích Địa chưa hoàn toàn hấp thu đủ năng lượng. Nếu không, nhân gian làm sao chịu đựng nổi một kích của nó đây. Muốn oanh kích nhân gian tan biến vào trong vũ trụ cũng hoàn toàn là một việc dễ dàng.
 
Lúc này, đám người Lệ Thiên đại ma vương bị những cơn dư chấn, làm cho thân mình lảo đảo đứng không vững, như thế nào còn muốn chạy thoát khỏi đây. Mắt thấy vô số kim sắc quang mang tràn đến, cả đám sợ tới mức phi hồn phách tán, điên cuồng rống lên: "Không..., không....!"
 
Thanh âm bi thống của bốn vị đại ma vương cùng đại quân Phi Long, vang lên rung trời. Rốt cuộc bọn hắn đã phát hiện ra, cái gì Ma đạo thống nhất tam giới, lúc này nghe có vẻ như đều là ngây thơ mơ mộng hão huyền!
 
Yến Truy Tinh nắm chắc thắng lợi trong tay, một đường dẫn quân chạy tới đây, lúc này trong mắt cũng đã tràn ngập nỗi sợ hãi tuyệt vọng, hắn không nghĩ qua bên trong Yêu Quỷ Vực còn cất giấu thần khí khủng bố đến mức này. Thần khí này làm sao có thể tồn tại ở trong nhân gian, thậm chí Yến Truy Tinh còn đang hoài nghi, sát chiêu này chỉ sợ cho dù là Tam Dạ Ma Quân đích thân giá lâm, căn bản cũng vô pháp ngăn trở được một kích này của Dược Thiên Sầu. Bởi vì mức độ khủng bố của nó..., đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng!
 
"Không...." Yến Truy Tinh bi thống gầm lên một tiếng, theo trong đôi con ngươi của hắn phản chiếu, có thể nhìn thấy vô số đạo kim sắc quang mang đang tràn lan đến phương hướng này.
 
Nếu bây giờ cho.., hắn thêm một cơ hội lựa chọn..., thì hắn sẽ nguyện ý buông tha hết thảy và không bao giờ dám bước chân vào bên trong Yêu Quỷ Vực này nữa.
 
Trong khoảnh khắc, vô số thanh âm kêu la hoảng hốt đã biến mất, cướp lấy chính là những tiếng bạo nổ chấn động tràn ngập trong đất trời. Chỉ thấy mấy vạn người, chẳng biết có bị thần kiếm đánh trúng hay không, nhưng ngay khi vạn vạn đạo kim sắc quang mang lướt qua, thì cả đám đều hóa thành tro bụi. Ngay cả bốn vị đại ma vương chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng không biết tự lượng sức mình, đồng dạng cũng không chịu nổi một kích, thân hình của bốn người đều bị đánh tan vào trong hư không.
 
Dược Thiên Sầu đứng trong đoàn bạch quang, cũng bị uy lực của gần vạn chuôi thần kiếm phát ra làm cho hoảng sợ ngây người. Chỉ thấy vừa ra tay, thậm chí ngay cả Thiên Lý Hồ đều bị chưng phát bốc hơi, cái gì cao thủ Ma giới ngay cả rắm đều không kịp phóng liền đã chết rồi, uy lực quá mức khủng bố, hoàn toàn vượt qua khỏi sự tưởng tượng của hắn.
 
Dược Thiên Sầu miệng lưỡi đắng khô, đang muốn triệu hồi thần kiếm quay trở về, thì chợt phát hiện ra trong cơn mưa kim sắc kiếm quang, bất thình lình xuất hiện thêm một đoàn hắc quang đang phun ra nuốt vào một bọc thịt bầy nhầy, chân khí âm lãnh tang thương quen thuộc, lại tản mát ra bốn phía xung quanh!
 
Đối với chân khí âm lãnh khủng bố, quân lâm thiên hạ này, Dược Thiên Sầu quả thực đã khắc cốt minh tâm, cảnh tượng ngày trước ở Linh Phương Cốc nhanh chóng hiện ra trong đầu, sở dĩ Yến Truy Tinh có khả năng trùng sinh, hết thảy đều nhờ vào đoàn hắc quang này cứu đi.
 
Ma Thần!
 
Dược Thiên Sầu chấn động, hoảng hốt phất tay quát lớn: "Ngăn cản nó lại! Mau mau giết nó, đừng cho nó chạy thoát."
 
Chín ngàn chín trăm chín mươi chín chuôi thần kiếm, cấp tốc ngăn cản đường lui của đoàn hắc quang, vây quanh nó mà ra sức công kích. Nhưng đoàn hắc quang này phi thường linh hoạt, nó dễ dàng tránh né vô số đợt công kích, dường như cũng không dám trực tiếp ngạnh kháng cùng với thần kiếm.
 
"Oanh....." Lúc này, bỗng dưng trên không trung vang lên một tiếng nổ rung trời!
 
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc Ma Trảo khổng lồ, đã trực tiếp xé rách không gian hiện ra, năm ngón tay bắn ra vô số đạn chỉ, đem gần vạn chuôi thần kiếm đánh văng đi loạn thất bát tao. Trên hư không, bỗng dưng xuất hiện thêm một đám mây đen, một đôi mắt dài nhỏ hẹp, băng sương vô tình hờ hững nhìn chằm chằm xuống phía bên dưới.... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Ma Thần! Con mẹ ngươi khi dễ đám tiểu bối chúng ta, thì tính là cái bổn sự gì! Tấn công!" Dược Thiên Sầu chỉ tay lên trên không, hung hăng quát lớn một tiếng. Ngay sau đó, gần vạn chuôi thần kiếm nằm loạn thất bát tao ở bốn phương tám hướng, một lần nữa hợp lại thành Khai Thiên Tích Địa Tiễn, tỏa ra ánh hào quang vạn trượng, nhắm thẳng vào chiếc Ma Trảo nằm ở trên bầu trời mà oanh kích!
 
Chứng kiến Khai Thiên Tích Địa Tiễn công kích đến, chiếc Ma Trảo khổng lồ đành phải tạm thời buông tha mang theo đoàn hắc quang kia đi. Ma Trảo nhanh chóng chuyển phương hướng, không ngạnh kháng cùng với thần tiễn, mà xòe ngũ trảo ra, hung hăng chụp thẳng xuống phía Dược Thiên Sầu, muốn túm hắn lên!
 
"Ta...XXOO..., con mẹ ngươi....!" Thấy vậy, Dược Thiên Sầu chửi ầm lên, đang muốn thuấn di biến mất, thì trên không trung lại phát ra một chuỗi thanh âm bạo nổ rung trời.
 
"Oanh oanh...." Một chiếc Long Trảo sắc bén khổng lồ, xé rách hư không hiện ra, đương trường bắt lấy cổ tay của chiếc Ma Trảo, giằng co ở giữa không trung.
 
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Dược Thiên Sầu cũng tăng thêm can đảm, không vội vàng thuấn di chạy đi ngay lập tức. Mà chần chừ thầm nghĩ, chẳng lẽ lão tử cũng có chỗ dựa cường đại cứu mạng hay sao?
 
Vì thế cho nên hắn mới nán lại xem thêm chút nữa. Nhưng trên thực tế là, đang lo sợ Khai Thiên Tích Địa Tiễn sẽ bị Ma Thần Dạ lấy mang đi. Lúc này vừa kịp rảnh tay, vội vàng triệu hồi Khai Thiên Tích Địa Tiễn quay về, tâm ý tương thông làm cho nó biến hóa nhỏ lại.
 
"Dạ! Chẳng lẽ ngươi đã quên ước định của chúng ta, không được phép tự mình nhúng tay vào chuyện tình ở nhân gian sao? Ngươi làm vậy liệu có công bình hay không?" Một cỗ thanh âm cổ lão ầm ầm vang lên ở giữa không trung.
 
"Bàn Long! Là các ngươi phá hủy ước định, đem mũi Khai Thiên Tích Địa Tiễn của Đại Thần Nghệ, theo các thời không di chuyển tới đây trợ uy, mà còn dám lôi hai chữ công bình ra nói với ta, hay là khi dễ ta sợ các ngươi hay sao!" Một thanh âm băng sương vô tình khác, lại vang vọng quanh quẩn ở trên không trung.
 
"Dạ! Ngươi âm thầm đem Ma Nhận của ngươi đưa xuống Nhân gian, chờ đợi cơ duyên, mà cho rằng chúng ta không biết ư? Là ngươi tặng Ma Nhận trước, hay là chúng ta tặng Khai Thiên Tích Địa Tiễn trước? Trong chuyện này có gì mà không công bình đây chứ?" Thanh âm uy nghi cổ lão lại vang lên, bất quá trong ngữ khí lần này còn ẩn hàm một tia chất vấn.
 
"Bàn Long! Khai Thiên Tích Địa Tiễn có uy lực hơn xa Ma Nhận, chuyện đó mà nói là công bình ư? Còn nữa, việc Tinh Thần Châu xuất hiện ở trong nhân gian các ngươi tính giải thích như thế nào đây?"
 
"Tinh Thần Châu chỉ giao cho người hữu duyên, xưa nay vẫn thế, người nào chiếm được thì đó chính là bổn sự của người đó. Hơn nữa, Khai Thiên Tích Địa Tiễn này là chúng ta giao cho con cháu của ngươi, đừng nói là ngươi không biết chuyện này. Về phần bây giờ nằm vào trong tay hắn, đều là do con cháu của ngươi vô phúc hưởng thụ bảo bối này, chẳng lẽ ngươi muốn đem chuyện này trách cứ lên đầu của chúng ta ư?" Thanh âm uy nghi cổ lão thản nhiên nói.
 
"Đây rõ ràng là cái bẫy do các ngươi an bài. Quả thực là khinh thường quá đáng!" Thanh âm băng sương vô tình, lạnh lùng nói.
 
"Ta và ngươi ở đây cãi nhau cũng không có kết quả gì. Hay là chúng ta cùng nhau đi tìm Đạo, lý luận?" Lúc này, thanh âm uy nghi cổ lão lại thản nhiên vang lên. Sau đó, chiếc Long Trảo khổng lồ màu hoàng kim, cũng đã biến mất ở trong vết rách không gian.
 
Đôi con ngươi âm lãnh trong mây đen, nhìn thấy đoàn hắc quang đã chạy thoát đi xa, lúc này cũng không nói thêm cái gì nữa. Dường như một phen tranh cãi vừa rồi, chỉ là cố tình tranh thủ thời gian để cho hắc quang kia đào thoát kịp thời.
 
Lúc này Ma Trảo cũng thu vào trong vết rách không gian, đôi con ngươi âm lãnh thoáng nhúc nhích, liếc nhìn qua Dược Thiên Sầu đang trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm lên trên trời, sau đó rực rỡ biến mất, quang cảnh bốn phía xung quanh lại đã khôi phục bình thường.
 
Thật lâu sau, Dược Thiên Sầu mới giật mình bừng tỉnh, vươn tay lau đi mồ hôi đang túa ra trên tán, miệng lưỡi đắng khô lẩm bẩm: "Mẹ kiếp! Không phải lão tử đang nằm mơ đó chứ? Chẳng lẽ vừa rồi là Ma Thần Dạ nói chuyện cùng Bàn Long đại thần ư?"
 
Tuy rằng hiểu rõ chuyện vừa xảy ra là chân thực, nhưng Dược Thiên Sầu vẫn có chút không dám tin tưởng!
 
"Bất hảo!" Đột nhiên, Dược Thiên Sầu ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phương tám hướng, đã không còn trông thấy bóng dáng tung tích của đoàn hắc quang kia đâu nữa rồi. Lúc này không khỏi giậm chân rống lên: "Yến Truy Tinh! Lão tử xem như ngươi lợi hại, thế nhưng lại có thể khiến cho Ma Thần từ Thần giới ra tay cứu ngươi!"
 
Bình Luận (0)
Comment