Tinh Thần Châu

Chương 1184

Văn Thụy đi rồi, Trương Bằng liền có chút khó hiểu nhìn sư phụ, cảm giác đây hình như không giống với tính tình của sư phụ. Chẳng hiểu sư phụ có chủ ý gì khác nữa hay không, lúc này liền bước đến gần dò hỏi: "Sư phụ thật muốn để cho hắn ra bên ngoài một mình ư?"
 
Ngụ ý của Trương Bằng là chỉ cần Dược Thiên Sầu không phản ứng, hắn lập tức sẽ đuổi theo âm thầm xử lí Văn Thụy. Nào ngờ Dược Thiên Sầu lại khoanh tay mà đứng, trong đầu tưởng nhớ đến bóng lưng chán chường rời đi của hai vợ chồng Tuyết Hoàng ở trên Đại Tuyết Sơn. Lúc này liền khẽ lắc đầu thở dài: "Để cho hắn đi thôi! Dù sao đều là người quen trước kia ở nhân gian, một chút tình cũ không thể vứt bỏ hết được."
 
Trương Bằng sinh ra ở trong chém giết trên chiến trường, quen thuộc với những ngày tháng sống trên lưỡi đao liếm máu rồi, cho nên đối với lý giải về lòng người càng thêm thấu đáo hơn so với sư phụ. Nếu phát hiện kẻ nào nguy hại đến đại cục, vung đao chém xuống là sẽ không bao giờ chần chừ. Cho nên không khỏi cau mày nói: "Nhưng nếu hắn đi ra ngoài xong, sẽ tiết lộ cơ sở ngầm của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?"
 
"Vậy thì đã làm sao?" Dược Thiên Sầu đang xoay mặt vào tường trầm ngâm suy tư, chợt quay đầu lại mười phần tin tưởng nói: "Coi như Tam Dạ biết căn cứ của chúng ta ở trong Thần Khư Cảnh thì cũng không thể làm gì nổi chúng ta. Thời gian Thần Khư Cảnh khai mở còn chưa đến, bọn hắn sẽ không có khả năng xâm nhập vào đây. Hơn nữa, nếu Văn Thụy quả thật mang lòng trắc ẩn như ngươi nói, thì giữ hắn ở lại bên người sẽ càng nguy hiểm hơn là thả hắn ra ngoài."
 
"Dạ! Đệ tử hiểu rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, đệ tử xin cáo lui." Trương Bằng cung kính lui ra, ngoài mặt tuy rằng tuân lệnh, nhưng trong lòng thì vẫn cảm giác có chút không ổn. Bất quá sư phụ đã làm ra quyết định, thì hắn phải phục tùng vô điều kiện, tuy nhiên thân là người chỉ huy quân đội, hắn vẫn muốn chuẩn bị chu đáo ở trong phạm vi quyền hạn của mình, đó là điều chỉnh bố phòng toàn quân, nếu phát sinh ra cái chuyện gì ngoài ý muốn, thì cũng không đến mức trở tay không kịp.
 
Ngay khi Trương Bằng rời đi không bao lâu, thì Lộng Trúc đã xông vào, vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu liền vỗ bàn tức giận mắng: "Dược Thiên Sầu! Ngươi có ý tứ gì?"
 
"Làm sao vậy? Kẻ nào trêu chọc ngươi sao?" Dược Thiên Sầu biết rõ nhưng vẫn cố tình giả ngu nói.
 
"Đừng dùng cái bộ dáng không hiểu gì này nữa! Sự tình về Quỳnh Hoa tiên tử, đừng nói là ngươi không biết đấy nhé....!" Lộng Trúc nước miếng tung bay, đem chuyện đã trải qua nói ra. Nguyên lai, sau khi Trương Bằng dẫn Quỳnh Hoa tiên tử đến đây, nàng thừa dịp hắn đang hôn mê bất tỉnh, liền hướng Tử Y biểu lộ thân phận mẹ con, hiện giờ mỗi khi Tử Y nhìn thấy hắn đều toát ra vẻ mặt ai oán, cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn nữa rồi.
 
"A! Có chuyện này sao?" Dược Thiên Sầu vẻ mặt kinh ngạc, xòe hai tay nói: "Ta thật sự không biết gì cả! Chuyện này cùng ta khẳng định là không có liên quan."
 
"Thúi lắm!" Lộng Trúc hung hăng đạp bàn phá ghế, chỉ thẳng vào mũi Dược Thiên Sầu mắng: "Chuyện giữa ta và Quỳnh Hoa tiên tử, trừ ngươi ra thì không còn người nào khác biết, không phải do ngươi sai khiến thì là ai đây. Hiện giờ Tử Y không chịu nhìn mặt ta nữa, nếu ngươi không giải quyết ổn thỏa chuyện này, ta sẽ không để cho ngươi yên thân."
 
Dược Thiên Sầu vẻ mặt ngưng trọng khoát tay áo, làm như chuyện này không có liên quan đến mình. Đột nhiên lại cau mày, thất thanh kinh hô nói: "A! Ta hiểu rồi, trước kia ta đã từng kể cho Trương Bằng nghe về mối quan hệ của ngươi với Quỳnh Hoa tiên tử, kỳ thật ta cũng chỉ mang hảo ý mà thôi, sau đó ngươi bị thương, ta phân phó Trương Bằng đi tìm một nữ nhân tính tình cẩn thận đến hầu hạ ngươi. Chẳng lẽ cái đồ hỗn trướng kia lại dẫn Quỳnh Hoa tiên tử đến chăm sóc ngươi ư?"
 
"Ngươi...." Lộng Trúc vươn tay chỉ vào mũi của Dược Thiên Sầu cũng không phản bác được. Tuy rằng lời này hợp tình hợp lý, nhưng bản thân hắn đối với tâm tính của Dược Thiên Sầu đã hiểu quá rõ, những lời phát ra từ miệng Dược Thiên Sầu, hắn chỉ tin được khoảng ba phần mà thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Ngươi cũng đừng nóng giận, chuyện này cùng ta thật sự là không liên quan. Đương nhiên! Ta sẽ không thoái thác trách nhiệm, chuyện này ta nhất định sẽ cấp cho ngươi một cái công đạo thỏa đáng." Dược Thiên Sầu đột nhiên nét mặt sa sầm, trên người mơ hồ toát ra sát khí, trầm giọng nói: "Quỳnh Hoa tiên tử quả nhiên là đáng giận, không thu thập nàng khó tiết nỗi hận trong lòng của ngươi. Ngươi xem như thế này có được không, ta sẽ đích thân đi tìm Tử Y nói chuyện, nói rằng Quỳnh Hoa tiên tử kia lòng dạ khó lường, còn chuyện Trương Bằng gây ra, sẽ kêu Trương Bằng ra mặt xử lý, để Trương Bằng dùng quân pháp trừng trị nàng, khiến nàng muốn sống không được muốn chết không xong. Ta cam đoan, nàng sẽ phải đến tìm Tử Y giải thích những lời lúc trước chỉ là do nàng tùy tiện nói bừa, ngươi cảm thấy thế nào?"
 
Lộng Trúc cứng lưỡi không biết nói gì, hắn cảm nhận được sát khí nồng đậm ở trên người của Dược Thiên Sầu, không chút nghi ngờ cái thứ tâm ngoan thủ lạt này sẽ ra tay hạ độc thủ Quỳnh Hoa tiên tử. Nhưng dù sao một đêm vợ chồng cũng mang nghĩa tình trăm năm, Lộng Trúc hắn nào có muốn gây tổn thương gì cho Quỳnh Hoa tiên tử, tuy nhiên vẫn cãi bướng nói: "Ngươi đừng giả bộ ở trước mặt ta nữa đi!"
 
Dứt lời, liền phất tay áo mà đi....
 
Mê Huyễn Tiên Thành, nơi trước kia là phân đà cũ của Tuyệt Tình Cung, phòng ngủ trong hậu viện, thanh âm phì tiếu của nữ nhân đang không ngừng vang lên, làm cho người khác nghe thấy huyết mạch như muốn sôi trào, khi thì uyển chuyển ngâm xướng, khi thì cao vút thánh thót.
 
Hỗn chiến qua đi, Tam Dạ Ma Quân toàn thân xích lõa nằm thả lỏng ở trên giường, còn Thanh Thiên Đại Ma Vương thì mị nhãn như tơ, thân mình chỗ lồi chỗ lõm ngạo nhân, ghé sát vào người Tam Dạ Ma Quân, ôn nhu nói: "Ma Quân! Nghe nói bên phía Minh giới truyền tin tức đến, thông báo rằng Bạch Khải đã mất tích, không hiểu rốt cuộc là hắn đã xảy ra chuyện gì?"
 
"Hừ! Hắn mà dám gây phiền phức, thì đừng trách bổn quân sẽ không tuân thủ hứa hẹn!" Tam Dạ Ma Quân khẽ nhướng mày, vươn tay xoa nắn tòa nhũ phong đang ép trên người mình, đạm nhạt cười nói: "Đang ngủ cùng bổn quân, mà trong lòng vẫn còn nhớ đến Bạch Khải ư? Năm xưa hai các ngươi từng thề non hẹn biển, chẳng lẽ dư tình vẫn còn chưa dứt hay sao?"
 
Thanh Thiên Đại Ma Vương đẩy tay hắn ra, nằm xuống bên cạnh, hừ lạnh nói: "Ta cùng hắn sớm đã nhất đao lưỡng đoạn, nếu không phải lời hứa của Ma Quân, chỉ bằng nào chuyện tình hắn đem chúng ta phong ấn nhiều năm như vậy ở Ma giới, thì ta đã băm thây hắn ra thành vạn mảnh rồi!"
 
Nương theo cơ hội đang ở trên giường, cho nên nàng mới dám động tay động chân, đối với Tam Dạ Ma Quân!
 
"Nga!" Tam Dạ Ma Quân không muốn đưa ra ý kiến gì. Đột nhiên từ bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa và thanh âm của Lý công công: "Ma quân!"
 
Tam Dạ Ma Quân vươn tay đẩy Thanh Thiên Đại Ma Vương ra, đứng dậy, Thanh Thiên Đại Ma Vương liền trần truồng đứng lên giúp hắn mặc giáp trụ vào người, nhìn theo bóng dáng long hành hổ bộ của Tam Dạ Ma Quân đi ra ngoài, nàng lại chậm rãi lùi về phía sau đặt mông ngồi xuống giường, thần tình buồn man mác, không hiểu là đang suy nghĩ chuyện gì. Chợt nghe bên ngoài truyền vào thanh âm đề cập tới Yến Truy Tinh, thì lập tức khôi phục thanh tỉnh, nhanh chóng mặc quần áo vào...
 
Ngoài hậu viện, Tam Dạ Ma Quân vừa bước ra ngoài thì đã mở miệng hỏi: "Hắn nói là hắn đến từ nhân gian, mới trốn ra từ Thần Khư Cảnh trong tay của Dược Thiên Sầu, là nô tài của Yến phó cung chủ ư?"
 
Lý công công hơi khom lưng bẩm báo: "Dạ! Ta cũng kiểm tra qua, đúng là hắn đã trúng Ma Nhãn Tiêu Hồn."
 
"Toàn bộ thông đạo đến Nhân gian cũng đã đoạn tuyệt, ta còn tưởng rằng Dược Thiên Sầu sẽ an phận ở nhân gian, không nhúng tay vào chuyện tình của Ma giới chúng ta thêm nữa. Không nghĩ qua, hắn lại trốn ở bên trong Thần Khư Cảnh." Tam Dạ Ma Quân cười lạnh nói: "Đưa người kia vào trong gặp ta, thuận tiện mời Yến phó cung chủ đến đây đối chứng."
 
Lý công công nhanh chân bước đi, không bao lâu sau liền đưa Yến Truy Tinh cùng Văn Thụy đến. Lúc này Yến Truy Tinh đã khôi phục hình dáng bình thường, hắn bị tan xương nát thịt ở Yêu Quỷ Vực, nếu không phải Ma Công thần kỳ, hơn nữa Tam Dạ Ma Quân kịp thời giúp hắn tìm một thân thể đối xứng để đoạt xá, thì chỉ sợ cũng không thể khôi phục nhanh đến mức này.
 
Còn Văn Thụy thì từ trước đã bị Ma Nhãn của Yến Truy Tinh khống chế, sau khi tìm mọi biện pháp để Dược Thiên Sầu tống xuất mình ra khỏi Thần Khư Cảnh xong, thì lập tức đi tìm người Ma giới, tuyên bố mình chính là thủ hạ của Yến Truy Tinh. Người của Ma giới vừa nghe thấy hắn nói là thủ hạ của Yến phó cung chủ, thì cũng không dám chậm trễ, tức khắc an bài người dẫn hắn quay về xác minh.
 
Ngay khi chủ tớ hai người gặp lại nhau, vừa đi trên đường Yến Truy Tinh vừa hỏi thăm tình huống của Văn Thụy, cho nên đối với tình hình đã có hiểu biết nhất định. Tiến vào trong hậu viện, hai người hướng Tam Dạ Ma Quân hành lễ xong, thì Văn Thụy bắt đầu đem tình huống ở bên trong Thần Khư Cảnh kể ra cho Tam Dạ Ma Quân nghe.
 
"Rốt cuộc là cái bảo bối thần kỳ gì, mà lại có khả năng tùy thời xuyên qua tam giới?" Tam Dạ Ma Quân trong mắt không ngừng lóe ra tinh quang: "Chẳng trách toàn bộ thông đạo nhân gian bị phong bế, mà Dược Thiên Sầu vẫn có thể chạy được vào bên trong Thần Khư Cảnh."
 
Lúc này, Thanh Thiên Đại Ma Vương đã sửa sang quần áo chỉnh tề xong, yên lặng bước ra ngoài đứng ở phía sau lưng của Tam Dạ Ma Quân.
 
Đối với chuyện nữ nhân này từ bên trong tiến ra, Yến Truy Tinh không khỏi tò mò nhìn nhiều hơn vài lần, nhưng trong lòng thì đang lo lắng chuyện tình thông đạo nhân gian bị phong bế, nhi tử của hắn vẫn còn đang ở nhân gian ah! Nhưng bí mật này, hắn không muốn nói cho người nào biết. Vì thế khẩn cấp chắp tay nói: "Ma Quân! Mẫu thân cùng muội muội của ta còn đang ở trong tay Dược Thiên Sầu, thỉnh cầu Ma quân nghĩ biện pháp cứu thoát hai người bọn họ!"
 
"Đó là tự nhiên!" Tam Dạ Ma Quân gật đầu, sau đó đảo mắt nói: "Thần Khư Cảnh môn khẩu phong bế quanh năm, nhưng Kim Thái hẳn là am hiểu rõ ràng hơn so với chúng ta!"
 
Nghe đến đây, Lý công công đã minh bạch ý tứ của Tam Dạ Ma Quân, lập tức khom lưng cúi đầu lùi ra bên ngoài....
 
-o0o-
 
Bình Luận (0)
Comment