"Làm sao ta không muốn hắn sớm tỉnh lại chứ. Nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ phải hướng Ma Thần đại nhân bẩm báo như thế nào đây?" Tam Dạ Ma Quân thở dài một tiếng, xoay người chậm rãi đi ra ngoài, bước đến trước đại môn, thì đột nhiên lẩm bẩm nói:
"Lam Hải Tinh Hoa có công năng tẩy kinh phạt tủy, gột rửa tinh thần. Chắc phải dùng đến nó thì hắn mới có khả năng hồi tỉnh, xem ra cũng chỉ còn biện pháp này thôi." Lý công công đi theo sát ngay ở phía sau, khẽ nhăn mày nói: "Coi như tìm thấy Lam Hải Tinh Hoa, nhưng hắn còn đang chìm trong hôn mê, sẽ vô pháp ngạnh kháng lại sự ăn mòn của Lam Hải Tinh Hoa đối với tâm thần, vậy thì làm sao hắn chịu nổi đây? Nếu sau này tâm thần trở nên thất thường thì phải làm sao? Nên nhớ rằng, năm xưa ngay cả Ma Thần đại nhân cũng bởi vì một phút nhất thời không chống cự nổi, mà tâm thần mất phương hướng, chẳng biết phân biệt địch ta, sát hại ngay cả vợ của mình. May mắn, Ma Thần đại nhân tâm trí cường hãn, nên mới xoay chuyển được cục diện, nếu không hậu quả sẽ phi thường khó lường!"
"Ta không muốn mạo hiểm như thế. Nhưng cũng không còn biện pháp nào an toàn hơn nữa." Tam Dạ Ma Quân quay đầu liếc nhìn Lý công công, sau đó lại chăm chú nhìn về phương xa, trầm giọng nói:
"Sở dĩ Ma Thần đại nhân tuyển chọn hắn, cũng là bởi vì tâm trí của người này đủ kiên cường, có thể chịu đựng Lam Hải Thất Tinh giày vò. Ta nghĩ, có lẽ hắn sẽ vượt qua được thử thách này." "Bệnh tình của phó cung chủ kéo dài xuống, cũng không phải là biện pháp tốt. Nếu Ma Quân đã quyết định, vậy thì ta đây sẽ đi an bài." Lý công công nói dứt lời, liền nhanh chóng đi trước đến Lam Hải Tử Cảnh làm mấy việc chuẩn bị....
Ô Thác Châu, bên trong Phiêu Miểu Cung, Dược Thiên Sầu đồng dạng cũng hôn mê hơn mười ngày chưa tỉnh, chúng nữ luân phiên nhau chăm sóc hàng ngày, cũng lo lắng bất an không thôi.
Lúc này, trong đầu của Dược Thiên Sầu, đang hiện ra khoảng thời gian khi sống cùng Yến Tử Hà ở trên Phù Tiên Đảo, hai người đang hạnh phúc mỹ mãn ở Tang Thảo Viên, trải qua thế giới riêng của hai người sống cùng nhau đến khi đầu bạc răng nong, không có bị bất kỳ chút ân oán nào tìm đến quấy rầy.
Hai người đang nắm tay nhau chậm rãi tản bộ ở trên bờ biển lãng mạn, thì đột nhiên ngoài biển dậy sóng ba đào, trên trời phong vân biến sắc, ngoài khơi nước biển hóa thành màu đỏ như máu. Yến Tử Hà đang nắm tay mình, dĩ nhiên còn hóa thành một con huyết xà dữ tợn, quấn quanh người làm cho thất khiếu của hắn không ngừng trào ra máu tươi.
Dược Thiên Sầu cực kỳ hoảng sợ, cảm giác cái khung cảnh này giống như đã từng nhìn thấy qua ở đâu đó rồi. Trong giây lát, vạn đạo kim quang dâng lên trong huyết hải, kim quang phóng xuất ra bốn phương tám hướng, làm cho con huyết xà than khóc thê lương, sau đó phi hồn phách tán, tan biến trở thành mây khói.
Nguồn truyện: TruyenGG Cuối cùng, luồng kim quang rực rỡ kia, đã trực tiếp chiếu thẳng vào giữa ấn đường của hắn. Dược Thiên Sầu thoáng chốc đã thanh tỉnh, đang nhớ ra một màn ngày trước mình trúng phải Ma Nhãn Tiêu Hồn của Yến Truy Tinh.
"Vương bát đản....!" Dược Thiên Sầu gầm lên một tiếng, hung hăng ngồi thẳng dậy, trợn trừng mắt ra, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh thì thấy được từng khuôn mặt quen thuộc đang lo lắng quan sát mình.
Đám người Hồng Thái Long ở bên ngoài, đột nhiên nghe thấy thanh âm gầm rú của Dược Thiên Sầu, thì lập tức lắc mình phóng vào trong gian phòng.
"Ách..., đây là sao?" Dược Thiên Sầu ngẩn người nhìn chúng nhân, đang hồi tưởng lại tiền căn hậu quả, bỗng nhiên nâng tay vỗ trán cười khổ nói:
"Đang ngủ thì gặp ác mộng thôi. Các ngươi đều chạy vào trong này làm gì?" Nói xong, Dược Thiên Sầu liền nhảy xuống giường.
Hồng Thái Long diễn cảm tràn ngập vẻ hồ nghi, bu tới cẩn thận quan sát nói:
"Ngươi thật sự là không có việc gì chứ?" "Mẹ kiếp cái mồm quạ đen! Lão tử làm sao xảy ra chuyện được chứ?" Dược Thiên Sầu buồn bực phản ứng ngay lập tức, chúng nhân vừa nghe thấy hắn dùng từ ngữ thô tục mắng người, thì tâm tình lo lắng mới buông lỏng ra, xác nhận quả đúng là không còn chuyện gì nghiêm trọng nữa rồi.
Hồng Thái Long nhìn chằm chằm vào hắn.., tấm tắc nói:
"Tiểu tử ngươi vừa hôn mê vừa khóc ra máu. Ngủ liền một mạch không sai biệt lắm cũng gần nửa tháng thời gian rồi. Báo hại chúng ta lo lắng muốn chết!" "Ta ngủ nửa tháng ư?" Dược Thiên Sầu hoạt động thân thể cứng nhắc, ngạc nhiên nói. Thấy chúng nhân đều nhìn chằm chằm vào mình gật đầu xác nhận, thì không khỏi trầm ngâm suy tư, một lúc lâu sau mới lắc đầu cười thảm:
"Nhất nộ trùng quan, nghĩ lại mà kinh tâm ah!" Chúng nhân sợ hắn lại nghĩ quẩn trong lòng, vì thế đều khuyên giải an ủi hắn, chuyện đã qua rồi thì thôi, đừng tiếp tục để ở trong lòng nữa.
Nghe bên tai những lời khuyên giải an ủi thượng vàng hạ cám, nhìn những khuôn mặt tràn đầy vẻ quan tâm quan ái trước mắt. Dược Thiên Sầu càng không khỏi hoài niệm đến những người đã chết. Theo sau nhớ tới lúc trước cả nhà Tiếu Uyển Thanh chạy đến đây, vì thế liền vội vàng hỏi Khúc Bình Nhi, sự tình nên giải quyết như thế nào.
Dược Thiên Sầu trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói:
"Mau triệu tập tất cả tu sĩ bên trong Ô Thác Châu đến quân doanh đi! Ta có chuyện muốn nói với bọn họ." Khúc Bình Nhi nghe vậy, thì cũng không hỏi nhiều, mà lập tức đi ra ngoài an bài.
Không bao lâu sau, tất cả tu sĩ lớn nhỏ bên trong Ô Thác Châu đều tập trung ở giáo trường của quân doanh, đại quân Anh Hùng tổn thất không sai biệt lắm khoảng chừng chín thành, chỉ còn lại nhân số gần một ngàn người. Hiện giờ bên trong Ô Thác Châu, nữ nhân còn nhiều hơn so với nam nhân. Đứng dưới giáo trường, mọi người nhìn thấy một mình Dược Thiên Sầu chậm rãi bước lên điểm tướng đài, sau khi đứng vững thì quét mắt nhìn xuống bốn phía chung quanh, ánh mắt lập tức rơi vào một nhà ba người Tiếu Uyển Thanh.
"Có người muốn ly khai Ô Thác Châu, khôi phục tư do cá nhân, điều này ta có thể lý giải và ta cũng không miễn cưỡng. Hơn nữa còn bảo chứng sẽ đưa các ngươi đi ra ngoài, nhưng xem trên phân lượng giao tình nhiều năm qua. Có mấy lời ta muốn cảnh báo rõ ràng, tránh để cho chư vị đến lúc đó hối hận thì đã quá muộn!" Dược Thiên Sầu chuyển dời mắt đi, nhìn xuống chúng nhân ở phía dưới, tiếp tục nói: "Có lẽ mọi người còn chưa biết tình huống ở bên ngoài. Hiện giờ trong tam giới đang cực kỳ hỗn loạn, quần ma giết chóc bừa bãi, đã muốn có không biết bao nhiêu người táng mạng ở dưới tay ma đạo rồi. Ngay trước khi ta quay về đây, thì cũng đã có hơn trăm vạn tu sĩ nhân gian bị ma đạo chém giết. Cho nên ta khuyên chư vị, hiện giờ địa phương an toàn nhất chính là Ô Thác Châu, mọi người không cần phải đi ra ngoài mạo hiểm, hơn nữa ta có thể đảm bảo, từ hôm nay trở đi, mọi người sẽ có cuộc sống sinh hoạt tự do ở bên trong Ô Thác Châu, ta tuyệt đối sẽ không can dự vào bất luận chuyện gì của mọi người. Đương nhiên! Nếu mọi người gặp chuyện phiền toái, thì cũng có thể đến Phiêu Miểu Cung xin trợ giúp, Phiêu Miểu Cung sẽ không làm ngơ, mọi người cảm thấy ý này của ta như thế nào?"
Phía bên dưới, mọi người không nghĩ qua, thủ lĩnh sẽ nói ra những lời này. Trong lúc nhất thời đều đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao. Nhưng rất nhanh Tiếu Uyển Thanh đã bước lên, hùng hổ dọa người nói:
"Nghe ý tứ lời này của ngươi, chẳng lẽ là muốn khuyên chúng ta lưu lại?" "Đích thật là ý tứ này." Dược Thiên Sầu gật đầu nói:
"Ta thật lòng không muốn nhìn thấy.., mọi người gặp phải cái tổn thất gì, hy vọng ngươi hiểu được nỗi khổ tâm của ta. Nếu các ngươi không tin, có thể hỏi những đội viên Anh Hùng may mắn còn sống trở về, bọn hắn đã tự mình trải qua tràng cảnh hỗn loạn chém giết ở bên ngoài!" "Dược Thiên Sầu!" Đột nhiên, đứa con của Tiếu Uyển Thanh hung hăng quát lớn một tiếng, gọi thẳng kỳ danh của Dược Thiên Sầu, đồng thời vẻ mặt căm giận chỉ về phía mấy gã đội viên Anh Hùng, tức giận nói:
"Bọn chúng đều là người của ngươi, lại biết ngươi tâm ngoan thủ lạt, ngươi nói cái gì bọn chúng nào dám không nghe theo. Nếu ngươi không thả chúng ta ra ngoài thì nói rõ ràng luôn đi, đâu cần phải quanh co lòng vòng như vậy!" Nghe thằng oắt con này dám nói như vậy, Dược Thiên Sầu trừng mắt lạnh nhìn về phía nó. Nhiều người đã chết cơn giận còn chưa tiêu, nhưng khi lướt qua Trần Phong bộ dáng sa sút thê thảm, thì vẫn nén cơn lửa giận ở trong lòng xuống, thản nhiên cười lạnh nói:
"Tiểu tử! Ta giết người qua không nhiều, nhưng cũng không ít. Muốn giết cả nhà các ngươi bất quá chỉ là một cái vung tay lên mà thôi, so với giết chết một con kiến còn đơn giản hơn. Hôm nay nể tình phụ thân ngươi, nên ta không tính toán với hạng tiểu bối vô tri như ngươi." Nghe Dược Thiên Sầu uy hiếp con mình, Tiếu Uyển Thanh bệnh tâm thần quát lớn:
"Bạch Tố Trinh! Lúc trước ngươi đã đáp ứng thả chúng ta đến Tiên giới, vì sao lại nói mà không giữ lời?" Đám người Hồng Thái Long từ bên ngoài trải qua sinh tử quay về đây, nghe vậy thì đều lắc đầu chán nản. Bạch Tố Trinh đang muốn trả lời, nhưng Dược Thiên Sầu đã vươn tay ra ngăn cản, ý bảo Bạch Tố Trinh để mình giải quyết chuyện này.
"Trần Phong! Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi." Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm vào Trần Phong, trầm giọng:
"Ngươi nói đi, ta liền thả một nhà ngươi đi, ngươi nói ở lại, ta sẽ giữ một nhà ngươi ở lại. Ngươi là nhất gia chi chủ, hai mẹ con bọn chúng là hạng vô tri ta không chấp nhặt, ta chỉ xem thái độ của ngươi mà quyết định thôi." Trần Phong thần tình râu ria xồm xoàm, tay ôm bầu rượu, diễn cảm phức tạp ngẩng đầu lên nhìn Dược Thiên Sầu, Tiếu Uyển Thanh vừa nhìn thấy cái bộ dạng bất lực kia, thì đã hối hận lúc trước chính mình như thế nào bị ma xui quỷ khiến, lại đáp ứng gả cho cái thứ vô dụng này.
Ở trước mắt bao người, Tiếu Uyển Thanh hung hăng bước tới, túm lấy tay Trần Phong, lạnh lùng nói:
"Ngươi uất ức cả đời, chẳng lẽ còn muốn để cho hai mẹ con chúng ta phải sống kiếp nô lệ tù túng cùng ngươi nữa hay sao?" "Phụ thân! Bên ngoài trời đất bao la, chẳng sợ không có nơi dung thân, chúng ta cần gì phải sống ở trong này xem sắc mặt của người khác?" Đứa con của Trần Phong mang bộ dáng như chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, giậm chân nhìn Trần Phong khuyên giải.
Trần Phong bị kẹp cứng giữa hai mẹ con Tiếu Uyển Thanh. Cuối cùng đành phải yên lặng nhìn Dược Thiên Sầu gật gật đầu....
-o0o-