Bên trong đại viện Phiêu Miểu Cung, Dược Thiên Sầu khoanh tay đứng ở chính giữa, Hỏa Phách Huyền Binh cùng Văn Lan Phong đứng ở hai bên trái phải, đám người Lộ Nghiên Thanh nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
Cuối cùng thì Lộ Nghiên Thanh cũng đáp ứng với Dược Thiên Sầu. Thử nghĩ xem, Dược Thiên Sầu đã dùng hết lời lẽ bức bách nàng, làm sao nàng có thể là đối thủ của Dược Thiên Sầu, cuối cùng đã phải đáp ứng, dù không muốn cũng phải đáp ứng! Vì thế nàng thuyết phục Văn Lan Phong đi theo Dược Thiên Sầu, nhưng điều kiện là chỉ đáp ứng Dược Thiên Sầu một lần này mà thôi.
Đối với Dược Thiên Sầu mà nói, đem Văn Lan Phong mang ra ngoài một lần đã là quá đủ rồi!
Lộ Nghiên Thanh lưu luyến không rời, nhìn chằm chằm vào Văn Lan Phong, muốn nói thêm cái gì đó, nhưng Dược Thiên Sầu sợ nàng dài dòng văn tự, nên đã vung tay lên biến mất nguyên tại chỗ.
Ba người xuất hiện ở bên ngoài Mê Huyễn Tiên Thành, chạy đến trước tòa thành hoang phế đổ nát vừa nhìn, thì đã chẳng còn trông thấy một bóng người nào lai vãng. Không biết đám thủ hạ của Tam Dạ Ma Quân đang đóng trú ở nơi nào. Nhưng muốn tìm ra cũng không có khó khăn bao nhiêu, ba người tùy ý lượn quanh mấy vòng ở bên ngoài, bắt một gã Ma Tốt xác minh một chút, thì mới biết được chuyện tình, đại quân Ma Đạo đã chuyển dời tổng bộ đến Vạn Thánh Sơn rồi.
Vạn Thánh Sơn, mây mù che phủ bao quanh đỉnh núi, mỗi ngày Vạn Linh đều đứng ở trước vách núi bên ngoài trang viên ngóng đợi, chờ Bạch Khải quay về, nhưng trông ngóng mỏi mắt mà thủy chung vẫn không hề có một chút tin tức nào. Cũng không biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì, ngay cả khi Dược Thiên Sầu mang theo Văn Lan Phong cùng Hỏa Phách Huyền Binh đi tới phía sau mà vẫn không hay biết gì. Thẳng đến khi cảm nhận được nhiệt khí khủng bố trên người Hỏa Phách Huyền Binh, thì nàng mới giật mình thanh tỉnh.
"Dược Thiên Sầu, ngươi vào đây bằng cách nào?" Vừa quay đầu nhìn lại, Vạn Linh đã kinh hãi thét lên một tiếng. Sau đó nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía, có vẻ như là đang muốn báo động.
"Bạch Khải chết ở trong tay của ta!" Dược Thiên Sầu thản nhiên nói một câu.
Ngay lập tức làm cho Vạn Linh đoạn tuyệt ý niệm báo động trong đầu, thần tình bối rối quát:
"Ngươi nói bậy!" Dược Thiên Sầu vẻ mặt hờ hững, ngắm nhìn nữ nhân si tình, phát hiện ra Vạn Linh so với năm xưa đã bớt nhuệ khí giảo hoạt hơn rất nhiều rồi. Tương phản còn nhìn thấy khí chất thong dong điềm tĩnh của một vị phụ nhân, tư sắc phong vận so với ngày xưa cũng nồng nàn hơn mấy phần.
Dược Thiên Sầu trong lòng khẽ thở ra một tiếng, nhưng diễn cảm trên mặt lại không có chút biến hóa nào, mà cũng không tranh khí cùng với Vạn Linh, ống tay áo khẽ vung lên, đem Hắc Diệu Minh Quang Kính giơ ra quơ ở trước mặt nàng.
Vạn Linh liếc mắt nhìn một cái, thì đã nhận ra đó là pháp bảo của Bạch Khải, liền cực kỳ hoảng hốt nói:
"Ngươi đã làm gì hắn?" "Đến tột cùng ta sẽ làm gì hắn, thì còn phải xem ngươi trả lời mấy vấn đề của ta như thế nào, rồi mới quyết định được." Dược Thiên Sầu thu hồi Hắc Diệu Minh Quang Kính, hờ hững nói:
"Chỉ cần ngươi nói dối nửa lời, ta cam đoan đời này ngươi sẽ vĩnh viễn không còn được gặp lại hắn nữa." Lời này vừa nói ra, Vạn Linh đã hoàn toàn luống cuống, đồng thời cũng hoàn toàn không quan tâm đến hình dạng cổ quái của Văn Lan Phong cùng Hỏa Phách Huyền Binh, hoảng hốt nói:
"Ngươi muốn biết chuyện gì? Chỉ cần ta biết thì nhất định sẽ không giấu giếm nửa lời." "Vậy thì tốt!" Dược Thiên Sầu nhìn vào mấy đỉnh núi xung quanh, thản nhiên nói:
"Ta muốn biết các nhân vật Ma Đạo trọng yếu đang nghỉ ngơi ở đâu trên Vạn Thánh Sơn." "Ta chỉ biết Tam Dạ Ma Quân đánh chiếm Vạn Thánh Cung của gia gia ta, về phần tình huống của những người khác, ta thực sự không hay biết gì. Vì ta luôn luôn ở nơi này không có đi ra ngoài." Vạn Linh gần như cầu xin nói:
"Dược Thiên Sầu! Ta cầu xin ngươi hãy buông tha cho Bạch Khải, được không? Ta chỉ biết được bao nhiêu đó mà thôi." "Ta tin." Dược Thiên Sầu quẳng ném ánh mắt về phía đỉnh núi nguy nga sừng sững cao nhất, lạnh nhạt nói:
"Ngươi thực lòng muốn gặp Bạch Khải lắm sao?" Vạn Linh cũng là người thông minh, chẳng qua vừa rồi tâm tình đang rối loạn mà thôi. Lúc này vừa nghe Dược Thiên Sầu nói như thế, thì lập tức cảnh giác lên, ngữ khí có vẻ run rẩy nói:
"Ngươi đã làm gì hắn rồi?" Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy Hỏa Phách Huyền Binh đang đứng bên cạnh Dược Thiên Sầu đã lóe lên, Thất Thải Hỏa Diễm bao trùm toàn thân nàng!
Chứng kiến Vạn Linh bị Hỏa Phách Huyền Binh thiêu đốt thành tro tàn trong nháy mắt, Dược Thiên Sầu biểu tình không vui nói:
"Bạch Khải muốn cấp cho ngươi một tia hy vọng sống sót, nhưng ta lại cảm thấy, nếu làm vậy thì sẽ quá tàn nhẫn đối với ngươi. Ta hóa kiếp đoạn nghiệp duyên này cho các ngươi vẫn là hay nhất!" "Đi...." Dược Thiên Sầu khẽ quát một tiếng, ba thân ảnh trực tiếp phá tan trận pháp phòng hộ, cấp tốc bay về phía Vạn Thánh Cung, mới vừa đến gần Vạn Thánh Cung, thì đột nhiên bên trong cung, lao ra vô số mộc tu, nhằm mục đích ngăn cản bước tiến của ba người khách lạ.
Hỏa Phách Huyền Binh lập tức xông lên, lao vút vào đám mộc tu đang ngăn trở xung quanh, còn chưa kịp tiếp xúc thì đám mộc tu đã hóa thành tro tàn.
"A!" Thanh âm nữ nhân kêu lên thảm thiết, vô số mộc tu đảo mắt đã bị thu hồi. Thanh Thiên đại ma vương tạm thời trấn thủ nơi đây, theo từ bên trong Vạn Thánh Cung lao vút ra, vừa nhìn thấy rõ dung mạo của đối phương, liền kinh hô:
"Lại là các ngươi!" Không nói hai lời, nàng đã muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng bằng vào tu vi của nàng, thì làm sao đào thoát khỏi Hỏa Phách Huyền Binh, Hỏa Phách Huyền Binh lao ra đuổi theo, muốn một chưởng vỗ chết Thanh Thiên đại ma vương, nhưng Dược Thiên Sầu đã nhanh trí quát lớn:
"Bắt sống ả!" Hỏa Phách Huyền Binh cùng hắn tâm ý tương thông, nên chỉ vỗ nhẹ một chưởng xuống lưng của Thanh Thiên đại ma vương, rót một tia Tam Muội Chân Hỏa vào trong nội thể của nàng. Hỏa đúng là khắc tinh trời sinh của nàng, huống chi còn là Tam Muội Chân Hỏa. Vì thế, Thanh Thiên đại ma vương đã gục xuống ngay tại đương trường, bị Hỏa Phách Huyền Binh bắt trở về, túm lấy cổ nàng đứng ở trên nóc nhà Vạn Thánh Cung.
Lúc này, tiếng đánh nhau bên ngoài đã kinh động tới quần hùng ma đạo, trong khoảnh khắc từ bốn phương tám hướng vô số người chạy tới đây, đem Vạn Thánh Cung bao vây kín mít. Có không ít kẻ vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Hỏa Phách Huyền Binh đại náo ở Mê Huyễn Tiên Thành. Ngay khi vừa nhìn thấy nó xuất hiện ở đây, thì đều chấn động, chỉ biết chờ mong Tam Dạ Ma Quân và Lý công công xuất hiện, nhưng đến lúc này mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của hai người đâu cả. Nhất thời, một đám muốn quay đầu tháo chạy, nhưng lại không biết hai người có thực đi vắng hay không, cho nên không ai dám ra tay động thủ, cũng không dám quay đầu bỏ chạy trối chết.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG Dược Thiên Sầu cùng Văn Lan Phong tìm kiếm ở xung quanh bên trong Vạn Thánh Cung, giết một đám ma tốt, mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tam Dạ Ma Quân và Lý công công đâu.
"Mẹ kiếp! Chẳng lẽ còn chưa quay về sao? Bằng vào tu vi của bọn chúng, thì đáng lẽ phải quay về rồi mới đúng chứ." Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn bốn phía xung quanh Vạn Thánh Cung vắng lặng, cuối cùng còn cẩn thận ngồi chồm hổm xuống, đặt tay xuống dưới đất, cùng sử dụng Thổ Quyết và Kim Quyết, rất nhanh liền đã phát hiện ra một cái địa lao, tựa hồ có người đang bị giam giữ.
Nhất thời Dược Thiên Sầu nảy lòng tò mò, không biết người đang bị giam giữ là nhân vật nào, bất quá nếu là địch nhân của địch nhân thì nhất định phải cứu. Cho nên hai người lập tức xông vào bên trong hậu cung, oanh phá hòn giả sơn nằm ở giữa sân viện, môn khẩu thông xuống dưới địa lao tức thì hiện ra ở trước mắt hai người. Hai người loáng đi vào, chỉ thấy trên mặt đất dưới địa lao lạnh lẽo, có một nữ nhân đang nằm, thoạt nhìn có vẻ dị thường cô độc và thê lương.
Dược Thiên Sầu ngưng thần quan sát, nhất thời chân mày nhíu lại, nguyên lai nữ nhân này không phải ai khác, mà chính là Mục Thiên Kiều hắn từng nhận thức năm xưa. Không thể tưởng tượng nổi, nàng ngày xưa mẫu nghi thiên hạ, chẳng thua kém đấng mày râu bao nhiêu, thế nhưng hôm nay lại rơi vào cái tràng cảnh này. Lúc trước oanh phá môn khẩu địa lao gây ra động tĩnh lớn như vậy, mà nàng ngay cả một chút phản ứng cũng đều không có, hiển nhiên là đang bị chế trụ.
Dược Thiên Sầu xuất ra một chuôi thần kiếm, trực tiếp bổ thẳng vào cửa chiếc lồng giam bằng sắt, nhẹ nhàng nâng đỡ Mục Thiên Kiều lên. Mục Thiên Kiều ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng vô lực dừng ở trên khuôn mặt của hắn, đôi con ngươi đang tản ra, dần dần ngưng tụ, vừa nhìn thấy rõ ràng là Dược Thiên Sầu, thân mình tuy không thể cử động, nhưng trong vành mắt đã bắt đầu trào ra lệ châu.
Vốn nàng không nghĩ qua, chính mình còn có thể sống sót, càng không nghĩ qua sẽ có người tới đây cứu mình. Bởi vì nàng biết, hai cha con Ô Hùng sẽ không bao giờ thúc thủ chịu trói vì một người như nàng. Kỳ thật tâm của nàng sớm đã chết, chuyện tình sinh tử đối với nàng đã không còn trọng yếu nữa rồi. Nhưng nằm mơ đều không nghĩ qua, ở dưới tình huống này, ở cái địa phương này, người đến cứu nàng không ngờ lại chính là Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu nhanh chóng giải trừ cấm chế trên người nàng, nhìn nàng tận lực cắn răng khóc không thành tiếng, khẽ thở dài nói:
"Mục Thiên Kiều! Tại sao ngươi lại ở đây, chẳng lẽ Ô Hùng không dẫn ngươi đi theo đến U Minh Thần Phủ ư?" Nghe được cái thanh âm này, Mục Thiên Kiều nhịn hết nổi, rốt cuộc đã thất thanh khóc rống lên, hai tay bá lấy cổ Dược Thiên Sầu, vùi đầu vào bả vai của hắn, nỉ non:
"Sao lại là ngươi? Tại sao ngươi lại đến đây cứu ta? Vì sao ngày trước ngươi còn cự tuyệt ta!" "Ta...." Dược Thiên Sầu cười khổ, thực lòng không biết phải nói cái gì, nhẹ nhàng vỗ mấy cái vào sau lưng của nàng, nói:
"Ta và đám người Tam Dạ Ma Quân đang quyết chiến, ngươi ở nơi này nguy hiểm lắm. Trước tiên ta đưa ngươi tới một địa phương khác an toàn hơn." Nào ngờ, Mục Thiên Kiều ôm cổ hắn càng chặt hơn, dùng sức lắc đầu, nức nở nói:
"Đừng vứt bỏ ta, ôm ta đi, ta muốn nằm trong lòng ngươi đối diện với thế giới bên ngoài, ta sẽ không làm gì ảnh hưởng tới ngươi đâu, được không?" Dược Thiên Sầu khóe miệng co rút mấy cái, cuối cùng vẫn cắn răng ôm ngang nàng vào trong lòng, nhanh chân bước ra khỏi chiếc lồng giam bằng sắt, cùng Văn Lan Phong tiến ra khỏi địa lao. Chứng kiến Hỏa Phách Huyền Binh đứng trên nóc nhà canh giữ Thanh Thiên đại ma vương, hai người liền phóng lên trên, Dược Thiên Sầu ngắm nhìn bốn phương tám hướng, vừa trông thấy Kim Thái đứng ở trong đám người, thì nhất thời cười lạnh liên tục nói:
"Kim Thái! Chúng ta lại gặp nhau rồi. Tìm ngươi thực không dễ dàng ah! Hôm nay chúng ta thù mới hận cũ, cũng đến lúc thanh toán sòng phẳng đi thôi." Trên không trung, Kim Thái thấy mọi người đang ở xung quanh quan sát, không muốn bị hạ uy phong, liền phẫn nộ quát:
"Dược Thiên Sầu! Ngươi dám đối nghịch với Ma Quân, ngày chết không còn bao xa nữa đâu, còn dám ở đây trâng tráo nữa sao!" "Hậu Thổ!" Bỗng nhiên, Dược Thiên Sầu quát lớn một tiếng, đồng thời còn nhanh chóng quan sát biểu tình trên mặt chúng nhân, bởi vì hắn không biết Hậu Thổ đại ma vương rốt cuộc là ai.
Hậu Thổ đại ma vương đang đứng ở trong đám đông, liền vung tay chỉ thẳng về phía Dược Thiên Sầu mắng:
"Cái tên hỗn đản này, thừa dịp Ma Quân đi vắng chạy tới đây nháo sự, chờ Ma Quân quay về, ta xem ngươi còn dám hung hăng càn quấy nữa hay không!" "Ha ha!" Dược Thiên Sầu ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói:
"Ta và Tam Dạ giao phong mấy bận, đến bây giờ vẫn còn sống hảo hảo, hắn đâu làm khó dễ nổi ta? Hôm nay ta đến đây chính là vì muốn tìm hắn ah!" Lời này vừa ra, nhất thời bốn phía xung quanh đều sôi nổi vang lên tiếng mắng chửi khinh thường, tuy nhiên vẫn không có ai dám bước ra động thủ. Mục Thiên Kiều nằm trong lòng Dược Thiên Sầu, hai tay ôm lấy cổ hắn, tận mắt chứng kiến cảnh tượng hắn tiếu ngạo quần hùng ma đạo, trên khuôn mặt nhem nhuốc toát ra nụ cười vui mừng, hạ thấp giọng nói:
"Ở trong lòng của ngươi quả nhiên mới là địa phương an toàn nhất. Dược Thiên Sầu! Đáp ứng ta, sau khi ta chết, cầu xin ngươi.., hãy đem ta an táng.., ở bên cạnh mộ mẫu thân.., của ta." Nghe thấy thanh âm của nàng dần dần trở nên yếu ớt, Dược Thiên Sầu thoáng sững sờ, vừa cúi đầu nhìn xuống, thì đã thấy khóe miệng của Mục Thiên Kiều đang chảy ra máu tươi. Dược Thiên Sầu rúng động, vội vàng kiểm tra, tức thì phát hiện ra Mục Thiên Kiều đã đoạn đứt toàn bộ kinh mạch trong người, nhất thời hắn thất thanh kinh hô:
"Mục Thiên Kiều! Ngươi làm cái gì vậy?"