Dược Thiên Sầu tự nhiên không biết sư phụ đang ở bên ngoài hộ pháp, hắn chỉ liều mạng phân chia cao thấp cùng Kim Châu. Cũng chẳng biết trải qua bao lâu thời gian, rốt cuộc tốc độ hấp thu của Kim Châu mới chậm lại. Dược Thiên Sầu thấy thế không khỏi mừng rỡ, thầm nghĩ nó đã ăn no rồi! Hắn liền hút linh khí chuyển hóa thành chân khí, dũng mãnh rót vào trong đan điền.
Bất quá đan điền hấp thu khoảng hai phần ba thể tích liền không chứa nổi nữa. Dược Thiên Sầu cũng đem tổ tông mười tám đời nhà Bạch Hồ ra, để ân cần hôi thăm mấy lần, chẳng biết nàng tặng cho hắn cái thứ này, không phải là muốn hại chết hắn sao? Bộ dáng hiện giờ, chỉ sợ ngay cả Trúc Cơ kỳ đều không tới nổi, giấc mộng ngự kiếm phi hành cũng tan biến theo.
Đang chán nản thì bỗng nhiên Kim Châu phát ra hào quang chói mắt, nhất thời đan điền nóng rực lên như có lửa thiêu đốt. Thế nhưng lúc này chân khí đã chen nhau đi vào, lại tiếp tục quá trình gia cố đan điền. Ban đầu Dược Thiên Sầu hơi sửng sốt, nhưng cơ hội tới hắn không có quản nhiều như vậy, liền chịu đựng sức nóng, vận khởi Huyền Thiên Công lên đến cực hạn, liên tục không ngừng rót chân khí vào trong đan điền. Nguồn: http://truyenggg.com
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu thời gian, đan điền ước chừng lớn gấp năm sáu lằn bình thường thì Kim Châu mới thu liễm hào quang, dựa theo một quỹ tích nhất định, vận hành ở xung quanh đan điền. Lúc này tuy không thể rót thêm chân khí vào, nhưng Dược Thiên Sầu cũng đã thỏa mãn.
Nghĩ đến đây trong nội tâm Dược Thiên Sầu không khỏi âm thầm đắc chí, gia cố đan điền thành công xem như đã bước vào cảnh giới Luyện Khí nhất cấp rồi! Hắn quyết định dựa theo công pháp Luyện Khí kỳ trong Huyền Thiên Công tu luyện một phen. Dẫn xuất chân khí, quả nhiên đã thông suốt khắp các kinh mạch. Trải qua mấy vòng chu thiên xong, Dược Thiên Sầu tinh thần đại chấn, vui sướng tột đỉnh! Trong đầu nghĩ đến lộ tuyến vận chuyển của Luyện Khí nhị cấp, hắn cắn răng chuyển đổi chân khí, hướng tới chỗ kinh mạch xa lạ kia mà phóng đi.
Chân khí hung hăng phóng đi, kinh mạch bị mở rộng cho nên khó trách khôi việc cảm thấy đau đớn. Khi cả người hắn rung lên, thì kinh mạch trong nháy mắt đã trở nên ấm áp, cả người sướng khoái dục tử dục tiên.
"Thoải mái quá! Chân khí xung phong lên, mục tiêu là đường kinh mạch số ba" Dược Thiên Sầu hứng trí, điều khiển luồng chân khí cuồn cuộn tiến thẳng về phía trước, phá tan tất cả trờ ngại, thành công vượt qua cảnh giới Luyện Khí tam cấp.
"Cách mạng vẫn chưa thành công đâu, các đồng chí cần phái cố gắng lên. Vì tu chân đại nghiệp, các đồng chí mau xông lên ah!" Dược Thiên Sầu đem chân khí vận chuyến đến cực hạn, con đau do những đường kinh mạch bị nở rộng ra làm cho thân thể hắn có chút run rẩy. Dược Thiên Sầu cắn răng, nín thở, dâng cao tinh thần phá tan đạo trở ngại cuối cùng này.
Chớp mắt, cả người hắn thông sướng như được ngâm mình trong suối nước nóng. Chân khí đột phá lần này, toàn bộ kì kinh bát mạch đã được mở rộng, cảm giác thật sự rất tuyệt vời. Lúc này Dược Thiên Sầu mới trở về thực tại, hắn thầm nghĩ:
"Chẳng lè mình đã luyện thành công Huyền Thiên Công sơ cấp rồi ư? Đạt tới tứ cấp sao? Ưm, vấn đề này phải hỏi qua sư phụ mới dám xác định." Chậm rãi thu hồi chân khí vào đan điền, Dược Thiên Sầu cũng thăm dò thể tích trong đan điền, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Đan điền lớn như vậy, chẳng phải cái bụng của mình sẽ trở thành bà bầu hay sao?
Hắc Tam Tư đứng ở trước giường sắc mặt trầm trọng, một tháng thời gian trôi qua, đồ đệ còn chưa thu công tỉnh dậy, người bình thường làm sao có khả năng gia cố đan điền trong một tháng đây? Hắn dám khảng định đồ đệ của mình đang xảy ra chuyện. Đang tính toán có nên xuất thủ hay không, thì một tiếng hét chói tai bất thình lình vang lên.
Dược Thiên Sầu từ trên giường bật dậy, chỉ thấy hành động của hắn quá khác thường, hai tay không ngừng sờ nắn trên bụng, thật lâu sau mới vỗ ngực, hổn hển nói:
"May mắn, may mắn, chưa có thành bụng bầu, làm ta sợ muốn chết ah!" Chợt ngoảnh mặt nhìn ra, thấy rõ ràng người bên cạnh, mới hoảng sợ nói:
"Sư phụ, là ngài sao?" Hắc Tam Tư cao thấp đánh giá Dược Thiên Sầu, hồ nghi nói:
"Một tháng qua, ngươi không sao chứ?" "Ha ha? May mắn là không sao cà!" Dược Thiên Sầu vỗ ngực cười nói:
"Sư phụ, ta đã thành công rồi!" Theo sau lại ngạc nhiên hỏi:
"Đệ tử ngồi hẳn một tháng ư?" "Ngươi còn hỏi nữa? Ta trông chừng bên ngoài cho ngươi suốt một tháng nay, làm sao nhầm được đây? Người bình thường gia cố đan điền, nhiều nhất chỉ năm ngày thôi, thế nhưng tiểu tử ngươi đả tọa những một tháng liền." Hắc Tam Tư cảm thán nói.
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, hẳn là do viên Kim Châu quay xung quanh đan điền kia. Hiện giờ có nên kể việc này cho sư phụ biết hay không nhi? Ngẫm lại, Dược Thiên Sầu quyết định tạm thời giữ bí mật việc này cho nên lắc đầu:
"Đệ tử cũng không biết tại sao nữa?" Hắc Tam Tư không muốn truy vấn, chỉ thở dài vỗ vai đồ đệ:
"Hiện giờ xem ra ngươi đã tiến vào cảnh giới Luyện Khí nhất cấp, đã có tương lai rộng mở, nhất định phải cố gắng tu luyện nghe chưa? Bao giờ lên tới Luyện Khí tứ cấp là có thế tu hành kĩ năng rồi." "Ách..." Dược Thiên Sầu gãi đầu, ngượng ngùng nói:
"Sư phụ! Có chuyện này muốn hỏi thăm ngài một chút, ngài nhìn thử xem nào." Hắc Tam Tư gật đầu đáp ứng.
Dược Thiên Sầu thấy vậy liền nâng bàn tay lên, trong lòng bàn tay toát ra một cỗ chân khí màu trắng, dần dần hình thành một búp sen chưa nở. Theo sau hắn dùng sức thúc giục chân khí, chỉ thấy búp sen nhẹ nhàng chớp lên, một mảnh cánh hoa chậm rãi mở ra...Mỗi lần chớp.., là một cánh hoa nở rộ.
"Luyện Khí tam cấp...." Hắc Tam Tư thanh âm hơi run rẩy. Thế nhưng tên đồ đệ phế vật của mình, lại có thế đột phá cảnh giới Luyện Khí tam cấp chỉ trong vòng một tháng. Lão trợn trừng hai mắt, thần tình như không thể tưởng tượng nổi.
Đợi khi Dược Thiên Sầu mở được bốn cánh hoa, thì trên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Hiển nhiên là do chân khí bất túc, tới điểm cực hạn rồi, hắn sắc mặt trắng bệch hỏi:
"Sư phụ! Đây có phải là đã tới Luyện Khí tứ cấp rồi không ạ?" "Thu đi!" Nỗi kinh ngạc trên mặt Hắc Tam Tư đã biến mất, thay vào đó là bộ dạng nghiêm trang túc mục, chờ Dược Thiên Sầu thu hồi chân khí, mới cẩn thận nói: "Thiên Sầu, sư phụ tuy không biết trên người con đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chuyện gia cố đan điền, ngàn vạn lần không thê nói cho bất luận kẻ nào khác biết được, nhớ kỹ là không được nói cho bất kì ai biết! Về phần con tu luyện thành công, giấu giếm được ngày nào thì hay ngày đó. Nếu có người hỏi thì con hãy nói rằng, không lâu sau khi bái sư làm môn hạ của ta, con liền gia cố đan điền thành công. Nếu không, chỉ sợ con sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức đó. Lời sư phụ căn dặn, con ngàn vạn lần phải nhớ kĩ!"
Mấy trăm năm qua Hắc Tam Tư luôn cô đơn lẻ bóng, ở nhiều ngày hai thầy trò sinh hoạt cùng nhau, mơ hồ đã xem Dược Thiên Sầu như nhi tử của mình.
Nghe sư phụ căn dặn xong, vốn Dược Thiên Sầu đang cao hứng, vì sự kiện mình thành công tấn thăng lên Luyện Khí tứ cấp. Bất quá hắn cũng không phải ngu ngốc, chính mình ở Thanh Quang Tông đã lâu như vậy còn chưa từng nghe nói qua có người nào tu luyện từ nhập môn lên tới cảnh giới Luyện Khí tứ cấp chỉ trong vòng một tháng. Cho dù người nào đó thiên phú cực cao như trong truyền thuyết, muốn từ nhập môn đạt tới Luyện Khí tứ cấp thì cũng phải mất khoảng một năm thời gian mới xong. Cái vấn đề này xét ra, hẳn là có quan hệ đến viên Kim Châu trong cơ thể hắn. Tin tưởng rằng, trên thế giới này có không ít người tâm địa hiểm ác, lời sư phụ căn dặn quả nhiên có đạo lý. Lúc này suy ngẫm xong, Dược Thiên Sầu mới nghiêm túc gật đầu nói:
"Đệ tử hiểu ý của ngài rồi, nhất định sẽ ghi nhớ ở trong lòng." "Di! Thực có quái, ngay cả ta đều không nhìn ra tu vi của ngươi là thế nào!" Hắc Tam Tư cao thấp đánh giá đồ đệ, bỗng nhiên lại lắc đầu nói:
"Thôi quên đi, ngươi không muốn kể, ta cũng không muốn nghe." Dược Thiên Sầu nhún vai, cười khổ:
"Sư phụ, coi như ngài hỏi ta, ta cũng không rõ ràng lắm! Ta chỉ biết việc này hẳn là có quan hệ với cấm địa ở phía sau hậu sơn." Lời giải thích này hơi có điếm đuối lý, kì thực hắn không muốn giải thích nguyên nhân bởi vì hắn là người của hai thế giới, lại vừa nghe sư phụ căn dặn một phen xong, nên quyết định đem chuyện tình Kim Châu chôn giấu ở trong lòng.
Cũng không phải hắn sợ Hắc Tam Tư sẽ như thế nào...Mà ở trên đời này.., có một số việc dù là người thân duy nhất cũng không thể nói ra. Đó chính là vì muốn tốt cho chính họ.
"Cấm địa ở hậu sơn?" Hắc Tam Tư trầm ngâm, tên đồ đệ của mình thường hay la cà trong đó. Chỉ sợ đúng là có quan hệ tới việc gia cố đan điền suốt cả tháng qua.
Mấy ngày sau, Dược Thiên Sầu đang ngồi đả tọa ở trên giường, thì Hắc Tam Tư bước vào ném cho hắn một túi đồ vật.
Đợi Dược Thiên Sầu thu công xong, Hắc Tam Tư lại cười nói: "Ta muốn ra bên ngoài một tháng. Còn số linh thạch trong bao vải này sè giúp ngươi hấp thu linh khí nhiều hơn trong quá trình tu luyện. Quyển sách kia là ta mới chép, bên trong có đầy đủ công pháp của Luyện Khí kỳ. Còn thanh kiếm này, là ta thu thập được đã lâu lắm rồi, nếu lúc nào muốn luyện thì tìm nơi hẻo lánh mà tập, mặc dù tu vi của ngươi đã đủ tư cách đeo bội kiếm, nhưng tông môn còn chưa trao tặng, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ rất phiền hà. Chuyện tình tu vi của ngươi, giấu được ngày nào thì tốt ngày đó!"
Dược Thiên Sầu hỏi:
"Sư phụ muốn đi đâu thế?" Hắc Tam Tư cười nói:
"Ah! Tốc độ tu luyện của ngươi quá nhanh. Vậy nên Tân Tú Đại Hội lần này ta cũng muốn góp chút sức lực cho chưởng môn sư huynh. Đến lúc phân chia Trúc Cơ Đan, cũng không biết xấu hổ mỡ miệng xin một viên, để chuẩn bị cho ngươi tiến nhập Trúc Cơ kỳ." "Um!" Dược Thiên Sầu sật đầu, hắn cắn chặt răng không nói thêm gì, nhưng khóe mắt đã có điểm phiếm hồng. Hắn biết sư phụ mình nhiều năm qua đã mặc kệ chuyện thế tục, hiện giờ chủ động đi cầu người khác, lại chính bời vì tên đồ đệ như hắn.
Ngày kế, chờ sư phụ rời đi xong. Dược Thiên Sầu chọn thời điểm vắng vẻ nhất trong ngày liền vác theo một bao vải, chạy đến trước miệng hang động ở sau hậu sơn.
Hít sâu một hơi..., tiếp theo chậm rãi bước vào.