Tinh Thần Châu

Chương 206

"Cái gì? Hóa Thần kỳ..." Đám tiểu bối kinh hô lên một tiếng, phòng chừng đây cũng là lần đầu tiên nghe được bí mật này.
 
Dược Thiên Sầu hoàn toàn im lặng, lão nhân trên bức tranh quả nhiên chính là Tất Trường Xuân xưng vương xưng bá ở trong Yêu Quỳ Vực. Người này thật nhẫn tâm, rời nhà hơn hai ngàn năm, chưa chết vì sao không về thăm nhà một lần. Đây là cái gọi chặt đứt trần duyên hay sao?
 
Võ Tứ Hải gật đầu: "Đúng theo tiền nhân tương truyền, nếu tu vi quả thực đột phát đến cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, tin tưởng rằng muốn sống quá hai ngàn năm sau, hẳn là đều không thành vấn đề. Dược Thiên Sầu, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, cái người Tất Trường Xuân ngươi quen kia, đang ở nơi nào không?"
 
Lần này ngay cả bốn người Tất Tử Thông cũng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Dược Thiên Sầu. Tứ đại gia tộc xuất hiện một nhân vật cao thủ Hóa Thần kỳ như vậy, tương lai ra sao chẳng cần nghĩ cũng hiểu! Dược Thiên Sầu vuốt mũi cười khổ: "Không phải ta không muốn nói cho ngài, mà thật sự có nan ngôn chi ần. Để ta suy nghĩ một chút, rồi quyết định xem có nói ra hay không đã. Huống hồ ta cũng chỉ nghe người khác nói, nên không thể xác định hắn có phải là cái vị tổ tiên Tất gia kia hay không nữa."
 
"Nga! Vậy người nói cho ngươi biết là ai?" Võ Tứ Hải chất vấn.
 
"Điều này ta cũng không thể nói." Dược Thiên Sầu dứt lời, thấy mấy người đều nhíu mày trầm ngâm, nên không khỏi bày ra bộ dạng tận tình khuyên giải: "Lão gia tử, ngài không cần phải cụt hứng. Người kia không trùng tên họ với tứ đại gia tộc đâu. Ngay cả Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung đều không dám gây với hắn, hơn nữa còn từng bị tổn thương nặng ở dưới tay hắn."
 
"Còn có nhân vật lợi hại như thế sao?" Võ Tứ Hải kinh ngạc nói.
 
"Lão gia tử, ta nói câu này ngài đừng mất hứng, thế giới này rất rộng lớn, những thứ ngài nhìn thấy chẳng qua chỉ là một mặt mà thôi! Nhân vật lợi hại vẫn còn rất nhiều mà, không phải hôm nay mọi người cũng biết đó thôi. Ngài không thấy phản ứng của Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán hôm nay sao? Ta đúng là cáo mượn oai hùm một cái, kết quả liền như ngài thấy đó." Dược Thiên Sầu cười khổ nói.
 
Hắn vừa nói dứt lời, thì mọi người đều lắp bắp kinh hãi, hóa ra là thế, chẳng trách Cừu Vô Oán lúc ấy kêu Dược Thiên Sầu là tiền bối. Võ Tứ Hải ngập ngừng: "Có nhiều nhân vật lợi hại như vậy ư? Vì sao cho đến bây giờ ta đều chưa từng nghe nói qua nhỉ?"
 
"Chưa nghe nói qua cũng không sao, biết nhiều việc quá đối với tứ đại gia tộc các ngài cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, những người kia tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào sự tình ở trong tu chân giới đâu." Dược Thiên Sầu mỉm cười giải thích. Chính bản thân hắn cũng không biết mình đang nói thật hay giả, ngươi muốn hỏi rõ ràng như thế để làm chi! Vạn nhất, các ngươi mời lão yêu quái kia đi ra, ta làm sao có thể sở dụng nữa đây?
 
Võ Tứ Hải chần chừ hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi thành thật nói cho ta biết. Những người này không phải là thế lực ở sau lưng ngươi chứ?"
 
Dược Thiên Sầu hướng lão gia hỏa khoát tay, không muốn nói trên phương diện này nữa, mà thay đổi đề tài: "Đúng rồi, lão gia tử, ngài dẫn ta đến nơi này làm gì?"
 
Thấy hắn vẫn không muốn nói, Võ Tứ Hải dừng một chút, rồi lấy ra một túi trữ vật ném tới: "Buổi đấu giá hôm nay khiến ngươi bị thua thiệt. Đây là một trăm ngàn vạn thượng phầm linh thạch Võ gia trả lại cho ngươi, xem như là chút tiền bồi thường."
 
Dược Thiên Sầu ôm túi cười: "Thật tốt quậ, đang cần tiền tiêu."
 
Mấy người trong lòng ác hàn, ngươi mà thiếu tiền tiêu sao? Võ Tứ Hải lắc đầu cười khổ, dẫn Dược Thiên Sầu đến nơi này vốn là muốn hướng hắn biểu thị lòng thành ý. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - truyenggg.com
 
Nói dễ nghe hơn là khiến cho quan hệ bốn người Võ Lập Thành cùng Dược Thiên Sầu thân thiết hon một chút, đưong nhiên cũng bởi vì nhìn trúng thế lực sau lưng Dược Thiên Sầu. Nhung lời giải thích vừa rồi, dường như đối phương đã tưởng mình nhìn trúng thế lực sau lưng hắn nên mới kết giao, khiến cho hắn càng cẩn thận hơn. Một khi đã như vậy không bằng cứ thuận theo tự nhiên đi.
 
Dược Thiên Sầu lại không hay biết gì. Đột nhiên hỏi: "Lão gia từ, buổi đấu giá hôm nay vì sao đều xuất hiện năm pháp bảo do Thần Tượng luyện chế vậy? Tuy rằng không phải bảo vật nhất phẳm, nhưng tất cả đều là thượng cổ bảo vật ah! Ngài không thấy kì quái sao?"
 
"Chẳng phải năm bảo vật này đã thuộc về ngươi sao, ngươi quản nhiều chuyện như thế làm gì?" Võ Tứ Hải buồn bực nói. Hiển nhiên chuyện hắn không chịu nói ra nơi hạ lạc của Tất Trường Xuân vẫn còn khiến cho lão tức giận.
 
Dược Thiên Sầu như không nghe thấy, vẫn hỏi tiếp: "Lão gia tử, chẳng lẽ cũng là do cùng một người bán ra?"
 
Võ Tứ Hải "um" một tiếng xem như thừa nhận.
 
Dược Thiên Sầu nhãn tình sáng rực, không chịu buông tha nói: "Là ai?"
 
Võ Tứ Hải ho khan một tiếng: "Chuyện tình quan hệ đến danh dự buôn bán của Võ gia, có hỏi ta cũng sẽ không nói. Trừ khi.., trừ khi ngươi đem nơi hạ lạc của người tên là Tất Trường Xuân kia nói ra, ta mới cho ngươi biết tên của người bán mấy thứ đó."
 
Danh dự cái chó má, đúng là lão cáo già! Ngươi không nói ta thèm vào hỏi, chủ bán là ai liên quan gì đến ta chứ. Dược Thiên Sầu buồn bực, già bộ ngẳng đầu lên tròi nhìn thời tiết: "Lão gia từ, nếu không còn chuyện gì nữa, ta quay trở về trước nhé."
 
Kì thật, chủ đề mà Dược Thiên Sầu vừa mới hỏi, cũng chính là nghi ván của những người tham gia buổi đấu giá trong ngày hôm nay. Bảo vật do Thần Tượng luyện chế ra, cư nhiên lại xuất hiện cả năm vật phẩm. Còn một chuyện nghi ván nữa, đó chính là sự xuất hiện của hai ngàn cực phẩm linh thạch, không phải điều này đã chứng minh sự tồn tại của một tòa quặng mỏ Cực Phấm Linh Thạch hay sao? Nếu môn phái nào phát hiện ra nó, thực lực hiển nhiên là sẽ tăng vọt.
 
Ban đêm, Dược Thiên Sầu ở trong phòng ngủ Tĩnh Khách Trai, căn bản là không thể tĩnh tâm tu luyện, hắn quả thực đã bị chuyện tình ngày hôm nay ảnh hưởng. Tiền vốn của những đại môn phái xem như hắn đã kiến thức, nhưng nếu không phải Dược Thiên Sầu ngẫu nhiên phát hiện ra tòa quáng tàng cực phẩm linh thạch ở trong Yêu Quỷ Vực, thì chính mình ngay cà xách dép cho bọn hắn cũng không xứng! Những đại môn phái đã thâm căn cố đế ở trong tu chân giới, tin tưởng số tiền vốn bày ra ngày hôm nay cũng chỉ là một đại bộ phận mà thôi. Hon nữa, các phái lớn đều có quặng mỏ linh thạch, có thể tĩch lũy của cải theo thời gian. Còn tiền của mình thì dùng một phân thiếu một phân ah! Không thể thu hồi.
 
Và người chủ bán thần bí kia nữa, không biết trên tay hắn còn thứ pháp bảo nào cao cấp hơn do Thần Tượng luyện chế hay không?
 
Nhưng khiến hắn khiếp sợ nhất chính là lời nói của Võ Tứ Hải. Tất Trường Xuân cư nhiên từ một tán tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần kỳ, chỉ trong vòng hai trăm tuổi thời gian đã là Độ Kiệp hậu kỳ cao thủ. Đây quà thực không thể tưởng tượng nổi, huống chi còn là một tán tu ở dưới tình huống không có môn phái nâng đỡ. Mà thời gian ba trăm tuổi, lại dùng sức một mình quần đấu với những cao thủ đứng đầu chính ma lưỡng đạo của thấp đại tông phái, thế nhưng lại không thấy một ai vượt qua nổi ba chiêu ở dưới tay của hắn.
 
Dược Thiên Sầu nhắm mắt khoanh chân ngồi dưỡng thần ở trên giường, trong miệng không ngừng lẳm bẳm: "Thiên đạo là đại đạo, nếu ngộ đạo tu vi thăng tiến cực nhanh, tự nghĩ ra huyền công. Mẹ kiếp, không hiểu huyền công hắn tự nghĩ ra rốt cuộc là cái pháp quyết dạng gì nữa! Sớm biết vậy, kiếp trước lão tử đã học thuộc lòng Đạo Đức Kinh rồi, nói không chừng bây giờ cũng có thể tự chế ra huyền công à!"
 
Bình Luận (0)
Comment