Tinh Thần Châu

Chương 220

Thanh âm đó tuyệt đối đủ vang dội, danh hào của phủ tướng quân Trụ Quốc vừa được báo ra, bật người liền sản sinh kỳ hiệu, đoàn người đang hỗn loạn rầm rĩ trong nháy mắt dừng lại việc gây rối, xoát! Toàn bộ đều quay đầu lại nhìn vào một chỗ. Biến thành trung tâm chú ý của vạn chúng, Thạch Tiểu Thiên nhất thời ngây người, hắn thế nào cũng chưa từng nghĩ đến Dược Thiên Sầu sẽ dùng chiêu này.
 
Ngay cửa Vạn Hoa Lâu, quan quân tay vịn bội đao kinh ngạc hướng bên này xem ra, Dược Thiên Sầu trong bộ trang phục gia đinh vừa lên tiếng kêu to tự nhiên không hấp dẫn được lực chú ý của hắn, nhìn thấy Thạch Tiểu Thiên trong bộ cầm y ngọc bào làm cho hắn có cảm giác khiếp sợ. Thạch Tiểu Thiên là tam thiếu gia của phủ tướng quân Trụ Quốc tuy rằng rất ít xuất đầu lộ diện, nhưng ở trong một ít trường hợp hắn cũng từng được gặp qua.
 
Làm một gã quân nhân mà nói, tướng quân Trụ Quốc quanh năm suốt tháng ở biên thùy phía tây chém giết giặc xâm lược, không thể nghi ngờ chính là thần tượng của toàn bộ quân nhân Hoa Hạ đế quốc, ở trong lòng bách tính đế quốc cũng có uy vọng rất cao. Nhất là năm ngoái hai trăm vạn quân binh thù hạ dưới trướng tướng quân đã phân ra sáu lộ một lần đánh bại sáu nước, làm cho sáu nước phải ký xuống hòa ước đình chiến, càng một lần đưa uy danh của tướng quân Trụ Quốc đẩy lên đỉnh cao. Trong sự cảm nhận của bọn họ, tướng quân Trụ Quốc là thần thủ hộ của Hoa Hạ đế quốc.
 
"Tránh ra!" Tâm tình của viên quan quân có điểm hưng phấn hô lên. Dân chúng cũng mang theo vẻ mặt vui mừng tự giác liều mạng lấn sang hai bên, rất sợ cản đường của Thạch Tiểu Thiên. Quan quân vung tay lên, đám binh sĩ bảo vệ Vạn Hoa Lâu lúc này phân ra hai đội tiến đến, đẩy dân chúng tạo ra một con đường, phân ra hai bên chỉnh tề xếp hàng hộ vệ. Quan quân tiêu sái sải bước đến trước mặt Thạch Tiểu Thiên, phất tay hất mạnh áo choàng, tay cầm đao quỳ một gối, cất cao giọng nói: "Mạt tướng thành vệ quân tuần thành thống lình Viên Phi, gặp qua tam công tử."
 
"Gặp qua tam công tử." Hai hàng hộ vệ quân còn có thủ vệ Vạn Hoa Lâu "hoa" một tiếng đồng loạt quỳ một gối hô lớn. Cũng không biết là bách tính nào quỳ xuống trước tiên, làm cho toàn bộ bách tính trên con đường toàn bộ đều quỳ xuống, thật sự là qua chen chúc chật chội, đều hô: "Tiểu dân gặp qua tam công tử...Tiểu dân gặp qua tam công tử..." Tiếng hô liên tiếp, có thể nghe ra được tất cả đều là kính ý phát ra từ sâu trong nội tâm.
 
Thạch Tiểu Thiên có chút xấu hổ, mang theo cờ hiệu của phủ tướng quân Trụ Quốc đến kỹ viện thực sự không phải là chuyện gì quang vinh. Lúc này Dược Thiên Sầu lại trợn tròn mắt, hắn không nghĩ tới đại tướng quân Trụ Quốc lại có uy vọng cao tới như vậy trong lòng quân đội cùng bách tính, không khỏi vì cử động vừa rồi của mình mà hối hận, vị đại tướng quân được bách tính kính yêu nếu biết danh tiếng của mình bị làm ra thế này...Lương tâm thật sự không thể nào chịu nổi, dù sao kiếp trước mình cũng là quân nhân xuất thân, hiểu ra một vị tướng quân có thể được bách tính kính yêu như thế, nếu chưa từng có sự kinh lịch đãm máu tuyệt đối là không làm được. Làm bại hoại danh dự một tướng quân như vậy, Dược Thiên Sầu cũng thực sự cảm thấy xấu hổ.
 
Những vương công quý tộc và các phú hào đi vào Vạn Hoa Lâu lúc trước, nhất thời cũng bị tiếng hô liên miên phấp phồng bên ngoài làm chấn kinh, tam công tử? Không biết là tam công tử của nhà ai đã tới, không ngờ có thể khiến cho động tĩnh lớn như vậy? Họ đều phái người hầu chen ra cửa hỏi thăm, quân dân cả con đường đều toàn bộ quỳ xuống, duy nhất hai người trẻ tuổi mặc trang phục chủ tớ lại đứng thẳng như hạc giữa bầy gà, điều này làm bọn người hầu chậc lưỡi không ngớt.
 
Lúc này Thạch Tiểu Thiên cũng nhịn không được có chút oán giận trừng mắt nhìn Dược Thiên Sầu, người sau xấu hổ cười làm lành. Thạch Tiểu Thiên vận chuyển chân nguyên, lớn tiếng nói: "Các vị phụ lão hương thân, đều nhanh đứng lên đi! Thạch Tiểu Thiên không dám đảm đương đại lễ lớn như vậy." Thanh âm cuồn cuộn truyền ra cả con đường, vượt qua khỏi thanh âm thỉnh an của mọi người.
 
Những quân sĩ và dân chúng đều lấy làm kinh hãi, giọng nói thật lớn! Không hổ là nhi tử của tướng quân Trụ Quốc, hổ phụ không có khuyển tử a! (cha hổ không có con là chó) Mọi người tạ ân nói: "Tạ ơn tam công tử!" Lại hoảng hoảng bò lên.
 
"Viên thống lĩnh, xin mau mau đứng lên." Thạch tiểu Thiên đưa tay dìu Viên Phi. Viên Phi nghe được âm thanh của hắn lớn như vậy, thấy hắn lại dìu chính mình, âm thầm nổi lên lòng tranh cường háo thắng, muốn nhìn xem hắn thật sự có bản lĩnh hay chỉ là dọa người, ai biết ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có, cứ như vậy thật nhẹ nhàng bị đối phương dìu đứng lên, không khỏi thất kinh, khí lực thật lớn. Ánh mắt xẹt qua bội kiếm bên hông Thạch Tiểu Thiên, thầm nghĩ, đây là gia giáo, trách không được!
 
Những quân sĩ thấy thống lĩnh đã đứng dậy, cũng đứng lên theo. Viên Phi đưa tay: "Tam công tử, thỉnh!"
 
"Đừng khách khí!" Thạch Tiểu Thiên chấp tay đi cùng Viên Phi, Dược Thiên Sầu xám xịt đi theo phía sau. Vừa bước vào cửa Vạn Hoa Lâu, Viên Phi lưu lại ngoài cửa trông coi, tự có quy công dẫn chủ tớ hai người đi vào.
 
Đèn vừa thắp sáng rực rỡ, tân khách ngồi đầy Vạn Hoa Lâu, nữ tử xinh đẹp lóng lánh, dáng tươi cười đầy mặt bưng mâm đựng trái cây, rượu cùng thức ăn trên dưới xuyên toa. Nghe nói tam thiếu gia của phủ tướng quân Trụ Quốc tới, các vương công quý tộc ngồi đã lâu đều hội tụ ngay dưới lầu chào hỏi. Nếu luận thân phận tước vị kỳ thực căn bản không cần như vậy, trong vương công quý tộc có rất nhiều người có chức vị còn cao hơn tướng quân Trụ Quốc, nhưng lại không sánh được người ta là nhân vật thực quyền trong tay cầm binh quyền cường đại nhất đế quốc, đây là một đại nhân vật chỉ cần giậm chân liền làm cho cả Hoa Hạ đế quốc run rẩy lên, còn mạnh hơn những vương công quý tộc rất nhiều.
 
Thạch Tiểu Thiên phong độ bắt chuyện với mọi người, một hồi lại gọi tiểu vương giạ, một hồi lại là tiểu vương gia, Thạch Tiểu Thiên ứng phó trường họp như vậy quả thực rất thành thạo. Dược Thiên Sầu âm thầm gật đầu, không hổ xuất thân từ xã hội thượng lưu, ngày hôm nay rốt cục hắn đã kiến thức được uy phong của phủ tướng quân Trụ Quốc, trong lòng lại có tính toán mới.
 
Vị trí của mọi người là một sân rộng vây quanh, ở giữa là một đài biểu diễn không nhỏ, hai tầng ghế vây xem, thượng tầng là từng gian nho nhỏ mở rộng, phía dưới là những dãy bàn yến hội xếp đầy, đây là nơi thi hoa khôi cùng ca múa mừng cảnh thái bình đêm nay. Thạch Tiểu Thiên tới chậm, gian ghế lô trên lầu đã sớm bị người chiếm hết, bất quá không cần lo lắng, tự nhiên sẽ có người tự hiểu mà nhường ra một gian.
 
Hai người ngồi trong một gian trên lầu, một ngồi một đứng, đứng sau lưng Thạch tiểu Thiên là Dược Thiên Sầu, ngay trước mặt công chúng người hầu không thể ngồi cùng chủ nhân nha? Vạn Hoa Lâu an bài kỹ nữ đến hầu hạ, Dược Thiên Sầu ngại dung nhan quá kém, tìm một lý do tam công tử không muốn bị người quấy rối bắn các nàng đi ra ngoài. Hắn ở tại tu chân giới đã nhìn quen mỹ nữ, đối với mỹ nữ ở đây đương nhiên không cảm giác, nếu không phải muốn nhìn xem hoa khôi khiến cho người ta chen chúc vào đến phá đầu, có lẽ hắn đã quay đầu lại bỏ đi.
 
Sau đó buổi biểu diễn ở trên đài đã bắt đầu, trong lúc nhất thời tiếng nhạc cầm tiêu cổ sắt vang lên, hơn mười đôi nữ tử thướt tha lướt ra khiêu vũ, dẫn tới mọi người đều trầm trồ khen ngợi. Dược Thiên Sầu vốn tưởng các nàng muốn nhảy thoát y vũ, ai biết lung lay nửa ngày chẳng có chút địa phương nào có ý tứ, tiếp tục cũng chỉ là lắc lư biến đổi đa dạng, hoàn toàn không có giác ngộ của kỹ viện, thật không biết đám vương công quý tộc này thích điểm nào. Dược Thiên Sầu chỉ hận không thể ném một quả lựu đạn xuống phía dưới, để đám đàn bà đang giương nanh múa vuốt mau xuống đài, sớm một chút đổi lên hoa khôi gì đó để nhìn, nói vài lời nhục nhã rồi rời đi sớm một chút, miễn cho lãng phí thời gian, kỹ viện này cũng thật không có chút ý nghĩa!
 
Những nhạc sĩ diễn tấu nhạc khúc cũng quá tệ, rơi vào lỗ tai hắn chẳng khác gì bài hát ru con, khiến cho hắn buồn ngủ, ngập liên tục. Cũng không biết qua bao lâu thời gian, ngay khi hắn đã tiến nhấp trạng thái nửa mê ngủ, bốn phía hỗn loạn làm hắn giật mình tỉnh lại, lọt vào tai là một tiếng đàn cô đơn mềm mại, lại có thể làm cho người ta đề cao tinh thần. Lại vừa nhìn, những vương công quý tộc đều đang dựa vào lan can thò đầu quan sát.
 
"Hoa khôi đi ra rồi!" Thạch Tiểu Thiên khẽ nói, cũng đi tới sát lan can quan sát. Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, phán sao phán ánh trăng, rốt cục cũng phán tới, cũng đi theo qua.
 
Trong ánh đèn rực rỡ, một dáng người trong bộ cung trang mỏng màu hồng lả lướt đi ra. Mái tóc đen nhánh cắm một cây trâm dài bằng bạch ngọc, mặt đeo khăn lụa màu hồng, khuôn mặt xinh đẹp như ẩn như hiện thấy không rõ nhưng đầy vẻ mê người. Tay ngọc trắng noãn ôm ấp một cây tố cầm, đặt nghiêng trên vùng ngực đầy ấp, làm bầu ngực bên kia càng có vẻ vun cao. Bờ mông đầy đặn, che đôi chân dài thon thả, thế nhưng vô hạn xuân quang đều tiết lộ trong từng bước đi tha thướt của nàng.
 
Giai nhân mặc áo hồng nhẹ bước lên đài, ở bên trên đã sớm có người chuẩn bị, buông đàn, hướng quanh thân gật đầu ý bảo, lập tức ngồi xuống. Vải mỏng hai bên chân ngọc buông xuống, đôi chân trắng nõn liền đột nhiên hiện ra chói mắt.
 
"Hay!" Có người vỗ tay hô to, nhất thời khiến cho mọi người cùng ồn ào tán thưởng. Lúc này Dược Thiên Sầu mới có chút tinh thần, đang dùng sức vỗ tay, mẹ nó! Rốt cục cũng thấy được một người xem đẹp mắt, tuy rằng thấy không rõ tướng mạo, nhưng vóc người thật là quá tốt a! Gian ghế lô của hai người không tệ, vừa vặn đối diện với hoa khôi, hai người có thể chậm rãi thưởng thức.
 
Mười ngón tay ngọc án nhẹ dây đàn, nhẹ nhàng gảy ra tiếng đàn thanh u lả lướt, chung quanh lập tức an tĩnh xuống tới. Dược Thiên Sầu gật đầu, nghe ra có điểm ai oán, bất quá cũng ý tứ, cuối cùng cũng có thể nghe được vào tai. Tiếng đàn yếu ớt vọng lại, dung nhan bên dưới hồng sa bỗng nhiên nhẹ hát lên: "Ta là một con hồ yêu tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc... Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
 
"
Ách..." Vẻ mỉm cười trên mặt Dược Thiên Sầu nhất thời đọng lại, ngay sau đó có chút co quắp...
 
Bình Luận (0)
Comment