Tinh Thần Châu

Chương 227

Phía sau một ngọn núi hoang vu, mấy trăm hắc y nhân đột nhiên xuất hiện. Theo sau nhanh chóng tiến hành thành lập đội hình tác chiến, tản ra bốn phía kiểm tra. Thoạt nhìn hành động tương đối nghiêm mật giống như đã từng được huấn luyện qua. Dược Thiên Sầu một thân trang phục màu đen, nhưng không bịt mặt giống như những người khác. Chỉ riêng Quan Vũ ngồi trên lưng ngựa thì vẫn mặc thanh bào.
 
Gió thổi lanh lảnh! Dược Thiên Sầu quan sát bốn phía xung quanh, đây chính là địa điểm lần trước đi điều tra hắn đã chọn làm nơi tập kết. Nơi này cách mỏ quẳng linh thạch không xa.
 
"Tất cả đi theo ta!" Dược Thiên Sầu hạ giọng quát. Một thanh phi kiếm nhẹ nhàng nâng hắn lên, phi hành san sát mặt đất. Nhóm quân sĩ cũng theo ngay ở phía sau hắn.
 
Quan Vũ vung mạnh tay lên, đám người theo từng nhóm tản mát ra bốn phía. Bên cạnh hắn cũng chỉ còn lại ba gã liên trưởng.
 
Dược Thiên Sầu dẫn theo khoảng ba mươi người đi tới một khe núi, phía trước chính là quặng mỏ linh thạch của Thanh Quang Tông. Lúc này đã có thể nghe được thanh âm từ bên trong rồi. Hiện tại, nếU Minh xuất đầu lộ diện, khẳng định cũng sẽ bị đối phương phát hiện. Lúc này điều hắn cần làm chính là chờ đợi, đợi những nhóm khác theo thời gian ước định, hình thành trận thế bao vây quặng mỏ linh thạch, rồi mới phát động tấn công. Khi ấy, coi như đối phương phát hiện ra vấn đề cũng có thể đánh cho đối phương trở tay không kịp.
 
Bốn phía im lặng dị thường, hiển nhiên các nhóm khác bao vây xong cũng không dám gây ra động tĩnh khiến cho người của Thanh Quang Tông phát hiện. Lúc này nếu có người từ trên không trung nhìn xuống, thì sẽ thấy chung quanh khu quẳng mỏ linh thạch đang có mấy trăm đạo thân ảnh vây quanh. Kì thật, hành động tập kích như thế nào cũng phi thường mạo hiểm. Chẳng qua nhân tố chính là hắn đột nhiên xuất hiện ở bên trong mỏ quặng, đánh nhanh thắng nhanh mà thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Bất quá, lúc trước Dược Thiên Sầu tiến hành thăm dò tình báo, cũng không có biện pháp tiến vào bên trong mỏ quặng, mà chỉ dám đứng quan sát từ xa. Tuy hắn nắm giữ Kim Châu, nếu đứng im bất động và khống chế hô hấp, phỏng chừng khi đột nhấp sẽ không ai có thể phát hiện ra hắn, nhưng thăm dò tình báo cần phải quan sát tỉ mỉ, tất nhiên thân mình phải cử động. Bằng vào tu vi của mình, muốn giấu giếm được cao thủ Nguyên Anh kỳ trấn thủ bên trong thì vẫn là thực khó khăn.
 
Xem chừng thời gian không sai biệt lắm, Dược Thiên Sầu mới hướng mọi người phất tay ra ám hiệu. Năm, bốn, ba, hai.., một, quân sĩ nhìn chằm chằm động tác trên tay hắn, phi kiếm trong tay cũng nắm chặt không rời. Khi ngón tay cuối cùng dựng lên, Dược Thiên Sầu dẫn đầu đám người, theo khe núi ngự kiếm bắn nhanh ra. Ba mươi người ở phía sau cũng bám sát hắn.
 
Dược Thiên Sầu tâm niệm chợt động, tay nhanh chóng bắt quyết chỉ thẳng về phía chòi canh ở phía trước. Nhất thời trăm thanh phi kiếm xuất hiện quanh thân hắn "sưu sưu" bắn thẳng ra ngoài. Trên chòi canh có hai tên Trúc Cơ kỳ đang buồn chán nhìn ngắm phong cảnh, tuy rằng chức trách của bọn chúng chính là quan sát tình huống xung quanh, nếu phát sinh chuyện gì nguy hiểm sẽ lập tức đánh chuông cảnh báo. Nhưng chẳng ai nghĩ chuyện tình quặng mỏ linh thạch, sẽ lại phát sinh thêm lần nữa. Dù sao Thanh Quang Tông cũng không phải môn phái binh thường, cứ nhìn vết xe đổ năm xưa của Huyễn Ma Cung là hiểu.
 
Chờ khi bọn chúng nghe được thanh âm, ngoảnh mặt lại thì đã trông thấy trăm đạo hàn quang phóng tới như chóp, lúc này muốn cảnh báo cũng không còn kịp nữa rồi. Mà tốc độ ngự kiếm nhanh đúng là sở trường của Dược Thiên Sầu, thích họp nhất trong tình huống đánh lén.
 
"Phốc.., phốc..." Trăm thanh phi kiếm cắt ngang qua đầu hai tên canh gác, máu tươi bùng lên, phần chân và tay cũng bị chém cụt lủn.
 
Trăm thanh phi kiếm giống như đàn châu chấu đêm, nhanh chóng lướt ngược trở về bên cạnh Dược Thiên Sầu, bảo vệ xung quanh người hắn. Dược Thiên Sầu liền chỉ hướng sơn động, hơn ba mươi thân ảnh lập tức phóng đi. Tình báo của Bách Mị Yêu Cơ nói rằng, ở nơi đó chính là địa phương bài trí một cái truyền tống trận. Đám người dùng tốc độ nhanh nhất phóng vọt đến, trong quá trình có vài tên đệ tử Thanh Quang Tông chạy ra nhưng căn bản là không thể ngăn trở nổi thế công mạnh mẽ của Hắc Y đội viên đi đầu. Một bóng thân ảnh lướt qua mặt, mấy người đã băm thây vạn đoạn.
 
Vài gã đệ tử Thanh Quang Tông canh gác trong sơn động, đang tính ra ngoài kiểm tra xem rốt cuộc đang diễn ra chuyện gì. Thì bỗng nhiên, mấy chục hắc y nhân trong tay cầm theo linh phù ném thẳng vào trong sơn động. Bên trong vang lên những tiếng nổ liên tiếp cùng thanh âm kêu rên thảm thiết. Nhóm hắc y nhân liền phóng vào động
 
Khẩu.
 
Động tĩnh bên này vang lên, Quan Vũ đứng trên đỉnh núi, vuốt chùm râu dài, thuận tay theo trong túi trữ vật lấy ra một cây đại kỳ. "Bá" một tiếng, cắm mạnh xuống dưới đất. Lá cờ tung bay phần phật, hiện ra hai chữ "Anh Hùng" thêu vàng. Đây chính là ám hiệu tổng tấn công.
 
"lớn mật, kẻ nào dám chọc vào Thanh Quang Tông chúng ta!" Một bóng thân ảnh theo trong căn nhà chỉ huy bay ra ngoài, liên tiếp sau đó cả đám đệ tử Thanh Quang Tông trấn thủ nơi này đều phóng ra. Ngước mắt xem xét bốn phía, thấy một đám hắc y nhân đã bao vây quanh núi. Bọn chúng phi thường kinh ngạc, hiển nhiên là chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.
 
Liên trưởng số ba đứng bên cạnh Quan Vũ, đột nhiên vung lá cờ trong tay lên ra hiệu. Lúc này hơn trăm người từ bốn phương tám hướng nhắm thẳng về phía đám đệ tử Thanh Quang Tông mà tấn công. Đương trường lập tức xuất hiện cục diện song phương mãnh đấu. Trong lúc nhất thời quang mang chớp lên từng đoàn, tiếng đánh nhau, tiếng la hét không ngừng vang lên bên tai. Quan Vũ "hừ" lạnh một tiếng, liên trưởng số hai cũng nâng cờ hiệu lên, nhóm đệ tử Thanh Quang Tông tức thì bị vây kín trong ngoài. Giờ phút này, trường giết chóc cũng triển khai rồi.
 
Thanh Quang Tông bốn bề thọ địch, nguy cơ trùng trùng tùy thời đều có thể bị tiêu diệt. Đây là một trường đồ sát không có sự phản kháng nào. Đám người theo ô Thác Châu tới đây, nguyên bản đều là đệ tử tinh nhuệ của Chính Ma Tiền tam đại môn phái, ở Yêu Quỷ Vực lại nhiều kinh nghiệm chiến đấu, luận đánh nhau ngang cấp thì chính là hảo thủ nhất đẳng.
 
Khi liên trưởng số một ra ám hiệu, thì hai nhóm quân lập tức thu nhỏ vòng vây, phòng ngừa địch nhân chạy thoát.
 
Bên kia, Dược Thiên Sầu dẫn quân vào trong sơn động, cũng thuận lợi phá hủy truyền tống trận xong. Liền ra mệnh lệnh, hai ba người chia làm một tổ, phân tán đến các huyệt động tìm kiếm thợ mỏ. Nếu bắt sống được thì tốt, còn không thì phải giết chết ngay tại chỗ, đừng lưu lại nhân chứng sống. Bởi vì đám thợ mỏ này đều là đệ từ trong Thanh Quang Tông.
 
Chờ mọi người lĩnh mệnh tản đi. Dược Thiên Sầu mới bay đến bên cạnh Quan Vũ, đúng lúc này gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thấy tinh thế không thể cứu vãn được nữa, liền dốc sức muốn phá tan vòng vây để tẩu thoát. Dược Thiên Sầu nhìn thoáng qua, trầm giọng quát: "Giết!"
 
Hắn đối với cái đám gọi là trưởng lão của Thanh Quang Tông, đều không có một chút hảo cảm nào.
 
Ba gã liên trưởng tu vi Nguyên Anh hậu kỳ đứng ở phía sau Quan Vũ, nghe vậy đồng loạt phóng quạ, đem kẻ muốn tẩu thoát kia đánh ngược xuống. Dưới sự vây công của ba người, chẳng bao lâu sau tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Thanh Quang Tông liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể hóa thành một chùm huyết vũ. Ba gã liên trưởng bay trở về bên người Quan Vũ, bộ dạng tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.
 
Trường chiến rất nhanh đã chấm dứt. Từ lúc phát động tấn công cho đến lúc này, bất quá chỉ hơn một giờ đồng hồ mà thôi. Dược Thiên Sầu phóng mắt kiểm tra thủ hạ của mình, thấy không ai tử vong, nặng nhất cũng chỉ là bị thương thôi. Chiếm tru thế tuyệt đối như vậy, cũng chính bởi vì hành động lần này được an bài chặt chẽ, lại tập kích bất ngờ, cho nên thu được thành quả chiến đấu to lớn. Dược Thiên Sầu gật đầu quá: "Đừng do dự, thu dọn chiến trường, cái gì mang được thì mang hết đi, nhanh!"
 
Lúc này, một cai trưởng tiến đến báo cáo: "Thủ lĩnh, toàn bộ thợ mỏ đều đưa tới đây rồi."
 
Dược Thiên Sầu phất tay bảo hắn thối lui, lăng không nhảy lên cao, phóng xuất thần thức bao trùm đám thợ mỏ đang nơm nớp lo sợ. Một vài người liên quan lập tức được chuyển vào trong Ô Thác Châu.
 
Sau khi càn quét tỉ mỉ mỏ quặng linh thạch, mọi người rất nhanh tập trung lại thành đoàn. Quan Vũ lấy ra một chiếc cờ xí nhỏ màu đen, trên mặt thêu hai chữ vàng " Anh Hùng". Hắn phất tay phóng nó về phía một cây thạch trụ, lá cờ màu đen tức thì cắm ngập ở trên đó.
 
Khi Quan Vũ quay lại vị trí, Dược Thiên Sầu cũng vung tay lên, tất cả mọi người liền biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng đâu. Quặng mỏ linh thạch, mới bị đánh cướp, khiến co bầu không khí xung quanh tĩnh mịch, yên lặng như tờ. Chỉ có những thi thể nằm trên mặt đấy, mới chứng minh được nơi này vừa xảy ra một hồi ác chiến...
 
Bình Luận (0)
Comment