Tinh Thần Châu

Chương 258

Dược Thiên Sầu có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, vốn tưởng rằng tính tình kiệt ngạo bất tuân của hắn nhất định sẽ không dễ khuất phục, đang chuẩn bị đánh cho hắn chết khiếp, triệt để cho hắn phục tùng, thật không nghĩ tới cũng là một tên thức thời, đúng là một người đáng đào tạo!
 
Mặc cho hắn quỳ trên đất, không để ý đến hắn. Dược Thiên Sầu gọi mười đội viên Anh Hùng tới, lại khuyến khích một phen, dặn mười người không ngừng cố gắng bảo vệ an toàn cho Thạch Văn Quảng thật tốt. Đương nhiên, việc ban thưởng cũng rất hậu đãi.
 
Để mười người quay về chỗ, Dược Thiên Sầu nhìn Thạch Văn Quảng cười nói: "Mộng hoàng đồ thống trị chỉ trong tiếng nói cười, còn nhiều thời gian, tướng quân nên bảo trọng thân thể nhiều hơn. Dược Thiên Sầu xin cáo biệt!"
 
"Cung tống tiên sinh!" Hai cha con có giữ lại cũng vô dụng, không thề làm gì khác hơn là chắp tay đưa tiễn. Vừa ngẳng đầu thì Dược Thiên Sầu đã không còn hình bóng, hán tử như tháp sắt quỳ trên mặt đất cũng đã biến mất không gặp. Thạch Văn Quảng xuôi tay than thở: "Đáng tiếc Tiểu Thiên không bằng hắn a!"
 
Bên trong ô Thác Châu, Trương Bằng giương mắt nhìn chung quanh, có điểm không hiểu gì. Dược Thiên Sầu đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Ngươi ở tại thế tục là một viên dũng tướng, nhưng ở chỗ này, tùy tiện đi ra một người cũng mạnh hơn ngươi. Ta cho ngươi một cơ hội thoát ly khỏi sự phân tranh của con người, hảo hảo nắm chặt, đến lúc đó ngươi sẽ biết hiện tại ngươi nhỏ bé bao nhiêu."
 
Quan Vũ phóng ngựa đi đến, Dược Thiên Sầu nhìn thấy con tuấn mã thì có điểm tê răng, đạm nhiên nói: "Đây là đồ đệ thứ hai của ta, đưa hắn đến quân doanh cùng tu luyện với Hồng Thất, cần phải đốc xúc nghiêm khắc."
 
Quan Vũ nhíu nhíu mày, không rõ vi sao hắn liên tiếp thu nhận đồ đệ, gật đầu, nhìn Trương Bằng quát: "Đi theo ta."
 
"Ngựa tốt!" Trương Bằng nhìn chằm chằm Xích Thố nhịn không được sợ hãi than thở, hắn là quân nhân rong ruổi sa trường, đối với ngựa tốt tự nhiên có tình cảm. Lại quay đầu, Dược Thiên Sầu đã biến mất, lúc này chạy theo sau Quan Vũ.
 
Vạn Phân Viên, trong gian phòng của Phù Dung, một nam một nữ đang triền miên, đang lúc khó kìm lòng nổi thì đột nhiên vang lên một tiếng rên ri cao vút. Dược Thiên Sầu lại càng hoảng sợ, nhanh tay bưng kín miệng nàng, chột dạ nói: "Bà cô à, nàng nhỏ giọng chút."
 
Phù Dung xuân tình vô hạn, e thẹn nói: "Không nhịn được." Vừa nói xong, liền nghe cửa phòng "phanh" một tiếng bị đá văng ra, Phí Đức Nam quát: "lớn mật..." Tiếng quát dừng bặt, đập vào mắt là một nam một nữ vừa chui tọt vào chăn. Dược Thiên Sầu ló đầu ra, khiếp sinh sinh cười nói: "Phí...Phí trưởng lão, đã lâu không gặp."
 
Vừa thấy rõ, thân thể Phí Đức Nam lảo đảo, thiếu chút nữa đứng không vững, thần tình liên tục co quắp, người còn lại không cần phải nói, khẳng định chính là nữ nhi của mình. Bên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Phí Đức Nam hít một hơi, đi tới ngoài cửa, đưa lưng vào phòng hô: "Không có việc gì, đều đi ra."
 
Bên trong nhất thời truyền đến thanh âm xào xạc mặc quần áo, một hồi, Dược Thiên Sầu che giấu Phù Dung sau lưng đi tới cửa, biểu tình hai người khá đặc sắc, Dược Thiên Sầu xấu hổ cười nói: "Phí trưởng lão.., hắc hắc!"
 
Phí Đức Nam cố nén xung động muốn làm thịt tiểu tử này ngay tại chỗ, thanh âm trầm thấp nói: "Phù Dung lưu lại, ngươi đi theo ta."
 
Mẹ nó! Chuyện xấu lớn, không ngờ bị người bắt gian tại giường, lão gia hỏa này sao bước đi lại không có thanh âm, làm cho lão tử không kịp bỏ trốn. Lúc này thần tình Dược Thiên Sầu biết bao phiền muộn, bài trừ khuôn mặt tươi cười cáo biệt Phù Dung đang e thẹn vô hạn, theo chuẩn nhạc phụ rời đi.
 
Đi qua hành lang, tiến vào một gian phòng tối. Phí Đức Nam quay mặt vào tường, hồi lâu không hé răng, Dược Thiên Sầu muốn nói chuyện cũng không dám nói, vì vậy hai người cứ như vậy không lên tiếng.
 
"Ngươi làm sao tới?" Đứng im hồi lâu Phí Đức Nam đột nhiên nói. Thái độ không xấu, Dược Thiên Sầu thở phào nhẹ nhõm, nói thẳng: "Trộm tới."
 
Người trước cũng không dây dưa ở vấn đề này, thở dài nói: "Ngươi bình thường hay tả?"
 
"Cũng không bình thường, năm ba ngày một lần." Dược Thiên Sầu rất thành thật hồi đáp. Phí Đức Nam đưa lưng về phía hắn, trên mặt lại một trận co quặp, bất cứ ai nhìn thấy con gái đang ở trên giường danh bất chính ngôn bất thuận gần gũi với nam nhân, cũng sẽ không thoải mái, nhất là loại người thường xuyên quang lâm.
 
"Ta muốn ngươi đáp ứng ta một việc." Phí Đức Nam cố nén trụ xung động, chuyển người lại theo dõi hắn nói. Về những câu hỏi hình thức, hắn đánh chết cũng sẽ không nói, bằng không sẽ thật sự bị tươi sống tức chết.
 
Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói: "Ngài nói, ngài nói, chỉ cần ta có thể làm được,
 
Ta đều đáp ứng."

 
"Ta muốn ngươi đáp ứng ta, vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi cũng không thể để cho đời này của Phù Dung bị ủy khuất, bằng không ta tuyệt không buông tha ngươi." Phí Đức Nam nhìn chằm chằm hắn tàn bạo bổ sung: "Chết cũng không buông tha ngươi."
 
"Điều ấy ngài yên tâm." Dược Thiên Sầu nhếch môi cười nói, đối phương nói rõ không phản đối chuyện của mình và nữ nhi hắn, lúc này vỗ ngực bảo chứng nói: "Dù ngài không nói, ta cũng sẽ không để Phù Dung chịu chút ủy khuất, chí ít ta có thể thề với trời, Dược Thiên Sầu này bảo chứng để Phù Dung vô tru vô lự trải qua cả đời, bằng không ứọn đời không được an bình."
 
Nghe được hắn phát thệ, Phí Đức Nam gật đầu, gương mặt âm trầm rốt cục buông lỏng, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, để hắn ngồi xuống, than thở: "Mẹ Phù Dung chết sớm, đây đều do ta, bằng không Phù Dung cũng không chịu khổ nhiều như vậy, là ta có lỗi với mẹ con nó a! Ai! Ta nhìn ra, nha đầu Phù Dung rất thích ngươi, cho nên ta mong muốn ngươi đối đãi tốt với nó."
 
"Điều này không cần phải nói. Bất quá ngài cũng đừng tự trách, tin tưởng ngài nhất định có nỗi khổ." Dược Thiên Sầu giả mù sa mưa an ủi một câu, hiện tại hắn cảm giác thần thanh khí sảng, cả người thoải mái. Nói đến nỗi khổ của Phù Dung, hắn bỗng nhiên nhíu mày nói: "Phí trưởng lão, hỏi ngài một chuyện, gương mặt của Phù Dung trước đây bị biến thành như vậy, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Có phải là chuyện ngoài ý muốn?"
 
Nghe vậy trên mặt Phí Đức Nam hiện lên một tia khổ sở, lắc đầu nói: "Đều do ta, đều do ta...Hắn thống khổ đem chân tướng sự tình nói ra.
 
Nguyên lai, mẹ của Phù Dung cũng là nữ đệ tử của Vạn Phân Viên, dung mạo ở Vạn Phân Viên không người có thể so sánh, điểm ấy từ hình dạng của Phù Dung là có thể nhìn ra. Nhưng khi phát sinh quan hệ với Phí Đức Nam thì hắn đã là vợ chồng với Lan Băng Tuyết. Nói trắng ra là, Phù Dung sinh ra chính là kết quả vụng trộm của Phí Đức Nam và nữ đệ tử kia. Tại tu chân giới chuyện một nam nhiều nữ cũng là bình thường, thế nhưng Lan Băng Tuyết dung không được, vì vậy xảy ra bi kịch.
 
Nói đến Lan Băng Tuyết, còn có một bí mật mà người ngoài không hay biết. Lan Băng Tuyết không phải là người, chính là yêu, là một con ngọc thiềm thừ tu luyện ngàn năm, tu luyện Hàn Băng pháp quyết bản thể do trời sinh mà có, hôm nay tu vi đã đến Độ Kiếp sơ kỳ. Bà ta vốn là sủng vật của phụ thân Ma Cửu Cô, là chưởng môn đời trước đó, khi đó còn chưa hóa thành hình người, đợi sau khi phụ thân của Ma Cửu Cô qua đời, liền đi theo Ma Cửu Cô. Sau khi hóa thành hình người, ru rú trong nhà, ở Phù Tiên Đảo cũng rất ít có người biết thân phận bà ta, chỉ biết bà ta quanh năm hầu hạ bên Ma Cửu Cô, có mặt mũi của Ma Cửu Cô, nên cũng không ai dám hỏi thăm.
 
Khi đó Phí Đức Nam còn chưa chấp chưởng Vạn Phân Viên, bất quá chỉ là một đệ tử kiệt xuất mà thôi, cơ duyên xảo hợp có cơ hội thường qua lại với Lan Băng Tuyết, một người một yêu liền sản sinh cảm tình, vì vậy kết thành đạo lữ, nhưng khi đó hắn cũng không biết bà ta là yêu, cũng không ai nói sự thật với hắn. Lúc đó dựa vào Lan Băng Tuyết trợ lực, Ma Cửu Cô mới đưa chức vị chủ sự trưởng lão Vạn Phân Viên truyền cho Phí Đức Nam. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
 
Ngay buổi tối đầu tiên Phí Đức Nam chấp chưởng Vạn Phân Viên, Lan Băng Tuyết ngây thơ cho rằng mình giúp trượng phu chuyện lớn như vậy, trượng phu hẳn có thể tiếp thu sự thực bà là yêu quái, vì vậy đem thân thế của mình nói ra. Phí Đức Nam thất kinh, nhưng lúc đó cũng không hề biểu lộ điều gì, bất quá trong lòng có gai, dần dần có khuynh hướng bất hòa với bà. Sau đó gặp được mẹ của Phù Dung dung mạo mỹ lệ, lâu ngày sinh tình, rốt cục chuyện đã xảy ra, liền âm thầm lui tới cùng nhau.
 
Thẳng đến khi Phù Dung được sinh ra, việc này mới bị bại lộ. Sau khi Lan Băng Tuyết biết chuyện, mặc dù giận cũng không hé răng, đợi có một lần Phí Đức Nam đi ra khỏi Vạn Phân Viên, triệt để bạo phát, đánh đập mẹ của Phù Dung thì thôi, cuối cùng còn một ngụm nuốt ăn cả mẹ của nàng, mà Phù Dung còn trong tã lót lại bị bà ta ném luôn vào chậu than, muốn tươi sống cho nàng chết cháy, may là Cửu Cô đúng lúc xuất hiện, mới cứu được Phù Dung, thay đổi là người khác, chỉ sợ dù có đến, Lan Băng Tuyết cũng sẽ không buông tha. Mà sau khi cứu sống, trên mặt Phù Dung cũng bị lửa thiêu, trở thành vết sẹo không thể xóa mờ.
 
Sau khi Phí Đức Nam trở về biết chuyện, muốn liều mạng với Lan Băng Tuyết, thế nhưng Ma Cửu Cô đứng ra giải hòa, làm người chứng kiến, ra ước định cho hai người, tiểu Phù Dung cũng bị để lại trong Tang Thảo Viên, vị đắng nhiều năm cũng không cần phải nói. Mà từ ngày đó Phí Đức Nam và Lan Băng Tuyết ngoài mặt hòa nhưng tâm bất hòa.
 
Sự tình trải qua là như vậy, Dược Thiên Sầu sau khi nghe xong, vuốt cằm hắc hắc cười lạnh nói: "Ta nói thế nào cứ đứng gần bà ta là thấy lạnh sưu sưu, nguyên lai là con ngọc thiềm thừ tu luyện ngàn năm, còn luyện cái gì mà Hàn Băng pháp quyết."
 
"
Nói đến đều là lỗi của ta." vẻ mặt Phí Đức Nam tự trách, thống khổ lắc đầu.
 
"
Việc này không thể hoàn toàn trách ngươi, trách nhiệm hoàn toàn do con cóc tinh kia." Dược Thiên Sầu híp hai mắt trầm giọng nói: "Đều nói độc nhất lòng đàn bà, quả nhiên không sai. Hắc hắc! Ta mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không quản là chuyện phát sinh lúc nào. Mẹ nó! Dám hạ thủ với nữ nhân của ta, phải trả cả vốn lẫn lời cho lão tử."
 
Bình Luận (0)
Comment