Sau khi thu liễm Thanh Hỏa xong, khối cầu âm chướng cũng tiêu tan không thấy đâu cả. Lộng Trúc cũng ngừng thổi sáo, nhãn tinh thâm ý nhìn Dược Thiên Sầu mỉm cười, tay phải cầm cây sáo lắc lư chuyển động cực kì linh hoạt. Thậm chí Dược Thiên Sầu hoài nghi, có phải cái danh hiệu Lộng Trúc tiên sinh cũng từ đây mà ra hay không nhỉ?
"Kì quái! Ngươi có thể đem Thanh Hỏa giấu ở trong cơ thể, hơn nữa còn thao túng tự nhiên, thực khó tưởng tượng nổi rốt cuộc ngươi luyện thành như thế nào." Lộng Trúc thần tình sợ hãi cảm thán, bất quá lại dò hỏi:
"Thanh Hỏa này ngươi lấy từ Mộ Cốc?" Dược Thiên Sầu im lặng gật đầu:
"Tu vi của tiền bối quả thực bí hiểm, là ta không biết tự lượng sức mình, đánh giá cao uy lực của Thanh Hỏa!" Lộng Trúc lắc đầu cười nói: "Giao phong qua một lần, ta liền nhận ra tu vi của ngươi bất quá chỉ tới Nguyên Anh kỳ. Nếu ngay cả ngươi ta còn không khắc chế nổi, thì đó mới là chuyện lạ. Còn nói về tu vi bí hiểm thì trong tu chân giới này, ta không thể nghĩ ra được có người nào tu vi bí hiểm hơn sư phụ ngươi đâu! Riêng về Thanh Hỏa thì nó đã muốn thoát ra khỏi phạm trù hỏa diễm thông thường, đánh giá như thế nào đều không lường trước được. Bởi vì tu vi giữa ta và ngươi chênh lệch nhau quá lớn. Tất lão đầu...À! Sư phụ ngươi có kể cho ngươi nghe về lai lịch của Thanh Hỏa này không?"
"Sư phụ không nói qua, nhưng Hạc Ly đã từng kể cho ta nghe. Nó nói rằng Thanh Hỏa này chính là một trong tam muội chân hỏa, còn những thứ khác thì ta cũng không biết." Dược Thiên Sầu nói.
"Hạc Ly?" Lộng Trúc trầm ngâm cân nhắc, bỗng nhiên cười nói:
"Tất lão đầu thu ngươi làm đệ tử, Hạc Ly không có biểu hiện gì ư?" Xem ra Lộng Trúc còn chưa biết là Hạc Ly đã chết. Dược Thiên Sầu cũng nói thẳng luôn:
"Hạc Ly đã bị ta giết." "Cái gì? Hạc Ly đã chết rồi sao?" Lộng Trúc thất thanh kinh hô. Theo sau thoáng trầm mặc một hồi, nhưng hắn cũng không hỏi vì sao Dược Thiên Sầu lại giết Hạc Ly, chỉ thở dài ca cầm:
"Chết rồi cũng tốt, khổ tu thành người vốn đã không phải chuyện dễ dàng, nhưng suốt ngày phải học bộ dáng sống như con người, dường như cũng có điểm mệt mỏi. Không nói đến nó nữa! Ngươi tìm được đến đây, là sư phụ ngươi kêu ngươi tới sao?" "Dạ" Dược Thiên Sầu gật đầu đáp.
Lộng Trúc cười khổ:
"Sư phụ ngươi khẳng định là đang đánh chủ ý lên người của ta. Tới thời điểm đó hắn vỗ mông bỏ đi, rồi lại muốn ta cùng ngươi trấn áp Yêu Quỷ Vực. Lần này hắn phái ngươi tới là muốn chúng ta nhận thức nhau, để phương tiện cho ngày sau ở chung, đúng không?" Dược Thiên Sầu gật đầu, theo sau lại lắc đầu nói:
"Sư phụ căn dặn, lần này tới đây là có chuyện để cho ta làm. Về phần cái chuyện gì, sư phụ bảo sau khi gặp ngài, ngài sẽ nói cho ta biết phải đi làm chuyện gì." Lộng Trúc đang rung đùi đắc chí, nghe vậy nhất thời ngây ra. Cây sáo trong tay cũng ngừng quay, một hồi lâu sau, ngoảnh mặt nhìn Tử Y đứng ở phía xa xa, cười khổ nói:
"Tất Trường Xuân a Tất Trường Xuân! Ngươi quản nhiều chuyện, nhưng còn muốn dụ dỗ ta làm cái gì đây? Ngươi quan tâm đến Yêu Quỷ Vực, rồi đem ta lôi kéo vào, ta cũng không còn lời nào để nói, dù sao năm đó cũng là ta dẫn ngươi vào trong đó. Nhưng tất cả chuyện tình ở trong thiên hạ, liệu chăng ngươi có quản nổi không đây? Lần này ngay cả đệ tử ta cũng không buông tha!" Nghe Lộng Trúc nói như vậy, Dược Thiên Sầu nhất thời cảm thấy tò mò, liền dò hỏi:
"Tiền bối, sư phụ của ta rốt cuộc là muốn ta đi làm chuyện gì vậy?" Lúc này, Tử Y đã quay về, cũng có chút tò mò nhìn nhìn sư phụ của nàng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG "Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi rất muốn đi làm sao?" Lộng Trúc tức giận nói:
"Kêu ngươi đi chịu chết, kêu ngươi đi đổi mạng, ngươi có đi hay không?" Dược Thiên Sầu theo bản năng rụt đầu, cười mỉa nói:
"Tiền bối đang nói đùa sao! Sư phụ của ta làm sao có thể kêu ta đi chịu chết được." "Không có khả năng ư?" Lộng Trúc buồn bực nói:
"Thế vì sao sư phụ ngươi không tự mình nói cho ngươi biết, cái chuyện cần ngươi làm là vấn đề gì. Lại còn bắt ngươi chạy tới đây hỏi ta, xem ra chính là hắn ái ngại không mở nổi miệng. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết chuyện tình sư phụ ngươi muốn đi Đông Cực Thánh Thổ hay không?" "Biết! Hạc Ly từng nói, sư phụ đã gần tới thọ hạn, không thể đợi đến ngày Thiên Địa Càn Khôn đại trận mở ra lần kế tiếp. Cho nên lần này sư phụ sẽ quyết tâm đi." "Sư phụ ngươi có nói cho ngươi biết về Tinh Thần Châu hay không?" "Có nói! Nó là một bảo bối dùng để kết nối với tiên nhân thượng giới! Nếu người nào nắm giữ nó thì sẽ thành thần. Năm xưa, thượng cổ đại chiến cũng vì nó mà phát sinh." Lộng Trúc gật đầu:
"Ta nghe được tin tức, chính xác là năm đó Tinh Thần Châu cũng không hề rơi vào trong tay của người nào. Mà lưu lạc ở trong cảnh nội của Hoa Hạ để quốc." Dược Thiên Sầu nhãn tinh rực sáng lên, mỉm cười nói:
"Dường như không có khả năng này đi! Trọng bảo như thế, nếu quả thật lưu lạc ở trong cảnh nội Hoa Hạ, thì sớm đã nằm trong tay của đại phái tu chân hoặc cao thủ nào đó rồi." "Ha ha ha ha! Ngươi nghĩ đám người Tu Chân giới Hoa Hạ không muốn tìm kiểm tr! Chẳng qua là tìm mấy vạn năm, cũng chẳng có ai tìm thấy. Vĩ thế mọi người đều coi nó là truyền thuyết, không người nào còn lãng phí thời gian đi tìm kiếm nó nữa. Trải qua nhiều năm, chuyện này cũng chìm dần vào quên lãng, nào ngờ một vị Toán Sư đức cao vọng trọng ở Địch Nhung Quốc, trước khi chết đã nói, trong vòng một trăm năm tới Tinh Thần Châu sẽ xuất hiện ở Hoa Hạ đế quốc. Ha ha! Cũng bởi chuyện này, cho nên đám Hóa Thần kỳ ở các nước khác, đều đang theo dõi Hoa Hạ đế quốc mà!"
Dược Thiên Sầu hồ nghi:
"Tiền bối, Toán Sư thần thông như thế sao? Vì cái gì một câu hắn nói ra, mà mọi người đều tin tưởng?" "Cũng tương tự như thầy tướng số ở trong thế tục. Bất quá bản lĩnh thì cao cường hơn nhiều. Mà cái lão gia hỏa kia, đã không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng là chưa từng phán sai bao giờ. Ngươi nói, mọi người có thể không tin tưởng hay sao? Vĩ thế nhóm cao thủ Hóa Thần kỳ đều muốn chạy tới Hoa Hạ góp vui. Chẳng qua sư phụ ngươi cũng xuất thân từ Hoa Hạ, mà còn là đệ nhất cao thủ trong số những cao thủ Hóa Thần kỳ, sư phụ ngươi không đáp ứng, liệu có ai dám vào biên cảnh đây."
Ta kháo! Không ngờ lão gia ngưu vậy, làm đệ tử của hắn thật là vinh quang ah! Dược Thiên Sầu liếc mắt hỏi:
"Sau đó thì sao?" "Sau đó thì...Hắc hắc! Khi tin tức vài năm nữa, sư phụ ngươi sẽ đi Đông Cực Thánh Thổ lan truyền ra, một đám người mong mỏi chờ sư phụ ngươi đi rồi sẽ âm thầm tiến nhấp vào cảnh nội Hoa Hạ. Nhưng sư phụ ngươi cũng không quan tâm, chủ động xuất ra thiệp mời, lần đó phát thiệp mời đều là đám cao thủ Hóa Thần kỳ, tề tựu ở Đông Hải..." "...Ưm! Sư phụ ngươi thể diện quá lớn, cho nên không một ai là dám không đi, ngay cả ta cũng tới tập trung. Kết quả sư phụ ngươi, một thân một mình đối mặt với gần trăm tên cao thủ Hóa Thần kỳ, lại bắt bọn chúng phải cắn răng thề độc. Chuyện đại khái là, sau khi hắn đi Đông Cực Thánh Thổ, dưới tình huống chưa rõ sống chết, những cao thủ Hóa Thần Kỳ không được tự ý chạy đến Hoa Hạ tu chân giới..." "Mặc dù hành động của sư phụ ngươi rất ngang tàng phách lối, nhưng cũng không tính là tuyệt đường của người khác. Ít nhất, hắn còn cho người ta một cái hi vọng. Bất quá, hôm đó có nhiều cao thủ, sư phụ ngươi ra mặt đối nghịch với nhiều người, tự nhiên cũng có kẻ không nể nang gì hắn." "Đánh nhau ư?" Dược Thiên Sầu có chút kích động nói. Mà Tử Y đứng ở bên cạnh, trong đôi con ngươi cũng lóe ra thần thái khác thường.
"Ha hả! Nói tới đánh nhau, ta còn chưa thấy sư phụ ngươi sợ qua ai đâu. Nhớ năm xưa, khi sư phụ ngươi còn chưa tiếp quản Yêu Quỷ Vực, vẫn là cao thủ Hóa Thần sơ kỳ. Thế nhưng hắn đã dám đi khắp thiên hạ tìm những cao thủ khác khiêu chiến, đám tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ thảm bại dưới tay hắn có nhiều vô số kể. May mắn, cuối cùng ta nghĩ ra một biện pháp, mới đem sư phụ của ngươi ước thúc ở trong Yêu Quỷ Vực! Lại nói, năm đó ở Đông Hải một lời không họp, Tất lão đầu chớp mắt đã làm thịt luôn ba người ah!"
Tử Y đứng ở bên cạnh, đột nhiên hỏi:
"Sư phụ, Tất lão tiền bối chém giết một hơi, hết cả ba tu sĩ Hóa Thần kỳ ư?" "Ba cái tên Hóa Thần sơ kỳ kia có bao nhiêu đảm lượng chứ!" Lộng Trúc cười khổ nói tiếp: "Sau đó, có vài tên Hóa Thần Kỳ thấy sư phụ ngươi kiêu ngạo quá mức. Kết quả mười sáu tên Hóa Thần kỳ liên thủ vây công sư phụ của ngươi, trong đó có hai gã Hóa Thần hậu kỳ. Haiizz! Trận chiến năm đó, bản thân ta mới hiểu như thế nào gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ. Thân pháp của hắn biến ảo khó lường, khí thế như muốn dời non lấp biển, ngay cả sấm chớp trên trời cũng bị hắn thâu tóm biến thành Ỷ Thiên Trường Kiếm. Trải qua ba ngày ba đêm, hắn đã tru sát toàn bộ mười sáu tên tu sĩ Hóa Thần kỳ kia. Đến bây giờ tưởng tượng lại trận chiến năm xưa, bản thân ta vẫn còn kinh hồn bạt vía. Cuối cùng, không một ai còn dám náo loạn. Tất cả đều phát ra lời thề độc! Ngươi thử nói xem, sư phụ ngươi có còn là người không? Tu vi khủng bố tới mức này mà chưa phi thăng...Còn ở lại Tu Chân giới làm cái gì nữa..."