"Ma công đại pháp..." Yến Bất Quy lầm bầm vài lần, đột nhiên cảm giác có chút thấp thỏm bất an kỳ lạ, loại cảm giác đột nhiên nảy sinh làm tim đập nhanh, khó có thể diễn tả bằng lời! Giống như làm cho người hãm sâu trong ao đầm, áp bách đến mức có chút không thở nổi.
Hai người tựa hồ đều có loại cảm giác này, yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, Man Hổ tiếp tục nói:
"Dựa theo ghi chép trong Ma Điển, nếu như ma công đại thành, dù là Tiên, mình hai giới cũng hiếm có đối thủ, lại càng đừng nói tới cao thủ tu chân giới nhân gian." "Thật có uy lực như vậy?" Yến Bất Quy thất thanh cả kinh kêu lên.
"Không dối gạt Yến cung chủ, đây chỉ là lời ghi trên Ma Điển, sự thực làm sao cũng không ai biết." Man Hổ thần tình nghiêm túc nói: "Nhưng pháp môn tu luyện ma công ghi chép bên trong xác thực vượt qua phạm vi nhận tri của chúng ta, dù là cao thủ Hóa Thần kỳ như sư phụ ta cũng hiểu được không thể tưởng tượng nổi. Gia sư tự mình phiên dịch toàn bộ Ma Điển xong, từng lệnh cho sư huynh đệ chúng ta tìm kiếm người có thể chất phi phàm đến làm thí nghiệm, nhưng làm kẻ khác tiếc hận chính là thực nghiệm hơn một ngàn người, không ngờ không có một người có thể trúc thể thành công."
"Cái gì?" Thần tinh Yến Bất Quy co quặp lạnh lùng nói:
"Man Hổ, ngươi thật dám đem con ta làm thực nghiệm ác độc như vậy!" "Yến cung chủ bớt giận!" Man Hổ khuyên giải an ủi nói: "Cũng không phải ta muốn lấy thiếu cung chủ ra làm thí nghiệm, mà là chính thiếu cung chủ chủ động yêu cầu. Có một ngày thiếu cung chủ hỏi ta, trên đời này pháp quyết tu luyện cực mạnh là gì, ta nói ta không biết pháp quyết gì cực mạnh, nhưng biết một môn pháp quyết rất mạnh, là một môn pháp quyết mạnh nhất mà ta nhận biết. Lúc đó thiếu cung chủ truy hỏi ta, vì vậy ta nói cho hắn nghe chuyện về Ma Điển, kỳ thực ta chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, ai biết thiếu cung chủ lại ghi nhớ trong lòng, mỗi ngày cứ theo dây dưa ta. Ta bị buộc bất đắc dĩ đem bản dịch của Ma Điển cho hắn mượn, kết quả ngoài sự dự liệu của ta, sau khi thiếu cung chủ xem qua, dứt khoát quyết định dùng thân thành ma, tu luyện Ma Điển. Điều này thật quá nguy hiểm, lúc đó ta cầu hắn thương lượng với ngươi, nhưng thiếu cung chủ không chỉ không cho chúng ta nói với ngươi, còn cầu chúng ta giúp hắn giấu diếm."
"Nghịch tử, nghịch tử!" Yến Bất Quy điên cuồng rít gào, lại giận dữ trừng mắt nhìn Man Hổ nói:
"Lẽ nào ngươi không có nói cho nó, trước nay chưa từng có người thành công sao?" "Muốn luyện ma công, trước tiên phải dựng ma thể." Man Hổ cảm thán nói: "Trước đó ta cũng từng nói chưa từng có người thành công cho thiếu cung chủ biết, nhưng quyết tâm của thiếu cung chủ quá mạnh, quả thực làm người không tưởng tượng nổi. Rơi vào đường cùng, chúng ta không thể làm gì khác hơn là cùng hắn dùng lý do sử dụng bí pháp đề cao tu vi để gạt ngươi. May mắn chính là thiếu cung chủ tâm trí kiên cường không gì sánh được, không ngờ đề kháng được sự dằn vặt của Thất Tinh Thứ Huyết đại pháp mà người thường không thể chịu đựng được, hung hãn xây dựng ma thể, dù là chúng ta cũng cảm giác được ngoài ý muốn."
"Nghịch tử, nghịch tử..." Yến Bất Quy thì thào liên tục, giống như con cọp bị thụ thương, đang nặng nề thở dốc, có thể thấy được đứa con trai Yến Truy Tinh này đối với hắn mà nói trọng yếu đến cỡ nào.
Sự tình giải nghĩa xong, đám người Man Hổ trao đổi ánh mắt, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, để cho hắn có thể bình tĩnh lại. Nhưng lại nghe Yến Bất Quy hỏi:
"Bảy tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thủ hạ của ta đâu? Bọn họ cùng các ngươi tiến vào, thế nào không gặp bọn họ đi ra?" Bảy người nhất thời nhìn nhau, Man Hổ có chút xấu hổ nói:
"Mấy.., mấy người kia, không dối gạt Yến cung chủ, thiếu cung chủ có thể xây ma thể, nguyên anh cùng một thân máu huyết trong cơ thể bảy người đó có công thật lớn." "Cái gì?" Yến Bất Quy bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nói:
"Ngươi là nói bọn họ đã chết?" Man Hổ yên lặng gật đầu nói:
"Đã hiến thân vì thiếu cung chủ." Có ai nguyện ý buông tha tính mạng của mình không cần, Yến Bất Quy cũng không phải kẻ ngu si, bằng tu vi con trai mình căn bản không thể ép buộc bất luận người nào
Trong bảy người kia hiến thân, nhất định do bảy tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ ngay trước mắt làm ra, nhưng hắn còn có thể nói gì?
"Đinh lang, đinh lang..." Đúng lúc này, phía trước đại điện đột nhiên truyền đến thanh âm xích sắt kéo lê, mấy người quay phắt đầu nhìn lại. Sau đó một người cả người nhuộm máu, y phục nát nhừ, trên tay chân lẫn thắt lưng vẫn còn cuốn dây xích đang đi ra, người nọ nhìn thấy mấy người trong đại điện, dừng lại quan sát, đôi mắt đãm huyết hồng làm người cực sợ. Người này không phải Yến Truy Tinh thì còn có thể là ai, chỉ là gương mặt như vậy thực sự không dám làm người nhận thức, phong độ của một mỹ nam tử không ngờ lại biến thành như vậy, thật làm cho người ta khó có thể tin.
Bầu không khí trong đại điện nhất thời trở nên quỷ dị, sắc mặt đám sư huynh đệ Man Hổ cũng trở nên ngưng trọng, sau khi Yến Truy Tinh xây xong ma thể, bọn họ từng dùng mấy sợi xích sắt thô to xích hắn lại, chính là vì sợ thần thức hắn chưa thanh tỉnh sẽ chạy ra ngoài nhiễu loạn, ai biết lại bị hắn giật đứt, bằng tu vi hiện nay của hắn thế nào khả năng?
"Tinh nhi, con thế nào rồi?" Yến Bất Quy phục hồi lại tinh thần định đi đến gần xem xét, bảy người Man Hổ lắc mình chắn ngay phía trước hắn, ngăn cản nói:
"Yến cung chủ cấn thận, hiện tại thần trí thiếu cung chủ chưa thanh tỉnh, phân không ra địch ta." "Buông hắn ra!" Cánh tay kéo dây xích của Yến Truy Tinh giờ lên, chỉ về hướng mấy người nói. Chỉ là thanh âm có chút cổ quái, khặc khặc lại băng lãnh vô tình, nghe có chút rợn người. Nhưng hắn hiển nhiên vẫn có ấn tượng đối với Yến Bất Quy.
"Nó còn nhận được tạ, nó còn nhận được ta." Yến Bất Quy có chút kích động tách mấy người chạy đi. Mấy người Man Hổ nhìn nhau, nhưng bỗng nhiên khi Yến Bất Quy vừa chạy tới, Yến Truy Tinh bỗng nhiên té sấp xuống đất, Yến Bất Quy kêu lên sợ hãi nâng đỡ con trai đang té trên mặt đất...
Đại hội rút đao đúng hạn cử hành, Mạo Nhi Đảo có thể nói náo nhiệt chưa từng có, cao thủ Hoa Hạ tu chân giới tập hợp hơn phân nửa, dù không phải cao thủ, người đến xem náo nhiệt cũng không ít, hơn nữa đại khái đều mang theo lòng riêng tư mà đến, những cửa hàng đủ mọi ngành nghề trên Mạo Nhi Đảo tăng giá bão táp, có thể nói buôn bán lời đầy túi đầy bồn.
Võ gia ở tại Mạo Nhi Đảo tìm thời gian vài ngày mới ủi bằng một ngọn núi nhỏ, dùng làm sân mở đại hội rút đao, ba đại gia tộc khác cũng tạm thời khấn cấp điều động không ít người đến hỗ trợ. Một sân rộng lớn mới tinh hiện ra, chung quanh sân rộng dựng những chiếc lều dùng làm nơi tạm nghỉ chân. Đương nhiên, bởi người quá nhiều, không có khả năng người nào cũng có vị trí, có thể có địa phương đặt chân trong những chiếc lều, đều là những môn phái có thực lực bài danh phía trước, hoặc một ít cao thủ tu chân giới có danh vọng. Tứ đại gia tộc một lòng giúp Dược Thiên Sầu, nhất thời làm tu chân giới lại có nhận thức mới đối với quan hệ giữa Dược Thiên Sầu và tứ đại gia tộc.
Vui vẻ! Lúc này nhìn vào sân rộng mới xây dựng, chỉ có thể dùng từ vui mừng hình dung, đầu người nhấp nhô, tiếng pháo nổ vang không yên, đều giắt rất nhiều chiếc màn đỏ thẫm. Người của tứ đại gia tộc đầu đầy mồ hôi, cũng không biết Dược Thiên Sầu nghĩ như thế nào, lại chạy tới thế tục giới mua rất nhiều pháo cùng vải đỏ, nói là khai trương đại cát gì đó, mong được may mắn. Lúc nào tu chân giới chơi đùa trò này? Thật quá tục!
Điểm chết người chính là, Dược Thiên Sầu còn để cho người ra tiếp khách của tứ đại gia tộc, người người đều đeo một mảnh vải đỏ thẫm bắt chéo, trên ngực còn cài hoa đỏ thẫm. Kỳ thực Dược Thiên Sầu còn muốn mời người đến múa lân múa rồng, thế nhưng thế giới này không chơi trò kia, tìm không được người biết múa lân hay rồng, hắn không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Trong lúc nhất thời, người của tứ đại gia tộc thật sự nổi bật, làm mọi người chú ý, làm những lão gia hỏa không chịu nổi, thật muốn chui vào trong lều trốn. Thế nhưng trong tu chân giới có rất nhiều người có thân phận, không chào hỏi không được, không thể làm gì khác hơn là phải miễn cưỡng vui cười đi ra đón khách.
Làm như vậy tuy rằng khác lạ, nhưng thật đúng là làm bầu không khí khác hẳn, xác thực hoan hỉ, thiếu đi áp lực ngươi tranh ta đoạt. Trái lại Dược Thiên Sầu, còn đeo cả một dây lưng màu đỏ, ngực treo hoa đỏ lắc lư khắp nơi, gặp người liền nhiệt tình chắp tay mặt mày rạng rỡ, mặt kệ có nhận thức hay không, dù sao miệng hắn cười mãi không khép lại được...
Vo [email protected] ■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■