Tinh Thần Châu

Chương 376

Hai người đều từng tự mình cảm thụ được lợi hại trong đó, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cũng khiếp sợ không ngớt, bằng tu vi hai người đều khó có thể thừa thụ uy áp như vậy, mà Yến Truy Tinh lại phảng phất như không có việc gì. Tuy rằng mọi người cũng không tự mình cảm thụ qua, nhưng cũng phát hiện có chút không thích hợp.
 
Hiện tại Yến Truy Tinh mới hiểu được, nguyên lai ma thể của mình có thể khắc chế khí tức tử vong tản mát ra từ trên thân đao, hấp thu vào trong cơ thể, ma thể mơ hồ có dấu hiệu tăng cường, thật sự làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, trách không được mình lại có xung động muốn bước tới thừ xem.
 
Xem ra thanh đao này rất thích hợp cho mình dùng! Ánh mắt Yến Truy Tinh lưu luyến không rời nhìn hai thanh đao, bỗng nhiên nhớ tới thời hạn, không thể tiếp tục chậm trễ, bằng không lại bị tên kia hãm hại thêm một bút linh thạch.
 
Hắn dễ dàng tiêu sái đi tới trước hai thanh đao, vừa đưa tay, hắc sát bỗng nhiên từ trong đao bạo phát, trong nháy mắt đem hắn bao phủ trong khói đen nồng đậm.
 
Không có tiếng kêu thảm thiết như trong sự tưởng tượng của mọi người, không ít người bao quát cả Dược Thiên Sầu đều thất vọng. Làm cho ngoài ý muốn chính là hắc sát nồng đậm như dịch thể không ngờ lại dần dần nhạt đi, đợi khi nhạt thêm vài phần, mọi người nhìn thấy rõ tình huống bên trong, mỗi người cả kinh trợn tròn mắt há hốc, chỉ thấy Yến Truy Tinh phảng phất giống như rất hưởng thụ, đang giống như cá kinh hấp nước, ngụm ngụm lớn hấp thu hắc sát.
 
Mấy người Man Hổ cũng nhìn nhau, bọn họ biết Yến Truy Tinh đã xây ma thể, lại không nghĩ rằng ma thể vừa mới thành lập thì có uy lực như vậy, giả sử đợi thêm thời gian sau khi hắn tu luyện thành đại pháp trong Ma Điển, thật sẽ có bao nhiêu kinh khủng!
 
Dược Thiên Sầu nhìn thấy ê răng, không ngờ xem hắc sát của lão tử làm như không khí để hấp, kháo! Ngươi có gan! Yến Truy Tinh thoải mái tới mức thiếu chút nữa phát sinh tiếng rên ri, khí tức từ vong của hắc sát thật có chỗ ích lợi thật lớn đối với ma thể, hắn đang nhắm mắt hưởng thụ, bỗng nhiên dự cảm được trên thân đao có cỗ lực lượng đáng sợ muốn phóng xuất đi ra. Còn chưa kịp phản óng, trong cơ thể phảng phất như có cỗ lực lượng muốn bắn ra, Yến Truy Tinh tin tưởng ma thể sẽ không hại chính mình, bỏ mặc cho nó tự do phát huy.
 
Yến Truy Tinh còn chưa mò vào chuôi đao, Hắc hỏa trong nháy mắt từ thân đao bạo phát, mà ngay trong nháy mắt, quanh thân Yến Truy Tinh đồng thời toát ra một vòng hắc quang hộ thể. Hắc hỏa vừa rồi còn biểu hiện ra lực lượng vô cùng, không ngờ không thể đột phá khỏi hắc quang.
 
Một đám người nhìn thấy tình huống này xuất hiện, đều hít sâu một hơi, quả thực vô cùng khó tin. Thần tình Dược Thiên Sầu càng co rút lại, không nghĩ tới Hắc hỏa cũng có khắc tinh, không ngờ có khả năng khắc chế Hắc hỏa của mình lại chính là kẻ thù, gặp quỷ!
 
Hắc hỏa vây khốn hắc quang, hắc quang bào vệ Yến Truy Tinh, Hắc hỏa cùng hắc quang dây dưa, một bên áp chế một bên lại bắn lên. Mà Yến Truy Tinh đứng bên trong gương mặt lạnh lùng, cả người có vẻ tà khí nghiêm nghị, hờ hững quét mắt nhìn toàn trường, phảng phất Hắc hỏa và hắc quang áp chế lẫn nhau không hề có bất luận quan hệ gì với hắn. Phàm là những ai tiếp xúc với ánh mắt của hắn, trong ngực vô ý thức đều giật mình. Cặp mắt hắn không hề có bất luận chút cảm tinh gì, băng lãnh hờ hững tới cực hạn, rất có điểm cảm giác như chúng sinh chỉ là con kiến hôi.
 
Cặp mắt lạnh lùng kia cuối cùng chạm mắt Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu cũng bị hắn nhìn thẳng đến tim nhảy thinh thịch, nhưng gương mặt vẫn duy trì vẻ mỉm cười hữu hảo. Có lẽ dáng tươi cười của Dược Thiên Sầu đả động Yến Truy Tinh, thời gian hết hạn rút đao còn chưa tới, Yến Truy Tinh yên lặng xoay người, từ trong Hắc hỏa đi ra ngoài, hắc quang đầy tà khí trên người cũng dần dần thu liễm tiến vào trong cơ thể.
 
Mẹ yêu! Ánh mắt này là ánh mắt của người sao? Dược Thiên Sầu thoát khỏi ánh mắt Yến Truy Tinh, lặng lẽ thở ra một hơi. Thầm nghĩ, người này tà khí quá nặng, không ngờ có thể khắc chế đòn sát thủ của mình, xem ra tạm thời ít chọc tới hắn mới tốt.
 
Người của các phái có vẻ kinh ngạc, Yến Truy Tinh rõ ràng không có việc gì, vì sao bảo đao lấy dễ như trở bàn tay lại không lấy? Dù đám người Man Hổ cũng có chút kỳ quái, dùng ánh mắt như hỏi nhìn Yến Truy Tinh đang đi trở về, Yến Truy Tinh hờ hững nói: "Chúng ta trở lại!"
 
"Hiện tại trở lại? Nhị sư huynh chẳng phải đã chết oan?" Ánh mắt lão thất nhìn chăm chú vào thanh đao, Yến Truy Tinh nhìn Man Hổ lắc đầu, Man Hổ cũng không nói nhiều, nhìn mấy người quát: "Nghe thiếu cung chủ, trở lại."
 
Nói xong trực tiếp phóng ra phi hành pháp khí, mấy người nhảy lên, bay lên không. Cứ như vậy đã chết một người không nói, còn phải bồi ba ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, đến cũng vội vã, đi cũng vội vã, khiến cho người của các phái có điểm khó hiểu kỳ diệu.
 
Ai! Vụ sinh ý này không còn biện pháp tiếp tục làm thêm nữa. Dược Thiên Sầu hướng dưới đài nhìn một chút, la lớn: "Còn có người muốn nếm thử không?" Gọi thêm vài tiếng phía dưới cũng không có ai phản ứng, vì vậy bổ sung nói: "Một lúc nữa nếu như không còn ai nếm thử, ta sẽ tự mình thu hồi hai thanh đao, kết thúc đại hội rút đao lần này."
 
Đây là hắn ôm tia hi vọng cuối cùng, ngay cả Tử Y cũng nhìn xung quanh, hi vọng có người chịu đi ra bỏ tiền. Nhưng còn chưa tới một canh giờ, liền có môn phái đã đi ra cửa, một môn phái đi đầu, những môn phái khác cũng lục tục rời đi.
 
Không có biện pháp! Đao tuy rằng tốt, nhưng then chốt không có biện pháp lấy đi! Không ít người nguyên bản còn hi vọng Dược Thiên Sầu đi lại đơn độc sẽ cướp, bây giờ đã buông tha ý nghĩ như vậy, thứ bảo đao này có thể chủ động công kích người khác, dù có giết chết Dược Thiên Sầu, chính họ cũng không biện pháp lấy đi thanh đao.
 
Các phái đều đã rời đi, ngược lại Phù Tiên Đảo, Vạn Ma Cung và Vọng Nguyệt Tông vẫn chưa đi. Trong miệng Dược Thiên Sầu đang chửi mắng những lời thô tục không ai nghe thấy, hung hăng kéo mảnh vải đỏ lẫn đóa hoa trên ngực xuống, thấy ba môn phái vẫn còn đang đợi chợt sủng sốt, Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung lưu lại còn có chút lý do gượng ép, còn đám đàn bà Vọng Nguyệt Tông cũng ở lại làm gì? Lẽ nào thưởng thức lão tử? Chỉ mới một ngày đêm mới kiếm được bảy ngàn vạn cũng không cần thưởng thức như vậy chứ? Nói vớ vần!
 
Nhảy xuống đài, trước tiên đem hai thanh đao lừa dối người thu trở về. Gọi Tử Y cùng Võ Lập Tuyết liền muốn rời đi, chuyện kết thúc còn lại tự nhiên sẽ do Võ gia an bài người đi làm.
 
"Dược Thiên Sầu." Thanh âm của hai lão nhân, ra vẻ còn có thanh âm một nữ nhân.
 
Chẳng lẽ thực sự là tìm ta? Dược Thiên Sầu xoay người nhìn lại, nghi hoặc nói: "Ba vị tiền bối tìm ta có việc?"
 
Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán tự nhiên không cần phải nói, là người quen. Nữ nhân của Vọng Nguyệt Tông tên là Hoa Như Ý, tuy rằng không quen, nhưng nhận thức, ngày xưa lúc đi Yêu Quỷ Vực lịch lãm, chính nàng suất lĩnh Vọng Nguyệt Tông.
 
Ba người vừa hô khỏi miệng, đều đưa mắt nhìn nhau, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán vốn có nhiều lần gút mắt, hầu như tâm ý tương thông, chỉ cần nhìn ánh mắt đối phương liền biết đối phương muốn gì, hai lão nam nhân cùng hồ nghi nhìn Hoa Như Ý, xác thực có chút nghĩ không ra nàng đang muốn làm gì.
 
Ba người đầu tiên chắp tay chào người của tứ đại gia tộc, liền mang theo môn hạ cùng nhau hướng Dược Thiên Sầu đi đến. Dược Thiên Sầu và Võ Lập Tuyết đưa tay hành lễ với bọn họ, nhưng Tử Y vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, cũng xác thực, bằng tu vi và bối cảnh của nàng, căn bản không cần quan tâm đến những người này.
 
Người của ba phái vây quanh ba người ở giữa, rồi lại không nói gì. Dược Thiên Sầu nhìn trái lại nhìn phải, thật không hiểu ba người muốn làm gì, nghĩ thầm, lẽ nào xem ta buôn bán lời chút tiền trinh, muốn ta chia cho? Bằng tài lực của ba phái cũng không đến nỗi cần thu tiền bảo hộ a!
 
Cuối cùng Cừu Vô Oán vui tươi hớn hở mở miệng nói: "Dược lão đệ, lão ca mòi ngươi đến Vạn Ma Cung làm khách, không biết ngươi có nể mặt không?"
 
"Ha hả! Cừu tiền bối quá khách khí." Dược Thiên Sầu ngoài miệng đáp lời, nhưng lập tức nghĩ đến việc Cừu Vô Oán dùng tiền mua đao, phỏng chừng có liên quan tới việc này. Bản thân hắn không biết nên làm sao cự tuyệt mới tốt, bỗng nhiên thấy Hoa Như Ý luôn nhìn chằm chằm Tử Y, liền nhanh cơ hội bỏ mặc Cừu Vô Oán một bên hỏi: "Hoa tiền bối chẳng lẽ nhận thức Tử Y?"
 
Da mặt Cừu Vô Oán co quắp, thầm mắng tiểu hồ ly.
 
Hoa Như Ý nghe vậy phục hồi lại tinh thần, cười nói: "Không nhận ra, không nhận ra." Nhưng đôi mắt nàng vẫn quan sát Tử Y chằm chằm.
 
"Không biết Hoa tiền bối tìm tại hạ có chuyện gì?" Dược Thiên Sầu mười phần nghi hoặc nói.
 
"Không có việc gì, không có việc gì." lời của Hoa Như Ý vừa ra khỏi miệng, nhất thời liền bị lời nói của mình làm ngây ngẩn cả người, không có việc gì đi gọi người ta làm chi? Lập tức sửa lời nói: "Không có chuyện gì lớn, ta đại biểu Vọng Nguyệt Tông mòi ngươi đến Vọng Nguyệt Tông làm khách."
 
Lời này vừa nói ra, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cùng ngần người, Vọng Nguyệt Tông từ trên xuống dưới đều là nữ nhân, chưa bao giờ tùy tiện mòi nam nhân lên núi. Dù thỉnh thoảng có mòi, cũng đều là người có đức cao vọng trọng trong tu chân giới, thế nào lại đi mời một người có phẩm hạnh bất lương như Dược Thiên Sầu? Hai người nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ: "Có cổ quái."
 
Dược Thiên Sầu tự nhiên sẽ không hoài nghi phầm hạnh của mình bất lương, nhưng hắn cũng có nghe nói qua Vọng Nguyệt Tông cũng không phải địa phưong nam nhân có thể tùy tiện đi vào, ngẩn người nói: "Lời mòi của Hoa tiền bối, Dược Thiên Sầu làm sao dám không tuân lời, chỉ là Dược Thiên Sầu là thân nam nhi, thật không tiện đến quý tông!"
 
"Ngươi mang vị nữ bằng hữu này cùng đi, tự nhiên sẽ không còn ván đề gì." Hoa Như Ý mỉm cười chỉ chỉ Tử Y.
 
Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán lộ ra thần tình như bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai Vọng Nguyệt Tông mời người không phải là Dược Thiên Sầu, mà là nữ tử thần bí kia, chỉ do họ không quen nữ từ, vì vậy tìm Dược Thiên Sầu lấy cớ.
 
Dược Thiên Sầu làm sao không nghe ra được ý tứ trong lời nói này, thì ra người ta đang nhằm vào Tử Y, hắn không khỏi nhìn lại Tử Y thêm vài lần. Ai biết Tử Y lại nhìn chằm chằm Hoa Như Ý nói: "Chúng ta đi cũng được, ngươi có thể đưa ra được bao nhiêu linh thạch?"
 
Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, rất an tĩnh.
 
Khuôn mặt Dược Thiên Sầu vừa co rút lại co quắp, cô nàng này còn đen hơn cả lão tử! Người ta mời ngươi đi làm khách, ngươi còn đòi người ta trà tiền, đạo lý này quả thực chưa bao giờ có. Hắn cũng bị chấn đến nói không ra lời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Ngươi muốn bao nhiêu linh thạch mới chịu đi?" Gương mặt Hoa Như Ý cứng ngắc hỏi.
 
"Hai ngàn vạn đủ không?" Tử Y nhìn Dược Thiên Sầu hỏi.
 
"A!" Dược Thiên Sầu há hốc mồm thật lớn, cảm giác có điểm không rõ, trong ngực lại dờ khóc dở cười, đại tỷ! Ngươi muốn kiếm tiền còn phải xem trường họp a! Chuyện mất mặt như vậy cũng không nên làm trắng trợn như thế a! Ngươi muốn làm cũng đừng ngay lúc này kéo chân ta luôn a!
 
Hắn không nói lời nào, Tử Y cho rằng hắn đã đáp ứng, quay đầu lại nói: "Hai ngàn vạn." Nàng còn không quên hướng Hoa Như Ý bổ sung: "Là hai ngàn vạn thượng phẩm linh thạch."
 
Dược Thiên Sầu không biết ném mặt đi đâu, sợ nàng sẽ còn nói ra lời gì không thể tưởng tượng, liền nhanh tay hướng Đông Phương Trường Ngạo hành lễ nói: "Đông Phương tiền bối tìm tại hạ có chuyện gì?"
 
Đông Phương Trường Ngạo đang nhìn Tử Y chằm chằm đến thất thần chợt phục hồi lại tinh thần, thần tình khôi phục vẻ nghiêm túc, nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi theo ta quay về Phù Tiên Đảo, có việc tìm ngươi nói chuyện."
 
Trên mặt Dược Thiên Sầu nổi lên nét cười nhàn nhạt, ta đã không còn là đệ tử của Phù Tiên Đảo, còn dùng loại giọng nói này nói chuyện với ta, khiến cho lão tử giống như không đi không được. Lúc này hắn lắc đầu nói: "Có chuyện gì nói ngay chỗ này đi! Không cần đến Phù Tiên Đảo."
 
"Dược Thiên Sầu, Phù Tiên Đảo có gì không tốt, làm cho ngươi tránh né không kịp như vậy." u Tứ Hải từ phía sau đi ra quát. Theo lý Đông Phương Trường Ngạo cũng phải do hắn quản, nhưng luận về việc xử lý chuyện bên ngoài môn phái, Đông Phương Trường Ngạo càng sở trường, cho nên hắn vẫn không hề lên tiếng, lúc này cũng nhịn
 
Không được nữa, bởi vì hắn là một trong những người chủ trương gọi Dược Thiên Sầu quay trở về Phù Tiên Đảo.
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu không nói lời nào. u Tứ Hải hừ lạnh một tiếng bỏ đi ra. Đông Phương Trường Ngạo nhíu mày nói: "Dược Thiên Sầu, lần này do Cửu Cô dặn ta tới tìm ngươi, muốn ngươi quay về Phù Tiên Đảo một chuyến, ngươi đi hay không đi?"
 
Dược Thiên Sầu vẫn lắc đầu như trước, nói: "Thỉnh Đông Phương tiền bối giúp ta vấn an Cửu Cô. Chờ có cơ hội, nhất định sẽ ngay mặt bái kiến Cửu Cô lão nhân gia."
 
Đông Phương Trường Ngạo thở mạnh một hơi, trầm giọng nói: "Cửu Cô muốn ta nói cho ngươi, hỏi ngươi có còn nhớ ngày xưa từng hứa hẹn một chuyện với Cửu Cô hay không. Nếu như nhớ kỹ, ngươi quay trở về Phù Tiên Đảo một chuyến, Cửu Cô muốn ngươi thực hiện lời hứa hẹn năm xưa."
 
Ngồi trên pháp khí phá không bay về Đông Hải, lúc đi tám người lúc quay về chỉ còn bảy người, sắc mặt mấy người một mảnh âm trầm, hoàn toàn không họp với những đụn mây trắng đang lướt qua bên ngoài.
 
"Đại sư huynh, những người đó còn đang theo chúng ta, cho ta đi làm thịt bọn hắn." Lão thất nhìn ba pháp khí phi hành theo xa xa phẫn hận nói. Lúc bọn họ đi ra khỏi Đông Hải, người của tu chân liên mình lập tức đuổi theo bọn họ, bây giờ quay về vẫn đi theo không tha, ra vẻ không tận mắt nhìn thấy bọn họ quay trở lại Đông Hải sẽ không buông tha sự giám thị.
 
"Hiện tại không phải thời gian khơi mào sự xung đột. Các quốc gia tu chân giới đang tổ chức nhân thủ, sau khi chờ nhân mã tới đủ, chúng ta mới đi theo bọn họ tính sổ sách. Cừu của lão nhị nhất định phải báo." sắc mặt Man Hổ sầm xuống, đang nghiến răng nghiến lợi.
 
Bỗng nhiên hắn phát hiện thân hình Yến Truy Tinh lung lay muốn té, tựa hồ có chút đứng không yên, lúc này liền dìu hắn, hỏi: "Thiếu cung chủ, ngươi bị thương?"
 
Mấy người kinh ngạc nhìn qua, lẽ nào vẻ trầm ổn trước đó đều là giả vờ? Yến Truy Tinh quay đầu lại nhìn pháp khí phi hành bay theo xa xa, vừa mới chuyển đầu liền "oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Làm đám người Man Hổ kinh hãi chính là, máu tươi Yến Truy Tinh phun ra rơi lên sàn của pháp khí phi hành, không ngờ lại bốc lên khói đen nhè nhẹ, xèo xèo vang lên rất nhanh biến thành khô kiệt.
 
"Là bị thanh đao kia làm bị thương?" Man Hổ hỏi.
 
"Ma thể của ta phảng phất trời sinh có thể khắc chế được thanh đao kia, nhưng ma thể mới thành lập, còn chưa vững chắc, chống đỡ không cần thận đã bị hỏa độc xâm thể, may là ma thể đem hỏa độc ngăn chặn không bị khuếch tán." sắc mặt Yến Truy Tinh tái nhợt hắc hắc nói: "Lần này sau khi trở về, ta sẽ gia tăng tu luyện đại pháp trong Ma Điển, hai thanh đao kia ta nhất định phải lấy."
 
Gần nửa ngày sau, mấy người thuận lợi về tới Vô Cực Đào, Yến Truy Tinh không nói nhiều, trực tiếp ngự kiếm chui vào tận sâu trong dãy núi trên đảo. Mấy sư huynh đệ nhìn nhau, biết hắn đi tu luyện ma công đại pháp, mấy người Man Hố nhớ tới đại pháp kinh thiên trên Ma Điển, trong ngực chợt nổi lên một tia hàn ý.
 
Sắc mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, lão tam vốn chưa từng mở miệng qua, chợt hỏi: "Đại sư huynh! Ma Điển chính là bảo bối sư phụ cất kỹ nhiều năm, vì sao ngươi phải nói ngẫu nhiên phát hiện? Còn có, tuy rằng sư phụ muốn chúng ta ở chung quanh tìm kiếm người có khả năng xây thành ma thể, nhưng vì sao ngươi phải đem Ma Điển đưa cho hắn tu luyện. Vạn nhất sư phụ truy cứu, chỉ sợ...
 
Man Hổ nhìn mấy sư đệ lộ ra vẻ mỉm cười thỏa mãn, mấy sư đệ biết việc hắn làm thật không thích họp, nhưng vẫn không hề nói nhiều. Phần tín nhiệm này thật sự trân quý. Nhưng vừa nhớ tới lão nhị đã chết, Man Hổ có vẻ hao tổn tinh thần nói: "Lão tam, sư phụ đối đãi chúng ta như cha ruột, ta thế nào khả năng ở sau lưng sư phụ làm chuyện như vậy. Ai! Sư phụ biết việc Yến Truy Tinh xây thành ma thể, vui vẻ đến mức thiếu chút nữa đích thân đi tới Hoa Hạ, thế nhựng vì bị lời thề độc ước thúc, không thể làm gì khác hơn là ra lệnh cho ta đem Ma Điển chuyển giao cho Yến Truy Tinh. Lại bảo ta phải nghe theo Yến Truy Tinh chỉ huy."
 
"
Vậy..." Mấy người không nói tiếp, mặc dù chưa nói ra, nhưng thần tình có vẻ rất nghi hoặc.
 
Bình Luận (0)
Comment