Biểu tình kinh ngạc của Khúc Bình Nhi làm cho Lưu Chính Quang rất hài lòng, hắn có điểm đắc chí nói:
"Năm xưa gia gia tiêu diệt được một tiểu phái Ma Môn, ngẫu nhiên nhặt được đơn thuốc này. Bên trong đó, quả nhiên là có một ít phương thuốc rất phi phàm." Khúc Binh Nhi cau mày nói:
"Đây là chiến lợi phẩm của tông môn, chí bảo quan trọng như thế, đáng nhẽ phải dâng lên tông môn mới đúng, vì sao chưởng môn lại cấp cho huynh?" Kì thật trong lòng Khúc Binh Nhi cũng đang hoài nghi, có phải hai ông cháu nhà này muốn đem bảo bối làm của riêng hay không?
"Hiền nhiên là phải dâng lên tông môn rồi, thứ này ai dám độc chiếm đây? Cho dù độc chiếm, ai có khả năng thu thập đủ số dược liệu ở trong phương thuốc này? Bất quá gia gia nói, ai đem thứ này dâng lên cho tông môn đều có công lao to lớn, nhưng gia gia đã là chưởng môn của Thanh Quang Tông, cho nên " Lưu Chính Quang ý vị thâm trường mỉm cười, nhìn Khúc Binh Nhi giải thích nói:
"Cho nên gia gia nhường ta cầm thứ này dâng lên tông môn, vậy thì công lao to lớn kia tự nhiên sẽ rơi vào trên người ta. Lần này ra ngoài, mục đích là muốn tìm một lí do chính đáng để giao nộp nó lên tông môn, nếu ta không ra khỏi sơn môn, lấy thứ này ra ngược lại sẽ khiến cho người khác hoài nghi ah!" Khúc Bình Nhi kinh hãi, đầu tiên đường đường là chưởng môn Thanh Quang Tông lại đi làm những chuyện như thế này, quả thực khiến cho người ta không dám tin. Theo sau là Lưu Chính Quang, hắn ngay cả bí mật động trời đều nói cho mình biết, đây chẳng phải là đang buộc mình thuận theo hắn sao?
Lúc này Dược Thiên Sầu đứng ở ngoài cửa cũng dựng thẳng tai lên nghe ngóng. Thứ khiến cho hai ông cháu Lưu Chính Quang hao tổn nhiều tâm tư như vậy, khẳng định cũng không phải bảo bối bình thường. Dược Thiên Sầu không dám thở mạnh, đưa mắt nhìn về phía hai đầu cầu thang, thấy vẫn im lặng như cũ liền ghé tai vô nghe tiếp.
Kì thực, nếu không có năng lực đặc thù của viên Kim Châu, thì dựa vào tu vi của hắn làm sao có thể nghe lén Lưu Chính Quang nói chuyện mà không bị phát hiện được đây?
"Công lao này tuy quan trọng, nhưng ta cũng không muốn độc hưởng một mình, chỉ cần sư muội nguyện làm đạo lữ song tu cùng ta. Lưu Chính Quang ta liền phân một nửa công lao cho sư muội. Khi giao nộp thứ này lên tông môn, ta sẽ nói bảo bối này là hai người chúng ta phát hiện ra, sư muội thấy thế nào?" Lưu Chính Quang tung ra một điều kiện thực mê người.
Khúc Bình Nhi khó xử, từ lúc trông thấy Dược Thiên Sầu ở dưới lầu, thì nàng cũng đã cự tuyệt ý niệm song tu cùng Lưu Chính Quang ở trong đầu rồi. Nhưng bây giờ Lưu Chính Quang đều đem mọi bí mật nói cho mình nghe, nếU Minh không trng thuận, chỉ sợ hậu quả sẽ khó lòng có thể tưởng tượng nổi.
"Sư muội! Ta thẳng thắn như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ cảm động ngươi sao?" Lưu Chính Quang trông thấy Khúc Bình Nhi do dự, ngữ khí liền có điểm bất hảo, trong lời nói đã xen lẫn theo một tia uy hiếp.
Khúc Bình Nhi cắn môi, cười thản nhiên nói:
"Sư huynh, đột nhiên đem công lao ném lên trên người ta. Đầu óc ta có điểm hỗn loạn, chưa thể thanh tỉnh được. Ngày mai ta nhất định sẽ cấp cho sư huynh một câu trả lời thuyết phục." "Được rồi! Ta cũng không quấy rầy sư muội nghỉ ngơi nữa." Lưa Chính Quang sảng khoái đứng lên nói.
Khúc Bình Nhi cũng đứng lên:
"Sư huynh, không tiễn." Trước khi rời đi, hai mắt Lưu Chính Quang lướt qua khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi nhũ phong mơn mởn của Khúc Binh Nhi. Trong đầu đang tưởng niệm đến cảnh tượng sư muội rên rỉ ở dưới người mình. Bởi vì hắn không cho rằng, Khúc Binh Nhi sẽ cự tuyệt lời đề nghị hấp dẫn của mình. Lưu Chính Quang thần tinh vui vẻ, nhanh chân bước đi ra ngoài.
Khi Lưu Chính Quang quay về phòng. Thì Khúc Bình Nhi cũng lặng lẽ đóng cửa.
Khúc Bình Nhi thở dài đang muốn ra đóng cửa. Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu cười hì hì đứng ở trước mặt nàng, nhất thời trong mắt Khúc Bình Nhi liên tục phát ra dị quang, không đợi nàng kịp phản ứng, Dược Thiên Sầu đã nghiêng người chui vào trong phòng.
"Dược sư thúc!" Khúc Binh Nhi vội vàng đóng cửa, xoay người kinh hô.
Dược Thiên Sầu khoát tay nói:
"Không cần đa lễ, cũng lâu rồi chúng ta mới gặp nhau nhỉ!" Dứt lời hắn tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống.
"Ân! Từ hôm rời khỏi mỏ quặng trên Thanh Quang Tông, đã chưa thấy qua sư thúc rồi." Khúc Bình Nhi cảm thán nói, cũng ngồi xuống phía đối diện với hắn.
"Ha ha, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Cô xem chẳng phải bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi sao?" Dược Thiên Sầu sảng khoái cười nói.
"Lúc đầu ta nghe nói mỏ quặng bị Ma Đạo tập kích, trên dưới Thanh Quang Tông đều nghĩ rằng sư thúc đã chết rồi, không thể tưởng tượng còn gặp được sư thúc ở đây. Đúng rồi, nếu sư thúc không có việc gì, tại sao không chịu quay trở về Thanh Quang Tông thế?" Đây cũng là điểm nghi vấn ở trong lòng Khúc Bình Nhi, nên tự nhiên nàng muốn hỏi hắn. Đồng thời còn tìm chén sạch, rót nước trà đặt ở phía đối diện.
"May mắn ta phúc lớn mạng lớn, bằng không đúng thật là không còn gặp lại cô nữa rồi." Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài, không khách khí nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, mới nói:
"Quay về Thanh Quang Tông? Hừ, nếu ta quay về Thanh Quang Tông, chẳng bao lâu sau ngay cả nắm xương đều không tìm thấy, cô cảm thấy chưởng môn và hội trưởng lão sẽ buông tha cho ta sao? Cùng với mất mạng, còn không bằng trở thành tán tu, tiêu dao khoái hoạt tung hoành ở bên ngoài ah." Khúc Bình Nhi thầm nghĩ Dược Thiên Sầu nói lời này cũng không phải giả. Nếu hắn quay về Thanh Quang Tông, chỉ sợ cũng không có kết cục gì tốt đẹp. Lại rót cho hắn một chung trà, chậm rãi hỏi:
"Hơn một năm qua sư thúc phiêu bạt ở bên ngoài có ổn không?" "Tạm được." Khúc Bình Nhi nghe Dược Thiên Sầu nói, nàng có điểm không quá tin tưởng. Bởi vì tán tu nếu bản lĩnh không cao cường, lại không có tông môn che chở, cuộc sống đều không mấy dễ chịu ah! Hắn vẫn cái tính như vậy, có chuyện gì khổ sở đều giữ kín ở trong lòng. Chẳng biết sau lần từ biệt này, tương lai còn gặp được nhau nữa không? Nghĩ đến đây Khúc Bình Nhi liền dò hỏi:
"Sư thúc quả thực không muốn quay về Thanh Quang Tông nữa sao?" "Không quay về nữa đâu." Bỗng dưng Dược Thiên Sầu giật mình hỏi:
"Cô sẽ không đem chuyện của ta nói cho mấy lão già trên Thanh Quang Tông biết chứ?" Nghe câu này, Khúc Bình Nhi cảm giác trái tim mình giống như đang rướm máu, nàng cắn chặt môi, thật lâu sau mới khẩn thiết nói:
"Khúc Bình Nhi ở trong mắt sư thúc đều không có nổi một điểm tín nhiệm nho nhỏ hay sao?" Ta kháo! Hôm nay tiểu ny tử này có điểm lạ thường nga!
Không đúng! Chẳng nhẽ cô nàng này bồ kết mình rồi sao?
Dược Thiên Sầu cảm giác mình không đoán sai, trong lòng cũng mừng rỡ như điên. Bất quá hắn có tính toán riêng, nên lảng sang chuyện khác nói:
"Nếu ta đã thoát ly khỏi Thanh Quang Tông, cô cũng đừng kêu ta là sư thúc nữa. Ngày sau gọi thẳng tên của ta, hai người chúng ta làm bằng hữu đi! Đúng rồi, sau này ta có thể gọi cô là Bình nhi không?" Dứt lời, nâng chung trà lên tưới vào trong bụng.
Bình nhi! Cái kiều xưng hô này thực thân mật ah.
Chỉ một câu này, nỗi u oán trên mặt Khúc Bình Nhi nhất thời đã biến mất vô ảnh vô tung. Hai mắt hàm tình, trợn lên nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu, ấp úng không thôi. Theo sau, lại lúng túng cầm binh trà, rót thêm nước cho hắn.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com Hiện giờ, Dược Thiên Sầu có thể xác định trăm phần trăm, là Khúc Bình Nhi đang có tình ý với mình. Hắn nâng tay sờ mũi, trên mặt nở nụ cười xấu xa. Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu vươn tay ra, một phen nắm chặt lấy bàn tay đang rót trà của Khúc Bình Nhi, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy đối phương cứng đơ, không hề muốn rút tay về.
Hắn muốn làm gì vậy? Khúc Bình Nhi thần tình đỏ ửng, tiểu tâm can nhịn không được như nai con nhảy loạn, lúc này nàng đã không còn dám nhìn thẳng vào hắn nữa rồi...