Tinh Thần Châu

Chương 393

Nam Minh lão tổ yêu thích linh thạch, người của Phù Tiên Đảo cuối cùng hiểu được vì sao sau khi Dược Thiên Sầu xuất hiện, lại cùng vị Tử Y cô nương kia điên cuồng vơ vét của cải, nguyên lai còn có tin tức này. Kỷ Niên và Phiền Bôn Lôi nhìn nhau, nhân lúc Dược Thiên Sầu chuyển ánh mắt nhìn qua cuộc quyết đấu trên không trung, nhìn Toàn Đức mình ra dấu bằng mắt. Toàn Đức mình hiểu ý gật đầu, xoay người nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, có thể đưa bảo thương tạm thời cho chúng ta mượn dùng một chút hay không."
 
Dược Thiên Sầu dừng một thoáng, có chút hơi làm khó nói: "Ta biết ý tứ của ngươi, ngươi muốn mượn bảo thương đưa cho Đông Phương trường lão tạm dùng một lát, nhưng ta từng đáp ứng qua Nam Minh lão tổ, không thể đơn giản đem bảo vật hắn ban tặng đưa ra, càng không thể tự ý đưa cho người sử dụng, bằng không rất có khả năng sẽ bị hắn thu hồi. Toàn trưởng lão, ngươi phải biết rằng, ta còn chuẩn bị ở thời điểm mấu chốt nhờ vào những bảo vật này bảo mệnh, vạn nhất bị lấy trở về, sau này ta đụng phải nguy hiểm thì làm sao! Trọng yếu nhất là ta luôn luôn thủ uy túi, các ngươi nên tự mình nghĩ biện pháp khác thôi!"
 
"Chúng ta có thể trà linh thạch thuê với Nam Minh lão tổ, ngươi nghĩ thế nào?" Toàn Đức mình nói.
 
Dược Thiên Sầu cười khổ: "Toàn trưởng lão, không phải ta không đáp ứng ngươi, mà là lão tổ hôm nay ở xa tận chân tròi góc biển, dù các ngươi muốn gặp hắn để thuê, chỉ sợ đợi khi có tin tức đồng ý, thức ăn ở đây cũng đã giá lạnh, ngươi nghĩ còn cần thiết sao?"
 
"Ngươi không thể thay mặt Nam Minh lão tổ làm chủ chuyện này?" Toàn Đức mình hỏi.
 
"Ta?" Dược Thiên Sầu chỉ chỉ chính mình, lập tức liền trầm mặc, trong trầm mặc lại giống như tự hỏi, một hồi lâu lại thấy hắn gật đầu, nhưng lại thấy hắn lắc đầu, nói: "Chỉ cần có linh thạch thì ta có thể làm chủ, thế nhưng các ngươi không biết thái độ làm người của Nam Minh lão tổ, số lượng nhỏ hắn sẽ không để vào mắt, khẩu vị của hắn có chút lớn a!" lời này cũng không biết hắn nói ra có chột dạ hay không, đến tột cùng là do khẩu vị của Nam Minh lão tổ lớn, hay là do khẩu vị của hắn lớn?
 
Toàn Đức mình nhìn Đông Phương Trường Ngạo đang bi phẫn ứng chiến, thần tình kiên định nói: "Ngươi nói con số mà Nam Minh lão tổ có thể tiếp thu đi! Chỉ cần không thái quá, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi." Phù Tiên Đảo lần đầu lên đài, ý nghĩa lớn nhất không phải là thắng được linh thạch, mà là ván đề mặt mũi.
 
Đối với thiên hạ đệ nhất đại phái mà nói, có đôi khi mặt mũi còn trọng yếu hơn linh thạch. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
 
Tử Y và người của tứ đại gia tộc đã không còn tâm tư nhìn tranh đấu, thường thường nhìn qua chỗ Phù Tiên Đảo, cũng không biết Dược Thiên Sầu xen vào chỗ người của Phù Tiên Đảo để làm gì, một mực nói chuyện không ngừng. Mà bốn người Tất Tử Thông ánh mắt không ngừng dừng trên bóng lưng thướt tha của Tử Y, có điểm càng lún càng sâu.
 
Nguyên Cừu Thánh của Lục Đạo Ma Tông hôm qua từng hỏi thăm đệ từ, nhưng đệ từ kia không thừa nhận đã nhố nước bọt, khiến cho ánh mắt oán hận của Nguyên Cừu Thánh hôm nay rất khó ròi khỏi Dược Thiên Sầu. Lúc này thấy hắn đi tới chỗ Vạn Ma Cung xong lại đi tới chỗ Phù Tiên Đảo, bắt đầu nghĩ tiểu tử này không ngờ thật có năng lực, không ngờ cà chính ma hai đạo đều quan hệ, nhưng hiện tại cũng cảm thấy có chút không thích họp.
 
Nguyên Cừu Thánh nghi hoặc nhìn cuộc chiến, Đông Phưong Trường Ngạo đã tỏ lộ nguy cơ, mà người của Phù Tiên Đảo lại đang nói chuyện phiếm với Dược Thiên Sầu, dù là hai cung phụng Độ Kiếp hậu kỳ cũng đi đến gần, quả thực quá kỳ lạ! Lẽ nào Phù Tiên Đảo không hề có chút lo lắng cho an nguy của Đông Phương Trường Ngạo? Không có khả năng, Đông Phưong Trường Ngạo đại biểu cho mặt mũi của Phù Tiên Đảo a!
 
Nghi vấn thật lớn này, làm Nguyên Cửu Thánh giống như được thức tỉnh, không khỏi hối hận cử chỉ xung động hôm qua, Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung đâu phải kẻ hiền lành, hai phái lại dàn xếp với Dược Thiên Sầu như vậy, nhất định đã biết được việc gì mà hắn không biết, xem ra phải điều tra cho kỹ mới được, miễn cho đến lúc đó ăn phải thiệt thời thì hối hận cũng không kịp.
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy cúi đầu suy nghĩ, thầm nghĩ lạt mềm buộc chặt cũng đã chơi không sai biệt lắm, không chơi? Người ta không tin không nói, còn phải nói ngươi tham tài, chơi đùa cũng không tốt, vạn nhất gà bay trứng vỡ thì không xong. Vì vậy hắn phun ra một hơi, trịnh trọng gật đầu nói: "Tốt! Nếu như Toàn trưởng lão đã nói đến tình trạng này, ta sẽ tráng lá gan thay Nam Minh lão tổ làm chủ, một giá năm ngàn vạn linh thạch, thực sự đã là giá thấp nhất, ít hơn con số này, Nam Minh lão tổ thực sự sẽ chướng mắt, các ngươi tự mình quyết định đi!"
 
Cho thuê một chút đòi năm ngàn vạn, dù là Phù Tiên Đảo tích súc ra số tiền này, chỉ sợ cũng phải không ít năm. Người của Phù Tiên Đảo đưa mắt nhìn nhau, nhưng lúc này cũng không thể tiếp tục làm lỡ, an nguy của Đông Phương Trường Ngạo và mặt mũi của Phù Tiên Đảo không chỉ là năm ngàn vạn, Ký Niên trầm giọng nói: "Dược Thiên Sầu, ta đại biểu Phù Tiên Đảo đáp ứng ngươi, nhưng có câu ta muốn nói trước, nếu như bảo thương không sắc bén như lời ngươi nói, làm không xong việc thì làm sao bây giờ?"
 
"Con người ta chưa bao giờ nói hoang, tiền bối đang hoài nghi túi dự của ta? Tốt, ta liều mạng thay thế Nam Minh lão tổ mà nói, nếu như bảo thương không sắc bén không giải quyết được, các ngươi không cần trả một viên linh thạch nào." Dược Thiên Sầu vẻ mặt chính khí, một phen nói hiên ngang lẫm liệt.
 
Kỷ Niên nắm tay nói: "Tốt, vậy định như thế, nhưng trên người chúng ta không có nhiều linh thạch như vậy, tạm thời phải thiếu."
 
Dược Thiên Sầu huy tay nói: "Sau đó đưa cũng không sao, ta cũng từng ngây người nhiều năm tại Phù Tiên Đảo, đối với Phù Tiên Đảo vẫn có lòng tin. Nhưng ta cũng nói trước, bảo thương không có khả năng cho mượn không kỳ hạn."
 
Vốn đang khẩn cấp dùng tiền, Phù Tiên Đảo lại không nghĩ muốn chiếm đồ của hắn, huống chi Dược Thiên Sầu sảng khoái như vậy, lúc này Kỷ Niên đồng ý nói: "Tốt, đưa thương mượn dùng một lát!"
 
"Trước tiên nhắc nhở chư vị, Nam Minh lão tổ sợ người tìm hiểu được bí mật hắn luyện chế ra pháp bảo, mặt trên đều bố trí cấm chế cực kỳ lợi hại, hai thanh bảo đao của ta cũng đã thỉnh hắn bày ra cấm chế đồng dạng, cho nên ngàn vạn lần không thể dùng thần thức điều tra, nếu thần thức đụng vào, lập tức sẽ bị hao tổn." Dược Thiên Sầu cảnh cáo nói.
 
Mọi người của Phù Tiên Đảo kinh ngạc không ngớt, nguyên lai hai thanh đao sở dĩ có thể đả thương thần thức của người là vì nguyên nhân có cấm chế, trên đời này lại có cấm chế lợi hại như vậy, Nam Minh lão tổ thật không phải người bình thường có thế so sánh. Mọi người đáp óng xong, Dược Thiên Sầu đưa tay bỏ vào túi trữ vật, một trận lục lọi, bỗng nhiên có chút kỳ quái nói thầm: "Lẽ nào ta đã quên mang theo trên người? Không có khả năng!"
 
Mọi người nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu, lãng phí miệng lưỡi hồi lâu, hắn lại còn nói đã quên mang theo trên người, sắc mặt Kỷ Niên sầm xuống nói: "Dược Thiên Sầu, đừng nói đùa, tỉ mỉ tìm xem."
 
"Nga! Có, có, tìm được rồi." Dược Thiên Sầu kêu lên. Hắn cũng không phải cố ý dây dưa, thật sự do lần trước lấy Hắc hỏa làm ra đại đao có điểm quá đơn sơ, lần này nếu đã giả mạo bảo thương do Nam Minh lão tổ luyện chế, tự nhiên phải có hình dạng của bảo thương, bằng không đều là làm ẩu, người ta không nghi ngờ đồ vật cùng đi ra từ tay một nhà mới là gặp quý, chỉ sợ muốn gạt cũng gạt không xong. Vì vậy thoáng kéo dài một phen, đưa tay vào trong túi trữ vật, dùng Hắc hỏa tỉ mỉ áp chế ra một cây, cho nên mất chút thời gian.
 
Ánh mắt mọi người của Phù Tiên Đảo di động theo tay Dược Thiên Sầu, cử động bên này nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người quanh đỉnh núi, Phù Tiên Đảo đang
 
Làm gì vậy? Đông Phương Trường Ngạo đang liều chết sống, bọn họ còn đi làm được chuyện riêng tư sao?
 
Chậm rãi rút ra đuôi thương, màu đen, do hai móng vuốt thú họp lại mà thành, móng vuốt thú còn có vảy lân trông rất sống động. Bảo thương vừa mới lộ ra khúc đuôi, loại cảm giác uy hiệp làm tim đập nhanh liền từ trong túi trữ vật um tùm xông ra. Dược Thiên Sầu đột nhiên rút mạnh tay, thuận lợi đưa thưong cắm ngay bên người, "Phốc", một tiếng, dù là đuôi thương cũng dễ dàng xuyên vào trong núi đá.
 
Thân thương dài chừng hai thước, cà thân thể ngăm đen. Cáng thương thô cỡ cánh tay xệp đầy lân giáp, nhìn kỹ nguyên lai là chín phù điêu nộ long đang giưong nanh múa vuốt, phảng phất như muốn từ thân thương bay bắn ra. Lưỡi thương nếu nhìn từ chính diện, chính là hình tượng nộ long đang há mồm hướng lên trên giận dữ gào thét. Mũi thưong là lưỡi rồng từ miệng xuyên răng nanh lộ ra, nằm ngay hai thước thưong thân phía trên lại là mũi cỡ chừng nửa thước, ở giữa còn được bao bọc thật dày, quanh thân còn có những gai nhọn um tùm. Trên dưới đen nhánh, dưới ánh mặt tròi lại không có chút phản quang, thật không biết do thứ gì luyện chế mà thành.
 
Cây thương vừa ra, mọi người của Phù Tiên Đảo liền có cảm giác như muốn tránh lui ba thước, đều nhịn không được hít sâu một hơi. Không cần phải nói, chỉ bằng tâm tư tinh tế điêu khắc, còn có khí thế thu liễm không lộ, có thể biết đó là bảo thưong không thể nghi ngờ. Các phái đứng gần một chút, thấy rõ đầu thưong hung hãn, cũng líu lưỡi không ngớt, đứng xa một chút còn đang phỏng đoán không ngừng.
 
Dược Thiên Sầu quan sát tạo hình cây thương do mình sáng tác, chính hắn cũng cảm giác rất thỏa mãn. Vừa rồi vội vội vàng vàng, nhớ tới thần long dưới Mộ Cốc, vì vậy hắn vận dụng lên bảo thương, quà nhiên làm cây thương trở nên khí thế phi phàm. Kiệt tác như vậy, không khoe khoang sao được!
 
Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, thần tình nghiêm túc nói: "Khi cây thương mới hình thành bước ban đầu, liền có người dùng nó giết chết một con giao long tu luyện chín ngàn năm sắp phi thăng, sau đó Nam Minh lão tổ đã bày ra điêu khắc cửu văn long trên cây thương, gọi là Đồ Long Thương."
 
"Vị cao nhân kia dùng Đồ Long Thương, từng khen ngợi một câu: Tu chân chí tôn, Bảo thưong Đồ Long, hiệu lệnh thiên hạ, ai dám bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, ai cùng tranh phong." (Đây là dựa vào bài thơ trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long của Kim Dung, nguyên tác: "Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long, hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong.")
 
"Đồ Long Thương? Cây thương này từng tàn sát giao long sẳp phi thăng?" Phiền Bôn Lôi khó có thể tin nói.
 
Ánh mắt mọi người của Phù Tiên Đảo đều dừng lại trên bảo thương, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: "Ỷ Thiên bất xuất, ai cùng tranh phong, nghe những lời này có ý tứ, chẳng lẽ Ỷ Thiên Thương còn có thể tranh phong với Đồ Long Thương?"
 
"Ách.., à vật kia là chỉ về Ỷ Thiên Kiếm, cũng không phải là thương, thế nhưng cũng sắc bén không gì sánh được." Dược Thiên Sầu có chút xấu hổ giải thích. Nghĩ thầm, không thể nói nhảm tiếp, còn kéo xuống chọc cho Kim Dung đại hiệp tức giận xuyên qua đây tìm ta tính sổ thì sao. Hắn liền nhanh miệng nói sang chuyện khác: "Chư vị, các ngươi có phải nên nhanh đưa bảo thưong cho Đông Phương trường lão, nếu chúng ta còn trò chuyện, sợ rằng sẽ xảy ra ván đề."
 
"A..." Mọi người nghe vậy kinh hãi, lúc này mới nhớ tới việc lo xem bảo thương mà quên mất Đông Phưong Trường Ngạo. Kỷ Niên và Phiền Bôn Lôi nhìn Toàn Đức mình gật đầu, Toàn Đức mình cầm lấy trường thương, cảm giác băng lãnh tận xương, nhịn không được than thở: "Hảo thương, mọi người tránh ra." Toàn Đức mình truyền âm nói với Đông Phương Trường Ngạo: "Đông Phương trưởng lão chớ hoảng sợ, chúng ta đã tìm được tuyệt thế thần binh Đồ Long Thưong có thể phá được cây roi cổ quái kia. Ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ, cấm chế trên thương cực kỳ lợi hại, chỉ cần ngươi không dùng thần thứe kiểm tra, có thể bình yên sử dụng."
 
Bình Luận (0)
Comment