Tinh Thần Châu

Chương 402

Mọi người theo tiếng nhìn ra, thì ra là hắn, đều hơi giật mình, không biết hắn lại có gì muốn nói, ra vẻ sắc mặt có điểm khó coi. Cừu Vô Oán sờ sờ gáy, nghĩ có chút đau đầu, người này không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng thật khó tưởng tượng lại có chuyện gì tốt. Ý kiến của hắn luôn luôn làm cho kẻ khác khó có thể thừa thụ a! Vì sao mỗi lần đụng tới người này luôn luôn có cảm giác vô lực kiểu này! Hắn thở dài hỏi: "Dược lão đệ, ngươi có ý kiến gì không ngại nói ra cho mọi người nghe một chút."
 
Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình ôm quyền nói: "Không biết các vị có biết hay không, tại hạ lọt mắt xanh của các tán tu, tạm nhận chức đại biểu của tán tu Hoa Hạ tu chân giới."
 
Mọi người nhìn nhau, Tất Sơn cau mày, nghĩ thầm, ngươi không muốn làm đại biểu của tứ đại gia tộc, trái lại đi làm đại biểu tán tu, đây là đạo lý gì?
 
Cừu Vô Oán gật đầu nói: "Việc này chúng ta tự nhiên biết. Ngươi muốn nói cái gì?"
 
"Ta nghĩ hỏi chư vị một chút, phân phối linh thạch các phái đều có phần, vì sao cô đơn mỗi tán tu không có phần? Bọn họ cũng nguyện ý vì Hoa Hạ tu chân giới tận lực, vì sao phải đối đãi bằng ánh mắt khác? Như vậy ra vẻ không công bằng hợp lý, hi vọng chư vị cũng suy nghĩ một chút cho tán tu bên ngoài, từ bên trong dự toán xuất cho họ một phần." Dược Thiên Sầu trịnh trọng nói.
 
Lại là tiền! Mọi người không nói gì, Cừu Vô Oán liếc mắt nhìn quanh bốn phía, nói: "Tiền này đều là các phái từ trong linh thạch quáng hằng ngày của mình khai thác đưa ra phân nửa, khi thời gian cần sẽ đưa lại trong tay các phái cũng đương nhiên, tán tu cũng không có nộp lên một viên linh thạch, nhưng lại đòi chiếm một phần. Xác thực có chút không thể nào nói nổi. Dược lão đệ, ngươi đây là ép buộc."
 
"Đúng vậy, không sai, không ra tiền thế nào lại được chia tiền." Các phái ồn ào tương ứng.
 
"Chư vị xin nghe ta một lời." Dược Thiên Sầu hướng mọi người chắp tay, đợi lời nghị luận của các phái ngừng lại mới tiếp tục nói: "Dược Thiên Sầu này luôn luôn nói đạo lý, tuyệt không làm chuyện gây sự. Tán tu tại tu chân giới thế đơn lực bạc, căn bản không có khả năng giống như các phái chiếm được danh sơn đại trạch khai thác linh thạch quáng, bọn họ lấy đâu ra tiền nộp lên? Bọn họ luôn luôn tự sinh tự diệt, vì sinh tồn cũng bình thường làm ra chuyện khiến người khinh thường, cho nên các phái cũng không xem họ vào mắt, nói khó nghe một chút, không môn phái nào để mắt bọn họ. Mặc dù là như vậy, thế nhưng...Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía, phất tay chỉ ra ngoài tâm tình sục sôi nói: "Ngay bên ngoài, là những tán tu không được các ngươi xem vào mắt, nghe nói Hoa Hạ tu chân giới gặp nạn, mặc kệ nam nữ già trẻ, dứt khoát gia nhấp tu chân liên mình, tùy thời nguyện ý phao đầu nhiệt huyết vì Hoa Hạ tu chân giới, lòng dạ nhật nguyệt chứng giám, lòng dạ đại công vô tư...
 
"Dược Thiên Sầu!" Cừu Vô Oán thực sự nghe không nổi nữa, nhịn không được lên tiếng cắt đứt. Lại lập tức nhìn phản ứng của các phái, chỉ thấy các phái không hề bị lời hắn nói đả động, thần tình trên mặt rất cổ quái, hiển nhiên không khác gì ý nghĩ của chính mình.
 
"Dược lão đệ, ngươi muốn bao nhiêu tiền cứ việc nói thẳng, nhưng ta thanh minh trước, nếu như ngươi sư tử ngoạm, sẽ không có khả năng đưa cho ngươi." Cừu Vồ Oán lười dây dưa với hắn, thật nhiễu xuống dưới, nhiễu tới nhiễu lui cũng không biết bị hắn nhiễu đi nơi nào, nói không chừng còn tổn thất lớn hơn nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Sắc mặt Dược Thiên Sầu giãn ra, trả thù lao là tốt rồi, loại sự tình này, ngươi không mở miệng người ta sẽ không chủ động cho ngươi, mở miệng tranh thủ mới có cơ hội. Mặc kệ bao nhiêu, có vẫn tốt hơn là không có gì. Vì vậy hắn gật đầu vui mừng nói: "Kỳ thực bọn họ chưa từng muốn người đại biểu như ta hướng tu chân liên mình đề ra bất luận yêu cầu gì, nhưng ta nghĩ, có một nơi phát ra linh thạch ổn định, lòng người ổn định cũng sẽ dễ dàng chỉ huy. Cừu tiền bối, bên ngoài có hơn sáu trăm người, ngươi xem mỗi người mỗi tháng cho một trăm viên thượng phẩm linh thạch thế nào?"
 
"Ngươi điên tr!" Cừu Vô Oán gần như rít gào nói: "Cung chủ Vạn Ma Cung ta một tháng cũng không cầm được một trăm viên thượng phẩm linh thạch, một đám tán tu, ngươi muốn chúng ta mỗi tháng cho bọn hắn một trăm viên thượng phẩm linh thạch?"
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi thật quá mức." âm thanh chỉ trích của các phái vang lên liên tiếp, quả thực là quần chúng thật sự xúc động phẫn nộ.
 
Dược Thiên Sầu ngần người, lập tức chợt phản ứng, những năm gần đây mình đã có thói quen kiếm được đồng tiền lớn, thiếu chút nữa đã quên tiền của các phái cũng phải thu thập thật lâu mới có. Còn chưa nghe nói qua có ai một tháng có thể có được một trăm viên thượng phẩm linh thạch, dù là năm mươi viên cũng chưa từng nghe nói qua, có môn phái thậm chí ngay hạ phẩm linh thạch cũng chỉ phát mỗi người được mười viên. Đương nhiên, người có địa vị cao trong các phái được thuyên chuyển linh thạch cũng không ít. Nhưng so với phát theo quy củ tới tay cũng hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
 
Mẹ ôi! Tầm mắt đề thăng quá nhanh, thiếu chút nữa đã quên ngày tháng nghèo mạt khi xưa, xấu hổ xấu hổ!
 
Dược Thiên Sầu có chút xấu hổ nói: "Cái này.., các vị bớt giận, là ta nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói sai rồi, ta đã đem một viên thượng phẩm linh thạch nói thành một trăm viên, chư vị không nên hiểu lầm."
 
"Ta xem ngươi là quá giàu có, một trăm viên thượng phẩm linh thạch căn bản không nằm trong mắt ngươi đi?" Đại La Tông Chu Tiên Hiền nhịn không được nói.
 
Mọi người nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu đều thầm chấp nhận. Người này còn trẻ tuổi, nhưng trong người mang số tiền lớn. Chỉ so với số tiền hắn lấy được trong gần đây, một trăm viên thượng phẩm linh thạch thực sự không tính nổi là chín trâu mất một sợi lông.
 
"Họ Chu kia, ngươi có ý tứ gì?" Dược Thiên Sầu lạnh lùng hỏi, giọng nói trầm xuống, vùng lông mày nhướng lên: "Lão tử nói sai lời, đã chịu nhận lỗi. Ngươi có phải có ý định bươi móc? Nếu vậy thì nói rõ, lão tử tùy thời phụng bồi."
 
Chu Tiên Hiền đường đường trưởng lão Đại La Tông, kích thích hắn ngay trước mặt mọi người như vậy, làm sao nhẫn nhịn. Dù nhẫn nhịn được cũng không thể bỏ qua, không biểu hiện chút hình dạng, liên tục bị thiệt thời trên tay Dược Thiên Sầu, sau này làm sao còn có thể gặp người. Hắn nhảy lên khỏi bồ đoàn, Toàn Đức mình ngồi bên cạnh kéo hắn lại, đây là chuyện mọi người đã dự liệu.
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi chớ càn rỡ, ngươi sớm muộn sẽ gặp báo ứng." Chu Tiên Hiền không cam lòng rít gào nói. Đại biểu các phái liên tục lắc đầu, chuyện năm xưa đã qua, một chút khuất nhục nên nhịn được thì cứ nhịn, nếu ngươi đánh không thắng người ta, vi sao cứ quản không được miệng mình, đây không phải tự tìm kích thích cho mình sao?
 
Dược Thiên Sầu xuy nói: "Ngươi yên tâm, nếu thật sự ta có ngày bị báo ứng, nhất định trước tiên đem ngươi làm thịt đệm lưng."
 
Nghe vậy, một đám người khoanh chân ngồi nhìn nhau không nói gì, trong ngực lại cảm thán, Dược Thiên Sầu hôm nay không còn là Dược Thiên Sầu ngày xưa, đừng nói là một Chu Tiên Hiền, hiện hôm nay chỉ cần cầm một đao trong tay, lại có mấy người dám chống mũi nhọn.
 
Ngày xưa không giết chết tiểu tử này, hôm nay đã bị người này hỗn xuất đầu, hắn đã trưởng thành, nghĩ muốn thu thập hắn chỉ sợ không còn là chuyện dễ dàng!
 
"Được rồi! Đều bớt tranh cãi, cũng không nhìn hiện tại là thời gian gì, chúng ta đang thương nghị giải quyết vấn đề, không phải đến để cãi nhau." Cừu Vô Oán rống lớn. Ánh mắt nhìn về phía Chu Tiên Hiền, thật rõ ràng nói cho hắn, ngươi là tự tim thôi. Ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu lại phức tạp, Vạn Ma Cung thật muốn mời người này gia nhấp, cũng không biết là họa hay phúc. Hắn đi tới đâu tai họa không ngừng, đám tán tu cũng thật tuyệt, không ngờ đẩy người này ra làm đại biểu, còn không biết sau này sẽ gặp phải chuyện gì.
 
Toàn Đức mình vẻ mặt bất đắc dĩ đẩy Chu Tiên Hiền ngồi trở xuống bồ đoàn, lập tức lại nhìn về phía Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, một viên thượng phẩm linh thạch cũng không có khả năng, các phái cũng chỉ có tùy thời chuần bị cho đệ tử tham gia chiến tranh mỗi tháng cho được một viên thượng phẩm linh thạch, ngươi đại biểu cho tán tu, hiện nay vẫn còn chưa được phân nhiệm vụ, làm sao có thể so sánh đãi ngộ như những đệ tử tùy thời gặp phải nguy hiểm? Ngươi luôn miệng nói công bình, ngươi nghĩ làm như vậy là công bình sao?"
 
Hình như là có điểm không thể nào nói nổi! Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Toàn trưởng lão, đệ tử các phái chuẩn bị chiến tranh chí ít hơn vạn người, chỗ ta chỉ có sáu trăm người. Mỗi người một viên, một tháng bất quá chỉ sáu trăm viên, đối với tài lực khổng lồ của tu chân liên mình mà nói, chỉ là con số nhỏ, ngươi xem có thể dàn xếp được hay không?" Hắn còn muốn tranh thủ một chút.
 
"Tài lực có khổng lồ, cũng phải có ý nghĩ điều hành cho tốt, nếu chiến sự mở ra, đan dược và pháp khí tiêu hao thật lớn, phải cần đại lượng tài lực mua về. Hơn nữa còn phải dùng con số không nhỏ để làm phần thưởng, cũng không phải tùy ý muốn phân cho ai thì phân." Toàn Đức mình giải thích. Cũng chính vì đụng phải người này, nếu như đổi lại là người khác, phỏng chừng đã sớm bị người ném văng ra, ai còn cùng hắn cò kè mặc cả giải thích nhiều như vậy.
 
"Vậy các vị có thể cho bao nhiêu?" Dược Thiên Sầu nhíu mày nói.
 
Toàn Đức mình và Cừu Vô Oán trao đổi ánh mắt, Cừu Vô Oán nhìn mọi người lắc đầu nói: "Nếu sáu trăm tán tu cũng thuộc tu chân liên mình, ta kiến nghị linh thạch cho vay giảm phân nửa. Cho bọn hắn năm mươi trung phẩm linh thạch, mọi người xem thế nào?"
 
"Một tháng tổng cộng khoảng ba trăm viên thượng phẩm linh thạch, ta nghĩ có thể tiếp thu." Toàn Đức mình gật đầu nói.
 
"Ta cũng hiểu được có thể tiếp thu." Tất Sơn đại biểu tứ đại gia tộc nói.
 
Vọng Nguyệt Tông Hoa Ngân Nguyệt cũng biểu thị có thể tiếp thu, ngay sau đó Lục Đạo Ma Tông Nguyên Cửu Thánh vốn cũng biểu thị tán thành. Mọi người không khỏi nhìn Nguyên Cửu Thánh, hai nhà phía trước còn có thể hiểu được, còn Lục Đạo Ma Tông từ lúc nào cũng đã đứng về phía Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cũng có chút buồn bực, lão gia hỏa này nhiều lần tỏ thành ý, rốt cục là có ý tứ gì?
 
Những môn phái khác cũng sẽ không phủi mặt mũi của Dược Thiên Sầu, chỉ vì ba trăm viên linh thạch gây thù kết oán cũng không đáng, hầu như thuận lợi đi qua việc này.
 
Tuy rằng tiền có thiếu một chút, nhưng Dược Thiên Sầu cũng có mưa tính của mình, cũng không hề tranh cãi, ý tứ là được, vừa định ngồi xuống, lại nghe Cừu Vô Oán hỏi: "Dược Thiên Sầu, những tán tu nếu hưởng thụ đãi ngộ của tu chân liên mình, phải bị tu chân liên mình tiết chế, bọn họ không phải như những đệ tử các môn phái, từ trước đến nay đã quen tới lui một mình, vạn nhất tình thế nguy cấp, cần dùng tới bọn họ, ngươi có thể ước thúc được bọn họ hay không?"
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy, lại đứng thẳng lưng, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói điểm nhiên: "Ta chưa từng miễn cưỡng qua bọn họ, nhưng nếu bọn hắn đẩy ta ra làm đầu lĩnh, từ khi ta bắt đầu bước vào đây, muốn không bị ta ước thúc cũng đã chậm, một người không nghe ta giết một người, hai người không nghe ta giết một đôi, cùng lắm thì giết sạch toàn bộ."
 
Mọi người nghe được chợt giật mình, sợ rằng người điên này thật đúng có thể làm ra chuyện như vậy, ban đầu còn cho rằng đám tán tu kia là kẻ dối trá, bắt hắn đẩy đi ra, hiện tại ngẫm lại chỉ sợ có không ít người gặp chuyện không may. Mọi người đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe Dược Thiên Sầu chuyển giọng, chỉ thấy hắn nhìn quanh mọi người ngạo nghễ nói: "Không cần bao lâu thời gian, các ngươi sẽ thấy. Hơn sáu trăm tán tu kia, sẽ giống như một chi quân đội đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ta chỉ đi đâu, bọn họ sẽ đánh tới đó, không tồn tại vấn đề không bị ta ước thúc. Các ngươi sẽ nhìn thấy."
 
Bình Luận (0)
Comment