Tinh Thần Châu

Chương 43

"Đạo hữu, muốn tìm mua thứ gì vậy, trong cửa hàng chúng tôi có rất nhiều pháp bảo và đan dược nổi tiếng ở Tu Chân giới."
 
"Ta xem qua một chút đã." Dược Thiên Sầu nói xong ngắm nhìn vật phẩm trưng bày trên kệ. Đúng như tên chưởng quỹ nói, cửa hàng này chủ yếu là kinh doanh pháp bảo cùng đan dược. Ngắm nhìn một lát, Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt sang hỏi: "Chưởng quỹ, cửa hàng này do ngươi làm chủ sao?"
 
Tên chưởng quỹ hơi ngạc nhiên, không biết vì sao khách nhân muốn hỏi thăm chuyện này. Nhưng cũng mỉm cười giải thích nói: "Nơi này là do trưởng lão của bổn phái trấn thủ! Bất quá tất cả vật phầm bày bán ở trong này, ta đều có thể làm chủ, đạo hữu muốn mua thứ gì?"
 
Dược Thiên Sầu mủn cười: "Ta muốn gặp trưởng lão của các ngươi..."
 
Trông thấy tên chưởng quỹ còn đang do dự, nên Dược Thiên Sầu bổ sung thêm: "Ta có chuyện quan trọng, muốn gặp trưởng lão của các ngươi để thương lượng."
 
Khi tên chưởng quỹ còn đang trầm ngâm, thì từ trong buồng có một đôi nam nữ trẻ tuổi, tướng mạo phi phàm bước ra. Theo ở ngay phía sau là một vị lão nhân, tên chưởng quỹ vừa trông thấy đám người, liền cung kính nói: "Thiếu cung chủ, tiểu thư."
 
Đôi nam nữ trẻ tuổi khẽ gật đầu.
 
Thiếu cung chủ và tiểu thư nhà nào vậy? Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt nhìn theo hướng của đôi nam nữ thanh niên. Nam khí độ phi phàm, nữ xinh đẹp như tiên thiên, so với Khúc Bình Nhi cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Dược Thiên Sầu nhịn không được, hai mắt căng ra nhìn.
 
Bất quá, đôi nam nữ thanh niên, dường như không quá chú ý tới Dược Thiên Sầu, bởi vì diện mạo bên ngoài của hắn cũng rất bình thường. Đôi nam nữ thanh niên bước ra trước cửa hàng, xoay người nhìn lão giả hành lễ nói: "Sư thúc xin hãy dừng bước."
 
Lão giả gật đầu: "Trở về thay ta vấn an mẫu thân các ngươi nhé."
 
Nam nữ thanh niên khách sáo thêm vài câu, rồi xoay người rời đi. Lúc này lão giả cũng quay trở vào trong nhà. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
 
"Tần trưởng lão." Tên chưởng quỹ kinh hô, bước tới trước mặt lão già, cung kính nói: "Tần trưởng lão, vị đạo hữu này muốn gặp ngài, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng."
 
Nói xong chỉ sang hướng Dược Thiên Sầu.
 
"Ah!" Lão giả đưa mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu, cao thấp đánh giá hắn một phen, nghi ngờ nói: "Tiểu huynh đệ tìm lão phu có chuyện gì không?"
 
Lúc này, Dược Thiên Sầu cũng không dám chậm trễ, vội vàng bước qua hành lễ, học theo tên chưởng quỹ nói: "Tần trưởng lão!"
 
Theo sau, lấy Phù Tiên Lệnh ở trong túi trữ vật ra, đưa tới.
 
Tần trưởng lão vừa nhìn thấy Phù Tiên Lệnh trong tay Dược Thiên Sầu, khóe mắt liền nhảy dựng lên. Hắn khẽ vươn tay kiểm tra Phù Tiên Lệnh là hàng thật, lúc này mới nói: "Ngươi đi theo ta vào trong này."
 
Dược Thiên Sầu cung kính bước theo sau lưng hắn, đi vào trong gian buồng.
 
Tên chưởng quỹ cũng trông thấy vật kia, nhìn theo bóng lưng hai người tiến vào trong buồng, khẽ lẩm bẩm: "Phù Tiên Lệnh sao? Đã lâu rồi không nghe nói có người mang thứ này đến đây ah."
 
trời vừa mới sáng, Dược Thiên Sầu cùng một người đi ra khỏi Bách Hoa Cốc. Người này chính là đệ tử của Tần trưởng lão, tên là Trình Canh Thanh, hắn chuyên phụ trách vận chuyển từ Bách Hoa Cốc đến Phù Tiên Đảo. Hôm nay cũng phụng mệnh sư phụ, đem Dược Thiên Sầu quay trở về Phù Tiên Đảo.
 
Hai người vừa ra khỏi trận pháp sương mù quanh Bách Hoa Cốc, Trình Canh Thanh liền xuất ra một con hạc làm bằng đồng, tay kháp quyết ném nó lên giữa không trung. Tức thì hạc đồng đón gió mà lớn ra, nháy mắt biến thành một con tiên hạc sống động xoay quanh ở giữa không trung. Đảo cánh vài vòng liền đáp xuống trước mặt hai người.
 
Trình Canh Thanh nhảy lên lưng hạc, ngoảnh mặt nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Lên đây đi!"
 
Đợi sau khi Dược Thiên Sầu ngồi lên, Trình Canh Thanh liền quát vang: "Khởi!"
 
Nhất thời tiên hạc hót dài một tiếng, phóng thẳng lên giữa không trung, thiếu chút
 
Nữa đã làm cho Dược Thiên Sầu mất thăng bằng, bị rơi xuống dưới rồi. Tiên hạc xoay quanh vài vòng, liền tung cách bay về hướng nam.
 
Tốc độ phi hành rất nhanh, lực cản của gió cũng lớn, cơ hồ muốn đem người ta thổi bay xuống phía dưới. Bất quá Dược Thiên Sầu vẫn có thể vận công trụ vững.
 
Trình Canh trông thấy Dược Thiên Sầu có điểm cứng nhắc, nên không khỏi cười hỏi: "Lần đầu tiên ngươi cưỡi pháp bảo phi hành sao?"
 
"Ưm, trước kia chưa từng ngồi qua bao giờ." Dược Thiên Sầu cũng không biết xưng hô với hắn như thế nào, nên trực tiếp trả lời.
 
Tựa hồ Trình Canh Thanh nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cho nên nói: "Nếu ngươi có Phù Tiên Lệnh, vậy sau này cũng là đệ tử đồng môn rồi. Phù Tiên Đảo chúng ta quy củ không giống như các môn phái tu chân khác, đều là dựa theo thực lực mà phân chia bối phận. Ví dụ như Luyện Khí kỳ gọi Trúc Cơ kỳ là sư thúc, từ đó mà suy diễn ra thôi. Ta là tu sĩ Kết Đan kỳ, nhưng không nhìn thấu tu vi của ngươi, chẳng biết ngươi tu luyện đến trình độ nào rồi?"
 
Tên Quan Vũ chết bầm kia, như thế nào không nói chuyện này cho ta biết ah! Dược Thiên Sầu cười khổ nói: "Ta mới chỉ Luyện Khí thấp cấp, hẳn là phải gọi ngươi bằng Trình sư tổ rồi."
 
Dược Thiên Sầu có điểm buồn bực, hắn không nghĩ tới mình ở Thanh Quang Tông bối phận cao như vậy. Hiện giờ lại trở thành đồ tử đồ tôn của người ta.
 
"Ngươi không cần phải xấu hổ, chuyện này ở trong Phù Tiên Đảo cũng là rất bình thường. Có thể hôm nay ta là sư tổ của ngươi, qua hai năm sau ta phải gọi ngươi một tiếng sư thúc cũng không biết chừng." Trình Canh Thanh cười nói.
 
"Trình sư tổ nói đùạ, chuyện này làm sao có khả năng." Dược Thiên Sầu cần thận hồi đáp. Trình Canh Thanh cũng là người dễ nói chuyện, cho nên hai người cười đùa suốt cả đường đi.
 
Trải qua hơn nửa ngày phi hành, ở phía dưới đã không còn nhìn thấy lục địa nữa, tất cả đều là biển rộng mênh mông. Dược Thiên Sầu biết, hẳn là sắp đến Phù Tiên Đảo rồi! Quả nhiên không bao lâu sau, trên mặt biển liền hiện ra một tòa hải đảo, trên đảo mây mù bao phủ dày đặc. Lúc này, Trình Canh Thanh cũng cười nói: "Phía trước chính là Phù Tiên Đảo."
 
Phi hành tới gần mới phát hiện, nhìn từ đằng xa tòa hải đảo này rất nhỏ, nhưng tới gần thì không hề nhỏ như trong suy nghĩ chút nào. Tiên hạc chậm rãi giảm tốc, lúc sắp rơi xuống thì Trình Canh Thanh bắn một đạo chỉ quyết vào trong tầng mây mù. Tầng mây dày đặc nhường ra một lối đi, theo sau tiên hạc chở hai người bay vào.
 
Xuyên qua tầng mây mù, Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn xung quanh, hắn không khỏi sửng sốt. Bởi nhìn từ bên ngoài thì trông thấy tầng mây mù bao phủ, nhưng ở trong nhìn ra lại không thấy cái gì, chắc hẳn đây cũng là do tác dụng của trận pháp bảo vệ hải đảo. Theo sau đưa mắt nhìn xuống, Dược Thiên Sầu trông thấy đình đài lầu các mọc san sát nhau, thực sự đúng là nhân gian tiên cảnh, quả nhiên không hố danh chính đạo đệ nhất phái, xem khí thế của đống kiến trúc vật này, so với Thanh Quang Tông còn cố chấp hơn vài phần.
 
Tiên hạc đáp xuống trước mảnh sân rộng, hai người cũng nhảy xuống theo, Trình Canh Thanh làm phép thu hồi tiên hạc, rồi nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi đi theo ta."
 
Nói xong hắn đưa Dược Thiên Sầu đi tới tòa kiến trúc đồ sộ ở trước mặt. Dọc theo đường đi có không ít người chào hỏi Trình Canh Thanh. Dược Thiên Sầu ở phía sau, âm thầm đưa mắt ngắm nhìn tòa kiến trúc, trước cổng lớn có treo một tấm bảng hiệu "Bồng Lai Các."
 
Trình Canh Thanh bước tới nói vài câu cùng đám thủ vệ gác cửa. Theo sau đó đưa Dược Thiên Sầu tiến nhấp vào bên trong. Vừa tiến vào trong, Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa đã phải kinh hô lên, bởi vì nơi này cùng tòa nhà chính phủ ở kiếp trước cũng không khác biệt nhau lắm. Tầng thứ nhất là một đại sảnh rộng lớn, hai bên phân chia thành nhiều gian phòng, trên mỗi phòng đều treo một cái thẻ bài. Ví dụ như phòng công vụ, phòng tạp vụ, phòng buôn bán...
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu, nếu không phải kiến trúc cổ kính ở nơi này, hắn đã thực hoài nghi, có phải mình đang nằm mơ quay trở về tiền thế hay không nữa? Đi theo Trình Canh Thanh lên tầng ba, dừng ở bên ngoài một gian phòng khá lớn.
 
Trình Canh Thanh đứng ở bên ngoài hô: "Đệ tử Trình Canh Thanh cầu kiến chưởng môn."
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn thẻ bài treo trên cửa, quả nhiên đúng là hai chữ "chưởng môn". Hắn thực hoài nghi, kẻ làm ra mấy thứ này, có phải cũng là nhân sĩ xuyên việt hay không nhỉ?
 
"Vào đi!" Bên trong vọng ra một thanh âm uy nghiêm.
 
Bình Luận (0)
Comment