Lộng Trúc cũng đồng dạng kinh hãi. Tuy rằng hắn biết tu vi Tất Trường Xuân cường hãn, nhưng mang theo người phi hành, còn có thể khiến cho mình truy thật cật lực như vậy, sự chênh lệch giữa hai người thật khó có thể so sánh. Hơn nữa xem hình dạng, hiển nhiên hắn vẫn còn chưa tận lực thi triển ra, chỉ là vẫn đang sử dụng với mức bình thường.
"Lão Tất, ngươi vội vàng đến Cửu U Minh động làm gì?" Lộng Trúc hỏi.
Tất Trường Xuân nhìn về phía trước phi hành, không trả lời hắn, trong ngực cũng khẽ thở dài một tiếng. Nếu như không phải hắn đang chuẩn bị để Dược Thiên Sầu tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực, hắn cũng không cần làm như vậy. Yêu Quỷ Vực trải qua vô số năm, một đời lại truyền xuống một đời, mỗi một đời chưởng hình sử cũng không phải đơn giản truyền thụ, nhất định tỉ mỉ chọn lựa, không cho phép nửa điểm sơ sẩy. Nếu phó thác sai người, cả nhân gian sẽ đại loạn, tâm huyết lịch đại chưởng hình sử cũng đem đốt quách cho rồi.
Nếu như Dược Thiên Sầu chỉ đơn thuần là đệ tử của hắn thì cũng thôi, nhưng tiềm lực tên tiểu tử này thật lớn, Tất Trường Xuân liếc mắt liền nhìn trúng. Nhưng hắn cũng nhìn ra tên tiểu tử cũng không phải là người an phận, hành sự lén lút, vừa mở miệng liền vỗ mông ngựa, nịnh hót lại không chút nào keo kiệt, càng không biết thế nào là cảm thấy thẹn. Những điều này đối với Tất Trường Xuân mà nói, cũng không phải là trọng yếu nhất, đệ tử mà không có chút năng lực ứng biến làm sao đảm đương trọng nhiệm.
Điều này cũng là nguyên nhân hắn muốn Dược Thiên Sầu đi trợ giúp Hoa Hạ tu chân giới, mục đích chính là rèn đúc. Kỳ thực người đã đạt tới tu vi như Tất Trường Xuân, lòng mang chính là toàn bộ thương sinh linh trong thiên hạ, làm gì còn quan tâm tới cái gì là Hoa Hạ tu chân giới, tu chân giới trong mắt hắn đã sớm không hề phân chia quốc tịch, tu chân giới chính là tu chân giới, không phân chia là tu sĩ của quốc gia nào, đều cùng là một phần tử của tu chân giới.
Hóa Thần kỳ của các quốc gia rục rịch, ở trong mắt Tất Trường Xuân bất quá chỉ là gà đất chó đất, nếu muốn tru diệt, bất quá chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, phóng mắt trong thiên hạ còn có ai có thể chống đối! Nhưng hắn cảm ngộ thiên đạo, hiểu được nên tùy theo tự nhiên mới thật là đạo, đó là ngộ, tự nhiên mà làm.
Thời gian của Tất Trường Xuân đã không còn nhiều lắm, nếu chọn Dược Thiên Sầu tiếp nhận chức chưởng hình sử của Yêu Quý Vực, phải nắm chặt thời gian ma luyện người này. Cao thủ Hóa Thần kỳ các quốc gia vừa lúc là vật dùng mài đao, nếu như thanh đao đã lộ ra hàn phong, tàn sát vô địch, huy đao khắp thiên hạ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì hắn có thể yên tâm giao lại Yêu Quỳ Vực. Kể từ đó, Yêu Quỳ Vực vẫn là cấm địa của thiên hạ như trước, ai dám vi phạm lệnh cấm, chính là có một người đủ khả năng uy hiếp thiên hạ.
Còn chưởng hình sử, Yêu Quỷ Vực sẽ không loạn. Yêu Quỷ Vực không loạn thì tu chân giới không loạn, tu chân giới không loạn thì toàn bộ thiên hạ sẽ không loạn, đây là chức trách của chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực.
Nhưng cho dù tu vi của Tất Trường Xuân có cao tới đâu, lòng người luôn thay đổi, hắn cũng không cách nào xem thấu.
Nếu như đệ tử của mình ngay cả sư phụ cũng lừa gạt, có thể nào giao phó trọng trách như vậy cho hắn? Thái độ làm người có tiêu chuẩn tốt xấu, là rất khó so sánh theo lẽ thường.
Thí dụ như bản thân Tất Trường Xuân, người trong tu chân giới biết hắn, phỏng chừng sẽ không có mấy người nói hắn là người tốt. Tu vi cao thâm, ngang ngược không nói lý, lạm sát kẻ vô tội đã định trước là tiêu chí của hắn. Cho nên hắn cũng sẽ không dùng tiêu chuẩn đánh giá một người tốt để yêu cầu Dược Thiên Sầu, nhưng bản tính xấu tốt cũng được hắn phi thường xem trọng.
Bởi vậy mặc kệ Dược Thiên Sầu nói thế nào, nói không chút kẽ hở, Tất Trường Xuân cũng muốn đích thân đi tới Cửu U Minh động nhìn xem, nếu như không đúng sự thực, chỉ sợ Lộng Trúc phải chuẩn bị tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực.
Dư âm ba người phá không phi hành, làm chúng sinh bên dưới Yêu Quỷ Vực sợ run không ngớt, đều lẳng lặng co đầu rút cổ lại. Từ phương hướng Thiên Lý Hồ đi đến, tu
Vi như vậy ngoại trừ vị chưởng hình sử đại nhân mặt lạnh vô tình, còn có thể là ai?
Địa phương ba người bay qua, an tĩnh đến mức không nghe được một chút thanh âm. Trong lòng Dược Thiên Sầu đã hiểu được Tất Trường Xuân đang muốn làm gì, may là mình rất thành thật, đem tất cả mọi chuyện đều nói ra, không có gì đáng để sợ hãi.
Thời gian gần nửa ngày trôi quạ, ba người đã đi tới bầu trời địa bàn chưởng quản của Ngu Cơ. Phương viên hơn mười dặm bên ngoài quỷ vương đại điện đều có một tòa đại trận bao trùm, mây đen cuồn cuộn, từ trên nhìn xuống dưới, cảm giác địa phương chung quanh cũng âm trầm kinh khủng, thấy không rõ phía dưới. Ba người giá lâm, tốc độ Tất Trường Xuân không giảm chút nào, vừa vung tay lên, hai ngón tay điểm xuống chỗ mây đen mù sương nồng đậm bên dưới, một cỗ khí thế vô cùng cường hãn trong nháy mắt kích đến thiên địa phong vân biến sắc. Một đạo lệ mang trùy hình từ giữa hai ngón tay bắn ra, đem bốn phía hôn ám chiếu sáng một mảnh, hơn mười đạo sét đánh trộn lẫn cùng một chỗ đồng thời xuất hiện.
"Oanh" một tiếng nổ rung trời, ngay sau đó phương viên hơn mười dặm vang lên tiếng nổ mạnh to nhỏ không ngừng. Dược Thiên Sầu cả kinh trợn tròn mắt há hốc, hắn hiện tại rốt cục đã kiến thức cái gì là thiên hạ đệ nhất cao thủ, chỉ lực lượng một ngón tay liền phá rót đại trận bao phủ nơi này, tiếng nổ quanh quanh thân rõ ràng là do trận pháp không thừa thụ được áp lực lớn như vậy, đều bị tan vỡ.
Mây đen cuồn cuộn bị oai vũ một ngón tay chấn đến phấp phồng không ngừng, kéo dài tận chân trời chung quanh, địa hình phía dưới hoàn toàn lộ ra không thể nghi ngờ. Dược Thiên Sầu còn chưa kịp phản óng, đã bị Tất Trường Xuân mang theo rơi xuống.
Ba người vừa lúc đứng ngay đỉnh núi đối diện Cửu U Minh động, thanh âm ngao ngao thê lương thảm thiết vang lên không dứt, Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy được nơi nơi quý ảnh ngang dọc, hình dạng thất kinh, phỏng chừng đã bị động tĩnh do Tất Trường Xuân làm ra mà kinh hãi.
Lộng Trúc liếc mắt nhìn Tất Trường Xuân, lắc đầu cười khổ, lão già kia ngay tại địa bàn của mình động thủ cũng không một chút khách khí, đưa tay liền phá đại trận phòng hộ của người ta nát bấy không còn một mảnh, chỉ sợ còn phải bố trí lại từ đầu.
"Hừ!" Tất Trường Xuân hừ lạnh một tiếng, thanh âm dù không lớn nhưng leng keng hữu lực, giống như thực chất hướng bốn phía xa xa khuếch tán, lập tức đem những hành động xao động bất an dẹp loạn hoàn toàn, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Dược Thiên Sầu âm thầm chắt lưỡi, cái gì gọi là uy phong, cái này gọi là uy phong.
Đúng lúc này, Ngu Cơ đang mang theo một đám quỷ tướng bay đến rất nhanh, vừa ngẳng đầu liếc mắt nhìn, liền xác mình suy đoán của mọi người, mỗi người sắc mặt trắng bệch vọt đến trong cốc, quỳ xuống bái kiến, cùng kêu lên:
"Bái kiến chưởng hình sử đại nhân!" Nói xong mỗi người cúi đầu quỳ xuống không dám ngẩng lên, đều tâm tình thấp thỏm không ngớt, không biết vì sao hôm nay làm kinh động đến vị đại thần này đến đây, cũng không biết là hung hay cát.
Dược Thiên Sầu nhìn phía dưới đông nghìn nghịt một mảnh, quay đầu nhìn Tất Trường Xuân, thấy gương mặt hắn không chút biểu tình nhìn chằm chằm Cửu U Minh động, đối với chúng quỷ vương đang quỳ phía dưới cũng lười đưa mắt nhìn. Vì vậy hắn ho khan một tiếng, tự ý làm chủ hô:
"Ngu Cơ, ở đây không có việc của các ngươi, đều tán đi thôi! Không có dặn dò, không nên đi qua quấy rối." "Dạ." Ngu Cơ không dám do dự, cấp tốc gọi chúng quỷ vương rời đi. Trước khi đi, Ngu Cơ quay đầu lại nhìn, thấy Dược Thiên Sầu đang đối diện nhìn mình mỉm cười, nhất thời an lòng, biết xác thực không có chuyện liên quan tới mình, nào dám ở lâu, nhanh chân rời đi.
Đã không còn ai quấy rối, Tất Trường Xuân nhàn nhạt nói:
"Dược Thiên Sầu, dẫn đường phía trước." Hắn thật muốn nhìn xem đệ tử có phải thực sự qua lại như thường bên trong Cửu U Minh động hay không.
"Dạ!" Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ nói. Lập tức nhảy xuống núi, người đang giữa không trung, tay áo lóe ra một thanh Hắc sắc phi kiếm nâng hắn lên, Hắc hỏa sung
Túc trong nháy mắt bao trùm toàn thân hắn, rất nhanh bắn về phía Cửu U Minh động.
Bên ngoài cơ thể Tất Trường Xuân và Lộng Trúc tản mát ra một luồng hộ thể cương khí trong suốt, hai người đuổi theo phía sau Dược Thiên Sầu, thủy chung vẫn duy trì cự ly hơn hai thước, không rời không bỏ.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com Vừa vào bên trong động, giống như đi vào một thế giới khác, âm phong bọc sát khí cuồn cuộn không ngừng thổi tới. Dược Thiên Sầu quay đầu lại nhìn thoáng qua, biết bằng vào tốc độ của chính mình, đối với hai người bọn họ mà nói thật sự là quá chậm, nên không dám làm lỡ. Hắn vung tay áo, ba thanh Thanh hỏa phi kiếm lập tức thoát ra, xoay tròn bắn tới, đem phía trước chiếu sáng một mảnh, ở phía trước dò đường.
Dược Thiên Sầu đề thăng tốc độ ngự kiếm phi hành lên tới cực hạn, đi theo sau ba thanh phi kiếm bay nhanh như bão táp bên trong Cửu U Minh động, quanh co lòng vòng cũng không hề thấy giảm tốc độ chút nào, đem tài nghệ điều khiển phi kiếm phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Hắn làm như vậy, khiến cho Tất Trường Xuân và Lộng Trúc cũng phải nhìn nhau. Hai người đều từng tiến vào đây nhưng không ai dám bão táp bay nhanh kiểu như hắn bên trong Cửu U Minh động. âm phong và hắc sát phía trước hai người cũng không sợ, thế nhưng hắc sát phong nhận không phải là thứ đùa giỡn, thứ kia quả thực là khắc tinh của hộ thể cương khí, bằng tu vi hai người cũng phải cần thận ứng phó.
Hôm nay đi theo phía sau Dược Thiên Sầu, hắc sát phong nhận cấp tốc phóng tới phía trước vừa đụng tới Hắc hỏa trên người hắn, liền lập tức biến mất không thấy. Hai vị cao thủ Hóa Thần kỳ lần đầu tiên dùng tốc độ nhanh như vậy phi hành bên trong Cửu U Minh động.
Lộng Trúc một đường tấm tắc than thở sợ hãi không ngớt, tạo hóa trêu người, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có chút đồ vật không phải có tu vi cao là có thể giải quyết.
"Di!" Lộng Trúc theo sát phi hành bỗng nhiên phát hiện địa phương mình vừa bay qua xuất hiện một cửa động phân nhánh, hắn dám cam đoan, trước đây khi hắn đi vào cũng chưa từng gặp qua. Chỉ thoáng sửng sốt, thiếu chút nữa bị Dược Thiên Sầu quăng phía trước, lại càng hoảng sợ, liền nhanh lướt tới. Nơi này nếu như thiếu đi ô dù như Dược Thiên Sầu, muốn đơn độc đi qua, không mệt chết khiếp mới lạ, hắn cũng không có năng lực tự bảo vệ mình như Tất Trường Xuân.
Đi qua một khúc quanh không bao lâu, tiếng gió gào thét đột nhiên tăng lên, trở lực lớn đến kinh người, bằng tu vi Dược Thiên Sầu không cách nào tiếp tục ngược gió bay đi, hắn đứng trên phi kiếm bị gió thổi lung lay lảo đảo, không thể làm gì khác hơn là thu kiếm đi bộ. Tất Trường Xuân và Lộng Trúc cũng không dám sai lầm, tiếp tục đi theo phía sau hắn.
Khoảng một canh giờ sau, Lộng Trúc lần đầu tiên gặp được phong nhãn uy lực thật lớn, trước đây hắn còn chưa từng đi tới đây. Hắc sát phong nhận đã bay tứ tung rối loạn thành đoàn, thật sự rất dọa người, hắn cũng bất chấp cái gì là phong độ cần cần thận thận trốn sau lưng Dược Thiên Sầu.
Trong tay Tất Trường Xuân đã hơn một thanh kiếm, ngẫu nhiên dùng từng góc độ ngăn trở phong nhận, đều bị trường kiếm của hắn điểm tới bắn trúng văng đi. Như vậy ngày trước khi hắn đi vào đây, là dựa vào chiêu thức ấy đi tới.
May là đi không bao lâu, địa đạo mà Dược Thiên Sầu đào móc đã xuất hiện ngay trước mắt, ba người lủi ra, đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy trong địa đạo có hắc sát tràn ngập, nhưng bằng tu vi Tất Trường Xuân và Lộng Trúc, tiêu hao như vậy cũng không tính là gì.
"Đây là địa đạo do ngươi đào?" Lộng Trúc nhìn chung quanh, hiếu kỳ hỏi.
"Ngày xưa thực lực không vượt nổi phong nhãn bên trên, vãn bối không thể làm gì khác hơn là nghĩ ra biện pháp ngu ngốc này." Dược Thiên Sầu cười nói.
"Xác thực ngốc quá, quả thực là ngốc đến mức sau này cũng sẽ không có ai dám làm." Lộng Trúc nhẹ giọng nói một tiếng, lại nhíu mày hỏi:
"Vừa rồi ở trong thông đạo phát hiện một miệng động, ra vẻ trước đây khi đi vào, căn bản không thấy tồn tại, không phải cũng có quan hệ tới ngươi đó chứ?"