Tinh Thần Châu

Chương 454

Bên trong hậu hoa viên phủ tướng quân Trụ Quốc, Dược Thiên Sầu ngồi dựa nghiêng vào ghế tay cầm chén trà chậm rãi thưởng thức. Đợi thêm một đoạn thời gian, Thạch Tiểu Thiên kích động cầm vài phong thư chạy tới, đặt lên trên bàn.
 
Dược Thiên Sầu sắp sửa đến quân doanh tây bộ, tiện đường giúp gia đình Thạch Tiểu Thiên gởi thư. Kỳ thực thư từ giữa Thạch gia và tây bộ vẫn chưa từng ngừng qua lần nào, thế nhưng bên trong cũng không dám viết nội dung gì quá sâu, dù sao đường đường là một bộ giám sát của quốc gia cũng không phải hoàn toàn bất tài, nhất là đối với một vị đại tướng ủng binh tự trọng như Thạch Văn Quảng.
 
Dược Thiên Sầu nhấm xong một hạt dưa, vỗ vỗ tay lấy ra một khối ngọc điệp đặt lên bàn nói: "Bên trong có lợi đối với ngươi, ta đi trước." Hắn đứng dậy thu hết thư trên bàn.
 
Thạch Tiểu Thiên cười khổ nói: "Lão đại không có việc gì thường đến chơi a!" Đáng tiếc lão đại của hắn đã không còn bóng người, cũng không biết là có nghe được không.
 
Tây bộ quân doanh, đại quân thao luyện, tiếng la rung trời, chuẩn bị chiến đấu không ngừng nghỉ. Trong đại trướng nằm ngay giữa trung trơng, tiếng cười to không ngừng, bầu không khí rất là nhiệt tình. Thạch Văn Quảng ngồi sau bàn, cùng bốn gã tu sĩ đeo kiếm nâng chén không ngừng, đầu đề câu chuyện chính là nhắc tới Dược Thiên Sầu.
 
Bên ngoài lều, vài tên hộ vệ đang nghiêng tai lắng nghe, bọn hắn cũng không phải người lạ, chính là người do Dược Thiên Sầu phái tới bảo hộ Thạch Văn Quảng. Mấy người đang nghe, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người, nhất thời thất kinh, đang muốn cử động, đã thấy là Dược Thiên Sầu, đang muốn dùng đại lễ, Dược Thiên Sầu khoát tay áo, ý bảo bọn họ đừng lên tiếng, sau đó khoanh tay trước ngực tiếp tục lắng nghe bên trong nói chuyện.
 
Bên trong, Thạch Văn Quảng tay trái nâng chén, tay phải hướng phía dưới làm một thủ thế như thỉnh, cười nói: "Lý tiên sư, Triệu tiên sư, Khâu tiên sư, Ngô tiên sư bốn vị tiên sư có thể thường đến chỗ bổn tướng quân bàn chuyện thú vị trong tu chân giới, bổn tướng quân rất cảm kích, nào! Chư vị tiên sư cùng uống một chén."
 
"Tướng quân khách khí!" Bốn người hàn huyên nâng chén cùng uống, tên Lý tiên sư lau miệng cười hỏi: "Vì sao tướng quân đối với Dược Thiên Sầu cảm thấy hứng thú như vậy, mỗi lần chúng ta đến đây, tướng quân đều hỏi tới Dược Thiên Sầu, lẽ nào tướng quân và Dược Thiên Sầu có quan hệ gì sao?"
 
"Lý tiên sư nói đùa, tuy rằng trong tay bổn tướng quân cầm trọng binh, nhưng chỉ là một phàm phu tục tử, sao có quan hệ tới Dược Thiên Sầu, chỉ sợ ta muốn trèo cao, người ta cũng không thèm để mắt tới phàm phu tục tử như ta a!" Thạch Văn Quảng cười ha ha nói.
 
"Tướng quân hà tất tự coi nhẹ mình, tướng quân ở tại thế tục coi như là vị cực nhân thần, cùng tu chân giới sao có thể đánh đồng. Dược Thiên Sầu đừng nói là tướng quân, dù là chúng ta muốn trèo cao, chỉ sợ người ta cũng không thèm đưa mắt nhìn chúng ta thôi." Ngô tiên sư lắc đầu than thở.
 
Thạch Văn Quảng xua tay nói: "Ngô tiên sư nói đùa, bốn vị tiên sư chính là cao nhân thăng thiên độn địa, mặc cho ai cũng có thể lọt vào mắt xanh được. Theo ta suy đoán, chư vị tiên sư chỉ là không muốn chen chân vào việc tranh đấu trong tu chân giới mà thôi!"
 
"Ngô lão đệ uống nhiều rồi đó! Dược Thiên Sầu bất quá chỉ là một tên bại hoại hai lần bị trục xuất sư môn mà thôi, chúng ta hà tất cần hắn để mắt tới làm gì." sắc mặt Triệu tiên sư có điểm không vui vẻ, bốn người ỷ vào thân phận cao nhân tu chân giới gặp gỡ tướng quân Trụ Quốc, thường xuyên tới đây ăn uống không cần trả tiền, làm sao có thể nói ra những lời hạ thấp uy phong của chính mình được, chẳng lẽ không sợ tổn hại đến mặt mũi hay sao.
 
Vài tên hộ vệ ngoài trướng cùng liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, chỉ thấy trên mặt Dược Thiên Sầu lộ ra nét cười nhàn nhạt, không hề có chút phản ứng, nhắm mắt lắng nghe, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
Thạch Văn Quảng nghe vậy sắc mặt cứng đờ. Hắn tự nhiên biết vài tên hộ vệ bên ngoài trướng đều là người do Dược Thiên Sầu phái tới, thật không hiểu họ nghe xong lời này sẽ có phản ứng gì. Hắn chờ một chút, thấy không có động tĩnh, Thạch Văn Quảng mới nâng chén cười nói: "Chư vị tiên sinh đừng dừng chén, uống rượu!"
 
Mấy người cùng uống, vị Khâu tiên sư hướng những người khác hỏi: "Các ngươi có nghe nói hay không, có người nói Dược Thiên Sầu dẫn sáu trăm tên cao thủ, ở Vọng Hải Trấn đánh nhau với Đại La Tông một trận, cũng không biết là thật hay giả?"
 
Vài tên hộ vệ trong trướng có chút kinh ngạc nhìn đương sư. Trên mặt Dược Thiên Sầu nổi lên một tia cười nhạt, thầm nghĩ, lão tử còn tưởng là cao nhân tiên sư rắm thí gì, chuyện như vậy còn không hiểu rõ được, thì không đáng nhắc tới.
 
"Người điên kia có chuyện gì mà làm không được." Lỷ tiên sư lắc đầu nói.
 
Thạch Văn Quảng nhất thời tinh thần tỉnh táo, ưỡn thẳng sống lưng hỏi: "Bốn vị tiên sư có thể kể lại một chút là chuyện gì xảy ra không?"
 
Ngô tiên sư cười khổ nói: "Việc này thật ra ta có nghe nói quạ, Dược Thiên Sầu dẫn hơn sáu trăm người cùng hơn một ngàn người của Đại La Tông, ngay trước mặt các phái nổi lên xung đột, tiến hành một trận chém giết kịch liệt ngươi chết ta sống."
 
"Kết quả thế nào?" Mấy người cùng hỏi.
 
"Kết quả làm cho khó có thể tin." Ngô tiên sư lắc đầu nói: "Đường đường chính đạo bài danh đệ nhị Đại La Tông lại thảm bại, hơn một ngàn người chết hết chỉ còn lại mười người, bên Dược Thiên Sầu bất quá chỉ chết hai trăm người. Làm cho người ta khiếp sợ chính là, Dược Thiên Sầu có thể một mình ngạnh kháng cùng hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, cuối cùng còn đánh cho hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ suýt chết."
 
"Tê!" Mấy người đều hít sâu một hơi. Bọn họ không quan tâm đối với hơn một ngàn người đã chết kia, quan tâm nhất chính là một mình Dược Thiên Sầu đánh bại hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, Độ Kiếp hậu kỳ đối với bọn họ mà nói, đó chính là cao thủ đỉnh cấp. Tên tiên sư châm chọc khi nãy thần tình co quặp hỏi: "Ngô lão đệ, tin tức không giả chứ?"
 
"Không giả, ta từ miệng của một đệ tử Đại La Tông chính tai nghe được, nói vậy hắn cũng sẽ không bịa đặt ra chuyện này để gièm pha tông môn." Ngô tiên sư thở ra một hơi nói.
 
Hiện trường nhất thời trầm mặc, ánh mắt Thạch Văn Quảng lóe ra, nội tâm mơ hồ kích động, Dược Thiên Sầu đã có năng lực chính diện đối kháng Đại La Tông, nói vậy đại sự sắp tới rồi. Lúc này hắn nâng chén cao giọng nói: "Chư vị tiên sư, thỉnh!" Dứt lời liền uống trước.
 
Vị tiên sư họ Triệu kia hiển nhiên nghĩ đã bị đánh mất thể diện, nên đặt chén xuống không cam lòng nói lầm bầm: "Ta xem việc này hơn phân nửa là giả, các ngươi nghĩ đi, nghe nói Dược Thiên Sầu bất quá chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, như thế nào có khả năng một mình đánh bại hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ được chứ?"
 
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, việc này dù sao cũng không tận mắt thấy qua, thật sự cũng có nhiều suy đoán. Nói là giả, cũng mơ hồ nghe được không ít người nói. Còn nói là thật, cũng xác thực làm cho người ta có chút không dám tin tưởng.
 
"Vạn nhất là thật thì sao?" Bên ngoài trướng đột nhiên có người cười nói. Thạch Văn Quảng hơi kinh hãi, thanh âm người này thì hắn cũng quá quen thuộc rồi.
 
Quả nhiên, Dược Thiên Sầu xốc lên màn trướng, chậm rãi đi vào, nhìn Thạch Văn Quảng lặng lẽ ra dấu bằng ánh mắt, ý bảo hắn không cần nói nhiều, đứng bên người hắn, nhìn mấy người phía dưới chắp tay nói: "Ta là họ hàng của đại tướng quân, nghe được chư vị tiên sư nói thật náo nhiệt, nhịn không được cũng muốn đi vào tham gia. Còn thỉnh chư vị tiên sư không nên chú ý." Nói xong hướng mấy người nhìn một chút, phát hiện bất quá đều là Trúc Cơ kỳ, không ngờ dám chạy tới địa bàn của mình xưng là cao nhân, quả thực là không biết sống chết.
 
Bốn người không giải thích được đưa mắt nhìn Thạch Văn Quảng, Thạch Văn Quảng gật đầu cười nói: "Chư vị tiên sư đừng đa nghi, xác thực là họ hàng của bổn
 
ĨỉĩìĩĩìmỉmỉĩĩĩĩĩmĩĩĩXỉmr,
 
Tướng quân."
Nghe nói như thế, mấy người liền thả xuống lòng đề phòng.
 
"Thế nào? Họ hàng của đại tướng quân cũng có hứng thú đối với chuyện tu chân giới?" Triệu tiên sư lắc đầu đắc ý nói: "Ta muốn khảo khảo ngươi, ngươi có biết tu chân giới có bao nhiêu môn phái? Chính phái có bao nhiêu, ma đạo lại có nhiều ít?"
 
"Có lẽ khoảng mấy trăm đi!" Dược Thiên Sầu suy nghĩ một chút nói. Hắn phát hiện mãi cho tới bây giờ bản thân mình cũng không rõ trong tu chân giới rốt cục có bao nhiêu môn phái.
 
"Ân!" Triệu tiên sư lắc đầu, đối với câu trả lời hàm hồ của hắn rất không thỏa mãn, lại hỏi: "Vậy ngươi có biết tu chân giới có bao nhiêu tán tu?" Ba gã tiên sư khác cũng cười nhìn Dược Thiên Sầu, ra vẻ uống rượu cũng buồn chán, vừa lúc có họ hàng của tướng quân đến trợ hóng.
 
Mẹ nó! Mấy vấn đề này thật đúng là làm khó được lão tử! Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Hôm nay tán tu trong tu chân giới có mấy người lên được mặt bàn? Ta quản làm chi có mấy người chứ."
 
Lời này vừa nói ra, sắc mặt bốn vị tiên sư nhất thời biến sắc. Triệu tiên sư đập chén rượu "ba" một tiếng xuống bàn, phẫn nộ quát: "Hoàng mao tiểu tử, ăn nói bừa bãi, ngày hôm nay nếu không phải nể mặt mũi đại tướng quân, thì ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay."
 
Thạch Văn Quảng đang ngồi ở giữa thực sự không nói gì. Các ngươi nói chuyện về Dược Thiên Sầu nửa ngày, hôm nay Dược Thiên Sầu đứng ngay trước mặt các ngươi, các ngươi lại không một ai nhận thức, không biết trước đây là ai nói qua từng cùng Dược Thiên Sầu uống rượu ah!
 
Dược Thiên Sầu ngấn người nói: "Thế nào? Lẽ nào bốn vị tiên sư cũng là tán tu?"
 
Triệu tiên sư lớn tiếng nói: "Không sai, bốn người chúng ta chính là tán tu tu chân giới, mặc dù không có môn phái, nhưng cũng là tiêu diêu tự tại."
 
"Tu chân giới tán tu trải rộng, có thể nói là tàng long ngọa hổ, cao nhân nhiều không đếm xuể, làm sao một hậu sinh phàm phu tục tử như ngươi biết được?" Lý tiên sư trách cứ nói. Nguồn: http://truyenggg.com
 
Ngô tiên sư và Khâu tiên sư liếc mắt nhìn nhau, cũng nghĩ có chút không thích hợp, tiểu tử này thất lễ trước mặt bọn họ như vậy, vì sao Thạch Văn Quảng không chút quan tâm? Ngô tiên sư lập tức dùng giọng nói thử thăm dò: "Vị tiểu ca này, nghe ngươi nói như vậy, chẳng lẽ ngươi nhận thức tán tu tu chân giới?"
 
"Thật ra có nhận thức một ít." Trong ngực Dược Thiên Sầu bổ sung một câu: "Người nhận thức đều đã bị lão tử giết chết." Hắn lại suy nghĩ một chút nói: "Nga! Được rồi, ta nhận thức một người tên là Hồng mình, tu vi trong tán tu còn xem như được một chút, miễn cưỡng đạt tới Độ Kiếp sơ kỳ. Về mấy người tán tu khác không lên được mặt bàn, cũng do hắn nói cho ta biết, không biết bốn vị tiên sư có nhận biết hắn hay không?"
 
Hắn có thể nhớ được tên cũng chỉ có một người này, ngày xưa khi đám tán tu đẩy hắn đi ra làm đại biểu, tên Hồng mình râu ria kia là người ủng hộ kiên định của hắn, đáng tiếc không nghĩ qua đã bị hắn giết chết.
 
"Hồng mình?" Bốn tiên sư nhất thời thất thanh. Hồng mình ở trong mắt Dược Thiên Sầu chẳng tính là gì, thế nhưng trong tán tu cũng được xem là một trong những nhân vật đứng đầu, không phải nhân vật mà bọn họ có khả năng tiếp xúc. Thạch Văn Quảng liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thấy hắn vẫn lộ ra hình dạng khiêm tốn thỉnh giáo, trong lòng ác hàn, người này rõ ràng đang muốn chỉnh người. Bỏ đi, không tới phiên mình khuyên giải, thẳng thắn tự uống rượu của mình thôi.
 
Bốn người nhìn nhau, Triệu tiên sư có chút chột dạ hỏi: "Vị tiểu ca này và Hồng mình có quan hệ gì vậy?" Xưng hô từ hoàng mao tiểu nhi biến thành tiểu ca, thật sự thay đổi rất nhanh.
 
1 ".., r. . 1
 
Bình Luận (0)
Comment