Nhìn theo bóng lưng Nghiêm Thù đi xa, Dược Thiên Sầu mới nhẹ nhàng uốn thẳng thắt lưng, thần tình siểm nịnh trên mặt cũng biến thành trầm ngâm. Thực lực của chính mình quá yếu nhược, từ ngày tiến nhấp vào tu chân giới, đều bị những người khác thực lực vượt xa chính mình trêu chọc, mà chính bàn thân hắn đều phải ngoan ngoãn như thằng cháu trai của người ta. Tất cà những chuyện này đều bời vì tu vi hiện tại của hắn quá yếu nhược. Vĩ nhân nói chí phải! Người nào lạc hậu sẽ bị ăn đòn thường xuyên, quà nhiên lời lẽ vô cùng thâm ảo.
Thế giới này quá điên cuồng, Tu Chân giới nhân tình ấm lạnh coi tính mạng con người như cỏ rác, tùy thời ngứa mắt đều có thể mất đi tính mạng. Chỉ riêng ở trong Kim Châu mới an toàn tuyệt đối, nhưng chẳng lẽ phải sống cả đòi ở bên trong Kim Châu hay sao? Khúc Bình Nhi chờ đợi mình ở trên Thanh Quang Tông thì phải làm sao đây? Không có thực lực tuyệt đối, thì cũng đừng mơ tưởng đến chuyện đón nàng! Chẳng lẽ muốn nàng ở cùng mình trốn trong Kim Châu cà đời hay sao? Không.., ngay cà nàng nguyện ý, bản thân ta cũng không thể kiên nhẫn nổi, sao có thể khiến cho nữ nhân của ta ủy khuất cả đòi được chứ...!
Nghĩ đến đây Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, miệng lầm bầm nói:
"Chỉ cần ta đề cao thực lực, người tốt, người xấu, hay cái thanh danh chó má gì lão tử đều không cần. Chẳng quản là địch nhân của Tu Chân giới, ta cũng sẽ không hối tiếc đâu...Bình nhi! Khi cái xú danh của ta vang xa, hi vọng nàng có thể hiểu được, bời vì nàng, từ hôm nay trở đi lương tâm của ta đã đem cho chó ăn rồi." Một cái túi niệm kiên định xuất hiện ở trong lòng Dược Thiên Sầu. Theo sau, hắn mới thở dài một hơi, không phải mình không muốn làm người tốt, mà chính bản thân mình không có điều kiện làm người tốt, cái gì so sánh cùng tính mạng đều không thể quan trọng hơn! Kiệp trước có một câu châm ngôn rất đúng:
"Nghèo thì lo thân mình, giàu thì giúp đỡ chuyện thiên hạ." Dạo quanh tiểu viện hai vòng, phát hiện ra nơi này không thấy bóng dáng một ai, hẳn là mọi người đã ra ngoài làm việc, phỏng chừng cũng không trở về ngay được. Đầy cửa gian phòng Nghiêm Thù chỉ định cho mình, bên trong cơ hồ không có thấy bất kì đồ vật gì, gần nhất chỉ có một cái bàn và một cái giường sạp mà thôi.
Rành rỗi đến mức nhàm chán, Dược Thiên Sầu ra đóng cửa cài then, theo sau thân ảnh liền tan biến ở giữa căn phòng, quay trở về không gian bên trong Kim Châu.
Vào bên trong, liền trông thấy người tu sĩ thanh niên đang ôm linh thạch hấp thu, người này đúng là bị hắn cướp tới đây. Dược Thiên Sầu nhìn người thanh niên, cười nói:
"Ngươi tên là gì vậy?" Bỗng dưng nghe được thanh âm nói chuyện, người tu sĩ thanh niên đang ngồi khoanh chân, liền chậm rãi mở mắt ra. Vừa trông thấy Dược Thiên Sầu, nhất thời sắc mặt đại biến, hắn nhảy dựng lên quát lớn:
"Ngươi là tên lưu manh, mau thà ta ra ngoài." Nói xong hắn phóng tới, rất có xu thế như muốn liều mạng với Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, ở thế giới bên trong Kim Châu, hắn mới chính là người quyết định mọi chuyện. Phỏng chừng không kẻ nào chém giết được hắn, cho dù là Bạch Hồ cũng không thể. Bời vậy, người tu sĩ thanh niên lại càng không được. Dược Thiên Sầu vừa lắc mình tránh đi, thì người tu sĩ thanh niên vọt tới trước mặt, bỗng nhiên cũng kêu thảm một tiếng, hai tay ôm đầu ngã sõng soài ở trên mặt đát.
Đầu tiên Dược Thiên Sầu hơi ngạc nhiên, theo sau cũng hiểu ra. Hiện tượng này đã từng trông thấy ở trên người Quan Vũ, sau khi bị đoạt mất bổn mạng nguyên thần liền cũng nằm trong vòng quản chế. Ở trong không gian Kim Châu, người có thủ đoạn này, cũng chỉ có một mình Bạch Hồ mà thôi.
Nhắm mắt cảm thụ không gian Kim Châu, vị trí của Bạch Hồ cùng Quan Vũ liền hiện ra ở trong đầu Dược Thiên Sầu. Bỗng nhiên thân ảnh hắn biến mất, rồi hiện ra ở trong hoa viên của Bạch Hồ. Trông thấy Quan Vũ đang khom lưng gieo hạt mầm trên đất, Bạch Hồ thì đứng chỉ đạo ở một bên, Dược Thiên Sầu không khỏi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ Quan Vũ thật có phúc khí, thế nhưng lại đang làm ruộng cùng mỹ nhân xinh đẹp như Bạch Hồ.
"Bạch tỷ, người đang trồng hoa sao?" Dược Thiên Sầu cười nói.
Bạch Hồ chưa kịp ngoảnh mặt, thì Quan Vũ đã ngừng tay, hớn hở nói:
"Uy, Dược lão đại quay về rồi! Phù Tiên Đảo có nhận ngươi không thế?" Bạch Hồ chứng kiến Quan Vũ làm biếng, liền trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn. Quan Vũ không khỏi ngượng ngừng, lại khom lưng tiếp tục công việc gieo trồng hạt mầm của mình. Lúc này Bạch Hồ mới nhìn Dược Thiên Sầu, cau mày nói:
"Đệ gia nhấp Phù Tiên Đảo sao?" Nghe ngữ khí của Bạch Hồ, tựa hồ nàng không thích hắn chạy lung tung nhiều nơi như vậy.
Nguồn truyện: TruyenGG "A! Phải rồi." Dược Thiên Sầu vốn định hỏi thăm Quan Vũ về chuyện tình trên Phù Tiên Đào, nhưng nghe ra ngữ khí củã Bạch Hồ có điểm không vui, nên hắn lảng sang chuyện khác:
"Bạch tỷ, hai người làm việc thôi, ta còn có chút việc nữa cần giải quyết." Nói xong, không kịp đợi cho Bạch Hồ mở miệng, thân hình của Dược Thiên Sầu đã biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng đâu. Bời lúc này, hắn đã thuấn di tới trước mặt người tu sĩ thanh niên rồi.
Tu sĩ thanh niên đang ngồi trên đất, thần tình ủ dột. Dược Thiên Sầu lại hỏi:
"Ngươi tên gì thế?" Tu sĩ thanh niên chán nản đáp:
"Trần Phong." Dược Thiên Sầu cười nói: "Trần Phong, ngươi đi bán phù chú, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu khối linh thạch. Nhìn ở phía sau ngươi xem, cả một núi linh thạch, ngươi tùy tiện dùng ta đều không thèm quản. Đừng mang cái bộ dáng chết trôi kia nữa, nâng cao tinh thần lên, không phải ngươi chỉ bị rút bổn mạng nguyên thần thôi sao? Trải qua một đoạn thời gian nữa, cũng sẽ quen thuộc thôi, không tin người chạy tới hoa viên ở bên kia xem, nơi đó có một người tên là Quan Vũ, cũng bị hút mất bổn mạng nguyên thần, nhưng hiện giờ hắn sống rất dễ chịu, mỗi ngày đều cùng mỹ nữ vui vẻ trồng hoa, làm vườn."
Nghe nói đến mỹ nữ, Trần Phong không khỏi rùng mình một cái, nhớ tới tình cảnh lúc đó. Khi hắn đang kinh hô, thì bỗng dưng xuất hiện một vị nữ tử xinh đẹp như tiên thiên, cho tới bây giờ hắn còn chưa từng trông thấy qua nữ nhân xinh đẹp như nàng, bất tri giác hắn ngắm nhìn tới ngây ngốc. Ai ngờ nữ nhân xinh đẹp kia, không nói hai lời, liền vươn trảo ra túm lấy đầU Minh, trực tiếp rút bổn mạng nguyên thần của mình đi ra ngoài. Cái loại đau đớn tận sâu trong linh hồn, khiến cho hắn tưởng nhớ lại, đều không rét mà run.
Thấy hắn còn đang ngồi thất thần, Dược Thiên Sầu sờ mũi cười nói:
"Đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Ngươi theo ta hỗn, ta nhất định cho người thực nhiều chỗ tốt! Nếu ngươi muốn đề thăng tay nghề luyện phù, muốn tìm tài liệu gì thì kêu ta là được. À đúng rồi! Thời gian này ta hơi bận rộn, không nói thì thiếu chút nữa đã quên mất...Hẹn gặp ngươi sau nhé!" Chưa kịp nói dứt lời, Dược Thiên Sầu đã biến mất. Chỉ lưu lại Trần Phong thần tình hoảng loạn ngồi ở trên mặt đất, cũng chẳng biết những lời vừa rồi hắn có nghe thấy không nữa.
Mới quay trở về tiểu viện, thì bên ngoài đã truyền tới thanh âm huyên náo, mở cửa bước ra nhìn, liền trông thấy ba người trẻ tuổi đang đứng ở bên ngoài. Ba người trông thấy Dược Thiên Sầu cũng khá sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, người ở giữa mờ miệng dò hỏi:
"Ngươi là Dược Thiên Sầu đúng không?" "Đúng rồi." Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói:
"Vị đạo hữu này, sao biết tên của ta thế?" "Ha ha! Nguyên lai ngươi chính là Dược Thiên Sầu, đại danh của ngươi hôm nay đã truyền khắp mọi nơi trên Phù Tiên Đảo rồi. Vì một khối lệnh bài mà khiến cho mấy chục vị trưởng lão suýt phải đánh nhau, ha ha! Nghe nói tu vi của ngươi cũng là Luyện Khí thấp cấp, đã bái Quan trưởng lão làm sư phụ, ta liền đoán rằng, ngươi sẽ được phân đến đây ở cùng chúng ta. Ba người chúng ta cũng là Luyện Khí thấp cấp. Ta gọi Lăng Phong." Nói xong, hắn ngoảnh mặt nhìn hai người ở bên cạnh giới thiệu:
"Đây là Bắc Từ, còn hắn là Tuyên Bình." "Hóa ra là ba vị sư huynh." Dược Thiên Sầu hành lễ nói.
Lăng Phong cười sảng khoái:
"Sư huynh thì không dám, đừng nói tới chuyện ngươi là đệ từ của Quan trưởng lão, chỉ dựa vào ba người chúng ta không thể nhìn thấu tu vi của ngươi. Sợ rằng chúng ta phải kêu ngươi bằng sư huynh mới đúng ah!" "Đúng vậy." Bắc Tử đứng ở bên trái gật đầu nói:
"Nếu đã tới đây thì coi như đã là huynh đệ rồi! Tuyên Bình, ngươi giấu rượu ngon ở đâu, mau lấy ra chia sẻ cùng mọi người đi." "Hảo." Tuyên Bình sảng khoái đáp ứng, vẻ mặt không hề đổi sắc.
Dược Thiên Sầu nao nao, luyến tiếc bình rượu ngon của hắn, nên vội vàng cười nói:
"Không cần phải nhọc công Tuyên huynh đâu. Rượu ngon thì chỗ ta cũng có, bảo đảm còn đủ cho ba vị uống say." Nói xong Dược Thiên Sầu thò tay vào trong túi trữ vật lấy rượu, số rượu này là khi hắn sống ở Trụ Quốc phủ tướng quân, Thạch Tiểu Thiên đã tặng cho hắn không ít rượu ngon.
"Khoan!" Tuyên Bình chợt quát, lạnh lùng nói một câu:
"Hôm nay ngươi là khách mà. Có đạo lý nào khách nhân phải tiếp đón chủ nhân đâu." Theo sau hắn xoay người bước tới một gian phòng.
Dược Thiên Sầu đứng trơ ra, không biết nên làm sao cho đúng. Lúc này, Lăng Phong ở bên cạnh liền mĩm cười giải thích:
"Dược huynh xin lượng thứ, Tuyên Bình xưa nay ăn nói vẫn như vậy, ngươi ở chung với hắn lâu, sẽ biết hắn là người mặt lạnh trong nóng thôi. Tuy lời nói khó nghe nhưng quà thật cũng không có ác ý gì đâu." Dược Thiên Sầu nghe vậy, cũng thoải mái hơn rất nhiều. Còn Bắc Tử thì đang ngắm nhìn túi trữ vật ở bên hông Dược Thiên Sầu, tấm tắc nói:
"Túi trữ vật của Dược huynh, ta ở trên Phù Tiên Đảo nhiều năm như vậy, còn chưa trông thấy đệ từ Luyện Khí kỳ xài qua thứ này! Quả nhiên là đồ xịn, sợ rằng nếu không có một viên thượng phẩm linh thạch, cũng không mua nổi đâu nhi?" Lúc này Tuyên Bình mang theo một bình rượu lớn đi ra, cũng đánh giá:
"Đúng là hàng xịn đó." "Nếu các huynh đệ thích, lần sau gặp Trình Canh Thanh sư tổ! Ta liền nhờ hắn mua ba túi tặng cho ba người vậy." Dược Thiên Sầu tuy là người keo kiệt, nhưng khi giao lưu quan hệ, hắn luôn luôn hào phóng.
Lăng Phong cùng Bắc Tử nhìn nhau cười. Đối với lời nói của Dược Thiên Sầu đều không cho là đúng. Bởi, một tu sĩ Luyện Khí kỳ, có bao nhiêu linh thạch thượng phẩm, mà dám đi mua tặng túi trữ vật cao cấp cho người khác đây?
Diễn cảm của hai người roi vào trong mắt Dược Thiên Sầu, hắn cũng không muốn giải thích nhiều. Có một số việc cũng không thể giải thích là được, mà cần phải dùng hành động thực tế để chứng minh, thì người khác mới tâm phục khẩu phục.
Lúc này, Tuyên Bình nhẹ nhàng chuốc rượu, nói:
"Chúng ta nâng chén thôi!"