Thanh diễm chiếu sáng bốn phía, không gian như bị nhuộm thành màu xanh, Dược Thiên Sầu huy đại hắc đao chém liên tục như máy xay gió, Trữ Định Phương từng bước khó đi.
Những người khi nãy còn kêu gào trong hoàng cung, đối mặt sóng nhiệt cuồn cuộn, lại cảm thấy sống lưng phát lạnh, chột dạ không ngớt.
May là bản thân không có lỗ mãng xuất thủ, xem bộ dáng này, dù là hơn ba trăm người cùng nhau xông lên, dù là thân thể Dược Thiên Sầu cũng không thể đến gần, không ngờ còn muốn khiêu khích hắn. Hồi tưởng lại, Đinh Vị bị chết thật oan, tự nhiên đi tìm một đối thủ mà mình hoàn toàn không khả năng chiến thắng để liều mạng, kết quả rơi xuống hoàn cảnh thi cốt hủy diệt.
Văn Thụy nhìn thấy thanh diễm huy hoàng, nhìn Lộng Trúc truyền âm nói:
"Tiên sinh, nghe nói Dược Thiên Sầu ở tại Hoa Hạ tu chân giới có một bộ pháp quyết thành danh, tên là Tinh Diễm Quyết, chính là bộ pháp quyết này sao?" Lộng Trúc cười hắc hắc, truyền âm trả lời:
"Phỏng chừng là vậy, khả năng là thế." Phù Dung cùng Văn Phách đứng một bên nhìn lên không trung không dời mắt.
Đoàn người quan chiến quanh thân yên lặng không nói, trong đám người có hai gã lão giả nhíu chặt mày, trang phục hai người một đen một tím, đưa mắt nhìn nhau, hắc bào lão giả truyền âm nói:
"Úc huynh, ngươi có phát hiện hay không, Trữ Định Phương hình như có chút không thích hợp." "Là có chút không thích họp, ra vẻ tinh thần có chút hoảng hốt." Tử bào lão giả truyền âm:
"Giống như đang bị vật gì mê hoặc." "Để cho ta tới thử xem." Hắc bào lão giả tụ khí ngưng thần, hướng Trữ Định Phương truyền âm nói:
"Trữ huynh, còn không tỉnh lại!" Trữ Định Phương còn đang né tránh với tốc độ càng ngày càng chậm, màng tai chợt chấn đến vang lên on gong, cả người chấn động thật mạnh, hai mắt hiện lên tinh mang,
"sưu" một tiếng từ trong kẽ hở đao ảnh đột nhiên biến mất.
Lộng Trúc còn đang quan chiến đột nhiên hai mắt khép hờ, cấp tốc hướng trong đám người nhìn lướt qua, hắn từ biến hóa của Trữ Định Phương trông được ra là có người đã âm thầm ra tay giúp hắn. Văn Thụy cũng nhíu mày nhìn quanh, tại tu chân giới, lúc quyết đấu đều có quy củ khi quyết đấu, chỉ cần không chịu thua hoặc thối lui, những người khác không được nhúng tay can thiệp.
Hành vi như vậy là ghê tởm nhất. Thứ quy củ này, nếu bị người phá hủy, phải cần có người đến giữ gin, chuyện gì cũng đều như vậy, không quy củ sẽ không được bình an.
Dược Thiên Sầu tự nhiên cũng nhìn ra có điều không đúng, ngây ra, hơn trăm thanh phi kiếm phía sau cấp tốc vọt tới đoạn hậu. Hắn nhanh chóng nhảy lên một thanh phi kiếm, một lần nữa chui vào trong biển lửa. Bên trong biển thanh diễm truyền đến tiếng mắng đầy tức giận:
"Mụ nội các ngươi, là vương bát đản nhà ai âm thầm nhúng tay? Có gan đóng ra đây cho lão tử." Mắt thấy sẽ thành công, bỗng nhiên bị người âm thầm chen vào một tay, phá hủy chuyện tốt của hắn, không tức giận mới là lạ.
Tử bào lão giả đứng trong đám người nhíu mày truyền âm nói:
"Quản huynh, ngươi làm như vậy là phá hủy quy củ, thật có chút quá đáng." Sắc mặt hắc bào lão giả tự nhiên trả lời:
"Quy củ phải xem là đối với người nào, tiểu tử này là người của Hoa Hạ tu chân giới, chính là địch nhân của chúng ta. Đánh với hắn thì cần gì nói quy củ, người người đều có thể tru sát." Người quan chiến bốn phía ít nhiều đều nhìn ra có chút mánh khóe. Hơn nữa lại thêm tiếng quát của Dược Thiên Sầu, mọi người lập tức liền hiểu ra, xác thực đã có người âm thầm nhúng tay.
Mọi người đều xoay đầu tìm kiếm, chí ít có một chút có thể khẳng định, người có khả năng truyền âm phải có tu vi ngoài Độ Kiếp kỳ mới được, vì vậy ánh mắt mọi
Người đều roi trên mặt những người tu vi Độ Kiếp kỳ. Nhưng thứ truyền âm này, mờ mịt vô tung, ngoại trừ đưong sự rất khó nắm được chứng cứ, đưong sự không thừa nhận, người ngoài dù có đoán được là ai, cũng không có biện pháp nói gì, dù sao không có bằng chứng thực sự.
Lộng Trúc cùng Văn Thụy quét mắt vài vòng, nhìn nhau khẽ lắc đầu, cũng không thể tránh được. Đột nhiên, hai người cùng ngẳng đầu, nhìn lên hướng không trung.
Phản ứng của hai người dẫn tới mọi người đều ngẳng đầu, chỉ thấy Trữ Định Phưong dừng lại tại không trung yên lặng bất động, hiển nhiên đang điều chỉnh tình huống thân thể. Phỏng chừng thân thể vừa bị ảnh hưởng, một lúc lâu sau, thấy hắn từ từ roi chậm lại, trong túi trữ vật lóe ra hàn mang, nhiễu quanh thân bay lượn vài vòng, roi vào trong tay hắn, đó là một thanh vũ khí vừa giống đao vừa giống kiếm, xem ra muốn chuẩn bị gây chiến.
Bầu không khí không tầm thường, dẫn tới Dược Thiên Sầu trong biển lửa nhìn ra, phát hiện Trữ Định Phưong đứng trên đỉnh đầu, lại lùi vào trong biển lửa, ánh mắt roi xuống trên vũ khí đối phưong cũng hơi khựng lại, quỷ đao?
Chỉ trong thoáng chốc hơi khựng lại, hai mắt Trữ Định Phương khệp hờ, lúc này liền phát hiện ra hắn. Thân hình cấp tốc bắn tới, thanh đao trong tay run lên, lập tức huyễn hóa ra hon mười đạo đao ảnh thật lớn, đao ảnh liền giờ lên hướng biển lửa bên dưới chém mạnh.
Kháo! Dược Thiên Sầu hơi kinh hãi, cấp tốc chìm vào trong biển lửa tránh né. Thanh đao đánh xuống khoảng không, gió mạnh cuồn cuộn nổi lên ập xuống,
"oanh" một tiếng nổ, thanh diễm hỏa hải bao phủ trong mấy trăm thước vuông liền bị một đao thấy đáy, đất đá tung bay. Hoàn toàn bị chia làm hai nhóm biển lửa, bị gió mạnh thổi tung ra hai bên.
Thế nào là bi tình? Dược Thiên Sầu trốn trong biển lửa, một chút liền bị hiện nguyên hình. Lúc này hắn đang đứng trên phi kiếm trợn tròn mắt há hốc, tay cầm đại đao. Giống như một tân nưong tử bị còi hết quần áo, trần trụi nhận hết tất cà ủy khuất.
Trên mặt đất hiện lên một rãnh sâu thật dài đến khắc cốt mình tâm...
Đao cương biến mất, Dược Thiên Sầu phục hồi lại tinh thần, ngẳng phắt đầu, cử đao bằng một ngón tay, phẫn nộ quát:
"Sát." Thanh diễm hỏa hài phân chia thành hai trong nháy mắt biến thành hai con thanh sắc hỏa long, quay vòng lại.
Vẻ mặt Trữ Định Phương cười nhạt, cấp tốc bay lên cao trăm thước, lũ đao trong tay run lên, cương ảnh thật lớn hiện ra, theo cổ tay rất nhanh quấy lên. Trong nháy mắt liền quấy nổi lên gió mạnh kịch liệt, hai con hỏa long lúc này mất đi nguyên động lực, tùy theo gió mạnh xoay tròn rất nhanh, đảo mắt liền dung họp thành một hỏa trụ.
Lúc này Dược Thiên Sầu cảm giác được Thanh hỏa không chịu tình thần ý niệm của mình điều khiển, thẳng thắn buông tha sự chống lại với cỗ gió mạnh, tu vi của hắn căn bản kém hơn đối phương, mạnh mẽ đối kháng chỉ làm chính mình bị thương.
"Xem ta làm sao diệt yêu hỏa của ngươi!" Trữ Định Phương ở trên không trung cười lạnh nói. Lập tức thân hình thẳng tắp hướng trên cao bay đi, đao cương thật lớn trong tay quấy liên tục, hình thành một cỗ hấp lực thật lớn lôi kéo hỏa trụ bay lên tròi.
Nhìn cử động của hắn, ra vẻ muốn dẫn Thanh hỏa lên bầu tròi. Sau đó lại quấy cho tán loạn trên cao, không cho Dược Thiên Sầu cơ hội thu liêm lần nữa.
"Con cóc ngáp, khẩu khí thật lớn!" Dược Thiên Sầu xì một tiếng khinh miệt. Tuy rằng tu vi của mình không cách nào ngạnh kháng với đối phương, nhưng tu vi của đối phương còn chưa cường hãn tới mức có thể phong bế tất cà của mình. Bản lĩnh triệu hoán hỏa nguyên tố củã hắn cũng không phải ngồi không.
Khống chế thì không được, thu hồi lại không thành vấn đề. Đại đao vừa nghiêng, đứng vững trên phi kiếm, giờ chưởng nghênh khoảng không, quát:
"Trở về!" Một luồng hỏa tuyến từ phía dưới hỏa long trên không chảy ra, phía đuôi Kên tiếp với bàn tay Dược Thiên Sầu, Thanh hỏa vừa đụng tới tay hắn, tốc độ thu về càng nhanh. Đầu kia Trữ Định Phương còn đang bay lên trời, kết quà trong thiên địa lôi ra
Một thanh sắc hỏa tuyến, may là không phải buổi tối, bằng không dân chúng tại Đại trơng thành cũng nhìn thấy.
Trữ Định Phương nhìn thấy có chút tà môn, không có khả năng bằng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của mình lại không đánh thắng được một Nguyên Anh kỳ, đao cương thật lớn giảo thành hư ảnh, dù là mọi người đứng bên dưới mấy trăm thước tóc tai quần áo cũng bị dựng lên, mọi người phải vận công đè ép xuống tới. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhưng nơi này vốn là do Âm Bách Khang ở đoạn thời gian trước đánh sập ngọn núi hình thành, mặt ngoài là một tầng đất mềm, nhất thời bụi đất tung bay, cùng cành khô cỏ khô quanh núi non cùng bị cuốn lên bầu trời. Nơi đây nhất thời biển thành không gian mông mông màu vàng đất, che phủ bầu trời hoàn toàn không nhìn thấy được gì.
Động tĩnh tuy rằng huyên thật lớn nhưng cũng không đỡ được Thanh hỏa xuyên qua, giống như đồng hồ cát, liên tục rơi xuống. Dược Thiên Sầu thu xong lũ Thanh hỏa cuối cùng, nhìn không thấy người bên trên đang ở phương nào. Hắn vung tay áo, thanh mang cuồn cuộn không ngừng lóe ra, hơn một ngàn thanh phi kiếm bay lượn trên khoảng không, hắn dùng ngón tay điểm tới, ngàn thanh phi kiếm nổ tung, bắn lên trên cao. Bản thân hắn ngự kiếm lách qua một bên, từ một trong bụi đất hôi mông mông bắn về hướng không trung.
Trữ Định Phương dùng hết sức lực, nhưng câu nói huênh hoang kia lại biến thành lời nói đùa, không khỏi có chút thẹn quá thành giận. Hắn thu đao dừng tay, nhìn xuống phía dưới. Bên dưới bụi đất mông mông một mảnh, từ trên không trung không nhìn thấy bên dưới, phỏng chừng bên dưới cũng không nhìn thấy mặt trên.
Đang muốn lao xuống, lại nghe thấy một tiếng huýt gió truyền đến, bên trong bụi đất mông mông thanh quang lòe lòe, một đám phi kiếm không cần định mục tiêu, không đầu không đuôi loạn xạ bắn tới. Cương ảnh lũ đao trong tay khởi lên, tiện tay hất
Ivài cái, liền đánh văng hơn mười thanh phi kiếm đang bắn về phía mình.
Nhưng vừa chạm vào liền phát sinh động tĩnh. Lập tức quấy nhiễu những thanh phi kiếm khác, ngàn thanh phi kiếm giống như bị nổi cơn điên, đều quẹo vào, điên cuồng dùng hắn làm trung tâm phóng tới. Trữ Định Phương hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chẳng đáng, mục tiêu của hắn là Dược Thiên Sầu, liền thuấn di biến mất.
Khi xuất hiện đã tới dưới mặt đất, nhìn chung quanh nhưng không phát hiện Dược Thiên Sầu, thấy không ít người đang ngẳng đầu nhìn quanh không trung, lập tức hiểu được tên tiểu tử kia còn ở trên bầu trời,
"sưu" một tiếng lại bắn lên khoảng không.
Vừa tới không trung, mới phát hiện đã tự tìm phiền toái lớn cho mình, khắp bầu trời đều là bụi đất rất khó nhìn thấy rõ người, còn phải phòng bị tiểu tử kia đánh lén.
"Di!" Trữ Định Phương đột nhiên phát hiện có chút sai. Bụi đất càng lúc càng nhạt, bụi vàng vi sao lại có chút biến trắng, ra vẻ càng ngày càng đậm. Tràng diện mười một người kia tranh đấu trước đó chợt thoảng qua trong đầu, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ không xong.
Thần thức cấp tốc quét ngang, tìm kiểm vị trí của Dược Thiên Sầu. Đột nhiên phát hiện bên trong mây mù đang nổi lơ lửng một thanh đại hắc đao, ra vẻ chính là thanh đao của Dược Thiên Sầu sử dụng.
Trái tim Trữ Định Phương không ngừng nhảy mạnh. Uy lực của thanh đao này quá cường hãn, phá đi hộ thể cương khí của mình giống như cắt tờ giấy, quả thực không cần tốn nhiều sức. Đó là nằm trong tay tên tiểu tử, giả như rơi vào trên tay của mình, bằng tu vi của mình mà sử dụng, chỉ sợ trong khắp thiên hạ tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, sẽ không còn người nào là đối thủ của mình.
Tuy rằng biết rõ đó là bẫy rập nhưng hắn vẫn không nhịn được phóng thần thức qua điều tra, then chốt là vì lực mê hoặc của thanh đao quá lớn.
Nghĩ thầm, bản thân ta không đi qua ngươi làm sao làm khó dễ được ta.
Thần thức vừa chạm tới thân đao, còn chưa thâm nhấp, liền cảm giác được cỗ khí tức bàng bạc mà quỷ dị. Bên trong ẩn chứa lực lượng thần bí không người hay biết, chỉ bằng thần thức chạm đến, liền có thể làm trong lòng kinh khủng và sợ hãi...