Tinh Thần Châu

Chương 498

Gặp phải tao trơng lớn nhất, chính là núi sâu rừng già chung quanh, sao có thể chống đỡ nổi uy lực của Thanh hỏa. Mặc dù không trực tiếp tiếp xúc, nhưng chỉ không bao lâu, liền bốc cháy toàn bộ. Thảm thực vật trong rừng xum xuê, vừa thiêu đốt lập tức đại hỏa ngập trời, chim chóc không sao bay nổi, dã thú cũng không còn cách chạy trốn khỏi tai họa trong nháy mắt phủ xuống, sau đó bị thôn phệ trong liệt hỏa vô tình.
 
Liệt hỏa thanh sắc di động trên bầu trời, bên dưới lại liệt hỏa huân thiên khắp đồi núi. Màu xanh lấp loáng chói mắt trên không, hỏa hồng trên mặt đất phát ra khói đen đen thui cuồn cuộn. Lúc này đã biến địa phương quan chiến bên dưới khốn thành lao lung trong biển lửa.
 
Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đứng hai đầu biền lửa đang thở dốc, bị tình cành trên trời dưới đất làm hoảng sợ ngây người. Thế nào lại biến thành như vậy?
 
Hai người cũng không nhìn thấy địa phương quan chiến hiện tại đã loạn thành hỏng bét, hơn ba ngàn người a! Sẽ tai nạn chết người a! Muốn chạy trốn, cũng chỉ có số người tu vi cao tự tin có thể xông ra biển lửa ngùn ngụt kia, đương nhiên, chỉ là đào tẩu khỏi lửa phàm gian lan tràn trên mặt đất mà thôi.
 
Nhưng những người chạy tới giúp vui cũng không hề đạt được Độ Kiếp kỳ, dưới Độ Kiếp kỳ, bao quát Nguyên Anh hậu kỳ, không ai nắm chắc có thể chạy ra khỏi hỏa diệm sơn kéo dài mười dặm kia. Từ bầu trời trốn đi càng khỏi nghĩ, đã bị Thanh hỏa hoàn toàn phong tỏa. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - truyenggg.com
 
Dược Thiên Sầu đứng trong Thanh hỏa đang điều hòa khí tức hỗn loạn trong cơ thể, chân đạp hắc sắc phi kiếm, gương mặt âm trầm, trồi lên khỏi biển lừa thanh sắc mang mang, nhìn quanh bốn phía không thấy hai tên vừa đả thương chính mình, lúc này liền vận chuyển chân nguyên, lên tiếng hét lớn: "Quản Trung Giai, Úc Lan Đô, hai người các ngươi lăn ra đây cho lão tử."
 
Thanh chấn khắp nơi, người phía dưới nghe được tương đối rõ ràng. Rơi xuống trong tay Quản Trung Giai và Úc Lan Đô, hầu như đã thật nhỏ không thể nghe thấy, nhưng bằng vào tu vi của hai người, vẫn còn có thế nghe rõ là gì.
 
Thần tình hai người co quặp, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn mang mang biền lửa, trong lòng đang âm thầm oán thầm không ngớt: Trời mới đi! Trận đánh này căn bản không có biện pháp đánh, bằng tu vi của ta không sợ ngươi, nhưng sợ thanh sắc biển lửa a! Giả như sau khi chạy tới, ngươi đem biển lửa vây hãm ta làm vằn thắn, ta còn có thể chạy trốn đi ra sao?
 
Hai người tự nghĩ mình thật không còn năng lực tiếp tục làm thêm mười lần thuấn di nữa, thực sự không di chuyển được nữa.
 
"Quản Trung Giai, Úc Lan Đô, hai tên không biết xấu hổ, mau mau đi ra, lão tử cùng các ngươi đại chiến ba trăm hiệp."
 
"Quản Trung Giai, Úc Lan Đô, hai tên vô sỉ bại hoại, hai con rùa đen rúc đầu, có gan thì lăn ra đây, tha cho các ngươi không chết."
 
"Úc Lan Đô, Quản Trung Giai, gia gia ở đây, còn không mau hiện thân."
 
Dược Thiên Sầu đứng trên bầu trời ngập đầy lửa chửi ầm lên liên tục. Tuy rằng hai người vô cùng tức giận, bất đắc dĩ lại nghĩ mạng già của mình trọng yếu hơn, chỉ đành vẻ mặt trắng bệch làm như không nghe thấy. Bất quá sau này nếu truyền ra, mặt mũi xem như xong hết rồi.
 
Rất nhiều người phía dưới rất nhanh chịu không được nữa, đều vây tới chỗ Lộng Trúc và Văn Thụy cầu cứu!
 
"Lộng Trúc tiên sinh, Văn Thụy tiền bối, cầu các ngươi cứa cứa chúng ta đi."
 
"Cầu hai vị tiền bối cứu mạng...
 
"
Cầu hai vị tiền bối gọi Dược Thiên Sầu thu tay lại đi...
 
"Không xong, đã có người chết ngất rồi kìa...
 
Một đám người vây quanh đau khổ cầu xin, một ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã không còn chống đỡ nổi, té xỉu hơn mười người. Lộng Trúc vừa nhìn thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười, không bản lĩnh còn chạy tới xem náo nhiệt để làm chi!
 
"
Trước đó Dược Thiên Sầu thụ thương, các ngươi không phải còn trầm trồ khen ngợi hoan hô sao? Thế nào? Hiện tại lại sợ?" Lộng Trúc ngẳng đầu hướng lên trời bĩu môi, tức giận nói: "Các ngươi còn ước gì bắt hắn giết chết, sao không thẳng thắn cùng tiến lên bắt hắn mà giết. Tự nhiên là được cứu vớt thôi, hà tất phải tới cầu ta."
 
Lời Lộng Trúc nói liền nhắc nhở Phù Dung, Phù Dung đầy mắt oán hận nhìn những người này, Dược Thiên Sầu bị đánh ói máu, những người này còn trầm trồ khen ngợi, hôm nay toàn bộ chết sạch mới tốt.
 
Một nữ tử tâm tính thiện lương, chỉ sợ là lần đầu tiên trong đời này phát ra lời nguyền rủa oán hận như vậy.
 
Văn Thụy không rên một tiếng, từ sau khi biết được bối cành Dược Thiên Sầu rất thâm hậu, hắn cũng đã quyết định lặng lẽ đứng bên phía Dược Thiên Sầu. Chính yếu chính là, ngay hôm Hoắc Tông mình và Ngôn Kỵ kiếm chuyện gây sự, hắn đã sớm truyền về tin tức, để người của Văn gia không nên chen chân vào náo nhiệt lần này. Hiện tại hắn ngẫm lại mình quả thật đã có dự kiến trước!
 
Hiện nay ở đây ngoại trừ Văn Phách, cũng không còn người nào của Văn gia, hắn bảo hộ một mình Văn Phách cũng không thành vấn đề. Về phần người bên ngoài, hắn không đáng vì bọn họ đắc tội người có bối cảnh thâm hậu như Dược Thiên Sầu, cho nên thẳng thắn không hé răng, để Lộng Trúc lên tiếng.
 
"Lộng Trúc tiên sinh, ta là tu sĩ Sư quốc, nghe nói tiên sinh và lão tổ tông nhà ta giao tình không cạn. Cầu tiên sinh nể tình mặt mũi lão tổ tông, cứu ta một mạng!" Một người mở miệng, phía sau liền không xong.
 
"
Lộng Trúc tiên sinh, ta là tu sĩ Phỉ Khiên quốc. Lão tổ tông nhà ta cũng có giao tình không cạn với ngài...
 
Nhất thời loạn thành một mành, Lộng Trúc ngần người, nguyên tưởng rằng nhiều bằng hữu sẽ là chuyện tốt. Nguyên lai chuyện tốt và chuyện phiền toái luôn có hỗ trợ lẫn nhau. Một đám người lôi lão tổ tông nhà mình ra, mặt mũi của bọn họ có thể không cho, nhưng mặt mũi lão tổ tông bọn họ mình cũng không thể không để ý tới.
 
"Quản Trung Giai, Úc Lan Đô, hai ngươi có phải từ nhỏ do thái giám nuôi lớn..." Mặt trên Dược Thiên Sầu vẫn còn đang mắng.
 
Lộng Trúc nghe câu mắng càng mắng càng đủ màu sắc, thò tay chỉ chỉ mặt trên, bất đắc dĩ nói: "Quyết đấu còn chưa kết thúc, theo quy củ người bên ngoài không thể chen vào."
 
Vừa nói xong, lập tức có người cầu xin: "Lộng Trúc tiên sinh, ngài để Dược Thiên Sầu phóng đường đi ra, cuộc tranh đấu này chúng ta không xem nữa, chúng ta đi!"
 
"Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta cầu ngài!" Một người đi đầu quỳ xuống, lúc này liền quỳ xuống thành một tảng lớn.
 
Lộng Trúc ho khan hai tiếng, phất tay nói: "Đều đứng lên đi! Ta thử xem sao, có hữu hiệu hay không cũng không biết. Chuyện trước đó các ngươi cũng thấy được, hắn căn bản không hề bán mặt mũi cho ta, làm không tốt ta có lên tiếng cũng vô dụng."
 
Một đám người đều thúc hối hắn nhanh lên một chút, bọn họ đã sắp sửa không còn chịu được nữa.
 
Lộng Trúc tằng hắng vài tiếng, hướng không trung hô: "Dược Thiên Sầu, ta hỏi ngươi đã mắng xong chưa. Còn dây dưa xuống dưới, mọi người bên dưới cũng bị lửa của ngươi thiêu chết. Trước tiên mở ra một con đường, cho người vô tội ra ngoài đi."
 
Dược Thiên Sầu ở trong biển lửa còn đang vô cùng tức giận, vừa nghe được lời này, lúc này liền mắng to: "Vô tội cái rắm, người nào cũng muốn lão tử chết sớm. Muốn lão tử thả bọn họ đi ra ngoài, trừ phi đầu của ta mọc trên cái mông thì còn được.., di! Kháo! Lời này của ngươi đã nhắc nhở ta."
 
Người phía dưới nghe được câu đầu của Dược Thiên Sầu sắc mặt liền thảm. Nhưng sau khi nghe được câu sau, trong ánh mắt lại toát ra ánh sáng hi vọng. Nhưng sau khi nghe xong câu cuối cùng, tất cả mọi người liền trợn tròn mắt, hối hận không nên cầu Lộng Trúc.
 
Chỉ nghe Dược Thiên Sầu la lớn: "Quản Trung Giai, Úc Lan Đô, mau nhanh lăn ra đây cho lão tử. Nếu không toàn bộ hơn ba ngàn người bên dưới này đều vì các ngươi
 
Mà chết."
Khi hắn nói những lời này, liền điều khiển Thanh hỏa giới hạn hai đầu biển lửa đồng thời rủ xuống đất thu lại.
 
Nhất thời phương viên hơn mười dặm, toàn bộ đều bị phong kín. Giống như một vùng lửa thanh sắc đang thu lại kíp nổ.
 
Ngay bờ biền lửa, Úc Lan Đô trợn tròn mắt, lẽ nào người này thực sự dám đốt chết ba ngàn tu sĩ?
 
Đầu bên kia Quàn Trung giai cũng phủ định Dược Thiên Sầu thực sự dám làm như thế, bắt đầu lên tiếng hô: "Dược Thiên Sầu, mắng mệt mỏi hay chưa? Ngươi mau thu lửa, chuyện của chúng ta xem như chấm hết, coi như chưa từng phát sinh qua. Nếu như ngươi muốn đem tính mạng ba ngàn tu sĩ ra uy hiếp ta, vậy ngươi cũng không tránh khỏi quá ngây thơ rồi. Bọn họ chết sống có quan hệ gì tới ta?"
 
"Kẻ hèn nhát họ Quản, ngươi yên tâm, ta mắng mệt mỏi tự nhiên sẽ có người giúp ta mắng, bảo đảm cho tổ tông mười tám đời của ngươi không được siêu sinh." Dược Thiên Sầu rống lớn, nhìn phía dưới hô: "Người phía dưới nghe đây, các ngươi đều đã nghe được rồi chứ! Không phải ta không muốn tha cho các ngươi, mà là Quản Trung Giai vừa cho rằng chết sống của các ngươi không quan hệ gì tới hắn, đây rõ ràng muốn ám chỉ ta đem các ngươi đốt chết cháy. Được, ta cho hắn được như nguyện!"
 
"Không nên a..."
 
"Dược tiên sinh tha mạng a..."
 
"Dược tiên sinh thủ hạ lưa tinh a...
 
Phía dưới vang lên tiếng thét thất kinh loạn thành một mành. Dược Thiên Sầu hắc hắc cười lạnh nói: "
Ta nói cho các ngươi, bởi vì câu nói vừa rồi của Quản Trung Giai, phương viên hơn mười dặm đã bị Thanh hỏa của ta phong tỏa. Con ruồi cũng đừng hòng bay ra, con kiến cũng không cơ hội chui ra ngoài, Độ Kiếp hậu kỳ trái lại cũng phải chờ chết. Nghĩ ra ngoài sao, mắng làm sao cho Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đi ra, ta liền tha các ngươi rời đi, bằng không hết thảy cùng chết!"
 
Nghe vậy, phía dưới còn hơn mười cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ nhất thời trợn tròn mắt, đều xuất ra hộ thể cương khí xuyên qua biển lửa trên mặt đất rất nhanh bay đi.
 
Cự ly hơn mười dặm đối với bọn họ mà nói cũng không tốn bao nhiêu thời gian dài, khi đi tới đầu cùng, phát hiện quả nhiên đúng như lời Dược Thiên Sầu, Thanh hỏa đã hoàn toàn che phủ cả trời đất, ra vẻ còn đang dần dần co rút lại. Xem vách tường lửa xanh ngắt, chỉ sợ rất dầy, muốn xông ra phỏng chừng hết cách.
 
Bọn họ cũng không dám mạo hiềm, lại quay đầu bay trở về. Bởi vì qua lại tăng thêm cự ly gấp đôi, đều cảm giác bị thiêu đốt tới mức có chút ăn không tiêu. Mọi người thấy bọn họ quay trở về, kết quả không cần hỏi, khẳng định đúng như lời Dược Thiên Sầu.
 
Trong đó một gã tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ giẫm chân nói: "Quản Trung Giai, ngươi chết tử tế không chết, nếu không biết nói chuyện thì đừng nói, chỉ vì câu nói của ngươi, không hại chết chúng ta là không được mà." Sau đó nhìn mọi người cười khổ lắc đầu nói: "Vòng lửa đang chậm rãi co rút lại bên này, nếu thu lại, chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
 
Nhất thời mọi người đều luống cuống, thanh âm cầu xin Dược Thiên Sầu thủ hạ lưa tình vang thành một mảnh.
 
"
Tất cả mọi người suy nghĩ thế nào rồi?" Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Ta luôn tâm địa từ bi. Người hại các ngươi kỳ thực chính là Quản Trung Giai và Úc Lan Đô. Các ngươi mắng cho ta, hung hăng mà mắng. Ít nhất phải mắng độc địa hơn ta gấp trăm lần, mắng làm sao cho hai con rùa đen rúc đầu kia chui ra, mắng sao cho bọn hắn đi ra cùng ta nhất quyết tử chiến. Nếu như ta chết, các ngươi tự nhiên được cứu. Nếu như bọn hắn chết, ta bảo chứng thà các ngươi. Con mẹ nó, còn do dự cái rắm! Cần thận lão tử lập tức biến các ngươi thành lợn sữa quay."
 
Ngoài ý nghĩ chính là người đầu tiên mở miệng mắng chính là tên tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ vừa quay lại liền nói chuyện khi nãy, chỉ nghe hắn điên cuồng hét lên: "
Quản Trung Giai, lão tử là Tân Lão Tam, con mẹ nó ngươi muốn đánh thì ra đánh, không đánh thì đi ra nói chịu thuạ, con mẹ nó đừng hại chúng ta. Nếu ngươi không ra, chờ khi lão tử có cơ hội đi ra, đem đầu ngươi ninh xuống làm thành bồn nước tiểu, lăn ra đây cho lão tử."
 
Bình Luận (0)
Comment