Tinh Thần Châu

Chương 506

Mộc Nưong Tử thấy Tử Y nhận thức hắn, cho rằng cũng là bằng hữu của chưởng hình sừ, liền không chú ý.
 
"Sư phụ ta đã đi, không ở Yêu Quỷ Vực." Tử Y thấp thỏm bất an nói. Nàng thật sự sợ phiền phức, hai người đều là bằng hữu củã sư phụ nàng, nàng không muốn giữa hai người có ai gặp chuyện không may.
 
"Di! Lộng Trúc không ngờ đem một mình ngươi ném lại Thuận Thiên Đảo?" Nói xong phóng xuất thần thức quét một lần quanh Thuận Thiên Đảo, Văn Lan Phong nhíu mày nói: "Tất Trường Xuân cũng không ở, hắn đi đâu vậy?"
 
"Tất lão tiền bối và Nam Minh lão tổ đang bận việc." Tử Y cắn môi nói.
 
"Nam Minh cũng ở đây? Lẽ nào Tất Trường Xuân đã thỉnh Nam Minh đến luyện chế bảo bối?" Văn Lan Phong nhíu nhíu mày, hình nhU Minh đến không đúng lúc, không khỏi hỏi: "Tử Y, bọn họ đang ở Yêu Quỷ Vực luyện bảo sao?"
 
"Ta cũng không biết, hẳn là phải!" Tử Y trả lời. Người này ngoại trừ là bằng hữu củã sư phụ, song song cũng là cao thủ đứng đầu tu chân giới, bài danh sau Tất lão tiền bối, trong ngực nàng nhiều ít có chút sợ.
 
"Nếu chỉ mới đi, vậy hẳn còn chưa bắt đầu luyện chế, cũng sẽ không phá hư chuyện của Tất Trường Xuân." Văn Lan Phong gật đầu tự nói. Hắn thật ra cũng biết tự giác, sợ mình lỗ mãng chạy tới, không cần thận sẽ phá hủy đại sự của Tất Trường Xuân.
 
Tử Y thật cẩn thận hỏi: "Văn tiền bối, ngài đến tìm Tất lão tiền bối quyết đấu sao?"
 
"Không phải là quyết đấu, chỉ là tỷ thí, tỷ thí xong ta đi, không làm lỡ chuyện của hắn."
 
Văn Lan Phong nói ra lời này rất tự tin, lời ngầm là ta tìm Tất Trường Xuân luận bàn một chút, đánh bại hắn xong ta sẽ đi, sẽ không thương tổn hắn.
 
Thân hình hắn lại bay cao thêm một chút, từ cự ly cách mặt hồ mười thước tăng cao trăm thước, cao giọng nói: "Tất Trường Xuân, thời gian cực nhanh, trăm năm chưa từng gặp lại, Văn Lan Phong hôm nay lỗ mãng đến gặp, còn thỉnh vui lòng đi ra một hồi!"
 
Nói thật khách khí, thanh âm không lớn, nhưng Tử Y và Mộc Nương Tử lại nghe được khắp bốn phương tám hướng đều là thanh âm của Văn Lan Phong, thậm chí hồi âm từ viễn phương vọng lại cũng cùng thanh âm như trước, thật không thể phân rõ thanh âm là từ đâu truyền đến.
 
Chỉ một câu nói, thanh âm một tầng chồng một tầng, kéo dài không thôi, quanh quần thật lâu, thật giống như nơi nơi đều có người nói chung một câu giống hệt nhau. Thanh âm trận trận như cuộn sóng tràn ra ngoài, xa xa khuếch tán, cũng không biết rốt cục truyền đi bao xa. Những nơi thanh âm tới, bầy yêu lặng lẽ, đàn quỷ ngừng tiếng. Trong mắt họ lộ vẻ kinh khủng nhìn về phương hướng Thuận Thiên Đảo, thanh âm nghe qua như không có gì, nhưng những yêu vương cùng quỷ vương nghe được lời này, đều biết rõ không có tu vi kinh thiên, không có khả năng dùng lời nói bình thường đem thanh âm truyền xa như vậy, chí ít bọn hắn căn bản không cách nào làm được.
 
Tử Y âm thầm chắt lưỡi, không hổ là thiên hạ đệ nhị cao thủ, hơi hiển lộ một chút, đó là thủ đoạn kinh thế hãi tục. Mộc Nương Tử vô ý thức giật mình, nghĩ chường hình sử không chỉ lợi hại, dù là kết giao bằng hữu mỗi người cũng tu vi bí hiểm.
 
Bên trong Thanh hỏa trận pháp phong bế bên trong Mộ Cốc, Thanh hỏa phóng xuất ra màu sắc tươi đẹp mê ly. Tất Trường Xuân cầm ra một đống vật liệu hiếm lạ, Nam Minh lão tổ ngồi xổm trên mặt đất vừa loay hoay vừa nói: "Đem mấy thứ này tinh luyện tới trạng thái tinh khiết nhất, đợi lần sau khi Thanh hỏa bạo phát xong, hỏa thế ổn định nhất, liền có thể dung họp luyện chế được lồi."
 
Tất Trường Xuân nắm tay nói: "Hai ngày sau, hẳn là ngày Thanh hỏa bộc phát, ba ngày sau liền có thể luyện chế. Nam Minh, đến lúc đó ta liền nhờ ngươi."
 
"Đừng nói sớm, tỷ lệ luyện thành thượng phẩm cực thấp, ta lo lắng cũng giống như lần trước, đem thượng phẩm luyện chế thành thứ phẩm. Đến lúc đó ngươi đừng trách ta là được." Nam Minh lão tổ cười khổ nói.
 
"Ngươi cứ buông tay mà luyện, được mất cũng chính là thiên ý. Ta không bắt buộc." Tất Trường Xuân bình thản nói.
 
"Ai! Thanh hỏa là thứ tốt, nếu như Huyền Huyền Đảo của ta cũng có thì tốt rồi." Nam Minh lão tổ cảm thán, bỗng nhiên như nhớ tới việc gì, hỏi: "Tất Trường Xuân, ta nhớ kỹ trước đây ngươi có một thanh trung phẩm linh bảo, chẳng lẽ không đủ cho ngươi dùng sao? Hình như lần trước tại Đông Hải, chưa từng thấy ngươi lấy ra, tu chân giới e rằng người để cho ngươi phải xuất kiếm chắc cũng không hề có phải không?"
 
"Tu chân giới không có, không có nghĩa là Đông Cực Thánh Thổ không có." Tất Trường Xuân chậm rãi nói.
 
Nam Minh lão tổ nghe vậy lắc đầu, cũng không biết nên nói gì với hắn mới tốt, ai biết lại nghe Tất Trường Xuân bổ sung một câu: "Khi tu vi ta đột phá Hóa Thần hậu kỳ, ta nghĩ muốn thử xem tu vi của chính mình ra sao, ai biết thanh trung phẩm linh bảo căn bản không cách nào chịu tải được khi ta toàn lực thi triển, trong nháy mắt tan vỡ thành mảnh nhỏ. Cho nên ta mới tìm ngươi luyện chế thượng phấm linh bảo, hi vọng có thể thừa thụ được ta thi triển toàn lực tu vi."
 
"Cái gì?" Nam Minh lão tổ thất thanh kinh hô. Trung phẩm linh bảo không ngờ cũng không thể thừa thụ tu vi hắn thi triển, hắn trợn mắt líu lưỡi hỏi: "Trời ạ! Hạ phẩm linh bảo đã có thể thừa thụ Hóa Thần hậu kỳ sử dụng a! Mà trung phẩm linh bảo không ngờ cũng không thể thừa thụ tu vi của ngươi, vậy.., vậy...Tất Trường Xuân, ngươi.., ngươi còn là Hóa Thần hậu kỳ sao?"
 
"Ta cũng không biết, cho nên ta muốn đến Đông Cực Thánh Thổ chứng minh một chút, muốn tim hiểu rõ ràng xem rốt cục tu vi của ta đã xảy ra chuyện gì." Tất Trường Xuân cũng cười khổ, lập tức xua tay nói: "Không nói chuyện này nữa, tranh thủ thời gian đi! Nếu không qua hai ngày Thanh hỏa không ổn định, lại phải kéo dài nữa."
 
Nam Minh lão tổ tấm tắc lắc đầu, ổn định tâm thần, bắt đầu phẩm định tài liệu, sau khi dọn xong mười hai loại tài liệu quý hiếm, sắc mặt hắn và Tất Trường Xuân song song biến đổi, hai người tựa hồ đều nghe được thanh âm gì đó. Nam Minh lão tổ đưa tay thu thập tài liệu, xoay người ngạc nhiên nói: "Văn Lan Phong? Hắn tới làm gì?"
 
"Hừ!" Tất Trường Xuân hừ lạnh một tiếng, gương mặt không chút biểu tình xoay người xuyên qua huyền ba quang tường che phủ Thanh hỏa, Nam Minh lão tổ cũng không nói một lời, đưa tay thu toàn bộ tài liệu vào trong túi trữ vật, sau đó cũng chạy ra ngoài. Cơ hội có thể nhìn thấy thiên hạ đệ nhất cao thủ và thiên hạ đệ nhị cao thủ chạm trán cũng không nhiều lắm, huống chi còn là hai oan gia.
 
Không trung viễn phương, Lộng Trúc mau mau gấp rút kéo tay Phù Dung bay nhanh, đã thâm nhấp vào Yêu Quỷ Vực, nếu không phải dẫn theo Phù Dung trói buộc, hiện tại hắn cũng đã chạy tới Thuận Thiên Đảo. Nhưng ngay khi nhìn thấy Thiên Lý Hồ lấp lánh xa xa, đột nhiên cũng nghe được trận trận thanh âm truyền đến.
 
Sắc mặt Lộng Trúc đại biến, oán hận nói: "Văn Lan Phong chết tiệt, ngươi đúng là chạy tới, vi một nữ nhân đáng giá sao!" Sau đó hắn đề thăng tốc độ tới cực hạn.
 
Văn Lan Phong gọi xong, gương mặt mỉm cười nhìn Tử Y, lẳng lặng đứng sừng sững trên không trung, chờ Tất Trường Xuân đến.
 
Đợi một hồi, Văn Lan Phong chợt phát hiện ánh mắt Tử Y không thích hợp, còn có hình giật như khẽ giật mình, ánh mắt nàng hình như đang tập trung tiêu điểm ngay phía sau hắn. Bạch y nữ tử trên đảo cũng đang lăng lăng nhìn sau lưng hắn.
 
Phía saU Minh có người! Đây là ý niệm xuất hiện trong đầu Văn Lan Phong trong nháy mắt, nhưng hắn lập tức phủ định, bằng tu vi hiện tại của chính mình, không có
 
Khả năng có người đi tới phía sau mà mình không hề phát hiện được. Nhưng trực giác nói cho chính hắn, ở sau lưng hắn đang có người nhìn chằm chằm. Tu vi tới loại tình trạng như hắn, có đôi khi trực giác còn tốt hơn đôi mắt. Một loại cảm giác không rét mà run, làm da đầu hắn có chút tê dại, hắn thật không muốn tin tưởng đây là sự thực.
 
"Ngươi tìm ta có việc?" Một câu nói ngắn gọn vang lên sau lưng.
 
Văn Lan Phong nghe được thanh âm đã lâu không nghe thấy, thanh âm đã làm hắn khắc cốt ghi tâm trong lòng suốt cả đời...Thanh âm của Tất Trường Xuân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Con ngươi Văn Lan Phong co rụt lại mãnh liệt, lại dần dần khôi phục nguyên dạng. Có lẽ do chính mình sơ sẩy đại ý, có lẽ do Tất Trường Xuân tu luyện qua thân pháp gì huyền diệu, có thể không chút tiếng động đi tới gần người khác.
 
Nhưng có một chút không thể phủ nhận, giả như vừa rồi Tất Trường Xuân muốn đánh lén hắn, hậu quả thật đúng là khó lường. Bất quá Tất Trường Xuân khẳng định sẽ không làm như vậy, bằng không sẽ không còn là Tất Trường Xuân, người này thật quá kiêu ngạo, cho tới bây giờ luôn đường đường chính chính đánh bại đối thủ, chẳng đáng làm việc của kẻ tiểu nhân.
 
Văn Lan Phong ở trên không trung pháp phềnh xoay người lại, ngóng nhìn vị lão giả đã lâu không gặp, vẫn là hình dạng phong sương ngàn năm không ngã, trái lại càng già càng tinh thần, giống như một gốc thương tùng càng lâu năm càng sừng sững, dù cho mây gió bão táp, vẫn coi rẻ thiên hạ, vĩnh viễn lưu truyền!
 
Mộc Nương Từ đứng trên đảo cảm giác không thích hợp, nếu như người này thực sự là bằng hữu của chưởng hình sử, với bầu không khí thế này gặp mặt cũng thật có chút quá quỷ dị. Hai tay Tử Y nắm chặt vạt áo, niết mãi đến mức có chút trắng bệch, hai vị tuyệt đại cao thủ nếu động thủ, hậu quả thực sự là khó có thể ngẫm lại, chính mình có nên tránh xa một chút hay không...
 
Văn Lan Phong cảm giác cổ họng có chút khô khốc, muốn nói lại nói không nên lời. Hắn phát hiện lòng tự tin đầy ngập của mình vừa nhìn thấy được Tất Trường Xuân, liền triệt để tan vỡ. Loại cảm giác này thật sự không cách nào hình dung, thật giống như năm xưa lần đầu tiên mình sấm vào Yêu Quỷ Vực nhìn thấy Tất Trường Xuân, đúng, cảm giác bây giờ và khi đó đều như nhau...
 
Tất Trường Xuân rõ ràng ở ngay trước mắt, thực sự đang đối diện, gương mặt không chút biểu tình nhìn chính mình. Nhưng hắn lại cấp cho mình một loại cảm giác, phảng phất như hắn là một bộ phận của thiên địa, tùy tiện đứng ở bất cứ đâu, tự nhiên liền dung nhấp vào giữa thiên địa, hình như chỉ cần nhất tay liền có thể chấn động thiên hạễ
 
Đối lập với hắn, chính là loại cảm giá có thể bao dung chúng sinh, mà hắn chính là toàn bộ thiên hạ, loại cảm giác này như mộng như huyễn, người ngay trước mắt chỉ gần trong gang tấc, nhưng lại thực sự mờ mịt, làm cho người ta không thể nắm bắt.
 
Còn chưa đánh, từ trên người đối thủ đã bị loại áp lực vô hình này, thật sự là một chuyện vô cùng đáng sợ. Trên thực tế đối phương căn bản chưa hề cho mình chút áp lực nào, nhưng chính vì vậy hết lần này tới lần khác mình lại cảm giác như đang gánh vác áp lực của toàn thiên hạ.
 
Văn Lan Phong hiểu được, đây là một uy thế! Nhưng hắn lại không rõ, ngày xưa khi mình đối mặt với Tất Trường Xuân, có loại cảm giác này thì còn nói được. Nhưng hiện tại tu vi của mình đã cách biệt một trời với lúc đó, chẳng lẽ vẫn không thể nhìn thấu gốc gác của hắn?
 
Tại sao có thể như vậy? Văn Lan Phong để tay lên ngực tự hỏi, chính mình đã tới điểm giới hạn thất phách anh dung nhấp mệnh hồn để phi thăng, Tất Trường Xuân lại vẫn luôn trường kỳ ngừng lại, chính tu vi của mình hẳn phải vượt lên trước hắn mới đúng, vì sao mình vẫn cứ như con kiến hôi nhìn không thấu hắn? Lẽ nào hắn cũng đã tới loại cảnh giới này? Nhưng vì sao mình lại có tin tức hắn muốn đến Đông Cực Thánh Thổ tìm kiếm đột phá? Nam Minh lão tổ tới đây luyện khí cho hắn chính là một bằng chứng chính xác...
 
Bình Luận (0)
Comment