Tinh Thần Châu

Chương 589

Ánh mắt Âm Bách Khang sáng lên, hơi gật đầu nói: "Không sai, Băng huynh, muốn chứng minh lệnh đồ trong sạch rất dễ, để hắn theo ta đi một chuyến đến tổng đà, đối chất cùng Ngưu Hữu Đức, đến lúc đó tất cả tự nhiên có thể thấy rõ ràng. Nếu như thực sự không liên quan đến Yến Truy Tinh, ta bảo chứng đưa hắn bình an trở về Đại Tuyết Sơn."
 
Song song, ánh mắt hắn nhìn về phía Tư Không Tuyệt cũng trở nên nhu hòa, biện pháp này đối với hắn mà nói, quả thực không thể tốt hơn nữa. Nếu như Yến Truy Tinh gặp mặt Ngưu Hữu Đức, thật hay giả đều ở bên trong Thiên Hạ thương hội, sẽ không chạy đi đâu được.
 
Vạn nhất Ngưu Hữu Đức có thể chứng minh trên người Yến Truy Tinh xác thực mang theo tuyệt thế kỳ công, như vậy vừa lúc, mọi người cũng không cần tiếp tục đoạt tới đoạt lui, Yến Truy Tinh cũng đã ở trên tay hắn. Nếu Ngưu Hữu Đức nói dối, cũng đừng tưởng dễ dàng rời khỏi Thiên Hạ thương hội.
 
Phải biết bên trong tổng đà Thiên Hạ thương hội cao thủ nhiều như mây, có Âm Bách Khang tự mình tọa trấn, có thêm hai đệ tử Hóa Thần kỳ, còn có một đống cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, tu chân giới thật đúng không có mấy người có khả năng ở nơi đó qua lại như thường.
 
Yến Truy Tinh cũng không biết nên nói gì mới tốt, không có lý do cự tuyệt! Hắn không khỏi nhìn về phía Băng Thành Tử.
 
Băng Thành Tử tự nhiên không thể để Âm Bách Khang mang Yến Truy Tinh rời đi, tuy hắn phủ nhận chuyện trên người Yến Truy Tinh có tuyệt thế kỳ công, nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ lời nói của Ngưu Hữu Đức chính là sự thực. Thử nghĩ Ngưu Hữu Đức đã có khả năng liếc mắt liền xem thấu gốc gác của Yến Truy Tinh, chỉ với bản lĩnh đó, nếu Yến Truy Tinh đi đến trước mặt hắn chỉ sợ không còn chỗ nào che giấu, muốn gạt cũng không gạt được, đến lúc đó chỉ sợ có đi mà không có về.
 
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Băng Thành Tử, nhìn xem hắn nói như thế nào. Muốn chứng minh Yến Truy Tinh trong sạch, biện pháp của Tư Không Tuyệt đúng là tốt nhất. Nếu như không đáp ứng, vậy khẳng định trong ngực có quỷ. Hắc hắc! Vậy đừng trách mọi người không khách khí, nên đoạt thì cứ đoạt.
 
"Âm Bách Khang, ta không phủ nhận biện pháp của ngươi rất tốt." Băng Thành Tử trầm giọng nói: "Nhưng nếu như hôm nay ta cho ngươi ở ngay trước mặt ta, mang đệ tử của ta đi, vậy mặt mũi ta nên bỏ đi đâu? Ngay cả đệ tử của mình cũng không bảo hộ được, người làm sư phụ như ta sau này cũng không cần đi ra gặp người nữa."
 
Nghe vậy, không ít người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, quả nhiên trong ngực có quỷ. Mọi người đều trành về hướng Yến Truy Tinh, bắt đầu rục rịch.
 
"Hắc hắc!" Âm Bách Khang cười gian nói: "Băng huynh, vậy cũng không được, kia cũng không được. Vậy ngươi có biện pháp gì có thể chứng minh Yến Truy Tinh trong sạch? Chuyện tới hôm nay, nói vậy ngươi cũng rõ ràng, sự tình không giải quyết là không được."
 
Thấy tất cả mọi người đều đang ép buộc sư phụ, lão thất tính tình lỗ mãng cũng không nhịn được nữa, hô lớn: "Chúng ta làm chuyện gì có lỗi với các ngươi, cần hướng các ngươi chứng minh trong sạch."
 
Ánh mắt Âm Bách Khang như điện, liền trành qua, khí cơ trong nháy mắt bao phủ lão thất, cười lạnh nói: "Lão phu đang nói chuyện với sư phụ của ngươi, lúc nào đến phiên tiểu bối như ngươi chen miệng vào?"
 
Băng Thành Tử hơi vẫy tay, ngăng lại lời nói của lão thất đang đùng đùng nổi giận, nói với Âm Bách Khang: "Ta tự nhiên có biện pháp chứng minh Yến Truy Tinh trong sạch."
 
"Nga! Ta thật chăm chú lắng nghe." Âm Bách Khang ngoài cười nhưng trong không cười nói, hiển nhiên là không tin. Mọi người đều nhìn Băng Thành Tử chằm chằm, nhìn xem hắn có thể nói ra lời gì.
 
Băng Thành Tử lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người, tiện tay vung lên, Huyền Băng kiếm đột nhiên xuất hiện trên tay hắn. Cử động này làm mọi người càng hoảng sợ, đều
 
Cho rằng hắn muốn động thủ.
 
Ai biết "đương" vang lên một thanh âm, Băng Thành Tử bấm tay vung kiếm, thanh âm thanh thúy quanh quần trên không trung. Chỉ thấy hắn giờ kiếm thật cao, cất cao giọng nói: "Băng Thành Tử ta dùng kiếm thề với trời, đồ đệ Yến Truy Tinh của ta nếu trên người mang theo tuyệt thế kỳ công, để cho Băng Thành Tử ngày sau không chết tử tế được..."
 
Lặng ngắt như tờ, một mảnh an tĩnh. Tất cả mọi người có chút trợn tròn mắt, không nghĩ tới Băng Thành Tử chơi trò tuyệt như thế, làm luôn trò thề độc, vậy...
 
Năm người Băng Thành Tử nhìn nhau, nếu như nói trước đó còn chưa tin, vậy hiện tại? Đánh chết bọn họ cũng không tin tưởng Băng Thành Tử lại đem cả mạng mình ra để thề độc.
 
Mấy người Man Hổ từ trong nỗi khiếp sợ chợt phục hồi lại, đều không nhịn được hô lên: "Sư phụ!"
 
Yến Truy Tinh lặng lẽ nhìn Băng Thành Tử, hắn cảm thấy mình đã thiếu mấy người này một ân tình thật lớn...
 
Chỉ có trong lòng mấy người họ đều hiểu rõ ràng, Yến Truy Tinh xác thực có tuyệt thế kỳ công Ma Điển, nhưng sư phụ lại dám phát lời thề độc, ở tại tu chân giới ắt sẽ gặp trời phạt a!
 
Băng Thành Từ khoát tay nói: "Không có gì! Nếu nói không được với bọn họ, vậy phải dùng cách này chứng minh, miễn cho sau này cứ dây dưa không để yên." Nói xong trành hướng năm người hờ hững nói: "Chư vị, hiện tại tin chưa?"
 
Bùi Phóng, Thích Cửu Quân và u Dương Đạt nhìn nhau, cứ như vậy buông tha Băng Thành Tử, nhiều ít nghĩ có chút tiếc hận. Vốn mượn cơ hội này trực tiếp tru giết hắn, hiện tại cũng không thể động thủ, nếu động thủ, Âm Bách Khang và Hồ Trường Thọ không có khả năng ngồi yên không lý đến.
 
Thần tình Âm Bách Khang và Hồ Trường Thọ có vẻ có chút xấu hổ, Âm Bách Khang cười nói: "Băng huynh đừng hiểu lầm, nếu sự tình đã làm rõ ràng, tự nhiên sẽ không có gì, còn mong muốn Băng huynh đừng để trong lòng, nhiều hơn lý giải."
 
Chuyển biến thật đúng là rất nhanh, bất quá ba người vốn là vì lợi ích mới hợp cùng nhau, chỉ cần không hiện ra lợi ích lớn hơn nữa để khiến ba người phải phân liệt, quá khứ tự nhiên là quá khứ, dù sao sau này còn phải tiếp tục giao tiếp. Tất cả mọi người đều là nhân vật thành tinh, sẽ không tùy tiện trở mặt.
 
"Hừ!" Băng Thành Từ hừ lạnh nói: "Chúng ta đi." Trước mắt bao người, thầy trò bọn họ ngồi lên Tuyết giao bay lên không đi xa.
 
"Băng huynh đi hảo." Âm Bách Khang và Hồ Trường Thọ cùng chắp tay đưa tiễn.
 
Một đám cao thủ nhìn xuống phía dưới, thật không biết nên làm sao. Âm Bách Khang chỉ xuống dưới, nhìn chằm chằm Tư Không Tuyệt quát: "Đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Yến Truy Tinh đã sớm đào tẩu, vì sao các ngươi còn ở đây ác chiến không ngớt?"
 
Tư Không Tuyệt đổ mồ hôi, hắn cũng không biết vì sao lại có cuộc hỗn chiến thế này. Hắn xoay người hỏi lại Trương Tôn Thánh cũng đang chật vật bất kham...
 
Lĩnh chủ các quốc gia cũng đều triệu tập môn hạ răn dạy, hỏi xem là chuyện gì xảy ra. Kết quả kéo tới kéo lui, người này nói là vì thấy người kia đánh nhau, hắn chỉ là giúp đỡ, mà người kia lại nói thấy ai ai ai đó đánh nhau, nên cũng đi giúp tay, cũng không rõ ràng vì sao mà chiến.
 
Thẳng đến cuối cùng mới hiểu rõ, đầu sỏ gây nên chính là đệ tử Băng Thành Tử, chỉ bởi vì hắn thả Chấn Thiên Hưởng Tiến dụ địch, huyên cả đám người chen chúc chạy tới đánh nhau. Làm lĩnh chủ các quốc gia tức giận, việc này khẳng định không thể trách đệ tử Băng Thành Từ, người ta không chiêu ngươi chọc ngươi, muốn trách thì trách người của mình bị mù mắt. Kết quả là cả đám một trận mắng to...
 
Lĩnh chủ các quốc gia ở chỗ này nghẹn một bụng lửa giận, còn chưa trở lại chính địa bàn của mình, liền có người lần thứ hai nổi trận lôi đình...
 
Ì
 
Anh Hùng, chỉ trong vòng nửa ngày đã cướp sạch chín mươi tòa linh thạch quáng, cùng một thời gian, đồng loạt gây án ở hơn mười quốc gia!
 
Các quốc gia khiếp sợ, Anh Hùng, đã nói rõ thừa dịp chư quốc phòng thủ yếu ớt nhất mà hạ thủ. Bất quá Anh Hùng cũng không làm quá tuyệt, chỉ giết người, không cứng rắn làm ra chuyện nổ tung linh thạch quáng. Thế nhưng số lượng tu sĩ của chín mươi linh thạch quáng cộng lại cũng là một chữ số rất kinh khủng, tuy rằng đại bộ phận đều là tu sĩ cấp thấp, nhưng cũng có hơn hai vạn người. Bình quân từng linh thạch quáng có chừng hai trăm đến ba trăm tu sĩ, nhưng lại không còn một người sống sót!
 
Kinh thiên đại huyết án! Tàn sát hơn hai vạn tu sĩ! Toàn bộ tu chân giới có điểm phát mộng, Anh Hùng thật sự quá độc, nhiều người như vậy làm sao hạ thủ được? Vì vậy đều dùng miệng mắng bút viết để tru sát Anh Hùng!
 
Làm tim chư quốc đập nhanh chính là, cùng một giai đoạn, ở chín mươi điểm khác nhau gặp tập kích, thật phải vận dụng tới bao nhiêu nhân thủ? Tu chân giới từ lúc nào có cỗ thế lực khổng lồ đến như vậy, mà mọi người lại không hề hay biết?
 
Thứ không biết mới là đáng sợ nhất, ý đồ không rõ mới là đáng sợ nhất. Trong lúc nhất thời người trong khắp chư quốc cảm thấy bất an, nhắc đến Anh Hùng đều biến sắc, đều triệu tập nhân thủ bảo vệ địa điểm trọng yếu, sợ Anh Hùng lần thứ hai quang lâm tới trên đầU Minh. Tu chân giới vốn có chút không quá an bình, một thoáng liền trở nên yên tĩnh thật nhiều.
 
Hiện nay trong tu chân giới có không ít người phiền muộn, Dược Thiên Sầu cũng là một người trong số đó, nhận được tin tức Yến Truy Tinh bình an vô sự, hắn thật sự không biết phiền muộn đến bao nhiêu. Không nghĩ tới đã ép Yến Truy Tinh tới nông nỗi kia, lại vẫn để cho hắn trốn thoát. Đây không phải nói ở một góc độ nào đó, Yến Truy Tinh xác thực là một nhân vật?
 
Trên một con thuyền pháp khí phi hành, Úc Lan Đô đang khống chế pháp khí. Mây gió lướt qua sát mạn thuyền, rất nhanh bay vọt qua thiên sơn vạn thủy. Dược Thiên Sầu ngồi ở đuôi thuyền đột nhiên thở dài, nói: "Tai họa a! Tai họa a!" Hắn cảm giác, tên vương bát đản Yến Truy Tinh càng khó giết đã nói lên hắn càng lợi hại, lưu đến ngày sau khẳng định sẽ là một đại họa hại, cũng không biết sẽ biến thành thứ gì.
 
"Tiền bối, ngươi nói ai là tai họa?" Quản Trung Giai không chút biểu tình hỏi một câu.
 
Biết Yến Truy Tinh không có việc gì, tâm tình của hắn cũng không tốt, bị Tư Không Tuyệt mắng cho một trận tơi bời, nói là trở lại sẽ thu thập hắn. Nếu ngay sư tổ chứng minh Yến Truy Tinh không thành vấn đề, vậy hơn phân nửa Ngưu Hữu Đức đã nói dối, lần này thật sự là hại chết hắn.
 
Nhưng tu vi người này rất cao, đánh không thắng hắn thì không nói, ngay mắng cũng không dám mắng, còn không dám tỏ sắc mặt, thật sự là ủy khuất vô cùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
 
Úc Lan Đô khống chế pháp khí phi hành, sắc mặt cũng không tốt hơn được bao nhiêu, sư phụ Thượng Quan Thái Bình ngay cả lòng muốn làm thịt hắn cũng có. Ai kêu hắn nói dối quân tình, làm hại sư phụ hắn đắc tội một đám người.
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu ngây ra, thở dài nói: "Không có gì. Ta nói chính là Anh Hùng, Anh Hùng thật sự là tai họa! Không ngờ giết nhiều người như vậy, ai! Tai họa!" Hai ngày nay đúng là luôn nghe người ta thao thao về chuyện của Anh Hùng.
 
"Vậy tiền bối nghĩ Anh Hùng rốt cục là thế lực từ đâu toát ra tới?" Quản Trung Giai thuận miệng hỏi cho có lệ.
 
"Ngươi hỏi ta?" Dược Thiên Sầu chỉ chỉ mũi mình, đột nhiên hắc hắc cười nói: "Muốn ta nói sao! Trừ Thiên Hạ thương hội có năng lực này, thật đúng là nghĩ không ra có nhà thứ hai. Ngươi nghĩ đi! Anh Hùng hiến nhiên thừa dịp chư quốc phòng thủ yếu ớt nhất mà ra tay, tập kích quy mồ lớn như vậy, rõ ràng sớm có chuẩn bị! Mà chuyện Yến Truy Tinh, Thiên Hạ thương hội biết sớm nhất đúng không? Cũng tốt sớm có cơ hội bố trí phải không? Hơn nữa Thiên Hạ thương hội mới có được nhiều nhân thủ như vậy, mới có được năng lực như thế. Cho nên nói, Anh Hùng kia, kỳ thực có khả năng nhất chính là Thiên Hạ thương hội."
 
Bình Luận (0)
Comment