Tinh Thần Châu

Chương 637

Theo sau, Dược Thiên Sầu thần tình căm phẫn, giương đại hắc đao trong tay lên, chi về hướng Hồ Vân Thiên nói: "Tư Không tiền bối, chuyện đã bày ra trước mắt rồi. Nhanh chóng đem tên ác nhân này bắt lại, nghiêm trị không tha, đừng để bọn hắn nhân cơ hội chạy thoát. "
 
Xem cái hình dáng khẩn trương kia, dường như đang rất muốn xuất thủ tương trợ.
 
Lúc này, trên không trung lại xuất hiện một thân ảnh mập mạp, ôm bụng cười ha hả mà phi hành đến. Người này không phải ai xa lạ, mà chính là Bùi Phóng. Kì thực lúc này đã có không ít người đang tủm tim cười, Lộng Trúc cũng nằm trong số đó, hắn cười toét miệng không thành tiếng. Vãn Lan Phong đứng bên cạnh trên mặt cũng lộ ra một đường cong hoàn mỹ.
 
Hồ Vân Thiên thiếu chút nữa đã bị tức đến hộc máu mồm. Lúc này căm phẫn quát: "Ai nói chúng ta là muốn bỏ chạy? "
 
"Không chạy thì mau nhận tội đi, miễn cho chúng ta phải tốn công tốn sức. " Dược Thiên Sầu lắc lư thanh đại hắc đao. Đảo mắt một cái liền biến thành chúng ta cùng với Tư Không Tuyệt. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
 
Lúc này Tư Không Tuyệt xem như đã nhìn ra. Hồ Vân Thiên này từ nhỏ liền được Hồ Trường Thọ bao che tu luyện, bình thường ai cũng phải nhường hắn vài phần, nào có người dám cùng hắn tranh luận. Căn bản không phải là cái thử múa mép khua môi, kết quả hôm nay gặp phải Dược Thiên Sầu, dường như đã tức giận đến mức hồ đồ. Nếu Dược Thiên Sầu còn nói tiếp, sợ rằng hắn không thể không nhận tội. Mà đây cũng không phải là khúc mắc quả minh muốn nhìn thấy.
 
Tư Không Tuyệt ho khan một tiếng nói: "Hồ Vân Thiên, lòi của Dược Thiên Sầu là thật hay giả? "
 
Đây là hắn đang nhắc nhở Hồ Vân Thiên mau chóng biện giải cho mình, đừng cứ mãi im lặng để tên kia lấp liếm. Lúc này sự tình còn chưa rõ ràng, ngươi cùng hắn nói đến chuyện đền tội làm gì. Đây không phải là tự đem dây trói minh hay sao?
 
"Hồ Vân Thiên! " Dược Thiên Sầu giơ đao lên chỉ, nhanh chóng cướp lời nói: "Ngươi có bản lĩnh thì phát thề độc, nói xem lời của ta là thật hay giả. "
 
"Ta... " Hồ Vân Thiên lại nghẹn lòi. Để cho hắn phát lòi thề độc, hắn quả thật không dám phát thề. Bởi vì những lời Dược Thiên Sầu đã nói lúc trước, hoàn toàn đúng là sự thật. Bất quá sự tình phát hiển, hoàn toàn không phải như mọi người tưởng tượng.
 
Yến Truy Tinh và Man Hổ đưa mắt nhìn nhau. Hồ Vân Thiên này nhìn như thông minh, nhưng nếu không dựa vào phụ thân của hắn, thì cũng chăng làm nên chuyện gì ra hồn.
 
"Ngu xuẩn. " Hồ Trường Thọ thần tình xám xịt. Lúc này truyền âm mắng: "Ngươi quản đến lời hắn nói làm gì. Có ta ở đây, mà ngươi còn sợ cái nỗi gì? "
 
Nghe phụ thân mắng xong, Hồ Vân Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt giận dữ dần bình tĩnh trở lại, rất nhanh liền khôi phục hình dáng thông minh lanh lợi trước kia. Theo sau, nhìn Tư không Tuyệt cất cao giọng nói: "Tư Không tiền bối, Dược Thiên Sầu hoàn toàn là đang nói hươu nói vượn, không hề có câu nào là thật. Mà chính hắn giết người ở trong Tụ Bào Bồn mới là sự thật, mọi người đều rõ như ban ngày, thỉnh tiền bối nghiêm trị. "
 
Phản ứng này cùng lúc trước là hoàn toàn bất đồng, mọi người đều nhìn ra, hắn đã được người khác chi điểm. Nhưng đây cũng là điều mà Tư Không Tuyệt đang chờ mong, nên Tư Không Tuyệt nghiêng đầu sang hỏi: "Dược Thiên Sầu, Hồ Vân Thiên nói ngươi nói dối, ngươi có điều gì thanh minh hay không? "
 
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn Hồ Trường Thọ ở trên không trung, lại nhìn xuống Hồ Vân Thiên, lộ ra diễn cảm tiếc hận như không thể rèn sắt thành thép, lắc dầu cười lạnh nói: "Cả đám người vô si đến trắng trợn, ta đâu còn gì để thanh minh, nói thêm nữa cũng là vô ích, lãng phí nước bọt. Tư Không tiền bối, không bằng chọn phương pháp gọn gàng hơn một chút đi! "
 
Tư Không Tuyệt kinh ngạc hỏi: "Như thế nào là phương pháp gọn gàng? "
 
Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm vào Hồ Vân Thiên, cười lạnh: "Hồ Vân Thiên, ta vẫn là câu nói lúc trước, khua môi múa mép ở đây không có nghĩa lý. Ta và ngươi dứt khoát đơn đả độc đấu một tràng, không chết không ngừng, xem ai hay ho, như thế nào? "
 
Chúng nhân đứng xem náo nhiệt không khỏi "ồ" lên. Tên điên kia dường như rất thích chém giết ah! Quà nhiên không hổ danh là đồ tể.
 
Trong đám người đứng xem náo nhiệt, có một đôi mắt sáng tựa như sao, Nhan Vũ thần tình phức tạp ngắm nhìn Dược Thiên Sầu. Chuyện tình náo nhiệt khắp Tụ Bảo Bồn, nàng không thể không nghe thấy, vốn không muốn chạy đến xem, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, bất tri giác vẫn chạy đến đây.
 
Hồ Vân Thiên lại bị hắn khiêu chiến ở trước đám đông, diễn cảm trên mặt có chút không nhịn nổi, thần sắc xám xanh, có khuynh hướng bạo phát. Nếu như không ứng chiến, ngày sau làm sao còn hỗn được ở trong tu chân giới đây? Đúng lúc này, Hồ Trường Thọ liền truyền âm nói: "Thể diện quan trọng hay là tính mạng quan trọng? Đừng có suy nghĩ lung tung, đem vấn đề giao cho Tư Không Tuyệt. "
 
Hồ Vân Thiên hít sâu một hơi, nhìn Tư Không Tuyệt chắp tay nói: "Tư Không tiền bối, Tụ Bảo Bồn là địa bàn của Thiên Hạ thương hội các ngươi, không biết ngươi ý kiến như thế nào về chuyện này. "
 
Tư Không Tuyệt quà quyết bác bỏ nói: "Tụ Bảo Bồn không cho phép đánh nhay. Ta xem chuyện này cần phải có nhiều thời gian để điều ưa rõ ràng. Nếu không ngại thì tạm thời gác sang một bên, chờ sau khi điều ưa rõ ràng, rồi mới tiếp tục xử trí. "
 
"Ha ha! Nếu sự tình vĩnh viễn không được làm sáng tỏ, thì sao đây? " Trên không trung vang lên tiếng cười. Bùi Phóng rung đùi nói: "Theo tay thấy, biện pháp của Dược Thiên Sầu cũng không sai. Cứ mãi khua môi múa mép ở đây, còn không bằng trực tiếp phân định sống chết. "
 
Hồ Trường Thọ và Băng Thành Tử quét mắt lạnh về phía Bùi Phóng, hiển nhiên là không có lòng hảo tâm.
 
Dược Thiên Sầu cũng nhìn ra, Bùi Phóng này là đang thổi gió châm ngòi. Nhưng hắn cũng muốn, thừa dịp có Vãn Lan Phong ở đây, đem Hồ Vân Thiên đường đường chính chính làm thịt. Trong lòng vừa hạ quyết tâm, liền cười lạnh nói: "Hồ Vân Thiên, nếu Tụ Bào Bồn không cho phép đánh nhau, vậy chúng ta ra bên ngoài Tụ Bảo Bồn giải quyết chuyện này. Nếu ngươi sợ ta, không ngại mang theo ba gã hộ vệ cùng tiến lên, nếu còn sợ... "
 
Dược Thiên Sầu giương đao chỉ vào Yến Truy Tinh và Man Hổ nói: "Nếu còn sợ thì cả sáu người các ngươi cùng lên cũng không sao. Dược mỗ nhất định sẽ hảo hào phụng bồi, không chết không ngừng, thế nào, có dám hay không? "
 
Đây quả thực là một câu khiêu khích trắng trợn, gần như khiến cho Hồ Vân Thiên không còn đường thoái lui. Trên không trung, Hồ Trường Thọ hai mắt nhíu lại, Dược Thiên Sầu khinh người quá đáng, khiến cho hắn cũng muốn phát hỏa. Băng Thành Tử dường như cũng hoi động tâm, Hồ Vân Thiên và Man Hổ là hai tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, nói không chừng lần này có thể nhân cơ hội báo thù cho nhị đệ tử!
 
"Hảo! " Bùi Phóng lên tiếng ủng hộ: "Quả nhiên không hổ danh là đệ nhất cao thủ từ dưới Hóa Thần kỳ trở xuống! "
 
Hắn không nghĩ ra, Dược Thiên Sầu ngay cả đệ tử của Băng Thành Tư mà cũng muốn dây vào, tự nhiên là khiến cho hắn hưng phấn không thôi.
 
Đối với hành động hiếu chiến của Dược Thiên Sầu, Lộ Nghiên Thanh khẽ nhãn mày nhíu mắt. Còn Vãn Lan Phong thì lo lắng truyền âm hỏi Lộng Trúc: "Dược Thiên
 
Sầu tu vi mới đến Độ Kiếp sơ kỳ, làm như thế không phải là đã quá khinh địch hay sao? "

 
Lộng Trúc thoải mái ừả lời: "Ta không hiểu gã tiểu tử này đang muốn làm gì. Bất quá ngươi cứ nhìn xem đi, hắn sẽ không bao giờ làm những chuyện có hại đến bản thân hắn đâu. "
 
Man Hổ khẽ chuyển bước tiến lên phía trước, hắn cũng rất muốn nhân cơ hội báo thù cho sư đệ. Nào ngờ Yến Truy Tinh đã nhanh tay ngăn cản, đi tới bên cạnh Hồ Vân Thiên cười nói: "Hồ huynh, vừa rồi Bùi tiền bối đã nói qua, Dược huynh chính là đệ nhất cao thủ phía dưới Hóa Thần kỳ. Chúng ta há lại có thể dễ dàng chiến thắng được đây? Nhân vật tầm cờ như vậy, chúng ta nhận thua cũng là không hề oan uổng. "
 
Vốn chuyện này không liên quan đến hắn, cho nên Yến Truy Tinh vẫn luôn một mực giữ im lặng. Nào ngờ Dược Thiên Sầu muốn xả lên đầu hắn cùng Man Hổ. Nếu Hồ Vân Thiên ứng chiến, hai người bọn hắn sẽ không thể không ra tay. Cho nên mới đứng ra giúp Hồ Vân Thiên dàn xếp ổn thỏa chuyện tình lần này.
 
Kì thực không phải là Yến Truy Tinh không muốn đánh. Mà trên thực tế, hắn rất muốn thử xem, Ma Công của mình đối với Dược Thiên Sầu có nảy sinh tác dụng hay không. Nhưng hiện giờ có rất nhiều lão quái vật đứng xem chung quanh, ma công uy lực bất phàm, vừa ra tay liền sẽ bại lộ. Bây giờ còn chưa phải lúc, chờ sau khi có Thất Tinh Huyết Lan đề thăng tu vi, chuyện gì cũng đều dễ dàng làm hơn.
 
Hồ Vân Thiên tuy rằng cãm phẫn hành động càn rờ của Dược Thiên Sầu. Nhưng nói đến cùng thì vẫn có chút sợ hắn, cần phải biết rằng tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ chết ở dưới tay hắn, đã không phải chỉ có một hai người. Hiện giờ Yến Truy Tinh cấp cho bậc thang xuống đài, nên hắn cũng thản nhiên cười nói: "Yến lão đệ nói không sai. Nếu là nhân vật được Bùi tiền bối tán dương như thế, chúng ta nhận thua cũng không hề oan uổng chút nào. "
 
Theo sau khí phách hào hùng khoát tay: "Nhận thua không đánh! "
 
Dược Thiên Sầu giật mình, không nghĩ ra mình nói tuyệt đường như vậy, mà bọn chúng còn dám nhận thua.
 
Bùi Phóng cũng sửng sốt, hận không thể vả vào miệng cho minh hai cái. Sớm biết thế đã không mồm loa mép giải nữa rồi.
 
Hồ Trường Thọ nhãn tình âm trầm liếc nhìn Dược Thiên Sầu một cái. Theo sau mới hướng Vãn Lan Phong cười nói: "Văn huynh, quần hùng đều đang ở đây chứng kiến náo nhiệt. Nếu tiếp tục dây dưa mất thêm thời gian, những người làm khách như chúng ta dường như đã không nể mặt gia chủ. Ta xem ra thì nên chiếu theo ý tứ của Tư Không Tuyệt, chuyện này tạm thòi gác xuống. Chờ sau khi điều ưa rõ ràng, thì mới xử lí, như thế nào? "
 
Tuy rằng mọi người vẫn tưởng Dược Thiên Sầu phải nghe theo Vãn Lan Phong. Nhưng Vãn Lan Phong lại không nghĩ tới, bản thân hắn có thể làm chủ Dược Thiên Sầu, vừa định mượn cớ thoái thác, lại nghe Lộ Nghiên Thanh bên cạnh truyền âm nói: "Giải quyết hòa bình không tốt sao? Vì cái gì cứ phải đánh đánh giết giết? "
 
Văn Lan Phong ngẩn ra, ánh mắt quẳng ném xuống dưới: "Dược Thiên Sầu, nếu người ta đã muốn nhận thua, ngươi cũng đừng lấn tới, chuyện này để sau rồi hãy tính đi! "
 
Dược Thiên Sầu không có Văn Lan Phong làm chỗ dựa, hắn còn chưa đủ bản lãnh giết chết Hồ Vân Thiên ở ngay trước mặt Hồ Trường Thọ. Huống chi còn có Băng Thành Tử như hổ đói rình mồi. Liếc mắt nhìn sang Lộng Trúc, kết quả thấy Lộng Trúc đang khẽ lắc đầu.
 
Mẹ nó! Bản lmh đi dựa vào người khác đúng là không bao giờ vững chắc, nói đến cùng thì vẫn phải dựa vào chính bản thân minh thôi! Dược Thiên Sầu thần tình xám xịt, thu đại hắc đao vào, liền xoay người đi tới trước quầy hàng, bày ra vài chậu Thất Tinh Huyết Lan, hướng bốn phía hô lớn: "Thất Tinh Huyết Lan, bán ra đại lượng, hai ức một gốc, mua nhanh mua nhanh... "
 
Bình Luận (0)
Comment