Tinh Thần Châu

Chương 645

Yến Truy Tinh giương mắt lên, trầm giọng nói: "Dược huynh, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói năng lung tung được đâu. Chuyện này đã muốn chứng minh tin đồn là giả, chúng ta không cần nhắc đến, tránh để phát sinh hiểu lầm. "
 
"A! Chuyện náo nhiệt này, ta chi tò mò thuận miệng hỏi chút thôi. " Dược Thiên Sầu không cho là đúng khoát tay nói. Theo sau mới hỏi: "Không biết Yến huynh mua được mấy chậu Huyết Lan? "
 
Nhắc tới chính sự, Yến Truy Tinh cũng không thèm tính toán với hắn, nghiêm mặt nói: "Dược huynh xem có thể chiếu cố giá cả thêm một chút hay không, được bao nhiêu thì quỹ bay nhiêu. "
 
"Nếu Yến huynh đã mở miệng, xem trên phân lượng lão bằng hữu lâu năm, giá thành hiển nhiên là sẽ chiếu cố. " Dược Thiên Sầu mân mê cằm ngẫm nghĩ nói: "Giá mỗi chậu là hai ức thượng phẩm linh thạch. Nếu Yến huynh đã thành tâm mua, mỗi gốc ta sẽ khấu cho huynh một ngàn thượng phẩm linh thạch đi! "
 
Man Hổ đứng bên cạnh hùng hổ nói: "Hai ức khấu một ngàn, có cũng như không ahr
 
Yến Truy Tinh vươn tay ra ngăn cản hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "
Dược huynh quả nhiên là tôn trọng ta. Không cần dông dài nữa, ta muốn mua bảy chậu Thất Tinh Huyết Lan, chẳng biết Dược huynh là có mang theo trên người hay không? "
 
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc nói: "
Bảy chậu Huyết Lan trị giá mười bốn ức thượng phẩm linh thạch, trên người Yến huynh có mang đủ tiền hay không? "
 
Yến Truy Tinh biết người này mặt dày như da trâu. Tiếp tục dây dưa thêm cũng không có nghĩa lý gì. Cho nên nhanh chóng móc ra hai chiếc túi trữ vật, thoải mái giao cho hắn.
 
Dược Thiên Sầu tiếp nhận kiểm ưa một lần, quả nhiên là đủ mười bốn ức thượng phẩm linh thạch. Xem ra đối phương sớm đã chuẩn bị muốn mua bảy chậu Huyết Lan rồi. Cất túi trữ vật lại, ngó nghiêng một chút, hắn trà về một chiếc túi nhỏ, nói: "Trong này có bảy ngàn thượng phẩm linh thạch, ngươi kiểm tra đi. "
 
Yến Truy Tinh cũng không chê ít, cầm túi qua liền thu ngay vào. Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười, rầu rĩ bày ra bảy chậu Thất Tinh Huyết Lan ở dưới mặt đất, nói: "
Bày chậu Huyết Lan, mời Yến huynh kiểm hàng. "
 
Bảy chậu Huyết Lan vừa bày ra, Yến Truy Tinh nhãn tình liền trở nên băng lạnh, đôi con ngươi tản xuất ra một tia sát khí. Man Hổ đương trường quát lớn: "
Dược Thiên Sầu, ngươi đang đùa giờn chúng ta? "
 
"
Man quốc sư, lời này của ngươi là có ý gì? " Dược Thiên Sầu chỉ xuống bảy chậu Huyết Lan nằm trên mặt đất, kinh ngạc nói: "Đây chính là Thất Tinh Huyết Lan hàng thật giá thật. Hay là các ngươi không biết xem hàng? "
 
chỉ thấy bảy chậu Thất Tinh Huyết Lan nằm trên mặt đất giống như chưa trưởng thành, phiến lá nhỏ hẹp không khác gì cỏ dại. Nếu như không phải chúng nó có màu sắc đỏ tươi, thản nhiên tản xuất ra mùi máu, thì cũng không ai dám khẳng định đây chính là Thất Tinh Huyết Lan. Buồn nôn nhất là, bảy chậu Huyết Lan này chưa hề có hoa, cùng mấy chậu Huyết Lan, hôm qua Dược Thiên Sầu bán ở quầy hàng là hoàn toàn không cùng đằng cấp, cũng chính là Huyết Lan còn xanh non.
 
Yến Truy Tinh nhìn Huỵết Lan nằm trên mặt đất, hờ hững nói: "Bảy chậu Thất Tinh Huyết Lan này, nhiều lắm mới chỉ có ba mươi năm sinh trưởng, cùng Huyết Lan trăm năm hôm trước Dược huynh bán ra là hoàn toàn khác nhau! Dược huynh, ngươi làm như vậy, thật là có điếm khinh người quá đáng. "
 
"
Yến huynh ngàn vạn lần không nên hiểu lầm. " Dược Thiên Sầu xua tay giải thích nói: "Mười chậu Huyết Lan hôm qua đã bị người khác mua hết mất rồi. Chi còn lại bảy chậu này thôi. Nếu Yến huynh không cảm thấy hài lòng, thì có thể không mua, ta sẽ không kì kèo. "
 
Hắn căn bản là không thành tâm đem Huyết Lan bán cho Yến Truy Tinh, lần này thuần túy chỉ là muốn nghiệm chửng xem, có phải Yến Truy Tinh là người đứng lên mua hay không mà thôi. Cho nên mới mang theo mấy chậu Huyết Lan thứ phẩm này đi.
 
Man Hổ cười lạnh: "
Ngươi hồ ngôn loạn ngữ đủ chưa, ta xem ngươi căn bản là không có thành ý mua bán. "
 
"
Không cần thiết phải trà lại hàng. " Yến Truy Tinh đem bảy chậu Huyết Lan thu vào. Lúc này Man Hổ không khỏi truyền âm nói: "Bát sư đệ, ngươi làm gì vậy, số Huyết Lan này căn bản là chưa trường thành đâu... "
 
Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Yến Truy Tinh truyền âm âảpẸ. "
Đại sư huynh, ngươi cũng biết người này căn bản là không hề muốn giao dịch cùng chúng ta. Nhưng ta cũng không phải người ngu! Trên Ma Điên có bí pháp ước thúc thời gian sinh trường của Thất Tinh Huyết Lan. "
 
Dược Thiên Sầu ngạc nhiên, không nghĩ ra, cố tình gây khó dễ mà đối phương vẫn muốn mua. Trong lòng mơ hồ cảm giác có chút bất an, không khỏi cười nói: "
Yến huynh, ngươi nói như thế làm cho ta cảm thấy phi thường hổ thẹn, không bằng như vầy đi! Trước tiên ngươi lui hàng, cho ta thêm ba ngày thời gian, ta nhất định sẽ mang đến cho người bảy chậu Huyết Lan trường thành. Bản thân ta cũng không thể lừa ngươi, vì ta còn buôn bán ở Tụ Bảo Bồn lâu dài ah! "
 
Yến Truy Tinh đạm nhạt cười nói: "
Không cần phiền toái như thế. Nếu người cảm thấy hổ thẹn, vậy thì đem linh thạch trả cho ta đi. "
 
"
Có ý tứ gì? " Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói.
 
"
Nhìn vào mắt ta, ngươi liền sẽ minh bạch. " Yến Truy Tinh diễn cảm trở nên đanh thép, ngoài miệng gằn từng chữ nói: "Ma Nhãn Tiêu Hồn! "
 
Dược Thiên Sầu không hiểu hắn đang nói cái gì, theo bản năng đưa mắt nhìn tới. Đột nhiên, chì thấy đôi con ngươi đối phương chợt biến thành màu đỏ như máu, phi thường yêu dị, hồng quang chói lọi tản mát ra, trong đầu Dược Thiên Sầu vang lên nhừng tiếng đì đùng như sấm nổ "
oanh oanh" ...
 
Dược Thiên Sầu chợt cảm thấy bất hảo, muốn tránh né mục quang, nhưng lại phát hiện ra ý thức đã không còn nghe theo hiệu lệnh của mình. Đợi sau khi phản ứng kịp thời, thì cả người đã ở trong biến máu mênh mông không rõ bến bờ, tử chi bị huyết hải siết chặt sít sao, không thể cử động nổi dù là một đầu ngón tay.
 
"
Con mẹ ngươi Yến Truy Tinh, cũng dám lừa gia gia của ngươi sao. Tên vương bát đản, ngươi cứ chờ đó. " Dược Thiên Sầu chửi ầm lên, tứ chi không thể nhúc nhíc, muốn dùng thần thức liên hệ với ô Thác Châu, muốn thuấn di rời đi, quay đầu lại sẽ tìm Yến Truy Tinh tính sồ.
 
Nhưng làm cho hắn sợ hãi chính là, Dược Thiên Sầu phát hiện ra, bản thân mình không thể liên hệ được với ô Thác Châu, ngay cả chân nguyên trong người cũng không vận chuyển được. Nhanh chóng xem xét bốn phía, trong lòng kinh hãi, Tụ Bảo Bồn làm gì có biến máu vô biên vô hạn như thế này. Chăng lẽ đây là tinh thần ý thức vị vây khốn sao?
 
"Yến huynh, chúng ta hảo hảo nói chuyện, không đáng vì mấy chậu Huyết Lan mà tức giận như thế. Chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, muốn bao nhiêu Huyết Lan cũng đều có thể, hơn nữa còn sẽ đảm bảo chất lượng. " Dược Thiên Sầu ở trong biển máu, lắc đầu nhìn chung quanh gào thét. Lúc trước còn hung hăng mắng chửi, nhưng lúc này đã phát hiện ăn không tiêu, đành phải nhường nhịn. Dùng lời nói của hắn thì chính là hào hán
 
Không chấp nhất với bất lợi trước mặt, non thanh còn đó thì lo gì mà không có củi đốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Trong gian phòng, Man Hổ chứng kiến Yến Truy Tinh dùng ma nhãn khống chế Dược Thiên Sầu. Hơi ngẩn ra một chút, lúc này mới cười ha hả nói: "Dược Thiên Sầu, không thế tưởng tượng được nhà ngươi cũng có ngày hôm nay. Nhị sư đệ, đại thù của ngươi có thể báo rồi. "
 
Man Hổ tuy không nhìn thấy được cảnh tượng Dược Thiên Sầu ở trong ý thức hải kêu gọi đầu hàng. Nhưng Yến Truy Tinh lại có thể nghe được rõ ràng, chỉ thấy hắn cười lạnh nói: "
Dược huynh, lúc này ngươi mới nói như vậy, không phải là đã quá muộn rồi sao? "
 
M
 
Dược Thiên Sầu bị vây khốn ở trong ý thức hải, cũng nghe được thanh âm từ bốn phía truyền đến, nhưng không biết vị trí cụ thể là ở địa phương nào. Trong lòng thầm mắng Yến Truy Tinh là cái hạng đê tiện vô sỉ hạ lưu, quả nhiên đã bị lão tử đoán trúng, ngươi đang luyện pháp quyết tà đạo bất chính.
 
"
Không muộn..., không muộn! Có chuyện gì thì hãy bình tĩnh thương lượng. Đảm bảo ta sẽ làm cho ngươi vừa lòng. " Dược Thiên Sầu cười ha ha nói. Nhãn tình ngắm nhìn bốn phía xung quanh, mưu toan tìm đường ừốn ra.
 
"
Ta cũng đang muốn cùng với Dược huynh hảo hảo nói chuyện. Nhưng phải chờ tới lúc ngươi trở thành con rối của ta. Nếu không, ta sẽ phi thường lo lắng. " Hồng quang trong mắt Yến Truy Tinh bỗng nhiên gia tăng thêm vài phần, ngữ khí rành mạch như rót vào tai: "Dược Thiên Sầu, từ hôm nay trở đi, Yến Truy Tinh sẽ là chủ nhân của ngươi... Yến Truy Tinh sẽ là chủ nhân của ngươi.... "
 
Trong biển máu mênh mông, bất thình lình hiện ra thêm bảy con hắc xà, thân hình nhỏ xíu giống nhau. Sau khi rít dài một tiếng, liền tự động chìm vào trong biển máu.
 
"
Ta.., cái quỷ gì thế. Yến Truy Tinh! Mau dừng tay lại, nếu không sớm hay muộn lão tử cũng sẽ khiến cho ngươi... " Dược Thiên Sầu còn chưa nói xong, thì bảy con tiểu hắc xà đã phân biệt chui vào trong thất khiếu của hắn. Đồng thời cả người đang hung hăng giãy giụa, cũng liền bất động.
 
Lúc này Yến Truy Tinh nhanh chóng thu liễm hồng quang trong mắt, nhìn Man Hổ gật đầu cười nói: "
Hắn đã bị ta không chế rồi, từ hôm nay trở đi, Dược Thiên Sầu sẽ phải nghe theo chúng ta sai khiến. "
 
Lúc này Dược Thiên Sầu hai mắt ngây dại, đứng sừng sững ở giữa căn phòng không hề nhúc nhích.
 
"
Giết hắn báo thù cho nhị sư đệ. " Man Hổ khoái chí cười hắc hắc nói.
 
Yến Truy Tinh nhướng mày, vội vàng ngăn cản ở trước người của hắn, trầm giọng nói: "
Đại sư huynh đừng hành động thiếu suy nghĩ. Bây giờ vẫn chưa phải lúc giết hắn. Hắn dám tới đây, hiến nhiên là đã báo trước cho Vãn Lan Phong, nếu không thấy hắn quay về, khẳng định rằng Vãn Lan Phong sẽ tìm chúng ta tính sổ! "
 
Man Hổ ngây ngẩn cả người, tuy rằng hắn nóng lòng báo thù, nhưng cũng biết Yến Truy Tinh nói rất có đạo lý. Hiện giờ còn không phải là lúc hành động thiếu suy nghĩ, mà thực lực của sư phụ, căn bản là không thể so sánh được cùng với Vãn Lan Phong.
 
Đúng lúc này, ở trong huyết hải mênh mông, đột nhiên xuất hiện thêm một luồng kim quang chói lóa, trong khoảnh khắc liền đem từng cơn sóng dữ ở trong huyết hải áp chế bình ổn xuống tới.
 
Luồng kim quang chiếu xạ lên trên người Dược Thiên Sầu, đảo mắt một cái, bảy con tiều hắc xà phong ấn trên thất khiếu đã hóa thành tro bụi. Mà trong thất khiếu của Dược Thiên Sầu cũng bắt đầu toát ra những luồng khói đen mờ ảo, càng lúc càng mờ nhạt, rất nhanh liền biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa. Dược Thiên Sầu khẽ thở phào, hai mắt cũng chậm rãi mở ra, dần dần linh hoạt sinh động...
 
Bình Luận (0)
Comment